Khi Hạng Tân Dương trở về nhà thì trời đã tối. Phòng
khách chỉ bật một ngọn đèn tường, Đường Lăng Lâm đang dựa vào chiếc sofa, với
một cốc rượu trên tay, trước mặt là chai rượu vang đã mở, cô đang tự chúc rượu
cho mình. Rất ít khi anh thấy cô như thế này nên vội nhắc nhở: “Dạ dày em không
được uống rượu tùy tiện đâu”.
“Cảm ơn anh đã quan tâm tới cái dạ dày của em, nhưng
dường như anh lờ đi, không cần biết trái tim em đang thế nào.” Đường Lăng Lâm
nói giọng lười biếng: “Lại đây cùng uống với em một cốc, em đoán chắc hôm nay
anh cũng muốn mượn rượu giải sầu giống em”.
Dĩ nhiên tâm trạng của Hạng Tân Dương lúc này rất
không tốt, sau khi Tạ Nam đi khỏi, anh vẫy taxi trở về quán cà phê lấy xe của
mình, liếc nhìn vào bên trong thì Vu Mục Thành và cô gái kia đã đi khỏi. Anh
lái xe lòng vòng rất lâu trên khắp các con phố theo thói quen, đợi cho tâm
trạng ổn định trở lại rồi mới về nhà. Ấy vậy mà Đường Lăng Lâm lại biết tâm
trạng anh như thế khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Anh chau mày: “Em muốn nói
gì, Lăng Lâm?”.
Đường Lăng Lâm giơ cốc lên: “Đừng ngạc nhiên, em không
rình mò anh đâu, cũng không cần thiết phải làm như vậy. Anh thần thánh hóa tình
yêu của mình như thế thì cũng giống như tình yêu của
Plato (1), em dĩ nhiên không cần phải lo việc anh đưa ai đó vào
khách sạn”.
Hạng Tân Dương sầm mặt xuống, nói: “Nếu em đã uống
nhiều rồi thì đi tắm rồi ngủ đi”.
Đường Lăng Lâm uống một ngụm to, sau đó bỏ cốc rượu
xuống, cầm chai rượu lên nhìn qua ánh đèn rồi lắc đầu nói: “Anh xem, còn hơn
nửa chai, rõ ràng là em vẫn còn biết kiềm chế. Anh không uống thì nói chuyện
với em một lúc”.
Hạng Tân Dương bước đến cầm chai rượu trên tay cô đặt
xuống bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh, nói: “Lăng Lâm, chúng ta chắc chắn cần một
cuộc nói chuyện, nhưng hôm nay thì không thích hợp lắm”.
“Thế thì lúc nào mới thích hợp? Đợi khi nào Tạ Nam và
anh bàn bạc xong chuyện quay lại với nhau thì mới đến thông báo cho em ư?” Đôi
mắt cô nhìn thẳng vào anh, kéo dài giọng, “Nhìn thấy cô ấy một lần nữa bị người
ta bỏ rơi, có phải anh tiếc lắm không? Anh quan tâm tới cô ấy như thế, cô ấy có
cảm động không?”. “Nói như vậy Từ Yến đến tìm anh là theo ý của em à?”
“Làm theo ý em? Anh hỏi khó nghe thế? Anh thật không
hổ là đã tưởng tượng em theo chiều hướng xấu nhất.” Đường Lăng Lâm cười lớn,
“Em không bị điên, tại sao lại phải ra chỉ thị cho cô ta đi nói với chồng mình
rằng người yêu cũ của anh đang bị rơi vào tình thế khốn đốn, đợi anh đến cứu
trợ. Có điều cô ta đi tìm anh, là điều em có thể đoán được. Không biết vì mục
đích gì, cô ta đang muốn được xem kịch hay của tất cả mọi người. Em không cần
tới tận nơi cũng có thể tưởng tượng được, khi nói với anh nét mặt cô ta biểu
hiện như thế nào”.
“Rõ ràng là em đã nói chuyện với cô ấy rồi.”
“Đúng, mấy hôm trước em và cô ta có ăn cơm cùng nhau.
