Tầm năm giờ sáng, Chu Yến Hỗn lại chìm vào giấc ngủ, sau khi khóc xong rất mệt, ngủ cũng rất sâu.
Thẩm Vi Lê hoàn toàn không ngủ nổi, dậy sớm rửa mặt rồi cùng dì Tần nấu cháo làm bánh.
Chu Yến Hỗn thích ăn bánh ngọt và cháo trắng thêm đường là sự thật, hôm nay cũng không ngăn cậu ăn nhiều đường nữa, chỉ cần cậu có thể ăn cơm là được.
Chu Yến Hoài cũng dậy rất sớm, lo cho Chu Yến Hỗn nên cũng không ngủ ngon, sau khi tỉnh lại đã thấy Thẩm Vi Lê đang làm bữa sáng, anh tới lấy hạt cà phê rồi dò hỏi tình hình em trai mình thế nào.
Thẩm Vi Lê thấp giọng, "Tối qua nói ra rồi."
"Lần cuối em ấy gặp ông nội lại giận dỗi ông, ông nội dỗ dành mà em ấy không để ý tới ông, trong lòng vẫn luôn để ý chuyện này."
"Anh Yến Hoài, chuyện này anh biết là được rồi, đừng hỏi lại."
Nghe Thẩm Vi Lê nói vậy, Chu Yến Hoài bất giác hiểu rõ vì sao phản ứng của Chu Yến Hỗn lại lớn như vậy, đáng ra anh phải nghĩ tới nguyên nhân này sớm hơn.
Chu Yến Hoài nghiền nát hạt café, "Thì ra là để tâm chuyện vụn vặt thế này, Lê Tử, cảm ơn em."
Thẩm Vi Lê lắc đầu, "Không có gì, việc nên làm thôi ạ."
Chu Yến Hoài thở dài, "Nào có việc gì là nên làm, từ nhỏ tới lớn, đều là gia đình anh nợ em."
Thẩm Vi Lê lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Chu Yến Hoài nói, "Hi vọng lần này nó có thể học cách kiểm soát, khống chế tính tình con lừa của mình."
Cách dùng từ của anh khiến Thẩm Vi Lê bật cười, hình dung Chu Yến Hỗn vô cùng chính xác.
Đồng thời cũng đau lòng cho Chu Yến Hỗn.
Nếu đổi lại là cô, trước khi ba mất, lần cuối gặp mặt ba mà lại cãi nhau một trận với ba như vậy, có lẽ cả đời cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Thẩm Vi Lê nhìn cách Chu Yến Hoài pha cafe bằng tay, lại nhớ chị mình cũng thích uống cafe bằng cách này.
Pha cafe bằng tay tốn rất nhiều thời gian mới khiến hạt café phát huy khả năng và hương vị của mình, tay nghề này luyện rất khó.
Nhìn dáng vẻ đo lượng nước của Chu Yến Hoài, Thẩm Vi Lê cảm thán, "Anh Yến Hoài, người từ nước ngoài về đều thích uống café pha tay sao?"
Chu Yến Hoài cười hỏi, "Còn có ai nữa sao?"
Thẩm Vi Lê nói, "Chị của em rất thích uống."
"Chị em ư?" Chu Yến Hoài nhớ Thẩm Vi Lê không có chị, chỉ có em gái.
Thẩm Vi Lê cũng không lừa gạt, cười nói, "Em tìm được ba mẹ ruột rồi."
Chu Yến Hoài hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười, "Chúc mừng em, đây là chuyện vui, anh cũng vui thay em nữa."
Thẩm Vi Lê cười vui vẻ, lại hỏi Chu Yến Hoài có muốn ăn bánh ngọt không.
Anh lắc đầu cười, "Nhiều đường lắm, làm cho Tiểu Hỗn là được rồi."
Anh có thói quen khống chế lượng đường và dầu mỡ trong đồ ăn, thường ăn sáng bằng bánh mì lúa mạch cho thanh đạm là chủ yếu.
Buổi trưa, cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng rời giường xuống lầu, thấy anh trai và Thẩm Vi Lê ngồi trên sofa đọc sách.
