(Cô bé lọ lem bị trói và đôi giày thủy tinh bị giẫm nát)
Chương này Duy Tháp bị thần thánh hóa:)))))))))))))))
Ánh sáng rực rỡ chiếu khắp mọi nơi, mở ra buổi tối long trọng của vương đô.
Âm nhạc uyển chuyển, tao nhã vũ bước, thân hình thướt tha, tiếng ca như chim hoàng oanh, tiếng cười như chuông bạc, nữ nhân mọi tầng lớp đều tụ tập ở đây.
—— Vũ hội sinh nhật thứ mười tám kiêm tuyển phi của vương tử Tra Lý Tư.
“Nếu ta có quần áo xinh đẹp để tham gia vũ hội thì tốt rồi......” Một cô gái đáang thương bị tỷ tỷ và mẹ cố ý để ở nhà nhìn về phương hướng tòa thành, nhìn nơi làm người ta tâm động có ánh sáng lóe ra, giống như còn có thể nghe thấy tiếng âm nhạc từ đó truyền ra. Nhưng mà nàng chỉ có thể nhìn như thế, sau đó đối quần áo rách rưới của mình mà tiếc nuối. (What the —? =_____= Cô bé lọ lem @@?)
“A...... Van cầu người, nếu thực sự có thần tiên, xin hãy cho ta tham gia vũ hội vương tử đi!” Nàng nhịn không được nhìn trời khẩn cầu.
“—— vừa lúc, quần áo này liền cho ngươi đi!” Cùng với thanh âm đột nhiên xuất hiện, một kiện âu phục rất nặng từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập vào người cô gái.
Cô gái choáng váng kéo chiếc váy dài bị ném trên người mình xuống, sau đó ngẩng đầu —— không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc xe ngựa trước mắt nàng, cùng với —— từ cửa xe ló ra, một tiên nữ lộ ra mỉm cười —— đúng vậy, tiên nữ, cô gái chỉ có thể nghĩ như vậy, một tiên nữ tóc vàng xinh đẹp......
Nhưng mà không đợi nàng phản ứng, tiên nữ kia cầm lấy tay nàng, hơn nữa dùng sức kéo luôn vào thùng xe —— khí lực thật lớn —— nàng trừng lớn mắt nghĩ.
Hơn nữa tối trọng yếu là, xe ngay cả dừng cũng chưa dừng, giống như đã sớm tập trước, nàng thậm chí không rõ mình khi nào mình đã lên xe.
“Đức Nhĩ Đa Tư, như vậy quá nguy hiểm!” Tiên nữ trách mắng, đồng thời cô gái mới chú ý tới phía trước còn có một nam nhân tóc đen đánh xe.
Trời ơi! Nàng nhịn không được kinh hô, nam nhân thực anh tuấn nha!
Nếu không phải vì biểu tình lạnh như băng ngàn năm của hắn, nàng khẳng định sẽ cho rằng hắn chính là vương tử!
Ân? Để xem? Vương tử tóc đen......? Cô gái cúi đầu trầm tư, tổng cảm thấy tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
Nhưng vào lúc này, xe ngựa lại một trận chấn động kịch liệt, thân thể nàng nghiêng ngả, chờ lúc chú ý tới thì đã ngã lên người tiên nữ mất rồi.
Người kia thoạt nhìn cũng thực chật vật, y hơi hơi nheo lại mắt, tựa hồ là bởi bị đụng vào gáy mà đau đớn. Cô gái trừng lớn hai mắt, vừa định giải thích, nhưng tiếp theo nàng lại không phát ra thanh âm.
Không biết đã có trường kiếm đặt trên cổ nàng từ khi nào, hào quang tối đen sắc bén phát ra khí thế khiếp người. (Ò Ó *dí đao* vợ anh đấy, mau tránh ra!)
Cô gái toàn thân đều không thể động đậy, tiên nữ cũng chú ý tới, nàng cau mày hướng nam nhân phía trước trách mắng: “Không cần như vậy! Ngươi dọa đến người ta!” (chồng đừng nóng, người ta còn nhỏ dại =”=)
Nam nhân không buồn lên tiếng thu hồi kiếm, nhưng vẫn trừng mắt nhìn bọn họ, nhất là tay cô gái đang đặt trên người tiên nữ. (còn dám đụng tới vợ anh sao? Ò Ó)
Cô gái sửng sốt, theo sự chú ý dời đến hai tay mình, nhưng nàng lại không thể lập tức thu hồi —— nàng mở to hai mắt, cảm giác tay mình đang áp đến bộ ngực của tiên nữ..... Bộ ngực......
Một loại ý tưởng quỷ dị làm cho đầu óc nàng lập tức trống rỗng.
...... Không có ngực? (tiên nữ loli?)
Này, điều này sao có thể? Nàng nhìn chằm chằm hai tay mình, nhưng không có ý tưởng nào khác, mắt thấy xa phu phía trước lại muốn rút kiếm, tiên nữ phát ra tiếng cười hắc hắc xấu hổ.
“Bị phát hiện rồi đó......”
Nàng...... Không, phải là “Hắn”, có chút chật vật bò lên, chỉnh trang quần áo rồi nhìn nàng.”Cái kia...... Ta gọi là Vi Nhi...... Ách, Duy Tháp...... Ác.”
Cô gái sửng sốt, trực tiếp trả lời theo phản xạ: “Ta là Tiên Đỗ Thụy Lạp......”
“Ác ác, Tiên Đỗ Thụy Lạp!” Duy Tháp cao hứng nói: “Phía trước là Đức Nhĩ Đa Tư ác! Tên các ngươi thực xứng đôi đó!” (4 chữ đối nhau….. ta vẫn không thấy nó xứng chỗ nào khác nữa……ai giỏi tra giùm……..không thì……………kệ ch* cái con bé dám sờ soạng, dê xồm Duy Tháp nhà ta đi >__<)
Tiên Đỗ Thụy Lạp mờ mịt gật gật đầu, nhưng còn chưa mở miệng tiếp, thanh âm lạnh như băng của Đức Nhĩ Đa Tư lại vang lên: “Đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa, cho cô ta biết việc mình phải làm đi.”
“Chuyện...... phải làm?” Nàng có chút phản ứng không kịp lặp lại lời Đức Nhĩ Đa Tư nói.
“A, cũng không phải cái gì to tát lắm......” Duy Tháp cười gượng, “Cái kia a, ngươi muốn tham gia vũ hội đúng không?”
Tiên Đỗ Thụy Lạp gật gật đầu.
“Cho nên cái váy này cho ngươi, ngươi có thể mặc nó tham gia vũ hội, chúng ta sẽ đưa ngươi đi.”