Cô ta vẫn như trước, luôn để tầm mắt rất cao, chỉ có điều mắt cao nhưng tay với
lại thấp, nên những điều đạt được không theo ý mình. Nói đến Tạ Nam, cô ta đã
cho em biết một số thông tin rất hay. Dường như tình cũ của anh lại có bạn
trai, điều kiện tốt lắm, nói theo giọng của Từ Yến thì Tạ Nam là một nàng Lọ
Lem chính gốc. vốn dĩ em có thể thở phào sung sướng cho rằng như vậy thì mọi
người đều tránh khỏi mệt mỏi. Nhưng theo như cô ta nói, có người rất thích anh
chàng bạn trai của Tạ Nam, hậu thuẫn cũng tương đối lớn, e rằng lần này Tạ Nam
lại khólòng mà nắm bắt được rồi.”
“Cuộc sống của cô ấy có liên quan gì tới em và Từ Yến,
tại sao hai người cứ phải quan tâm đến đời tư của cô ấy như thế?”
Đường Lăng Lâm cười, lạnh lùng nói: “Đừng lấy em và Từ
Yến ra để nói. Nếu không phải vì anh, em sẽ không bao giờ để ý đến cái chủ đề
vô nghĩa ai là Lọ Lem ai là hoàng tử kia. Hơn nữa, cái người còn quan tâm đến
cuộc sống của người khác hơn cả Từ Yến chẳng phải là đức ông chồng của em
sao?”.
Hạng Tân Dương im lặng.
“Lúc kể chuyện, Từ Yến giọng vui vẻ lắm, còn em nghe
mà buồn phiền, em dường như có thể đoán ra ngay sau khi nghe những tin này anh
sẽ nghĩ và làm gì, không phải vội vàng chạy đi an ủi nàng hay sao? Anh xem, có
đúng như em nghĩ không?”
“Không phải em luôn cho rằng những suy đoán của mình
về hành tung của anh luôn rất chuẩn xác ư? Nhưng theo như em thấy, anh có thể
mang cái gì ra để níu kéo, để an ủi cô ấy?” Hạng Tân Dương nhướng mày, nhếch
môi cười gằn, “Anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng từng phụ cô ấy mà thôi, một
thằng đàn ông có vợ, không thể trách ai, anh chỉ cố gắng không gây phiền phức
cho cô ấy. Nếuem cứ muốn nói với anh những điều này, thì anh nghĩ nên thôi đi,
chẳng có ý nghĩa gì cả”.
“Cuối cùng thì anh cũng nhận ra, anh chỉ vì nỗi bất
hạnh của cô ấy mà trút cơn giận lên em. Thật buồn cười, em đâu phải là Thượng
đế vạn năng, có thể thu xếp cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, nhân tiện giải
thoát cho anh... và em.” Đường Lăng Lâm cầm chiếc cốc lên uống cạn rồi đưa tay
với chai rượu toan rót hết giữ lấy tay cô ngăn lại.
“Đừng uống nữa, sao em lại đấu với sức khỏe của mình
như vậy.”
“Đau dạ dày còn dễ chịu hơn đau tim, đây là kinh
nghiệm của em, anh có tin không?”
“Anh rất xin lỗi, để em phải khổ sở thế này, nhưng anh
và Tạ Nam thực sự không có gì.”
“Đương nhiên, trong mắt hai người đều không có gì,
nhưng theo tình thế này, sẽ có gì rất nhanh thôi. Ai bảo anh cứ luôn cho rằng
mình yêu cô ấy, mà em lại luôn cho rằng mình yêu anh?”
“Ai trong chúng ta cũng không có cái quyền cố mang
tình yêu của mình đến cho người khác, rồi bắt họ phải yêu mình như thế.” Đường
Lăng Lâm bị kích động mạnh bởi câu nói này của anh, liền hỏi lại: “Anh đang
trách em đem tình yêu của mình và cuộc hôn nhân này cho anh, giờ đáng đời vì sự
lựa chọn ấy ư?”.
“Lăng Lâm, chúng ta biết nhau từ nhỏ, em luôn phóng
khoáng và độc lập, mọi người đều công nhận em giỏi giang thông minh, quyết
đoán, giải quyết mọi việc rõ ràng hơn anh. Cuộc hôn nhân của chúng ta tuy không
phải là sự lựa chọn của anh, nhưng anh thừa nhận không phải do em ép, có thể
nói, em đã cho anh cơ hội, để anh đóng góp được chút gì đó cho gia đình. Chỉ là
anh quả thực xin lỗi, những năm qua đã khiến em thiệt thòi nhiều rồi, vốn dĩ em
có thể có những lựa chọn tốt hơn. Em đã quá nhường nhịn anh, anh không có quyền
để em tiếp tục phải như vậy nữa.”
