Khi nha hoàn bước vào thêm than vào ngọn lửa, Sư Sư tỉnh giấc. Trong phòng rất ấm áp, hơi ấm có phần dư thừa, làm thái dương nàng nóng lên. Mấy ngày liền, nàng đã quen với quân doanh hơi lạnh lẽo, giờ đột nhiên trở về Phàn Lâu, có cảm giác không thích ứng ngay.
- Sầm cô nương thế nào rồi?
Nàng day day trán, vén chăn trên người ngồi dậy, đầu óc vẫn còn chưa thật sự tỉnh táo.
- Đại phu nói nàng ấy... Nàng ấy...
Nha hoàn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
- Còn sống được là tốt rồi.
Ngồi ở bên giường, Sư Sư nhìn nha hoàn bằng ánh mắt bình tĩnh. Thời gian hai người sống chung không ngắn, thường ngày, nha hoan cũng biết tiểu thư của mình có phần lạnh nhạt đối với rất nhiều việc, có vẻ hờ hững với tình đời, nhưng lần này lại không phải như vậy.
- Tính mạng của Sầm cô nương... Không còn đáng lo ngại nữa.
- Tay nàng không còn nữa.
Sư Sư gật đầu, nguyên nhân khiến nha hoàn nói không nên lời là chuyện đó, nhưng chuyện đó thì Sư Sư cũng đã biết rồi.
Đêm qua, chính Sư Sư đã đưa Sầm Ký Tình cụt đôi tay trở lại Phàn Lâu.
Trong thời gian này, hoặc là do ảnh hưởng của Sư Sư, hoặc là do sự tuyên truyền trong thành, một số cô gái ở Phàn Lâu cũng bắt chước Sư Sư đến gần tường thành hỗ trợ. Ở Phàn Lâu, xem như Sầm Ký Tình là một người có chút danh tiếng, tính tình nàng mộc mạc, hơi giống tính cách của Nhiếp Vân Trúc. Trước kia, nàng từng là nữ y gia, việc chữa thương cứu người lại càng thành thạo hơn Sư Sư nhiều. Hôm qua, lúc trước Phong Khâu môn, nàng bị một tên lính Nữ Chân chém đứt cả hai tay.
Cũng nhờ Sầm Ký Tình là thân gái, cho nên mới được người ta cứu. Đêm qua, lúc Sư Sư cho xe chở nàng về Phàn Lâu, nửa người Sầm Ký Tình đầy máu, hai tay chỉ được cầm máu và băng bó một cách sơ sài, chỉ còn thở thoi thóp.
Quốc nạn ập xuống, chiến tranh ác liệt, mặc dù tuyệt đại bộ phận đại phu đều bị điều động đi chiến trường, nhưng ở những nơi như Phàn Lâu, vẫn còn thầy thuốc có trình độ chữa bệnh rất tốt so với ở chiến trường. Trong lúc đại phu xử lý vết thương cho Sầm Ký Tình, Sư Sư mệt mỏi trở về phòng mình, tắm nước nóng, rồi nửa nằm nửa ngồi trên giường, lập tức ngủ ngay.
Thời tiết lạnh lẽo, gió tuyết đã ngừng, trời quang mây tạnh. Tính từ lúc quân Nữ Chân bắt đầu công thành, đã hơn nửa tháng, còn tính từ lúc quân Nữ Chân bắt đầu nam hạ, đã hơn ba tháng. Cảnh thanh bình tươi đẹp, phồn thịnh trước kia, bây giờ nhớ lại, vẫn thấy hết sức chân thật, dường như những chuyện kinh khủng đang xảy ra trước mắt, chỉ là một cơn ác mộng dài dằng dặc.
"Tất cả chuyện này, cũng không phải là sự thực", trong mấy ngày nay, rất nhiều lần tỉnh dậy sau giấc ngủ, ý nghĩ đó lại hiện ra trong đầu Sư Sư. Lũ giặc hung thần ác sát, cảnh tượng máu chảy thành sông, mặc dù xảy ra ngay trước mắt, nhưng sau đó nhớ lại, Sư Sư lại cứ nghĩ: "Đây không phải là sự thật!" Có lẽ, lúc này ý nghĩ đó cũng lởn vởn trong đầu rất nhiều người Biện Lương.