Hai ngày nay, cậu đã làm anh trai lo lắng rồi, vội đi qua chỗ anh mình, gác cằm l.ên đỉnh đầu anh, thấp giọng, "Anh."
Chu Yến Hoài cảm thấy trên đầu nặng như có thêm một chậu hoa, "Sao vậy?"
Lúc Chu Yến Hỗn nói chuyện, cằm còn nhích tới nhích lui, "Không có việc gì, chỉ là muốn gọi anh thôi."
Lúc này Chu Yến Hoài cảm thấy trên đỉnh đầu không phải là một chậu hoa nữa mà đã biến thành một con mèo thích làm nũng.
Anh biết, Chu Yến Hỗn đang biểu đạt với anh rằng "anh và Thẩm Vi Lê quan trọng như nhau".
Thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, Chu Yến Hỗn thổ lộ tâm sự với Thẩm Vi Lê, không nói chuyện này với anh, một nguyên nhân khác là do tình cảm giữa Thẩm Vi Lê và Chu Yến Hỗn, so với anh và Chu Yến Hỗn chỉ có tình cảm anh em thì giữa hai người có thêm tình cảm nam nữ, vậy nên anh cũng không cảm thấy ghen tị có gì vui.
Chu Yến Hoài ngẩng đầu quan tâm em trai, "Đói không?"
Chu Yến Hỗn gật đầu.
"Ánh mắt em nhìn anh lúc này sao giống cún con chờ chủ nhân lấy cơm cho ăn vậy? Đói thì tự đi ăn đi, còn chờ anh mang đồ ăn lên à?"
Chu Yến Hỗn, "..."
Thẩm Vi Lê bật cười thành tiếng, buông sách xuống đứng dậy đưa Chu Yến Hỗn đi ăn cơm.
Cuối cùng Chu Yến Hỗn cũng ăn được chút bánh ngọt và cháo.
Ăn cơm, ngủ bù cũng đã đủ, trạng thái khá hơn nhiều.
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng yên tâm, nghe nói buổi chiều Đường Phái và Tần Tinh tới đây, anh cũng không tiếp tục ở nhà Chu Yến Hỗn nữa.
Mùng hai Tết rồi, anh cũng phải đi gặp bạn bè, cũng phải liên hệ nói chuyện một chút.
Sau khi Đường Phái và Tần Tinh lần lượt xuống máy bay, cả hai tụ họp rồi tới tìm Chu Yến Hỗn.
Trước khi Đường Phái tới đã gọi cho Thẩm Vi Lê hỏi tình trạng Chu Yến Hỗn thế nào, cũng nói cho cô một tiếng là bọn họ sắp tới rồi.
Thẩm Vi Lê báo tình hình Chu Yến Hỗn cho cậu ta, để Đường Phái hiểu rõ, sau khi tới đây sẽ không nói chuyện linh tinh, đừng nhắc tới lần cuối gặp ông với thiếu gia, sẽ khiến thiếu gia khổ sổ.
Đường Phái hiểu điều này, tính đêm nay chơi game cùng Chu Yến Hỗn hoặc uống rượu giải sầu, đồng ý nói, "Chị Lê yên tâm đi."
Thật ra nhiều lúc Đường Phái vẫn đáng tin cậy, Thẩm Vi Lê cũng yên tâm phần nào.
Sau đó cô về phòng dành cho khách, thu dọn sạch sẽ chăn giường, sau đó lại tới phòng Chu Yến Hỗn.
Thẩm Vi Lê nhẹ nhàng mở cửa vào tìm người, trên giường lại trống không.
Cô không thấy Chu Yến Hỗn xuống dưới hay ra ngoài, cất giọng kêu, "Tiểu Hỗn, em có trong phòng không?"
Bên trong truyền tới tiếng đáp lại của Chu Yến Hỗn, "Có."
Lúc này Thẩm Vi Lê mới nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, "Không có việc gì, chị xuống dưới chờ em."
Nói xong cũng trốn tránh ra ngoài.
Bên trong lại truyền ra giọng nói hơi vội vàng của Chu Yến Hỗn, "Chị, chị có chuyện gì thế, đợi em một chút, em tắm xong rồi."