“A? Chính là ngươi......” Tiên Đỗ Thụy Lạp có chút chần chờ nhìn kiện váy xinh đẹp trên người Duy Tháp, nhưng lập tức lại nghĩ tới hắn là nam nhân, không khỏi sắc mặt quái dị lâm vào trầm mặc. Nhưng cuối cùng khi nàng tiếp nhận y phục, lại nhịn không được biến sắc, thét chói tai: “Máu ——! Có máu!”
Không biết khi nào hai tay nàng đã nhuộm đầy máu, mà trong tay nàng kiện váy dài rách nát như thể đã từng bị ngâm trong máu vậy, trở nên loang lổ lỗ chỗ, tràn đầy vết máu khô. Tiên Đỗ Thụy Lạp sợ tới mức hoa dung thất sắc(nói chung là choáng váng), suýt nữa té xuống theo sự lay động của xe ngựa.
“A, sai rồi, không phải kiện kia, ” Duy Tháp ngẩn người, đối nàng giải thích, “Là ta cái trên người ta mới đúng...... Ngượng ngùng rồi, bởi vì nguyên bản cũng không nghĩ lại vừa vặn gặp người cũng muốn tham gia vũ hội, cho nên ngay cả y phục cũng tự mặc xong.”
“Không phải đã sớm bảo ngươi vứt bộ kia đi sao?” Đức Nhĩ Đa Tư không quá cao hứng nói.
“Chính là, đây là khó lắm mới được ngươi mua đồ cho ta nha, ” Duy Tháp kháng nghị nói: “Ta nghĩ sẽ mang nó về rừng rậm làm kỷ niệm ——” nói còn chưa dứt lời, y liền nhận được ánh mắt đe dọa, đành phải không quá tình nguyện lẩm bẩm: “...... Biết rồi, ít nhất cũng tìm địa phương tốt mà vứt.”
Có ai đem quần áo đi vứt chỗ tốt chứ? Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì nghĩ, nhưng hắn không nói gì nữa, dù sao chỉ cần đem kiện quần áo dấp dính máu làm cho hắn nhìn thấy là phiền lòng vứt đi là tốt rồi.
Duy Tháp cũng không để ý có người ngoài ở một bên, bỏ đi y phục trên người, khi hắn đem kiện đồ mới cởi ra khỏi người, rõ ràng còn lộ ra biểu tình nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Bởi vì ta thật sự là không thể mặc cái loại quần áo nặng chết người này.....” Duy Tháp có chút ngượng ngùng nói, nhìn cô gái không biết khi nào đình chỉ thét chói tai ngơ ngác nhìn y: “Nhưng nếu ăn mặc lôi thôi, thủ vệ trong thành sẽ không cho chúng ta đi vào...... Cho nên ta mới muốn tìm cô gái thay ta mặc quần áo này, làm cho nàng mang chúng ta đi vào.”
“Ta mang bọn ngươi đi vào?” Hiển nhiên bị kinh hách hết lần này đến lần khác khiến Tiên Đỗ Thụy Lạp mờ mịt lặp lại.
“Ngươi có thể làm bộ ta là người hầu của ngươi, Đức Nhĩ Đa Tư là hộ vệ của ngươi, như vậy có thể đi vào đi?” Duy Tháp biểu tình có chút chờ mong nói. So với Đức Nhĩ Đa Tư, mặt đã đen đến mức không thể đen hơn. (vì vợ thay quần áo trước mặt người ta ~*w*)
Tiên Đỗ Thụy Lạp sờ sờ chiếc váy xinh đẹp tiếp được từ tay Duy Tháp: “...... Ta thật sự có thể tham gia vũ hội sao?”
Duy Tháp dùng sức gật gật đầu, thân thể giờ mới hiện rõ, thoạt nhìn hoàn toàn là bộ dáng thanh niên thanh tú xinh đẹp, làm Tiên Đỗ Thụy Lạp không khỏi đỏ mặt dời tầm mắt.
Duy Tháp chỉ trần trụi nửa trên, nhưng lại lộ ra biểu tình nóng cháy nhìn mình; mà Đức Nhĩ Đa Tư phía trước tuy rằng lãnh khốc vô tình nhưng lại suất gấp trăm lần...... Cùng ở trong một chiếc xe ngựa nhỏ hẹp như vậy, chỉ có hai nam nhân cùng một cô gái —— tình huống thật thẹn thùng, Tiên Đỗ Thụy Lạp cũng không khỏi có chút lạc đi ý chí—— chẳng lẽ nàng kỳ thật là nữ chính sao? Tâm Tiên Đỗ Thụy Lạp lần thứ hai nổi lên khát khao.
“Có thể giúp chúng ta không?” Duy Tháp hai tay tạo thành chữ thập thỉnh cầu. Biểu tình không chứa chút tà niệm cùng ánh mắt lục sắc trong suốt làm người ta không dậy nổi một tia phòng bị.
Tuy rằng nội tâm vẫn ẩn ẩn cám thấy chuyện này rất quỷ dị, nhưng đối với giấc mơ hão huyền có thể tham gia vũ hội vương tử...... Nàng lại cảm thấy vô cùng chờ mong.
Vì thế Tiên Đỗ Thụy Lạp nhìn y một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Y cao hứng nói: “Vậy ngươi thay quần áo trước đi! Chúng ta lập tức sẽ tới nơi.”
Tiên Đỗ Thụy Lạp mặt đỏ hồng, hiện tại nàng phi thường rõ ràng trên chiếc xe ngựa này có hai nam nhân a...... Huống chi Duy Tháp hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới điểm ấy, thần tình hưng phấn nhìn chằm chằm nàng.
Đang lúc nàng không biết làm sao, Đức Nhĩ Đa Tư một phen vươn tay bắt lấy cổ áo Duy Tháp, túm y đến chỗ ngồi phía trước, buông mành che thùng xe lại.
Tiên Đỗ Thụy Lạp có chút cảm kích nhìn về phía hắn một cái, nhưng vừa lúc nghe được Đức Nhĩ Đa Tư lãnh đạm nói với Duy Tháp: “Đừng làm hỏng hai mắt của mình.”
...... Đúng là chiếc xe thiên sứ cùng ác ma cộng hưởng a. Nàng hàm chứa nước mắt nghĩ.
Thay quần áo xong, cũng tiến hành rửa mặt chải đầu đơn giản Tiên Đỗ Thụy Lạp lập tức quét tới phía trước đầy vẻ lo lắng, nàng nhìn phản quang trên cửa sổ xe ngựa, đỏ mặt nhìn mình, thật sự là xinh đẹp đến mức bản thân cũng không tin nổi, so với hai tỷ tỷ ăn vận xinh đẹp của nàng còn có phần hơn, quả nhiên quần áo đẹp rất trọng yếu. Nàng mở mành che, hướng hai người tươi cười.