Vốn là một người cha, là trụ cột trong gia đình, một ngày nào đó, đột nhiên một đi không trở lại. Đã từng là một người chồng, một ngày nào đó lên đường nhập ngũ, rồi đột nhiên một hôm tin dữ bay về. Đã từng là một cô gái xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi tay thon nhỏ, lúc gặp lại, đôi tay đã mất, cả người đẫm máu. Trong một thời gian ngắn ngủi, những vết tích tồn tại của vô số người, đã chỉ còn lại trong ký ức của người khác. Từ nhỏ đến lớn, Sư Sư đã từng trải qua nhiều lận đận, trong giao tiếp xã giao, từng gặp phải những điều hắc ám, nhưng đối với sự thực đột nhiên ập tới trước mắt, vẫn cảm thấy, đó chỉ như một cơn ác mộng.
Nhưng tất cả những chuyện đó, đều là sự thật. Người Nữ Chân đột nhiên xuất hiện, phá tan mộng đẹp của mảnh giang sơn gấm vóc này, hôm nay, bằng những cuộc tiến công vô cùng ác liệt, họ sắp chiếm được tòa thành này rồi.
Cách đây mấy ngày, tin tức về sự hung ác tàn bạo của quân Nữ Chân, về cuộc chiến đấu anh dũng của quân dân bên mình, luôn được tuyên truyền, đã thật sự làm tinh thần binh sĩ trong thành phấn chấn, nhưng khi ảnh hưởng từ cái chết của những người giữ thành từ từ lan rộng, tâm trạng đau thương, khiếp nhược, thậm chí tuyệt vọng, cũng bắt đầu lan ra khắp nơi trong thành.
Cái chết của một người, sẽ có ảnh hưởng tới không chỉ một hai người, bởi vì người đó còn có gia đình, có người thân, bạn bè, có các mối quan hệ xã hội. Một người chết đi, có thể tác động tới một phạm vi gồm mấy chục người, huống chi vào lúc này, e rằng trong phạm vi mấy chục người, số người bị chết, không chỉ là một hai người.
Mọi người bắt đầu sợ hãi, quá nhiều những đau thương, tin dữ, những lời đồn đại về chiến cuộc ác liệt, người trong nhà còn có thanh niên, tráng đinh có thể đi lính, khóc lóc van xin, không dám để người thân đi chịu chết, cũng có một số người đã lên tường thành, chạy chọt xem thử có thể đưa người thân rút lui, hoặc điều đi nơi khác. Người có quan hệ, đều đã bắt đầu tìm kiếm đường rút lui, quần Nữ Chân quá độc ác, đã quyết phá bằng được thành Biện Lương rồi.
Phàn Lâu nằm ở trung tâm của thông tin, đối với những điều này, hết sức nhạy bén. Tuy nhiên, đối với Sư Sư, nàng là người đã trải qua chiến trường, lại không lo lắng quá nhiều như vậy.
Rửa mặt chải đầu sơ sài xong, Sư Sư liếc nhìn Sầm Ký Tình vẫn đang nằm mê man. Nàng ở gần chiến trường hơn nửa tháng, đối với dung mạo và y phục, đã không còn chải chuốt nhiều nữa, tuy vậy khí chất của nàng vẫn vẫn vậy. Mặc dù trông bề ngoài nàng còn có vẻ yếu đuối nhưng sau khi đã nhìn quen cảnh máu me chém giết, trên người nàng dường như có một khí thế cứng cỏi. Lý Uẩn ở ngoài phòng, nhìn nàng một lúc, muốn nói lại thôi.
Nếu là trước kia, thấy một người bị chém đứt hai tay, sẽ không cô nương nào trong Phàn Lâu có thể chịu nổi. Tối hôm qua, khi Sư Sư dẫn người ôm Sầm Ký Tình toàn thân đẫm máu tiến vào, vừa vén y phục lên, thấy hai tay Sầm Ký Tình bị chặt đứt, máu me đầy người, lập tức có người hoảng sợ đến nỗi bất tỉnh nhân sự, cả Lý Uẩn cũng chịu không nổi, chỉ có Sư Sư, tuy còn mệt mỏi rã rời, vẫn bình tĩnh sắp xếp mọi việc, đợi đại phu tới rồi mới về ngủ.
Sắc trời còn chưa sáng sủa, tuy gió tuyết đã ngừng, nhưng trời còn lạnh lẽo hơn những ngày trước đó. Sư Sư biết, với tiết trời này, càng thêm thuận lợi cho quân Nữ Chân công thành. Từ Phàn Lâu đến mặt đông bắc nhìn lại, phía xa xa một cột khói đen ngòm bốc lên mờ mịt, đó là khói từ những vụ đốt xác chết liên tiếp mấy ngày nay. Không ai biết hôm nay quân Nữ Chân có phá thành hay không, nhưng Sư Sư cũng thu dọn chút đồ đạc chuẩn bị đến doanh thương binh ở bên kia. Lát sau Hạ Lôi Nhi tìm tới.