Tay Đường Lăng Lâm khẽ co lại trong bàn tay anh, cô
quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh muốn nói gì?”.
“Em không cần phải vừa hận vừa bao dung cho anh, anh
biết mình không tốt, không đáp ứng được các yêu cầu của em, dù sao chúng ta
cũng vẫn còn trẻ, bây giờ bắt đầu lại có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai...”
Sắc mặt của Đường Lăng Lâm đanh lại, khóe miệng nhếch
lên một nụ cười sắc lạnh: “Nói thật nhẹ nhàng, nếunhư em không nhầm thì bây giờ
anh đang cần được giải thoát khỏi em”.
Thần thái của Hạng Tân Dương cũng bình tĩnh tới mức
gần như lạnh lùng: “Sự giải thoát này không phải chỉ riêng cho mình anh, Lăng
Lâm”.
Đường Lăng Lâm đột nhiên co tay lại, chai rượu đột
ngột đổ nghiêng, kêu lanh canh một tiếng trên bàn trà, sau đó rơi xuống chiếc
thảm lông cừu dưới sàn, hai người cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt nó lên, cứ để
rượu thấm đầy ra tấm thảm, không khí căn phòng bồng chốc nồng nặc mùi rượu.
Đường Lăng Lâm cười gằn một tiếng, “Rất tốt, mấy năm
nay công ty của bố anh đã ổn định trở lại, phát triển tương đối tốt, anh cảm
thấy đủ để nói điều kiện với em rồi phải không. Ly hôn ư?”. Cô nghiêng đầu nghĩ
ngợi, “Cũng không phải là không thể, điều kiện của em rất đơn giản, anh tay
trắng ra khỏi nhà, tất cả những cổ phần của nhà anh lấy từ công ty của bố em
đều phải chuyển hết sang tên em”.
“Anh bỏ hết những gì của cá nhân anh, nhưng những cổ
phần hai nhà giao ước, em đã có gần 20% cổ phần của công ty bố anh, em biết rõ
anh không thể đáp ứng được điều kiện tiếp theo.” “E rằng anh không có sự lựa
chọn. Không cần em phải nhắc anh cũng biết, tất cả những gì nhà họ Hạng có bây
giờ đều do hiệp nghị bảy năm về trước.”
“Anh luôn cảm kích em và bố em, nhưng...”
“Không nhưng gì nữa, em không để ý việc ai sẽ tìm mình
để bàn bạc yêu cầu cho thỏa đáng, dù là bố anh hay là vị nữ thánh vẫn nằm trong
trái tim anh kia.”
“Xin đừng lôi Tạ Nam vào việc này, quyết định của anh
chẳng liên quan gì đến cô ấy.”
Đường Lăng Lâm lạnh lùng, nói: “Thật sao? Cô ấy vẫn
chưa bị người yêu hiện tại bỏ rơi mà anh đã vội nuôi hy vọng giải phóng bản
thân rồi, chẳng nhẽ anh ghét cuộc hôn nhân này tới mức không thể chấp nhận một
danh phận nữa sao?”.
“Anh hy vọng em suy nghĩ nghiêm túc một chút, cứ tiếp
tục mối quan hệ của chúng ta hiện tại chỉ làm tổn thương em mà thôi.”
“Bây giờ em sẽ nói cho anh, việc này anh đi mà bàn với
luật sư của em, không cần em phải nói anh cũng biết là ông ta sẽ đưa ra điều
kiện, em sẽ để ông ta lấy lại toàn bộ không chừa một xu. Em đồng ý trả tự do
cho anh, để anh trắng tay, sau đó xem anh đoạt lại tình yêu từ tay ngườiđàn ông
điều kiện tốt kia như thế nào, em đoán sẽ có nhiều thứ hay để xem đấy.”
“Chúng ta nhất quyết phải đến bước đó sao? Như vậy
chẳng tốt cho ai cả.”
“Trước kia em luôn cho rằng anh lương thiện, nhưng
chẳng phát hiện ra được mặt tốt của anh. Anh đã bày trước mắt em nỗi đau thương
lớn nhất của mình, xin hỏi anh còn cái gì tốt đẹp hơn thế nữa không? Em luôn
nhường nhịn anh, anh dường như thương hại em mà cho rằng em chỉ là thứ đồ dễ bị
chà đạp ư, chúng ta cứ chờ xem.”
