Ở Lại Bên Anh

Chương 22: Lưu luyến



Edit + Beta: Khang Vy

Sau khi Thẩm Vi Lê lên xe, Phạm Mỹ Huệ đã ngây ngốc không thể nói nên lời.

Con gái đã cắt tóc, còn nhuộm màu mới, thay đổi phong cách quần áo, còn trả nợ liền lúc mười vạn, chỗ nào cũng không thích hợp!

Thẩm Vi Lê sợ mẹ phát bệnh trên xe, vội nói sang chuyện khác, hỏi mẹ có mệt hay không, ăn cơm hay chưa.

Phạm Mỹ Huệ đoán con gái đợi về nhà mới nói mọi chuyện với mình, cố gắng hít thở sâu bình tĩnh lại.

Thẩm Vi Lê giới thiệu bạn bè cho mẹ, Tiền Văn Bách lễ phép gọi dì, cũng nói sang chuyện khi còn đi học.

Cuối cùng Phạm Mỹ Huệ cũng thả lỏng một chút.

Tiền Văn Bách nhìn Thẩm Vi Lê qua kính chiếu hậu, nghĩ tới những lời nói và hành vi vừa rồi của cô, trong mắt hoàn toàn thưởng thức.

Ngoài cửa sổ đã hiện lên ánh đèn neon, hai mắt anh rơi xuống trên khuôn mặt Thẩm Vi Lê, đôi mắt cô xinh đẹp, tỏa sáng như bầu trời sao vậy.

*

Đường Phái đang uống rượu với Chu Yến Hỗn, vừa uống rượu vừa lướt wechat, bỗng thấy một em gái nọ châm chọc Thẩm Vi Lê.

"Ngủ một mình cả đêm" nói: Nghe nói người hầu nhỏ của Chu thiếu có một chiếc Mercedes đưa đón, còn tới nhà họ Chu đón mẹ mình, đến giai đoạn gặp gỡ phụ huynh rồi sao?

"Tôi là tiên nữ" nói: Xem ra không với tới Chu thiếu cao cao tại thượng, đành phải hạ thấp tiêu chuẩn một chút.

"Hôm nay muốn mua túi Chanel": Hình như ba mẹ Chu thiếu cũng ở đó, cô ta có biết xấu hổ không thế.

Đường Phái vừa thấy tin tức Thẩm Vi Lê mang theo một người đàn ông về, kinh ngạc đánh rơi ly rượu, nhìn vị thiếu gia bên cạnh.

Trên người Chu thiếu giờ chỉ mặc một chiếc quần đùi, ngồi xổm trước sofa xem từng thứ trong chiếc rương lấy từ Thẩm gia về.

Chu thiếu uống rượu hàng năm, cũng ngày ngày luyện tập thể hình, đường cong cơ bắp vô cùng hoàn mỹ, lúc ngồi xổm không có một phần thịt thừa.

Đường Phái lắc đầu, đang định nói chuyện sao lại nhìn cơ bụng của thiếu gia rồi?

Sau đó Đường Phái thấy ánh mắt mơ màng của thiếu gia càng ngày càng sáng.

Đôi mắt Chu Yến Hỗn thực sự rất mê người, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc nhìn thẳng ai cũng mang theo tình ý, hai mắt tỏa sáng kinh ngạc giống như đang yêu đương.

Đường Phái lắc đầu, cuối cùng cũng nhớ ra mình muốn nói gì.

Cậu ta ho nhẹ rồi mở miệng, "Thiếu gia, có chuyện cần nói với cậu..."

Chu Yến Hỗn như không nghe thấy gì, lấy hết đồ trong thùng giấy bày ra ngoài.

Lặp đi lặp lại hai lần, khóe miệng Chu Yến Hỗn nhếch lên, cậu phát hiện thiếu một chiếc lắc tay.

Thiếu cái lắc tay này, Chu Yến Hỗn cảm thấy chờ mong vì "Thẩm Vi Lê lưu luyến giữ lại một món đồ làm kỷ niệm", cậu ngẩng đầu nói với Đường Phái, "Cậu hỏi xem có phải chị tôi cầm một chiếc lắc tay đi rồi không?"

"Hả?" Đường Phái bất an, "Chuyện đó, có người nói, vừa rồi chị Lê tới nhà cậu."

Chu Yến Hỗn đột nhiên đứng dậy, vui mừng ra mặt, "Chị ấy quay lại rồi? Tới nhà tìm tôi?"

Đường Phái cẩn thận nói tiếp, "Nói là đi đón mẹ, còn có một người đàn ông đi cùng..."

