Ở Nơi Tồn Tại Hạnh Phúc

Chương 11



Lục Thanh là tên ngạo mạn, hắn luôn muốn làm chủ, chưa từng muốn thua ai, gọi thẳng là háo thắng!

Nhưng chỉ cần hắn muốn thì thắng ai đó là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần là hắn, búng tay một cái thì bao nhiêu người quỳ lạy? Hắn đã là người bắt đầu thì kết thúc chắc chắn sẽ đẫm máu. Hắn không muốn trao tình cảm cho bất cứ ai, bởi vì hắn luôn nghĩ.... KHÔNG MỘT AI XỨNG ĐÁNG!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

+ Mặc Mặc, chào buổi sáng!

- Vâng, buổi sáng tốt lành...

Lục Thanh mang giọng điệu ôn nhu chào hỏi Như Mặc, cậu ngạc nhiên, hắn đây là có ý gì? Cậu nghi hoặc đi vào bếp, bắt đầu làm thức ăn và... mới có 5 giờ sáng thôi... hắn dậy sớm như vậy làm gì???

Thêm một lúc, Lục Thanh đi vào bếp, đứng bên cạnh cậu nhẹ giọng hỏi

+ Buổi sáng cậu tính cho tôi ăn cái gì đây?

- Buổi sáng... buổi sáng có bánh mì ốp la, có sữa tươi...

+ Và...?

- Chỉ vậy thôi!

+ Haha, chỉ có vậy thì cậu thức giờ này làm gì?

- Còn phải dọn dẹp.

+ Ừm?!

Hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu cậu

+ Có vất vả lắm không? Hay là tôi bảo người làm làm thay việc cho cậu?

- Không cần đâu, mấy việc vặt thôi mà.

+ Chú ý sức khỏe, mệt phải nói tôi có biết chưa?

- Ưm, tôi biết mà

Cả một buổi, Lục Thanh cứ đi theo cậu nhẹ nhàng hỏi han, cậu thấy hắn khác lắm, cũng thấy trong lồng ngực kia, trái tim kia đang không ngừng nhảy nhót biểu tình...

+ Mặc Mặc, tới giờ tôi đi làm rồi, cậu ở nhà ngoan, tôi về sẽ đưa cậu đi chơi, ha?

-... hảo?

Lục Thanh lại xoa đầu cậu.

+ Ngoan ~

- [Như Mặc! Anh ta chỉ là vui vẻ nhất thời thôi, đừng nhanh như vậy đã động lòng rồi có được không?]

+ Mặc Mặc à, cậu còn nghĩ gì đấy, tiễn tôi nào?

- Ưm, được!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Thanh cúi đầu cởi giày khuôn mặt mệt mỏi nhìn Như Mặc hắn lại nhẹ giọng cất tiếng

+Mặc Mặc, tôi về rồi này

Mặc Mặc nhẹ nhàng đến cạnh hắn, đáy lòng nỗi lên một cơn sóng nhỏ, thấp giọng hỏi hắn

- Vất vả lắm sao?

+ Phải đấy, rất nhiều việc...mệt chết tôi

- Ừm....anh vào tắm rửa đi ha? Tôi sẽ dọn cơm cho anh?

+ Cậu là tốt nhất đấy

Như Mặc nhẹ nhàng cười, cậu nhìn hắn hắn cũng cứ thế nhìn cậu, một lúc sau hắn cũng nhấc chân bước đi.

Đến khi Lục Thanh tắm xong, hắn vừa lau tóc vừa đi vào căn bếp, đến gần cậu, vòng tay ôm lấy eo cậu, vai đặt lên cằm cười bảo cậu

+ Dọn cơm xong rồi? Nấu nhiều như vậy cậu ra ăn cùng tôi đi? Ăn một mình rất buồn!

- Chẳng phải anh lúc trước đến bây giờ vẫn ăn một mình sao?

+ Bây giờ tôi không muốn ăn một mình nữa rồi!