Rất nhanh sau đó, Hạng Tân Dương hiểu được câu “chờ
xem” của Đường Lăng Lâm có nghĩa là gì.
Ngày hôm sau, anh trai anh đến văn phòng tìm, Hạng Tân
Hải hỏi thẳng vấn đề, cuối cùng muốn làm gì. Anh chau mày: “Anh à, Lăng Lâm nói
gì với anh rồi
“Thím ấy còn có thể nói gì nào?” Hạng Tân Hải nói
giọng khó chịu: “Thím ấy rất giữ ý, chỉ gọi điện nói tìm anh có việc, rồi đưa
hiệp nghị hợp tác ban đầu của hai nhà cho anh xem. Anh hỏi thím ấy mang những
cái đó ra làm gì thì thím ấy bảo anh hỏi thẳng chú. Hai chú thím lại cãi nhau
à?”.
Hạng Tân Hải hít một hơi dài, nói: “Thím ấy vừa từ chi
nhánh công ty trở về vì chú, đang yên đang lành, sao chú lại có suy nghĩ như
thế”.
“Nếu có thể tiếp tục thì em đã không nói những lời
này.”
“Đường Lăng Lâm quả thật rất ghê gớm và hách dịch,
nhưng chú cũng phải thừa nhận rằng mấy năm qua thím ấy thực sự tốt với chú. Anh
chỉ thấy đợt Tết là hai người cãi nhau, chú có biết lúc đó thím ấy đã lo cho
chú thế nào không, thím ấy đã điên loạn gọi điện đi khắp nơi để tìm chú.”
Hạng Tân Dương nói giọng buồn bã: “Anh à, em cảm thấy
mình có lỗi với cô ấy, nếu cứ tiếp tục thì chỉ ngày càng ép cô ấy đến mức biến
thành một bà vợ luôn ôm hận oán thán trách móc mà thôi”.
“Đừng lấy điều đó ra nói với anh, Tân Dương. Một người
đàn ông nếu có thành ý muốn tiếp tục sống với vợ mình thì vợ anh ta dù có thiếu
lý trí đến mấy cũng sẽ không như vậy. Chú nói thật cho anh biết, chú có người
đàn bà khác rồi phải không?”
Hạng Tân Dương nói giọng phiền não: “Anh cho rằngem
cần thiết phải nói dối người trong nhà ư? Em nói thật đấy. Trước kia em nghĩ,
em không yêu cô ấy cũng không sao, dù gì thì cô ấy cũng không yêu em, hai người
đều cho rằng tình yêu không quan trọng, cùng có một mục tiêu, cùng nhau sống
qua ngày, điều đó có thể tiếp tục. Nhưng tình hình hiện tại không như vậy, cô
ấy đột nhiên nói yêu em, lại yêu cầu em cũng phải yêu cô ấy như cô ấy yêu em,
anh bảo em phải làm thế nào?”.
Hạng Tân Hải có vẻ không hiểu, hỏi lại: “Anh không
phải nói chú đâu, nhưng Tân Dương, phải dồ một người không yêu mình cùng sống
với mình có thể rất khó, nhưng nếu như Lăng Lâm yêu chú, thế thì có vấn đề gì
đâu”.
Hạng Tân Dương thở dài, biết mình không thể nói với
anh trai cảm nhận thực sự lúc này, nói: “Anh cho rằng sự thông minh của Lăng
Lâm lại để cho người khác dồ dành sao?”.
Hạng Tân Hải rất rõ Đường Lăng Lâm thông minh như thế
nào, anh hỏi: “Chú dự tính sẽ như thế nào?”.
“Em sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy, nếu có thể ly hôn
trong hòa bình thì tốt.” Hạng Tân Dương đột ngột im lặng, trong lòng hiểu rõ
khả năng xảy ra điều đó là rất ít.
Quả nhiên, Hạng Tân Hải nói: “Thế chú không đọc kỹ bản
giao ước giữa hai nhà sao?”. Hạng Tân Dương lắc đầu, lúc ấy anh đang buồn chán
nên cũng chẳng có tâm trạng nào xem thứ đó, đến khi công ty của bố vượt qua
được cửa ải khó khăn, anh cũng không muốn giở ra xem lại nữa.
“Giao ước do anh và bố ký sau khi đã mời luật sư xem
xét kỹ càng, nó không có gì ghê gớm lắm nhưng có điều khoản bổ sung, nếu giải
phóng hợp đồng, tách cổ phần hai nhà thì bên họ Đường có quyền ưu tiên được mua
lại công
ty.”