“Thật là lợi hại, Tiên Đỗ Thụy Lạp, ngươi cư nhiên thật sự mặc được cái váy nặng chết người đó.” Duy Tháp không chút keo kiệt ca ngợi.
Tuy rằng nội dung khích lệ có điểm không đúng, nhưng nàng vẫn nói câu cảm ơn. Mà Đức Nhĩ Đa Tư vẫn không có phản ứng gì.
Cảm giác nhiệt tình bị tưới tắt không ít. Tiên Đỗ Thụy Lạp bất đắc dĩ nghĩ, nhưng lập tức lại đỏ mặt nhìn phía Duy Tháp.
“Xin hỏi...... Ngươi có giầy không?”
“Giầy?”
“Ách......” Tiên Đỗ Thụy Lạp xấu hổ nhìn hai chân trống trơn của mình, “Như là giầy thủy tinh...... Linh tinh đó......”
Duy Tháp sửng sốt, nhưng lập tức Tiên Đỗ Thụy Lạp lại liều mạng giải thích: “A, giầy bình thường cũng không sao! Chỉ là bởi vì, giầy thủy tinh đang là mốt lưu hành hiện giờ, cho nên ta mới......” (đòi hỏi = =)
“Úc úc, không phải. Chính là ngươi không nói, ta còn thật sự quên có một đôi.” Duy Tháp vội vàng phất tay nói, cũng lấy một đôi giầy từ bố bao của mình.”Ngươi thật sự phải đi loại đồ vật này? Ách, ngươi là nữ hài tử hẳn là đi được, có thể thì cho ngươi đi......” Y có chút xấu hổ chống lại ánh mắt Tiên Đỗ Thụy Lạp từ khi nhìn đến giầy liền lòe lòe sáng lên, sau đó đưa cho nàng, “Yên tâm đi, ta đã rửa qua, nhìn không thấy vết máu đâu.”
“...... Vết máu?” Lại là? Tiên Đỗ Thụy Lạp biểu tình có chút cứng ngắc tiếp nhận hài, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi, xe ngựa đột nhiên chấn động một cái, sau đó dừng.
“Sao thế?” Duy Tháp quay đầu hỏi, nhưng Đức Nhĩ Đa Tư chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước.
“Có người tìm đến.” Hắn lãnh đạm trả lời.
“A? Những người tập kích ngươi hôm qua sao?” Duy Tháp khẩn trương quay người lại, nhưng phía trước chỉ thấy trạm canh gác kiểm tra khách vào thành.
“Những tên kia tám phần là tìm chúng ta.” Đức Nhĩ Đa Tư nói: “Phụ cận còn ẩn dấu không ít người. Nếu bọn họ phát hiện không đúng, sẽ cùng nhau nhảy ra —— ta đi trước giải quyết bọn họ.”
“Không được!” Duy Tháp liền vội vàng kéo tay hắn, “Bây giờ bọn họ còn chưa phát hiện chúng ta đi? Một khi đã như vậy, ngươi không nên bại lộ hành tung của mình.”
Đức Nhĩ Đa Tư chọn cao mi, “Bọn họ biết diện mạo ta.”
“Ân, cho nên ngươi ngồi ra sau xe đi, để ta lái.” Duy Tháp vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đức Nhĩ Đa Tư có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Bọn họ hẳn là cũng nhận ra mặt của ngươi......”
“Những tên kia do nhị vương tử phái tới đi?” Duy Tháp đưa tay ghim tóc lên, “Cho dù không phải, trong này trừ ngươi ra cũng không ai biết ta là nam...... Chỉ cần ngươi giấu mặt đi, đợi lát nữa Tiên Đỗ Thụy Lạp tái thăm dò giúp chúng ta thì tốt rồi.”
Đức Nhĩ Đa Tư không sửa lại hiểu lầm của Duy Tháp, ngược lại tức giận nhăn mi.
“Ta biết ngươi ghét trốn tránh, ” Duy Tháp vẻ mặt cầu xin nói: “Nhưng bây giờ là lúc quan trọng...... Van cầu ngươi, Đức Nhĩ Đa Tư......”
Đức Nhĩ Đa Tư trầm mặc trừng mắt nhìn hắn một hồi, sau một hồi khá lâu mới quay mặt nói: “Nếu tình hình không đúng, chúng ta liền xông vào.”
“Hảo!” Duy Tháp cao hứng ôm lấy hắn, làm thân thể Đức Nhĩ Đa Tư nhất thời cứng lại, hơi đỏ mặt đẩy y ra, nhảy tới chỗ ngồi phía sau.
Duy Tháp nhanh chóng thay nam trang Đức Nhĩ Đa Tư mua cho y, sau đó bắt chước bộ dáng hắn kéo xe ngựa ghìm dây cương, hơi hơi suy tư một lát, rõ ràng ngay cả biểu tình cũng bắt chước Đức Nhĩ Đa Tư, toàn bộ khí chất nghiễm nhiên biến đổi, ngay cả Tiên Đỗ Thụy Lạp đều cam đoan một chút cũng không giống nữ nhân, cùng lắm là một nam nhân xinh đẹp. Chính là sau khi nàng nói những lời này. Duy Tháp nhịn không được làm hỏng bộ dáng mà cười trộm, sau đó nói thầm một câu: “Đức Nhĩ Đa Tư rốt cuộc làm thế nào bảo trì được bộ mặt bài tú-lơ-khơ suốt như vậy a? Thật là quá lợi hại.”
+++++
“Còn chưa tới sao?”
Đại sảnh hoàng cung ồn ào huyên náo, đa số mọi người biết đây không phải nơi có thể ồn ào, nhưng lần đầu vào hoàng cung khiến nữ nhân đều bị hưng phấn tụm năm tụm ba lại một chỗ, chỉ trỏ vương tọa, mang ánh mắt khát khao cùng ngưỡng mộ. Sung sướng nho nhỏ hỗn tạp cùng một chỗ, khiến cho không khí cũng tràn ngập một cỗ không khí vui mừng.
Âm nhạc du dương vọng khắp đại sảnh cung điện, rất nhiều nam lẫn nữ ở trong phòng khiêu vũ, nhưng càng nhiều nam nữ còn lại là ở một bên nhìn xung quanh...... Vương tử của bọn họ còn chưa xuất hiện.
Quốc vương già nua vừa trở về vương tọa, hoàng hậu bên cạnh liền nghiêng người hướng hắn hỏi. Cây quạt che lại mũi miệng nàng, nhìn không ra bộ dáng nói chuyện, biểu tình cũng vẫn như cũ bất động thanh sắc, có khi còn có thể dời cây quạt đối chúng dân chúng mỉm cười, biểu hiện khí độ hoàn mỹ của hoàng hậu.