Thẩm Vi Lê đành phải dừng lại, đưa lưng về phía phòng tắm, "Không có việc gì, chỉ là Đường Phái và Tần Tinh xuống máy bay rồi, đang trên đường tới đây."
Tiếng nước bên trong ngừng lại, Thẩm Vi Lê tiếp tục nói, "Tiểu Hỗn, chờ họ tới đây, chị phải về thăm mẹ rồi, chị chưa được ăn bữa cơm nào với mẹ nữa. Em có muốn giữ Đường Phái ở lại không? Sáng mai mọi người ăn gì, chị sẽ mang qua. Ngày mai mùng 3 rồi, sáng mai mang đồ ăn qua rồi chị sẽ bay về Kinh Thị. Ba mẹ và chị gái đã hẹn đi du lịch rồi, mùng 10 mới về, em ở nhà phải ăn cơm thật ngoan, cũng phải ngủ ngon..."
Thẩm Vi Lê lải nhải, cũng không biết Chu Yến Hỗn nghe có lọt tai không, lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Cậu ôm lấy cô từ phía sau, hai tay ôm chặt eo cô.
Cậu không mặc áo tắm dài, chỉ tùy tiện quấn khăn tắm quay hông, cánh tay trầ.n trụi, cơ thể nóng bừng.
Không khí xung quanh nháy mắt tràn ngập mùi sữa tắm của cậu.
Thẩm Vi Lê bất đắc dĩ thở dài, đúng là tùy tiện quá, ở đâu cũng định xơ múi cô mà, "Buông ra."
Chu Yến Hỗn bá đạo không buông, đôi tay không để cô trốn thoát.
Cằm còn gác trên vai cô, nghiêng đầu ngắm cô, hơi thở ấm áp phả trên mặt cô.
Thẩm Vi Lê không nhìn cậu, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Còn đang nghĩ xem có nên dẫm lên chân cậu rồi tặng cậu một cùi chỏ hay không.
Chu Yến Hỗn không giở trò vô lại nữa mà nói nhỏ, "Chị, cảm ơn chị."
Cả người Thẩm Vi Lê cứng đờ.
Chu Yến Hỗn nghiêng đầu nhìn cô, hàng mi dài liên tục chớp chớp như sắp chạm vào má cô, giọng nói dịu dàng, "Mỗi lần chị ở cạnh đều khiến em yên tâm cả. Chị, cảm ơn chị đã ở bên em, cùng em vượt qua những ký ức đau khổ nhất."
Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt Chu Yến Hỗn như có ánh sáng.
Đôi mắt cậu rất đẹp, lúc nhìn người ta chăm chú luôn chứa đựng cảm xúc.
Chăm chú thâm tình, thường xuyên khiến cô đỏ mặt.
Thẩm Vi Lê nhìn mặt đất, nhẹ nhàng nói, "Em cũng từng ở bên cùng chị vượt qua những lúc đau khổ nhất. Lúc ba chị mới qua đời, lúc chị bị người ta bắt nạt ở trường, lúc chị bị người ta nói không phải con ruột, đều là em ở cạnh làm bạn với chị, bảo vệ chị. Tiểu Hỗn, chị cũng phải cảm ơn em."
Dứt lời, Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn Chu Yến Hỗn, trong mắt là sự cảm kích.
Lúc này, ánh mắt hai người nhìn nhau đều dịu dàng như nước, đã từng làm bạn với nhau trong thời gian dài, trong lúc nhất thời hai người đều rơi vào sự ỷ lại.
Trong mắt dần xuất hiện tình ý và dịu dàng lưu luyến.
Ánh mắt Chu Yến Hỗn chạm tới đôi môi Thẩm Vi Lê, chậm rãi tiếp cận cô.
Hô hấp Thẩm Vi Lê trở nên căng thẳng, mắt thấy Chu Yến Hỗn định hôn mình, cô nghiêng đầu né tránh.
"Thẩm Vi Lê?"
Hô hấp Thẩm Vi Lê phập phồng, đang định nói chuyện lại nghe tiếng chuông dưới nhà vang lên, cô vội đẩy Chu Yến Hỗn ra, "Chắc là Đường Phái và Tần Tinh tới rồi, chị xuống xem thử, em thay quần áo đi."