Hạng Tân Dương biết Đường Lăng Lâm trong thời gian học
đại học, ngoài chuyên ngành quản lý còn học thêm chuyên ngành luật, cô thường
nói chuyện với cố vấn luật sư và các chuyên viên tư vấn luật một cách rất sắc
sảo và kín kẽ. Anh nghĩ với những điều kiện cô đưa ra chắc chắn đảm bảo quyền
lợi cho gia đình cô ở mức tốt nhất, nghĩ lại những lời cô nói với mình tối qua
thì điều kiện chắc chắn còn ghê gớm hơn những gì anh trai nhìn thấy trong giao
ước, giờ nói ra e rằng cơn giận của Hạng Tân Hải sẽ còn lớn hơn. Bây giờ anh
cũng không còn sợ anh trai như hồi nhỏ nữa, có điều sau khi biết anh trai không
quản công ty nữa mà chỉ nhận một chân đại lý cho mấy thương hiệu về xây dựng,
tiền kiếm được không ít nhưng tâm trạng luôn luôn không thoải mái, luôn tỏ ra
hối hận với cha và bản thân, luôn tỏ ra căng thẳng với công việc ở công ty
nênanh không muốn nói thẳng để anh trai lo lắng thêm.
“Đẻ em bàn lại với luật sư rồi tính.”
“Anh khuyên chú nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, Lăng Lâm
mới tìm anh mà chưa tìm đến chồ bố thì chắc chắn còn để cho chú đường lui, rõ
ràng thím ấy chưa muốn ly hôn. vốn dĩ anh không có tư cách can thiệp vào đời tư
của chú, nhưng tình trạng sức khỏe của bố hiện giờ thì chú cũng rõ, hơn nữa làm
thằng đàn ông đã đến tầm tuổi như chú rồi mà vẫn muốn nói đến hai chữ yêu
đương, nếu không phải xa xỉ thì cũng ngờ nghệch quá.”
Hạng Tân Dương cười, nói: “Nói đến tình yêu, anh à, em
vẫn nhớ anh đã từng nói với em một câu”.
Hạng Tân Hải cười khổ sở, nói: “Anh còn có thể có câu
nào để chú nhớ đến tận bây giờ?”.
“Anh đã nói trò chơi tình yêu là một thứ gây nghiện,
anh nói phải bị một lần mới có khả năng miễn dịch với nó.” Hạng Tân Dương tiện
tay giở tập tài liệu trước mặt, nói, “Có thể là anh đúng, nhưng nếu bị nhiễm
một nửa mà đột nhiên bị đứtu đó lại muốn tiếp tục thì quả thật là điều đáng sợ.
Tất cả những triệu chứng vẫn còn, chỉ có điều không có được khả năng miễn dịch”.
Hạng Tân Hải bật cười, nhưng ngay lập tức nhìn lại
emtrai mình với vẻ đăm chiêu, dĩ nhiên anh còn nhớ rõ khi nói câu đó, Hạng Tân
Dương đã khẳng định cả đời từ chối miễn dịch khiến anh buồn cười, lại không nén
được tiếng thở dài.
Sau này không bao giờ anh còn nhìn thấy thần thái vui
tươi yêu đời trên nét mặt em trai nữa, luôn luôn là một Hạng Tân Dương với
khuôn mặt trầm tư, xử lý công việc có trước có sau, giọng nói lãnh đạm và ngắn
gọn. Đứa em trai luôn thích làm theo ý mình của anh đã trưởng thành, hơn thế
còn đảm nhiệm gánh nặng gia đình. Trong một thời gian, anh luôn có chút ngần
ngại với điều xảy ra mà anh cho rằng đó là lẽ đương nhiên ấy, dấu chấm hỏi
trong đầu ngày càng lớn hơn.
“Không lẽ chú vẫn luôn nhớ Tạ Nam?”
Nghe tới cái tên này, Hạng Tân Dương ngẩng đầu lên,
nói: “Anh à, em không nghĩ là anh lại nhớ cả tên cô ấy đâu”.
Vốn dĩ Hạng Tân Hải không còn nhớ tên của Tạ Nam.
Nhưng hồi năm ngoái, anh đã có một lần gặp cô.