“Vệ binh còn chưa truyền đến tin tức.” Quốc vương ngắn gọn trả lời, ngồi trở lại vị trí, “Đừng lo lắng, Ái Lệ Ti, cho dù nàng không lấy thân phận nữ nhi trở lại bên người chúng ta, cũng có thể trở thành thê tử của Tra Lý Tư.”
Hoàng hậu tóc hồng xinh đẹp trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng mắng: “Câm miệng cho ta, tất cả cũng là lỗi của ngươi, nếu năm đó ngươi không nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc như vậy, nữ nhi của ta cũng không bị lão vu bà chết tiệt đó mang đi!”
Quốc vương vẻ mặt đau khổ không dám cãi lại, lại càng không dám nói lúc trước do chính nàng đồng ý. Dù sao hoàng hậu lúc ấy đã liên tục sinh hai nữ nhân, kết quả thai thứ ba vẫn là nữ nhân, bất đắc dĩ đành phải đổi với Đức Nhĩ Đa Tư đồng sinh lúc đó, vãn hồi sự rung chuyển trong cung và sự khẩn trương bên ngoài...... Nhưng không nghĩ tới sau lại dẫn đến sự thảm sát của hắc vương tử.
Càng không nghĩ tới chính là, tráo đổi Đức Nhĩ Đa Tư được vài năm, hoàng hậu lại sinh hạ nhị vương tử cùng tam vương tử. Quả thực giống như bị nguyền rủa. Vợ chồng hai người đối đãi Đức Nhĩ Đa Tư càng thêm chán ghét rõ ràng.
“Ngươi không phái người đi nghênh đón nàng sao?” Hoàng hậu chất vấn.
“Đúng vậy...... Nhưng không có hồi âm, ” quốc vương có chút buồn rầu trả lời: “Phái vài người đi ám sát Đức Nhĩ Đa Tư trở về, cũng chỉ nói bởi vì sợ ngộ thương Vi Nhi Tháp, đành phải lui xuống trước......”
“Vi Nhi Tháp......” Nghe thấy tên nữ nhi của mình, hoàng hậu thật sâu thở dài, cũng đình chỉ truy cứu.
Nếu năm đó không bị lão vu bà kia mang đi, hiện tại cũng đã hai mươi mốt tuổi đi. Trong ấn tượng đó là một đêm tuyết bay tán loạn, chỉ nhìn qua nữ hài có mái tóc vàng kim, làn da như tuyết, phi thường đáng yêu. Nàng nguyên lai còn muốn tự đặt tên cho con, hiện tại lại ——
“Mẫu hậu.” Đánh gãy suy nghĩ của nàng, là Tra Lý Tư từ phía sau màn đi tới, chỉ thấy hắn thật cẩn thận bước nhanh đến sau mẫu hậu, một bộ sợ bị người khác phát hiện.
Hắn nhíu mi, sắc mặt có chút ngưng trọng bám vào bên tai nàng nói gì đó.
Còn chưa nghe xong, hoàng hậu liền trầm mặt xuống: “Không cần hơn nữa.” Nàng mất hứng nói, “Tra Lý Tư, ta biết ngươi thực cẩn thận, nhưng là có một số việc sợ đầu sợ đuôi sẽ không được gì, ngươi luôn quên điểm này. Tốt lắm, không nói chuyện này, hôm nay là sinh nhật ngươi, ngươi hẳn là nên đi xuống cùng các cô gái khiêu vũ.”
Nghe vậy, Tra Lý Tư sắc mặt biến đổi, có chút chần chờ nhìn thấy vì thân ảnh của hắn mà các cô gái đều tỏa sáng hai mắt, yên lặng thở dài. Đang lúc hắn tính toán nhận mệnh tiêu sái bước xuống, hướng cửa lại truyền đến một chút xôn xao, nhất thời đem tầm mắt mọi người đều hấp dẫn qua.
Từ cửa đi tới, là một gã xinh đẹp hộ tống một cô gái cũng tương đương. Nàng mặc váy dài thủy lam tao nhã, tùy tùng nâng tay đi bên, tư thái tao nhã tiêu sái tiến vào đại sảnh. Cơ hồ tầm mắt mọi người đều dừng trên người cô gái xa lạ kia. Làn da nàng trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, tóc dài chải mượt, khí chất cao nhã, trấn áp tất cả các cô gái khác, giống như một công chúa của một quốc gia, nháy mắt trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Thời gian giống bị đình trệ, mà ngay cả quốc vương cùng hoàng hậu cũng nhịn không được đem tầm mắt dừng lại trên người cô gái xinh đẹp kia, Tra Lý Tư cũng kinh ngạc nhìn một lúc, kìm lòng không đặng đi đến chỗ cô gái.
Thấy con mình bước xuống bậc thang, mục đích rõ ràng là cô gái xa lạ, hoàng hậu không khỏi có chút kinh ngạc.
Con nàng từ trước đến nay đều rất có phong độ, đối mỗi vị nữ nhân đều đối xử bình đẳng nho nhã lễ độ, nhưng nàng cũng biết hắn cũng không chú ý lắm tới nữ nhân, càng đứng nói đến chủ động tìm cô gái nào nói chuyện.
Bởi vì nàng con nàng có khuyết điểm trí mạng, hoặc là nói là ưu điểm —— hắn quá mức thân sĩ phong độ, cho nên không thể kháng cự yêu cầu của nữ nhân cùng nói chuyện. Cũng bởi vậy, chỉ cần đối phương không có ý tứ buông tha hắn, hắn thường thường rất khó thoát thân. Mà gương mặt anh tuấn tao nhã kia lại luôn khiến chín mươi chin phần trăm các cô gái bị thu hút, làm cho hắn chỉ cần gặp gỡ chút nữ tính cường thế, liền tránh mặt và nói chuyện...... Quá nhiều lần như vậy, cho nên làm mẫu thân, hoàng hậu biết Tra Lý Tư cứ việc không biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn kỳ thật có điểm sợ nữ nhân —— nhất là nữ nhân thích đeo bám.
Nhưng hiện tại người luôn làm cho hoàng hậu lo lắng phải tổ chức lễ hội riêng- Tra Lý Tư, cư nhiên chủ động đi hướng tới chỗ cô gái...... Rốt cục trưởng thành sao? Nàng có chút cảm khái nghĩ.