Mặc Mặc nhu mì thúc thúc eo hắn ý bảo hắn buông tay, hắn lại càng mặt dày bám lấy cậu, qua một lúc lại chuyển sang chọt lét cậu, đem cậu ngã trên thành bếp mà đùa giỡn, tay cậu bắt lấy tay hắn, hắn lại giật ra rồi cậu lại bắt lấy đến lúc hắn mất đà, tay chống bên cạnh tai cậu, tay kia giữ tay cậu, mặt đối mặt. Tư thế ám mụi do hắn bày ra liền khiến đối phương mặt đỏ tim đập, cả người mềm nhũn nhỏ giọng xin

- Đùa như vậy được rồi đấy, đến ăn tối đi...

+ Như vậy tôi ăn cậu được không?

- Hả??

Hắn nhẹ nhàng cốc đầu cậu, tay được tự do liền đẩy hắn ra, lẹ chân mà chạy thoát

+ Đừng để tôi bắt được cậu đấy nhé!!

- Haha, anh sẽ không bắt được đâu!

Cậu cứ thế chạy đi, hắn trên môi dập tắt nụ cười kia, lông mày một bên nhếch lên, nhìn cậu chạy mà thỏa mãn...

Đến lúc hắn ngồi ăn cơm hắn lại thấy cậu quét dọn căn bếp, cậu xoay lưng về phía hắn, nhướng người lau chùi tường bếp, cặp mông tròn vễnh lên trước mặt hắn nhẹ nhàng đong đưa. Hắn uống nước, đứng lên đi về phía cậu, một tay ôm lấy eo một tay khóa hai tay cậu, ám mụi phả hơi nóng nơi vành tai...

+ Nào, bảo bối, đã bảo đừng để tôi bắt được em mà...

- Hưm.... Thanh...

+ Sao? Gọi tôi cái gì?

- Đừng như vậy...

+ Thế tôi phải như thế nào mới vừa lòng em đây bảo bối?

Hắn khàn giọng nói chuyện, trong khi cậu đang cố gắng lảng tránh hắn liền cắn nhẹ vành tai cậu, cắn rồi lại liếm, chân tay cậu bỗng chốc mềm nhũn, khuôn mặt đỏ bừng, tim lại ở trong ngực mà biểu tình, cậu nghe hắn nhỏ tiếng cười.

+ Tim đập nhanh như vậy là muốn tôi không nghe thấy sao?

- Anh đừng như vậy... ở đây là nhà bếp, bác quản gia sẽ đến mà...

+ Em yên tâm, chỉ cần không có lệnh của tôi thì người nào cũng không dám vào đâu.

Cạch, cửa phòng bếp kẽo kẹt mở ra, bác quản gia già nhìn hai người thân mật giật mình lắp bắp

: Xin lỗi, xin lỗi cậu chủ, tôi...tôi vô tình vào thôi, cậu chủ cứ tự nhiên...

Qui luật mà bất kể ai cũng phải biết, phá hỏng chuyện tốt của Lục Thanh như giao mạng cho trăn, một mẫu xương cũng không còn, sẽ bị hắn nuốt chửng! Hắn chỉ cần ra một nhát súng thì có chạy đằng trời cũng chẳng thoát được!

Một khắc, chẳng biết cậu lấy đâu ra sức mạnh mà đẩy hắn ra, nhanh chân tiến lại chỗ ông quản gia già, lẹ miệng mà giải thích

- Không, không phải như vậy đâu ông, cái này... cháu chỉ.... anh ấy đùa thôi, không như ông nghĩ mà!

Ông quản gia già vẫn không tin... đùa? Lục Thanh hắn một là một, hai là hai, không có chuyện đùa giỡn!

Hắn nhìn ông một hồi lâu, thu lại ánh mắt sắt bén, giọng nói lại trở về trạng thái ôn hòa...

+ Không có gì,là tôi đùa thôi mà.

- Đúng đúng, đùa đó mà

: Vậy... tôi xin phép đi

+ Đi đi

Cậu lại đến gần hắn, hắn đưa tay véo má cậu...

+ Cậu gặp may đấy nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.