Khi đó đang vào giữa hè, anh lái xe đến khu bán vật
liệu xây dựng, ở đó có một cửa hàng tương đối lớn, làm đại lý cho bên vật liệu
đá. Lúc anh vào cửa hàng thì thấy một cô gái trẻ đang nghe nhân viên bán hàng
giới thiệu vềcác loại đá lát, đang định đi thẳng vào trong văn phòng, anh bất
chợt chững lại, từ góc nhìn của anh, cô gái hiện lên với cái cằm nhọn và khuôn
mặt thanh tú, những ngón tay thon dài đang sờ thử chất liệu đá lát một cách rất
chăm chú, nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là bạn gái cũ của em trai mình.
Anh mới chỉ gặp một lần nên không nhớ tên cô, nhưng
anh đã nhìn thấy ảnh cô trên bàn làm việc và trong phòng riêng của em trai
nhiều lần nên vẫn nhớ khuôn mặt ấy.
Hạng Tân Hải không có ý muốn chào hỏi nên đi thẳng vào
phía trong rồi ngồi xuống, cách một tấm rèm vẫn nghe rõ tiếng cô nói: “Không
phải là bên các anh nhận đưa hàng đến tận nơi à?”.
“Chỗ chúng tôi chỉ miễn phí gia công cắt theo yêu cầu
của khách, nếu như với số lượng lớn, chúng tôi có thể đưa hàng tới tận nơi, cô
chỉ mua có hai tấm đá, vậy phiền cô mang ra taxi hộ ạ.”
Tạ Nam cười nói: “Các anh không đưa hàng, tôi đang
định mang lên xe bus đây”.
Nhân viên bán hàng cũng cười theo: “Hai tấm đá lát này
nặng đấy, không tin cô thử đi, tốt nhất nên gọi taxi
Cô đưa tay nhấc thử, quả thật rất nặng nên khẽ chaumày
và quyết định không thử nữa: “E rằng tôi muốn mang tới cổng để đón taxi cũng đã
khó khăn lắm rồi, thôi, các anh cứ cắt đi, đợi lát nữa tôi đến lấy, tôi còn
phải qua bên kia xem bồn giặt và chổi lau”.
Tạ Nam ra khỏi cửa hàng, Hạng Tân Hải mới đi đến nhìn
vào chữ ký ở đơn đặt hàng của cô: Tạ Nam. Dĩ nhiên em trai anh đã không chỉ một
lần nhắc tới cái tên này. Không biết gần đây cô ấy thế nào, có điều một người
con gái phải một mình tới đây đặt một mặt hàng nặng như thế, có lẽ vẫn chưa kết
hôn, cũng có thể còn chưa có bạn trai. Anh dặn dò nhân viên lát nữa mang hàng
ra tận taxi giúp cô.
Hạng Tân Hải thầm nghĩ dù gì thì cũng là người yêu cũ
của em trai, tiền đã nhận rồi không trả lại được, thôi chỉ đành giúp được có
vậy.
Nhưng nghĩ lại những điều Hạng Tân Dương vừa nói, rồi
nhìn thần thái của em trai mình, Hạng Tân Hải nghĩ, cô bé họ Tạ đó dường như
không chỉ là quá khứ.
“Bởi vì chú về và gặp lại cô ấy nên mới có suy nghĩ
muốn ly hôn với Lăng Lâm ư?”
“Anh, cách nói của anh và Lăng Lâm giống hệt nhau. Em
phải nói thế nào thì hai người mới hiểu rằng việc này không liên quan gì tới cô
ấy, cô ấy giờ đã có bạn trai rồi.” Nói đến Tạ Nam, nét mặt Hạng Tân Dương
thoáng buồn. Hạng Tân Hải có thể biết rằng, khi nhìn thấy vẻ mặt này của Hạng
Tân Dương, Đường Lăng Lâm đã nổi giận như thế nào, bèn thở dài nói: “Tân Dương,
chú không thể nói không liên quan là không liên quan được, anh có thể đoán ra
thì Lăng Lâm cũng có thể làm như thế. Việc em không muốn lôi cô ấy vào chuyện,
e rằng cũng chẳng phải do em quyết định nữa rồi. Nếu cô ấy đã có bạn trai, thì
em hãy vì cô ấy, anh chỉ khuyên em nên bỏ cái suy nghĩ muốn ly hôn đi”.