Vương tử Tra Lý Tư trước mắt tất cả mọi người yên lặng tiêu sái đến chỗ cô gái, tao nhã cúi mình vái chào, lộ ra cơ hồ tất cả sức thu hút mỉm cười: “Không biết vị tiểu thư mỹ lệ này tên là gì?”
“Ta, ta là Tiên Đỗ Thụy Lạp......” Cô gái đỏ bừng mặt, khẩn trương vặn vẹo thân mình, nàng thậm chí thấy hai vị tỷ tỷ cách đó không xa phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, điều này làm cho tâm tình giờ phút này của nàng chỉ còn một từ để hình dung —— thích!
“Như vậy, Tiên Đỗ Thụy Lạp tiểu thư, ta có thể có vinh hạnh mời ngươi khiêu vũ một điệu chứ?”
“A? Ách, khả, chính là ta không giỏi khiêu.....” Tiên Đỗ Thụy Lạp bụm mặt, một bộ ngại ngùng phức tạp.
Ta so với ngươi lại càng không giỏi —— Tra Lý Tư nội tâm hò hét, mặt ngoài vẫn như cũ duy trì mỉm cười tao nhã.
“Đừng lo, như vậy chúng ta liền khiêu vũ một khúc dễ nhất -điệu waltz là được.” Hắn cười khẽ trả lời.
Nghe thấy đáp án thuyết phục, biểu tình Tiên Đỗ Thụy Lạp nhất thời có vẻ có chút thất vọng, xem ra nàng vốn hy vọng có thể nghe được kiểu như “Đừng lo, ta sẽ chậm rãi chỉ cho ngươi” linh tinh đi. Tra Lý Tư cũng đoán được, bất quá hắn tuyệt đối sẽ không hứa hẹn loại chuyện không làm nổi đó.
“Chờ khiêu vũ xong chúng ta ra đình viện trò chuyện, được không?”
Nghe vậy, Tiên Đỗ Thụy Lạp có chút vui sướng, vừa muốn trả lời, vừa ngẩng đầu đã có chút kinh ngạc phát hiện vương tử Tra Lý Tư cũng không phải nhìn nàng —— tuy rằng tựa hồ là nói với nàng, nhưng hắn luôn nhìn thanh niên tóc vàng cúi đầu phía sau nàng.
Duy Tháp hiển nhiên cũng hoảng sợ, ngẩng đầu, có chút hoang mang nhìn Tra Lý Tư. Đối phương tóc vàng giống hắn, làm cho hắn sinh ra cảm giác kỳ diệu, nếu không phải cặp mắt màu lam khác biệt, hắn có thể sẽ cho là mình đang đối mặt với gương.
Tra Lý Tư tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên cùng đối phương gần như vậy đối mắt giao tiếp, mới phát hiện thật là có chút giống nhau.
“Được không?” Lấy lại tinh thần, Tra Lý Tư đã chuyển hướng Tiên Đỗ Thụy Lạp, lộ ra mỉm cười ôn hòa lặp lại. Giống như tầm mắt một giây trước là giả.
“...... Hảo, tốt......” Tiên Đỗ Thụy Lạp cũng chậm nửa nhịp mới đáp lại, lúc sau dưới sự hướng dẫn của vương tử nhảy múa, trước khi đi còn như có điều suy nghĩ quay đầu lại liếc tùy tùng Duy Tháp.
+++++
Sân nhảy lần thứ hai khôi phục náo nhiệt, Duy Tháp yên lặng thối lui sang một bên.
Hắn mắt lạnh ngắm ngai vàng nơi quốc vương và hoàng hậu phía trước, sau đó mới chú ý tới vương tử Tra Lý Tư cùng Tiên Đỗ Thụy Lạp đang khiêu vũ. Theo tầm mắt nhìn, Duy Tháp phát hiện sắc mặt vương tử Tra Lý Tư chẳng biết tại sao có chút cứng ngắc, mà Tiên Đỗ Thụy Lạp lại là vẻ muốn khóc đến nơi...... Sao lại thế?
A, chắc là bởi vì có thể tham gia vũ hội cùng vương tử khiêu vũ cho nên quá cảm động đi! Duy Tháp nhìn nữ nhân thần tình ghen tị chung quanh, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng mà đang lúc Duy Tháp yên tâm, tính toán trước xem đình viện Tra Lý Tư ám chỉ ở nơi nào, lại đột nhiên thấy một gã đứng ở góc tường trụ – tóc hồng thiếu niên vỗ tường cười ra tiếng: “Phốc ha ha ha! Ca ca ta! Hắn cư nhiên thật sự tìm người khiêu vũ! Không nên, nữ nhân như vậy không hay ho!”
Duy Tháp lăng lăng nhìn hắn, có chút không rõ. So sánh với những người khác, thái độ thiếu niên có vẻ không thích hợp, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng lén ẩn vào trong cung là vì báo thù, bất quá Duy Tháp không thể không thừa nhận có nhiều thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn, hơn nữa hắn cũng không hoàn toàn hiểu được nên đi đâu, nên làm như thế nào...... Huống chi bình thường phụ trách giúp hắn chuẩn bị việc này – Đức Nhĩ Đa Tư lại không ở bên...... Hắn có chút phức tạp nhìn hướng cửa.
Bọn họ đích thật đã thông qua cửa kiểm tra —— hoàn toàn dựa vào diện mạo của Tiên Đỗ Thụy Lạp, nhóm vệ binh không hề làm khó dễ, cho bọn họ tiến vào, bất quá cũng từ cửa vào trong cung...... Bởi vậy, Đức Nhĩ Đa Tư đương nhiên trộm ở lại không tiến vào. Mặc dù dưới ánh mắt cầu xin của hắn, Đức Nhĩ Đa Tư mới không đi theo, mà ngoan ngoãn ở lại bên ngoài...... Nhưng hắn không hiểu việc này có thể duy trì tới khi nào, chỉ là ngẫm lại hiện tại sắc mặt Đức Nhĩ Đa Tư thế nào, Duy Tháp cũng cảm giác toàn thân sợ hãi. Hắn biết kết cục của mình sẽ rất thê thảm.
Ngay tại lúc Duy Tháp miên man suy nghĩ, tên thiếu niên tóc hồng cũng chú ý tới hắn, chỉ thấy y nhướng mày, tương đương không khách khí hô: “Uy! Ngươi làm gì ở đây?”
“A? Ta, ta......?” Duy Tháp nhất thời toàn thân cứng ngắc, khẩn trương e ngại phản ứng.
“A, ngươi là tùy tùng của nữ nhân không hay ho kia sao?” Thiếu niên thế mà nhận ra hắn, nói: “Đứng đây làm gì? Không có việc gì thì đừng đứng ở đại sảnh.”