Sự vui mừng của Chu Yến Hỗn lập tức biến mất, lông mày nhíu chặt, hai mắt như phát ra lửa giận.

Đường Phái càng nói càng nhỏ, "Ba mẹ cậu cũng ở đó, mẹ chị ấy cũng ở đó..."

Chu Yến Hỗn vội vàng lên lầu thay quần áo, lạnh lùng ra lệnh, "Cậu mau gọi Triệu Hiểu Phong tới đón tôi, ngay lập tức."

*

Sau khi Thẩm Vi Lê và Phạm Mỹ Huệ về đến nhà thì chào tạm biệt Tiền Văn Bách rồi hẹn liên lạc qua wechat.

Thẩm Tâm Oánh không ở nhà, Thẩm Vi Lê chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim rồi để mẹ ngồi sofa, cô ngồi xổm phía trước, ngẩng đầu nói, "Mẹ, con có việc cần nói, mẹ phải bình tĩnh, tim đừng đập nhanh quá."

Phản ứng đầu tiên của Phạm Mỹ Huệ là Thẩm Vi Lê tìm được ba mẹ ruột, trái tim bắt đầu tăng tốc không ngừng.

Thẩm Vi Lê không biết mẹ đang nghĩ gì, giọng nói bình tĩnh, "Mẹ, chuyện đó, con trúng thưởng... nhưng không phải giải thưởng lớn, mẹ bình tĩnh chút."

Phạm Mỹ Huệ, "?"

"Trúng bao nhiêu thì tạm thời con không nói cho mẹ, tóm lại là đủ để nhà ta trả hết nợ, mẹ không cần làm việc ở nhà chú Chu cũng có thể yên ổn tận hưởng tuổi già."

Trái tim Phạm Mỹ Huệ nóng lên, "Nợ có thể trả hết? Mười vạn kia là con trúng thưởng? Lê Lê, tim mẹ không ổn, con đợi chút."

Phạm Mỹ Huệ uống thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh, một lát sau, Thẩm Vi Lê cẩn thận nói tiếp, "Cái đó... còn đủ cho mẹ con chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, quay về mua nhà mua xe... mẹ, mẹ bình tĩnh, đây là nếu chúng ta tiêu tiết kiệm chút..."

Phạm Mỹ Huệ không ngừng nuốt nước miếng, vỗ ngực, đây là chuyện lớn gì vậy, con gái bà trúng giải thưởng lớn?

"Lê Lê." Phạm Mỹ Huệ hoài nghi, càng nói càng kích động sợ hãi, "Con không làm chuyện gì trái pháp luật đấy chứ? Mẹ không muốn đòi tiền, mẹ chỉ muốn con bình an, con gái, con đừng làm chuyện trái pháp luật đấy."

Thẩm Vi Lê vội nói cô trong sạch, Phạm Mỹ Huệ tin tưởng con gái, Thẩm Vi Lê giải thích một câu đã hoàn toàn tin tưởng.

Sau đó một lúc, Thẩm Vi Lê nói chuyện trúng thưởng của mình xong, cuối cùng Phạm Mỹ Huệ cũng tin, rồi lại lắc đầu, "Để mẹ ở nhà không làm gì à? Vậy thì không được, không được, mẹ không làm gì cứ như người tàn phế vậy!"

Thẩm Vi Lê cười nói, "Con đã nghĩ kỹ rồi, mở cho mẹ một tiệm tạp hóa hoặc quán nhỏ được không? Để mẹ có việc làm, cũng không mệt quá, còn có người nói chuyện phiếm nữa?"

Lúc này Phạm Mỹ Huệ vẫn nghĩ mình đang mơ, nói tin nhưng vẫn thấy không chân thật.

Nói không tin nhưng lại tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp theo lời con gái.

Nhưng Thẩm Vi Lê vẫn có khúc mắc với chuyện Thẩm Tâm Oánh lừa tiền của mình, lưỡng lự nói, "Còn nữa, mẹ, con nghĩ chuyện đi du lịch, chúng ta có nên đưa Tâm Oánh theo không... em ấy đang học, cần phải chuẩn bị..."

Thẩm Vi Lê đang nói, cửa nhà mở ra, Thẩm Tâm Oánh vừa hát vừa vào, còn lắc tay cao, sau khi thấy chị ở nhà, sợ tới mức bả vai run lên, lập tức giấu tay ra phía sau.

Nhưng Thẩm Tâm Oánh đã chậm, Thẩm Vi Lê đã thấy chiếc lắc vàng trên cổ tay cô ta.