Vu Mục Thành tương đối hài lòng với những biểu hiện
của người mới đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận Cung ứng, Lý Kình Tùng. Anh ta
không phải là người tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, trước kia chỉ
phục vụ cho một doanh nghiệp trong thời gian dài nhưng những hạn chế về học lực
không đáng ngại. Sau khi đảm nhiệm chức vụ này, chỉ trong thời gian ngắn anh ta
đã nắm được toàn bộ những việc liên quan đến cung ứng và vận chuyển trong công
ty, điều mà Vu Mục Thành không ngờ được chính là anh ta nắm vững kiến thức kỹ
thuật, thậm chí còn giúp được cả việc xử lý một số đơn đặt hàng của bên Thị
trường, nắm bắt tốt việc phối họp giữa các khâu của các bộ phận, điều đó giảm
bớt áp lực cho Vu Mục Thành rất nhiều. Vu Mục Thành cười nói: “Mọi người rất
quan tâm tới việc riêng của tôi, tôi cảm ơn mọi người. Có điều, tôi đã có bạn
gái, sau này không thể lại cho tôi ô việc này nữa”.
Giám đốc Triệu có vẻ rất ngại, anh ở công ty này cũng
đã lâu, có mối quan hệ khá thân thiết với chị gái và anh rể của Vu Mục Thành.
Lần này để vay tiền ngân hàng cho khoản đầu tư xây dựng nhà xưởng giai đoạn
hai, anh đã phải lui tới ngân hàng nhiều lần, công việc rất thuận lợi. Một hôm,
phó giám đốc chi nhánh ngân hàng họ Hồ đã hỏi về tình hình của Vu Mục Thành. Vu
Mục Thành không có thói quen nói chuyện riêng với nhân viên của mình, nhưng chị
gái Vu Mục Vân và anh rể Vượng Quân của anh đã nhiều lần nói về Vu Mục Thành
mồi khi liên hệ với anh. Không chút nghĩ ngợi, anh vui vẻ đề nghị bên ngân hàng
lưu ý tìm hộ một cô gái phù hợp cho sếp của mình.
Phó giám đốc Hồ nghe anh nói vậy đã giới thiệu ngay
con gái của Chủ nhiệm Trương phụ trách bên ủy ban Cải cách và Phát triển của
thành phố vừa đi du học ở Mỹ về, học lực cũng như ngoại hình và tính cách của
cô gái đều rất đáng nể. Anh vừa nghe đã cảm thấy đó là một mối tốt, nên để ý và
nói với Phó giám đốc Hồ mình là cấp dưới không tiện ra mặt làm mối cho sếp, chi
bằng hôm nào cùng ăn cơm, giới thiệu cô gái cho Vu Mục Thành thì tiệnhơn. Không
ngờ chiêu này cũng chẳng thể lọt qua mắt của Vu Mục Thành.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Vu, tôi không ngờ bên Phó giám
đốc Hồ lại có ý giới thiệu bạn gái cho anh.”
Vu Mục Thành cũng không định điều tra sâu việc này làm
gì, anh đã hẹn Trương Gia Nghi và nói rõ với cô rồi. Trương Gia Nghi hết sức
thoải mái, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, cũng có thế nói họ đã trở thành
bạn. Anh chỉ cười lớn mà nói: “Không sao, sau này nếu kéo tôi đi ăn cơm thì nói
rõ với tôi sẽ tốt hơn, kẻo lại hỏng mất ý tốt của người ta”.
Giám đốc Triệu vội gật đầu lia lịa, vừa đi ra đã nói
lại việc này với Giám đốc Tiền, Giám đốc Tiền cười lớn: “Anh Triệu ơi là anh
Triệu, anh thông minh là thế mà không nghe bên bảo vệ họ buôn chuyện gì à?”.
“Nói chuyện gì?”
“Đợt tết Dương lịch Tổng giám đốc Vu đã đưa một cô gái
tới đây, họ có vẻ rất thân mật.”
Giám đốc Tiền vỗ vai anh, nói: “Không sao, Tổng giám
đốc Vu không để ý đâu”. Khó khăn lắm Vu Mục Thành mới lại được tan ca đúng giờ,
anh dừng xe, nhìn thấy Tạ Nam đang cầm bình tưới cây trong vườn của mình. Mới
hơn một tháng mà mọi thứ đã đổi thay nhanh chóng. Hoa kim ngân và liễu leo đã
phủ xanh um cả bờ rào, hoa hồng cũng đã kịp nhú vài nụ. Ảnh hoàng hôn chiếu
xuống khiến cả khu vườn trở nên sinh động, không còn vẻ vu như ngày nào.