“Ta, ta đang tìm đình viện......” Duy Tháp lắp bắp trả lời: “Vương, vương tử nói phải ở đình viện nói chuyện, cho nên ta nghĩ ta nên đi trước......”
“Đình viện? Nói chuyện? —— cùng ngươi?” Thiếu niên cau mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn nhìn từ trên xuống dưới Duy Tháp, hơn nửa ngày sau mới đột nhiên lại hỏi: “Uy, ngươi có biết ta là ai không?”
“...... A?” Duy Tháp ngẩn người, tựa hồ không quá lý giải. Hắn cũng nhìn thiếu niên một hồi lâu, đối phương trừ bỏ dáng người thấp bé, có cảm giác thân thiết ra, mặt khác không một chỗ quen thuộc. Vì thế hắn lắc đầu.
Thiếu niên lại trầm mặc.
Cuối cùng hắn nhún nhún vai, tùy tay hướng bên phải chỉ, “Đình viện ở phía sau, đi thẳng đến hết quẹo phải là được.”
Duy Tháp ngẩn người, sau đó lộ ra tươi cười như được cứu trợ, “Cám ơn ngươi!”
“...... ‘ Vi Nhi Tháp’ a.” Hắn lẩm bẩm, tầm mắt chuyển hướng giữa sân nhảy.”Sự tình thực không đơn giản như vậy mà, Tra Lý Tư.”
+++++
Lúc Duy Tháp tìm được đình viện, là chuyện năm phút sau.
Lúc Tra Lý Tư chật vật xuất hiện trước mắt hắn, lại là chuyện hai mươi phút sau.
“Thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu.” Hắn thần tình xin lỗi giải thích.
Lúc ấy đồng hồ trên tường là mười một giờ bốn mươi lăm phút.
Duy Tháp không hiểu được nên nói gì mới tốt, dù sao tuy y tới đây, cũng thật sự không chắc đối phương là gọi y đến...... Duy Tháp cũng không nhận ra Tra Lý Tư, nhưng bộ dáng đối phương lại như nhận thức hắn khiến hắn rất khó lý giải.
Nói không chừng chính là hắn hạ lệnh giết chết mẫu thân...... Nghĩ tới điều đó, Duy Tháp nheo lại mắt, có chút cảnh giác trừng hắn. Y không quên, mình vì muốn biết rõ chuyện này, cho nên mới đến đây.
“Thỉnh trước hết nghe ta giải thích, ta cũng không có ác ý.” Tựa hồ hiểu được y đang suy nghĩ gì, Tra Lý Tư giành trước nói: “Chờ ta nói xong, bất luận ngươi muốn làm gì ta cũng sẽ không chống cự, như vậy có thể chứ?”
Nghe vậy, Duy Tháp sửng sốt, đề phòng ban đầu cũng biến mất quay về bình thường. Chỉ thấy ánh mắt tràn ngập hoang mang của y, Tra Lý Tư hiển nhiên hoàn toàn không thể lý giải.
“Đức Nhĩ Đa Tư không tới với ngươi sao?” Âm thầm buồn cười phản ứng đơn thuần như đứa nhỏ của Duy Tháp, Tra Lý Tư đồng thời nhìn ngó xung quanh, nhưng cũng không phát hiện thân ảnh nào ngoài Duy Tháp.
Duy Tháp lắc đầu, thành thật trả lời: “Hắn bị vệ binh chặn bên ngoài.”
Tra Lý Tư trừng lớn mắt, thần tình không tin, “Làm sao có thể? Đức Nhĩ Đa Tư bị chặn bên ngoài? Hắn tuyệt đối sẽ xông vào đi?”
“Ân, chính là ta van xin hắn không cần xông vào, bằng không ta sẽ không có biện pháp chuồn êm tiến vào, xác định ai mới là hung thủ hại chết mẹ của ta.”
Tra Lý Tư chỉ ngây ngốc nhìn Duy Tháp, không hiểu được qua bao lâu sau mới một tay che miệng, đột nhiên xoay người cười to.
“Phốc! Ha ha......!”
Duy Tháp trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Tra Lý Tư cười đến lợi hại, có chút chân tay luống cuống, “Ngươi, ngươi có khỏe không......? Làm sao vậy......?”
“Ta, ta không được...... Đau bụng quá......” Tra Lý Tư ho khan vài tiếng, cười rớt nước mắt. Bộ dáng trang nghiêm cao quý biến mất, giống như nam tử bình thường, không hình tượng cười to: “Phốc a...... Ha ha ha, cái kia Đức Nhĩ Đa Tư cư nhiên...... Ha ha ha......”
“Đau bụng?” Duy Tháp a có chút khẩn trương nhìn hắn, “Kia, vậy làm sao bây giờ? Cần gọi người tới sao?”
Không nghĩ tới hắn nói vừa xong, Tra Lý Tư cười còn lợi hại hơn, Duy Tháp thấy hắn hướng y phất tay tỏ vẻ không cần, sau đó tới bể phun nước chống, qua một hồi lâu mới dừng lại tiếng cười.
“Bởi vì thật sự là quá khó tưởng tượng, ” hắn lau nước mắt trên khóe mắt, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi nói chính là thật vậy chăng? Hắn ở bên ngoài không tiến vào?”
Duy Tháp gật gật đầu, “Chính là ta không hiểu được hắn có thể chịu được bao lâu......”
“Chỉ là hắn chịu nghe lời ủy khuất bản thân cũng là chuyện hù chết người, ” Tra Lý Tư nhún vai, khóe miệng vẫn như cũ mang ý cười, “Quên đi, chính là không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ không trực tiếp xông tới...... Xem ra kế hoạch này cũng không phải hữu dụng lắm.”
“Kế hoạch?”
Tra Lý Tư mang theo mỉm cười nhìn y.
Một hồi lâu mà, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi chính là Vi Nhi Tháp sao?”
Duy Tháp không nói, chính là chần chờ nhìn hắn.
Y không hiểu được mình nên là Duy Tháp hay Vi Nhi Tháp, cũng không hiểu được có nên nói cho đối phương hay không. Y căn bản là không biết Tra Lý Tư, nhưng lại bởi nghe Đức Nhĩ Đa Tư nhắc tới qua, cho nên từng chán ghét hắn.
Nhưng, xem bộ dáng hiện tại, Duy Tháp không khỏi có chút hoài nghi...... Tra Lý Tư thật là người xấu đã hạ lệnh đem Đức Nhĩ Đa Tư mang đi rừng rậm sao? Nếu như thế, vì sao lúc nhắc tới Đức Nhĩ Đa Tư lại vui vẻ như vậy? Duy Tháp không hiểu, vẫn là nói người bên ngoài rừng rậm hay thay đổi thất thường đó sao?