Chiếc lắc tay này là Chu Yến Hỗn lấy từ chỗ dì Diễm Nhi, từ trước đến nay, Cốc Diễm Nhi luôn dùng đồ thiết kế riêng, độc nhất vô nhị, chiếc lắc tay này cũng khoảng ba vạn là ít.

Thẩm Vi Lê lạnh lùng hỏi, "Tâm Oánh, tay em đeo cái gì?"

Thẩm Tâm Oánh không ngờ cô ở nhà, lập tức luống cuống, "Không, không có gì."

Phạm Mỹ Huệ không rõ nguyên do, "Lê Lê, sao vậy?"

Hành vi này của Thẩm Tâm Oánh không khác gì trộm, Thẩm Vi Lê sợ mẹ mình tức điên, túm Thẩm Tâm Oánh vào phòng, "Mẹ, mẹ về phòng ngồi một lát trước đi, con có lời muốn nói với Tâm Oánh."

Đóng cửa lại, Thẩm Vi Lê nhìn một đống nước hoa và đồ trang điểm đầu giường của Thẩm Tâm Oánh, cả giận nói, "Thẩm Tâm Oánh, em lừa 8000 tệ của chị để mua những thứ này?"

Thẩm Tâm Oánh chột dạ, lại hợp tình hợp lý, "Tôi không lừa chị, ba mẹ nuôi chị nhiều năm như vậy, nếu không có ba mẹ tôi chị sớm đã chết rồi! Tôi dùng tiền của chị mua chút đồ thì có làm sao?"

Thẩm Vi Lê nắm lấy cổ tay cô ta, "Cái này thì sao, có phải lấy trong rương đồ của chị không, là em trộm sao?!"

Thẩm Tâm Oánh mạnh miệng giãy tay muốn thoát, "Tôi không trộm, tôi chỉ mượn đeo hai ngày thôi, chị đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không! Buông tôi ra!"

Thẩm Vi Lê không bỏ, túm lấy lắc tay, Thẩm Tâm Oánh muốn tránh cũng không kịp, Thẩm Vi Lê dùng sức, bắt lấy tay Thẩm Tâm Oánh đưa ra sau lưng, tay khác ấn cổ Thẩm Tâm Oánh ép cô ta lên giường.

Sau khi đè cô ta lên giường, Thẩm Vi Lê dùng đầu gối đè trên lưng Thẩm Tâm Oánh, quyết đoán cởi bỏ lắc tay vàng trên tay cô ta ra.

Thẩm Tâm Oánh không dám gọi mẹ, khi còn bé mẹ thường đánh cô ta, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, luôn ôm oán hận.

Thẩm Vi Lê chưa từng bị đánh bao giờ.

Thẩm Vi Lê cướp đi lắc tay, lạnh lùng hỏi, "Em còn trộm cái gì nữa?"

Tay Thẩm Tâm Oánh bị ép ra sau, sắp khóc đến nơi vội kêu lên, "Không còn nữa! Không còn nữa!"

Thẩm Vi Lê không khách khí nắm lỗ tai Thẩm Tâm Oánh, "Chị sẽ đi hỏi cho rõ, Thẩm Tâm Oánh, tốt nhất là em nói hết cho chị, nếu không sau này em chỉ có nếm mùi đau khổ thôi! Nói, còn trộm thứ gì nữa!"

Thẩm Tâm Oánh đau phát khóc, "Hết rồi! Thật sự hết rồi!"

Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng buông Thẩm Tâm Oánh ra, đi tới cửa, cô xoay người lại, lạnh lùng nói, "Thẩm Tâm Oánh, em vĩnh viễn sẽ không biết được hôm nay mình đã bỏ lỡ thứ gì đâu."

Thẩm Tâm Oánh không hiểu lời này có ý gì, Thẩm Vi Lê đã đóng sầm cửa ra ngoài.

Thẩm Vi Lê nghĩ, nhiều năm như vậy, Thẩm Tâm Oánh vẫn luôn giống một con quỷ hút máu hút sạch tiền của cô, cũng không biết đau lòng cho cô.

Vậy thì cô cũng không cần có tình em gì với cô ta nữa, chuyện trúng thưởng cũng sẽ không bao giờ nói cho Thẩm Tâm Oánh biết.

Vĩnh viễn sẽ không để Thẩm Tâm Oánh mượn ánh sáng từ cô nữa.

*

Chu Yến Hỗn lên xe về nhà tìm Chu Sơn Lâm.