Chu Yến Hỗn bước nhanh cản trước mặt cô, Thẩm Vi Lê ngẩng đầu thấy cơ ngực của cậu, cậu đã gầy đi một vòng mà cơ ngực cơ bụng vẫn không giảm bớt.
Chu Yến Hỗn không quấn lấy cô đòi hôn nữa, cụp mắt nói, "Vừa rồi là em xúc động, chị đừng giận. Em biết bây giờ chị muốn theo đuổi sự nghiệp, không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, em vẫn sẽ ủng hộ sự nghiệp của chị."
Thẩm Vi Lê ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt Chu Yến Hỗn như đang đè nén một thứ gì đó, một loại dục vọ.ng nào đó.
Đôi mắt cậu chuyển động trên môi cô, ánh mắt trầm ổn nhưng lại như có một ngọn lửa bùng cháy.
Dưới tầng, Đường Phái đang gọi thiếu gia, Thẩm Vi Lê ho nhẹ một tiếng, vội vòng qua cậu, "Ừm, biết rồi, em mau thay quần áo đi."
Thẩm Vi Lê xuống dưới, Đường Phái và Tần Tinh đã treo áo khoác lên móc, cũng đã đeo dép chuẩn bị lên lầu, cô cười nói, "Đường thiếu, Tinh Tinh, năm mới vui vẻ, thiếu gia đang thay quần áo trên phòng, chút nữa sẽ xuống sau."
Tần Tinh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Từ đầu đến cuối, Tần Tinh luôn có cảm xúc không tốt cho lắm với Thẩm Vi Lê, nhìn Thẩm Vi Lê như chính cung bước từ trên xuống, không vui nhìn sang chỗ khác.
Đường Phái cũng biết Tần Tinh có thành kiến với Thẩm Vi Lê, lặng lẽ đẩy cô ấy một cái ý bảo chú ý thái độ, sau đó cười chúc tết, "Chị Lê,năm mới vui vẻ, năm mới phát tài nha!"
Nói xong, thấy Thẩm Vi Lê ăn mặc chỉnh tề lại hỏi, "Chị Lê, chị định ra ngoài sao?"
"Ừm, tôi về nhà, hai người ở cạnh Tiểu Hỗn được rồi, tôi còn về nhà thăm mẹ nữa."
Thẩm Vi Lê nói, "Đường thiếu, tối nay cậu có tiện ở lại đây không? Nếu cậu ở đây, sáng mai tôi sẽ mang bữa sáng qua cho mọi người."
Tất nhiên Đường Phái có thể, trực tiếp mở miệng gọi đồ ăn, "Sushi được không ạ, hai ngày nay em bỗng thèm ăn, cá hồi cá ngừ gì đều được cả."
Thẩm Vi Lê cười nói, "Được, không thành vấn đề."
Hai người còn đang nói chuyện, Chu Yến Hỗn đã thay quần áo xong xuống dưới.
Tần Tinh quay đầu nhìn dáng vẻ cậu gầy một vòng, hốc mắt cũng hãm sâu, thiếu đi sức sống ngày thường.
Cậu mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, tay áo dài tới khuỷu tay, quần áo có vẻ tùy ý nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý của mình, đồng thời cũng có vẻ bi thương của người mới mất đi người thân.
Tần Tinh bước qua cho cậu một cái ôm an ủi.
"Thiếu gia nén bi thương." Tần Tinh nói.
Khi nói chuyện có vẻ nghẹn ngào muốn khóc.
Chu Yến Hỗn đáp lại bằng cái vỗ vai nhẹ nhàng.
Đường Phái thở dài, đi qua muốn giữ Tần Tinh, cũng muốn cho Chu Yến Hỗn một cái ôm an ủi, ai ngờ Tần Tinh lại ôm chặt Chu Yến Hỗn không buông tay, dần khóc thành tiếng vô cùng đau lòng.
Tần Tinh khóc lóc, "Xin lỗi, Yến Hỗn, xin lỗi vì lúc ấy bọn tôi lại không ở bên cạnh cậu."