—— ngoại trừ ta ra, không nên tin bất luận kẻ nào.
Bỗng dưng, y nhớ tới Đức Nhĩ Đa Tư đã từng nói.
Vì thế Duy Tháp đối với Tra Lý Tư lắc đầu, trả lời: “Không phải.”
Tra Lý Tư nhìn y, biểu tình nhìn không ra có tin hay không, chính là như có điều suy nghĩ dừng ở y, cặp kia mắt màu lam thâm thúy nhìn không ra ý đồ.
“...... Trong vương cung có lời đồn, nói con gái quốc vương bị ma nữ đánh tráo.” Tra Lý Tư nhẹ nhàng đích nói: “Vì cứu vớt công chúa vô tội, rất nhiều kỵ sĩ cùng tử sĩ đều xung phong nhận việc mang công chúa trở về. Nhưng đã qua hai mươi năm, vẫn như cũ một chút tin tức cũng không có. Thẳng đến ngày hôm qua, chúng ta mới rốt cục chiếm được tin công chúa xuất hiện...... Bất quá người được phái đi nghênh đón lại chết sạch, thậm chí không ai có thể trở về báo cáo chuyện gì xảy ra.”
Duy Tháp không nói, biểu tình có điểm cứng ngắc.
“Nhưng là, ở vũ hội vương tử mười tám tuổi, công chúa sẽ xuất hiện, hơn nữa trở thành thê tử của vương tử—— bọn họ đối tin này rất tin tưởng. Cho nên tổ chức vũ hội trong thành tựa như nhà giam, có đại lượng vệ binh âm thầm chuẩn bị, vì công chú cùng đứa con của ma nữ đã sắp đến——”
“Vì sao?” Duy Tháp không hiểu mặt mình có bao nhiêu tái nhợt, chính là cứng nhắc lặp lại: “Vì sao biết chúng ta sẽ trở về? Đơn giản là Đức Nhĩ Đa Tư sao?”
“Bởi vì ma nữ bị hỏa thiêu kia.” Tra Lý Tư thản nhiên giải thích: “Nàng lúc đi vào thành đã nói, con gái quốc vương sẽ đến vào vũ hội vương tử, trở thành thê tử của vương tử, mà tên của nàng là ‘ Vi Nhi Tháp ’.”
“Sau đó các ngươi liền giết chết nàng?” Duy Tháp biểu tình ban đầu có chút sợ hãi, như là nháy mắt mất đi cảm tình, khuôn mặt tái nhợt vào ban đêm có vẻ càng thêm quỷ dị, tóc vàng buộc sau ót ẩn ẩn phiêu động, “Là ngươi giết chết nàng?”
Tra Lý Tư trầm mặc một lúc lâu, lúc sau gật gật đầu: “Phải.....”
“—— không phải!” Đột nhiên xâm nhập rồi thét chói tai đánh gãy lời bọn họ, cũng đem Duy Tháp sắp bùng nổ sát khí rớt một nửa.
Hai người kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện không biết khi nào Tiên Đỗ Thụy Lạp đã xâm nhập đình viện, lúc này nàng thở hổn hển hướng về phía Duy Tháp kêu to: “Điện hạ mệnh lệnh đốt lửa, nhưng hắn căn bản không muốn làm loại việc ấy —— lúc ấy liền đứng cách đó không xa, ta nhìn thấy! Tất cả mọi người mắng ma nữ đi tìm chết đi, chỉ có Tra Lý Tư điện hạ là rơi lệ khi lửa cháy!”
“Tiên Đỗ Thụy Lạp......!” Tra Lý Tư biểu tình không hề thong dong, tay chân có chút bối rối, “Không phải, ta......!”
“Ngu ngốc cũng biết lúc trước hạ lệnh thiêu cháy ma nữ rốt cuộc là ai!” Tiên Đỗ Thụy Lạp phẫn nộ đánh gãy lời hắn, nguyên bản gương mặt xinh đẹp nhất thời trở nên dữ tợn, “Cho dù tùy tiện trảo một người qua đường hỏi, bọn họ đều có thể trả lời là lệnh của quốc vương bệ hạ!” Nàng nhằm phía Duy Tháp, dùng sức lay vai hắn: “Ta không biết các ngươi rốt cuộc sao lại thế này, bất quá ta có thể đem tất cả thứ mình biết nói cho ngươi biết! Ta từ nhỏ lớn lên tại thủ đô, tất cả những chuyện phát sinh ở đây cái gì ta cũng biết! Cho nên kính nhờ ngươi, trước hết ta nói đã! Tra Lý Tư điện hạ tuyệt đối là người tốt, cũng là bạch mã vương tử của tất cả các cô gái......” Nói được một nửa, nàng như nhớ ra cái gì biểu tình cứng đờ, “...... Tuy rằng vũ kĩ thực thối nát.”
“...... Phi thường có lỗi......” Tra Lý Tư xấu hổ giải thích, cũng là lúc Duy Tháp mới chú ý tới Tiên Đỗ Thụy Lạp đi chân trần, nguyên bản đi giầy thủy tinh không biết đã biến đi đâu.
Duy Tháp ngơ ngác nhìn Tiên Đỗ Thụy Lạp xem ra có chút chật vật, nhìn nhìn lại Tra Lý Tư thần tình chua xót, cảm giác phẫn nộ ban đầu tựa hồ không biến mất không ít. Y hoài nghi đánh giá hai người, lại bắt đầu không thấy rõ lắm tình hình.
Tra Lý Tư cũng bất đắc dĩ nhìn Duy Tháp, sau đó lại nhìn sang vẻ mặt viết ” Nếu ngươi nói sai ta sẽ giúp ngươi sửa chữa vô điều kiện” của Tiên Đỗ Thụy Lạp, hắn cảm thấy đêm nay mình không thể nào thuận lợi.
“...... Đúng vậy, hạ lệnh thiêu cháy vu nữ là phụ vương ta.” Thở dài, hắn có chút chần chờ giải thích, “Bất quá, năm năm trước mang Đức Nhĩ Đa Tư đi khu rừng bị nguyền rủa là hai bộ hạ của ta.”
“Hai người? Là Chỉ Khắc Lai ngươi tướng quân cùng Lôi Dâng Đức tướng quân sao?” Tiên Đỗ Thụy Lạp xen mồm: “Nếu như là hai người kia, tuy rằng hiện tại đích thật là hộ vệ của vương tử Tra Lý Tư, nhưng này cũng là sau này quốc vương bệ hạ phái cho hắn, cho nên hẳn xem như là hộ vệ của quốc vương bệ hạ mới đúng.”
Tra Lý Tư nhấp môi dưới, có chút nén giận trừng mắt nhìn Tiên Đỗ Thụy Lạp một cái.