Nhìn thấy anh, Tạ Nam đặt bình xuống, nói: “Hiếm có
đấy, hôm nay anh về sớm thế”.
Ảnh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Tạ Nam những sắc vàng
tuyệt đẹp. Gần đây Vu Mục Thành nghiêm chỉnh chấp hành đề nghị của Hứa Mạn, nếu
ở nhà thì phải ép Tạ Nam đi chạy cùng mình, còn nếu không có nhà, anh sẽ gọi cô
xuống lầu chạy bộ, không để cô ngồi lì trên chiếc sofa như trước nữa. Trời mưa,
anh sẽ nhắc cô dùng đến máy chạy bộ, cứ duy trì như thế đã được hơn nửa tháng,
giờ xem ra khí sắc của cô đã được cải thiện hơn nhiều.
“Hình như em không hoan nghênh anh về sớm hay sao ấy.
Nhưng mà em cũng phải quen”, Vu Mục Thành cười nói: “Nhà xưởng mới sắp khởi
công rồi, cuộc sống của anh cơ bản sẽ trở lại quỹ đạo ngay thôi”.
“Thế thì tốt, anh về sớm một chút có thể nấu cơm cho
em ăn.”
Vu Mục Thành cười lớn: “Em thẳng thắn đấy, thừa nhận
là cơm anh nấu ngon hơn em nấu nhé”.
Tạ Nam quả thực không dám giành thế mạnh trong việc
nấu nướng, nếu chỉ có một mình, cô thường chỉ nấu nồi canh và một số món nguội
là được rồi, nhưng nếu so với Vu Mục Thành thì có thể nói là cô không bì được
với anh. Theo lời khuyên của Cao Như Băng, cô đã mua một cuốn sách hướng dẫn
nấu ăn, nghiên cứu vào những lúc rảnh rỗi, rồi tranh thủ những khi chỉ có một
mình ở nhà đem ra thử nghiệm, có điều cô vẫn hơi hoảng sợ và không tự tin lắm
khi nghe tiếng chảo dầu sôi lên mồi khi bỏ rau vào.
Hai người cùng lên lầu, Vu Mục Thành nói: “Hôm nào tìm
người đưa chiếc dương cầm của em lên đi. Để ở gác xép ấy, bất kỳ lúc nào cũng
có thể đàn được”.
Chưa bàn với Tạ Nam một tiếng, anh đã chủ động bảo thư
ký mua về một chiếc ti vi tinh thể lỏng và một bàn viết, sau khi nhờ chị giúp
việc theo giờ dọn dẹp gác xép, anh liền đặt chúng trên đó. Tạ Nam cảm thấy rất
hài lòng, buổi tối cô ngồi ở đấy thường xuyên hơn, không gian gác xép rất lớn,
đặt đàn vào cũng không vấn đề gì, nhưng Tạ Nam lại hơi ngập ngừng, cô không
muốn có thay đổi nào quá lớn nên trả lời anh: “Đẻ một thời gian nữa rồi tính”.
Sau khi vào nhà, Tạ Nam thay đồ, đeo tạp dề chuẩn bị
làm cơm. Vu Mục Thành đứng ở cửa bếp nhìn thao tác cắt thái rồi cho rau vào
chảo bằng vẻ tò mò và vui thích, không buồn để ý đến sự xua đuổi của người yêu.
Cuối cùng Tạ Nam cũng bỏ được rau vào chảo, sau đó vội vàng lấy nắp vung làm
bia đỡ tránh cho dầu khỏi bắn vào mình. Vu Mục Thành bồng không nén nổi cười.
Chuyển sang nấu món sau, anh còn thấy cô lật lật mấy trang sách dạy nấu ăn, nó
như kích hay trêu chọc của anh.
Như thế này tràn ngập không khí gia đình, có lợi cho
sự hòa bình giữa hai người và niềm vui lâu dài của họ. Tạ Nam quay đầu nhìn
anh, nét mặt phảng phất nụ cười, cô nghĩ, điều mình lo lắng có lẽ đã qua rồi.
Chú thích:
(1) Tình yêu của Plato: Tình yêu về mặt
tinh thần của nhà triết học phương Tây Plato, ông theo đuổi sự giao tiếp tâm
linh, bài trừ nhục dục.