Thẩm Vi Lê đứng ở cửa, quay đầu nhìn Tần Tinh ôm Chu Yến Hỗn, trong đầu lại nhớ tới chuyện cô ấy gọi cho cậu mấy chục cuộc điện thoại, lại suy nghĩ mơ hồ.
Chu Yến Hỗn vỗ bả vai Tần Tinh, "Không có gì, qua cả rồi."
Tần Tinh khóc càng ghê hơn.
Thấy cô ấy như vậy, Đường Phái lo lắng đẩy Tần Tinh ra, "Trời ạ, không phải là thiếu gia đã ổn rồi sao, Tần Tinh, cậu đừng khóc nữa, đừng khóc."
Tần Tinh lau nước mắt, cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng tính cách cô ấy cũng không phải hay thẹn thùng xấu hổ, ngẩng đầu ồn ào với Đường Phái, "Không phải tôi đau lòng thay thiếu gia sao!"
Đường Phái hừ một tiếng, muốn dỗi Tần Tinh nhưng lại không tìm được lý do gì.
Bị Tần Tinh chiếm mất cái ôm này trước, Đường Phái cũng không còn ý định ôm Chu Yến Hỗn nữa, chỉ vỗ bả vai cậu, "Haizz, thiếu gia, đã qua cả rồi, đừng suy nghĩ nữa."
Chu Yến Hỗn trầm ổn hơn rất nhiều, "Ừm, không có việc gì."
Dứt lời, cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa, chị cậu đã đi rồi.
Vở kịch nhỏ:
Lúc Đường Phái tới tìm Tiểu Hỗn chơi, nhìn thấy Lê Lê đang tết các dây đủ loại màu sắc với nhau thành vòng.
Tiểu thiếu gia ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chân ngẩng đầu nhìn chị mình tết dây.
Đường Phái cảm thấy chiếc vòng này rất đẹp, "Chị Lê, cho em cái vòng này được không?"
Tiểu thiếu gia lập tức nói, "Đây là của tôi, chị tôi tết cho tôi mà."
Khi còn nhỏ, Đường Phái rất ngốc nhưng cũng rất dữ, "Vậy cậu bảo chị Lê làm cho mình cái nữa là được rồi, tôi chỉ được tới nhà cậu chơi một lúc thôi, không đợi được cái vòng tiếp theo."
Tiểu thiếu gia nhíu mày, "Không được, dù sao cái này cũng là của tôi."
Lê Lê thấy hai thằng nhóc như sắp cãi nhau tới nơi, vội nói, "Đừng tranh nhau nữa, chị còn một cái đã chuẩn bị sẵn mà."
Lê Lê hỏi thiếu gia, "Chị cho Đường thiếu cái đã tết sẵn được không?"
Tiểu thiếu gia lắc đầu, "Không được, là của em mà."
Lê Lê, "..."
Đường Phái thấy thiếu gia không muốn cho mình, chuẩn bị khóc đến nơi, ngồi bệt xuống đất, "Không biết đâu em muốn vòng cơ, chị Lê cho em đi."
Lê Lê đau đầu.
Chỉ có thể tiếp tục dỗ dành thiếu gia, "Tiểu Hỗn, Đường Phái tới nhà làm khách, cậu ấy là khách, em là chủ, nhường khách một chút được không? Chị cho cậu ấy một cái, cho em năm cái."
Tiểu thiếu gia vẫn lắc đầu, "Không được! Vòng chị làm ra đều là của em, một cái cũng không cho."
Lê Lê, "..."
Đường Phái nghe đến đó thì òa lên khóc lớn.
Thẩm Vi Lê không thể để khách khóc được, vội đi lấy cái vòng đã làm sẵn ra cho Đường Phái, "Được rồi, Đường thiếu đừng khóc, chị Lê cho cậu."
Tiểu thiếu gia thấy thế, òa khóc lớn hơn.
Lê Lê lại vội dỗ dành tiểu thiếu gia.
Chỉ thấy thiếu gia nhanh chóng bò dậy, vừa chạy vừa lau nước mắt, "Hu hu hu, Tiểu Hỗn không muốn chơi với hai người nữa! Không bao giờ chơi với hai người nữa!"