Sau khi vào nhà, nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, sắc mặt càng trở nên nặng.

Cậu trực tiếp vòng qua cô ta nhìn Chu Sơn Lâm, "Ba sa thải dì Phạm rồi đúng không?!"

Lúc cậu nghe Đường Phái nói bọn họ gặp mặt, phản ứng đầu tiên là chuyện này.

Cốc Diễm Nhi vội nói thay Chu Sơn Lâm, "Không có không có, con trai, con đừng hiểu lầm ba con, không phải ba con sa thải, là dì Phạm và Lê Lê tự nói."

Chu Yến Hỗn vẫn lạnh lùng nhìn Chu Sơn Lâm, hai mắt lộ ra sát khí như muốn đánh ba mình đến nơi, "Nói!"

Chu Sơn Lâm đập bàn chỉ thẳng tay vào mặt cậu, "Chu Yến Hỗn, mày muốn phản nghịch à! Tao là ba mày! Mày muốn mắng tao à? Tao nói? Mày muốn tao nói gì? Hả?!"

Kiều Mạn Mạn nhìn tình hình này cũng đứng dậy, đến bên Chu Yến Hỗn, dịu dàng nói, "Yến Hỗn, cậu đừng lo, hôm nay tôi tới vì dì nói muốn cho tôi xem một bức tranh, vậy nên việc hôm nay tôi đã chứng kiến hết, cậu nghe tôi nói hai câu được không?"

Chu Yến Hỗn không kiên nhẫn muốn cắt lời cô ta, đây là chuyện nhà cậu, không muốn nghe Kiều Mạn Mạn giải thích, nhưng cô ta đã nhanh miệng nói trước, "Hôm nay chị Lê trang điểm không giống trước đây, trạng thái rất tốt. Chị Lê cắt tóc ngắn, nhuộm tóc, mặc váy xinh đẹp, cậu có thể yên tâm. Chị ấy còn đi cùng một người đàn ông tới đây đón dì Phạm nữa, chắc hẳn là một người bạn đáng tin."

Chu Yến Hỗn nghe thấy Thẩm Vi Lê cắt tóc, nhuộm tóc và mặc váy, lông mày như nhảy dựng lên, sau đó lại nghe thấy có người đàn ông bên cạnh Thẩm Vi Lê, trước mắt lại hiện lên hình ảnh hai người ra vào khách sạn, tâm phiền ý loạn không thôi.

Kiều Mạn Mạn tiếp tục nói, "Sau đó chị Lê nói chuyện với chú dì. Sợ sức khỏe dì Phạm không khỏe nên để người đàn ông kia đỡ dì Phạm lên xe trước."

Giống như Thẩm Vi Lê vô cùng tin tưởng người đàn ông kia, mà đối phương cũng rất thân thiết với Thẩm Vi Lê và mẹ cô.

"Chị Lê nói, chị ấy rất biết ơn sự chăm sóc bao năm qua của chú dì với gia đình chị ấy, nói lúc ba chị ấy phẫu thuật, chú dì đã giúp đỡ rất nhiều, chị ấy vĩnh viễn không quên việc này, sẽ ghi tạc trong lòng cả đời."

Giống như cả đời này Thẩm Vi Lê sẽ không gặp lại người nhà bọn họ nữa.

Giọng nói Kiều Mạn Mạn vô cùng nhẹ nhàng, "Chị Lê còn nói, từ nay trở đi, chị ấy và dì sẽ không làm ở đây nữa, chị ấy không làm tài xế của cậu nữa, tiền lương chưa thanh toán cũng không cần."

Giống như Thẩm Vi Lê không muốn có thêm cơ hội nào để gặp cậu nữa.

Kiều Mạn Mạn nắm tay áo Chu Yến Hỗn, dịu dàng an ủi, "Còn nữa, chị Lê nói xin lỗi vì từng thích cậu, bây giờ đã không còn bất cứ tình cảm nào nữa rồi, nói mọi người có thể yên tâm."

Không khí xung quanh bỗng chốc trùng xuống, Chu Yến Hỗn hô hấp khó khăn, ngực đau khó chịu, trái tim thắt lại như bị kìm kẹp lấy, càng kẹp càng chặt, sắp bóp nát trái tim cậu đến nơi rồi.

Chu Yến Hỗn đột nhiên hất tay cô ta ra, xoay người ra ngoài.

Mở cửa lên xe, khóe mắt Chu Yến Hỗn như muốn nứt ra, sắp chảy cả máu, "Tới nhà Thẩm Vi Lê."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.