Nhưng mà Tiên Đỗ Thụy Lạp không để ý đến cảnh cáo của hắn, ngược lại cố đối Duy Tháp nói: “Ta thấy bộ dạng Đức Nhĩ Đa Tư vốn thật quen mắt...... Vừa mới nhớ tới, quả nhiên là hắc vương tử mất tích năm năm trước sao?” Gặp đối phương gật đầu, nàng mới tiếp tục mở miệng: “Ta đã từng thấy qua hắn một lần, tuy rằng chính là nhìn hắn đi qua, nhưng người này đích xác giống như trong truyền thuyết lãnh khốc vô tình......”
Tiên Đỗ Thụy Lạp có chút chần chờ nói: “Có lẽ, là hắn hiện tại không quá giống trước kia đi? Ta lần đầu tiên thấy hắn khi còn nhỏ, nhưng biểu tình lạnh như băng không hề hợp với tuổi và sát khí vô cùng dọa người, tựa như tử thần, giống như chỉ cần nhìn đến sẽ mất mạng...... Mới liếc mắt một cái chân ta liền mềm nhũn, đến bây giờ cũng còn ký ức như mới...... Bất quá giờ vừa thấy Đức Nhĩ Đa Tư, tuy rằng vẫn cảm thấy người kia lãnh khốc khủng bố, nhưng so với bây giờ không hề có khí thế giết người, đó cũng là lý do sao ta không lập tức nhận ra được hắn......”
Duy Tháp không thể phản bác, dù sao y căn bản không hiểu được trước kia Đức Nhĩ Đa Tư có dạng gì, nhưng thật ra Tra Lý Tư nghe hình dung như vậy, cũng nhận thức gật gật đầu.
“Cho nên khi nghe nói hắn đã chết, tất cả mọi người phi thường cao hứng, thanh danh vương tử Tra Lý Tư theo đó cũng ngày càng vang xa.” Không để ý đến sắc mặt khó coi của Duy Tháp, Tiên Đỗ Thụy Lạp nói tiếp: “Nhưng cũng không phải bởi vì hắc vương tử biến mất, cho nên vương tử Tra Lý Tư mới được mọi người ủng hộ. Mà là từ khi hắc vương tử biến mất, lời đồn hắn là con của ma nữ mới truyền ra —— theo lý thuyết, cho dù hắc vương tử có làm người ta sợ hãi chán ghét thế nào, quốc vương cũng không nên để lời đồn ‘ mẫu thân vương tử là ma nữ ’ hoặc là ‘ vương tử kỳ thật không phải con thân sinh của quốc vương’ lan truyền khắp nơi mới đúng, nếu hắc vương tử thật là con hắn——”
“Ý của ngươi là......?”
“Ý của ta là, thả ra lời đồn đãi này, chính là quốc vương bệ hạ.”
Hai người đồng thời đem tầm mắt chuyển hướng Tra Lý Tư, biểu tình không dao động của hắn. Người kia yên lặng nhìn bọn họ, một hồi lâu sau chuyển hướng Tiên Đỗ Thụy Lạp, ôn hòa mỉm cười mang theo chua xót cùng bất đắc dĩ.
“Đây phỏng đoán của ngươi sao?” Hắn thu tầm mắt, bội phục kiêm khích lệ nói: “Bằng vài giờ có thể có kết luận như vậy, thật sự rất giỏi —— đúng vậy, Đức Nhĩ Đa Tư đích xác không phải con thân sinh của phụ vương...... Hoặc nói đúng hơn là, phụ vương không muốn có đứa bé này.”
Duy Tháp biến sắc.
“Không phải......? Nếu không phải, vì cái gì......”
Tra Lý Tư lắc đầu, “Ta không rõ ràng lắm, bất quá, theo điều tra cùng phán đoán của ta, Đức Nhĩ Đa Tư tám phần là con của phụ vương cùng ma nữ, nhưng thân là quốc vương một quốc gia, hắn không thể có con của một ma nữ......”
Sắc mặt Duy Tháp tái nhợt như tờ giấy.
Y không nghĩ tới hắn là con trai ruột của vu bà, lúc ban đầu vu bà đã nói qua, lúc ấy bởi y đem Đức Nhĩ Đa Tư biến thành quạ đen, vu bà thậm chí tức đến mức lấy nước sôi dội y...... Nhưng trên thực tế chứng thật, Duy Tháp vẫn có loại cảm giác tình thiên phích lịch(sấm sét giữa trời quang).
Vu bà cùng Đức Nhĩ Đa Tư là mẹ con, nhưng không phải vu bà ghét nhất là con quóc vương sao, hơn nữa còn là hắc vương tử bị nguyền rủa...... Vì sao lại biến thành như vậy chứ? Đức Nhĩ Đa Tư...... tâm tình Đức Nhĩ Đa Tư sẽ ra sao? Duy Tháp cảm giác vựng huyễn.
Còn có chính mình...... Chính mình không phải công chúa gì cả, công chúa chân chính đã sớm chết, y chỉ là một đứa trẻ trong tay khách lữ hành, một đứa trẻ không hề quan hệ...... Như vậy y, có quyền gì ở trước mặt Đức Nhĩ Đa Tư, nói mình là con của vu bà?
Không, không đúng —— Duy Tháp lắc đầu, trọng điểm bây giờ không phải ai là con của vu bà, mà tối trọng yếu là mẫu thân của họ đã chết, bị chết cháy......
“Cho nên, cho nên...... Là quốc vương giết chết mụ mụ?” Duy Tháp thì thào tự nói, ý đồ tập trung tinh thần, “Hơn nữa hắn còn phái người muốn giết chết con mình...... Sau đó đón cái nữ nhân mà hắn chưa từng dưỡng qua trở về?”
Tra Lý Tư không đáp, nhưng y đã biết đáp án.
“Ta không tha thứ hắn ——” Duy Tháp thét chói tai, như rống mỗi một chữ đều thấm huyết, bi thương cùng kiên quyết: “Tuyệt đối, không ——”
Tra Lý Tư cả kinh, vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “Xin chờ một chút, ta......”
Nói còn chưa dứt lời, hướng đại sảnh truyền đến tiếng “phanh” rất lớn, giống như toàn bộ mặt đất đều bị lay động. Ngay sau đó là tiếng kêu kinh hoảng cùng thét to.
Ba người sắc mặt đồng thời biến đổi, nhìn phía đại sảnh, trong đầu chỉ có một ý niệm —— Đức Nhĩ Đa Tư!
Lúc ấy đồng hồ trên tường cũng vừa qua khỏi mười hai giờ, đúng thời khắc ma pháp mất đi hiệu lực.