- Sư Sư tỷ, Sư Sư tỷ, lúc tỷ ở chiến trường. Huynh ấy thế nào?
Vị cô nương này có địa vị không cao ở Phàn Lâu, nhớ đến Tiết Trường Công, sang hỏi thăm tin tức từ Sư Sư.
- Mấy ngày nay huynh ấy cũng không đến, muội lo huynh ấy gặp chuyện không may, chẳng phải nói quân Nữ Chân không công thành ban đêm sao?
- Muội chuẩn bị cho huynh ấy một ít bánh ngọt huynh ấy thích ăn. Cũng muốn đem cho huynh ấy, nhưng huynh ấy từng nói là muội đừng đi. Hơn nữa, muội sợ...
- Sư Sư tỷ, muội cũng nghe người ta nói, người Nữ Chân rất quyết tâm, nhất định phải phá thành rất nhiều người đều tìm đường thoát.
- Huynh ấy được phân công phòng thủ ở Tân Toan Táo môn, nhưng dù sao cũng là một tướng quân. Sư Sư tỷ nếu tỷ có thể tìm được huynh ấy, đưa giùm số bánh ngọt này cho huynh ấy...
Dung mạo Hạ Lôi Nhi cũng không thua kém nhiều người khác, nhưng có địa vị không cao ở Phàn Lâu, chính là vì ngoài dung mạo, nàng chẳng có gì nổi trội. Lúc này, bụng đầy tâm sự, nàng tìm đến Sư Sư mà thổ lộ hết, nói lằng nhằng, lải nhải, chung quy cũng chỉ vì nhát gan và ích kỷ. Nàng muốn đi tìm Tiết Trường Công, lại sợ chiến trường nguy hiểm, muốn lấy lòng y, nhưng tối đa cũng chỉ nghĩ tới tặng chút bánh ngọt, muốn Tiết Trường Công thu xếp cho nàng chạy trốn, lại cứ quấn lấy Sư Sư, muốn Sư Sư thay mình nói với Tiết Trường Công...
Nàng không chú ý tới Sư Sư đang chuẩn bị ra ngoài, cứ liên tục lải nhải những lời đó. Ban đầu, Sư Sư cảm thấy bực bội, rồi sau đó chỉ đành thở dài. Nàng nghe Hạ Lôi Nhi nói một lúc cho có lệ, rồi giải thích: Tiết Trường Công đang ở một nơi diễn ra chiến đấu ác liệt nhất, tuy nàng ở gần đó, nhưng hai bên cũng không cùng xuất hiện, thời gian gần nhất càng tìm không được hắn, nếu muội muốn đi tặng bánh, không còn cách nào khác là cầm lệnh bài của hắn mà đi, có thể tìm được hắn.
Khói lửa chiến tranh cuốn tới, không trở tay kịp, có người mất mạng, có người hoảng loạn, có người suy sụp tinh thần, nhưng cũng có người hoàn toàn lột xác, Tiết Trường Công là một trong số đó.
"Ôi, đàn ông loại đó, trước kia có thể hắn vừa ý người, nhưng khi chiến tranh kết thúc, hắn từng bước thăng chức, lúc đó hắn muốn nữ nhân như thế nào cũng có, e rằng ngươi có muốn làm thiếp, cũng không được đâu"
Đợi tống khứ được Hạ Lôi Nhi, Sư Sư thầm nghĩ như vậy, lập tức trong đầu chợt hiện ra bóng dáng một người đàn ông khác, người mà trước lúc cuộc chiến nổ ra, đã nhắc nhở nàng rời đi. Từ trước đây rất lâu, dường như hắn đã thấy trước tình thế phát triển.Hôm nay nhớ lại lần gặp mặt sau cùng, nàng cảm thấy như vừa xảy ra chưa được bao lâu.
Ninh Nghị
Hắn không phải là loại người đàn ông lột xác trong chiến tranh, vậy thì rốt cuộc nên xem hắn là loại người nào đây? Sư Sư cũng không thể nói rõ.
Từ ngày mồng một tháng Chạp, sau khi được tin quân phòng thủ thôn Hạ thắng lợi trước Trương Lệnh Huy và Lưu Thuận Nhân, điều duy nhất mà người trong thành Biện Lương có thể nghe ngóng được, là Quách Dược Sư đã dẫn toàn bộ Oán quân xông lên rồi.
Chiến đấu kịch liệt.
Toàn bộ ba vạn sáu nghìn người của một đội quân hùng mạnh, đánh nhau với hơn một vạn tám quân chắp vá, tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào, bản thân Sư Sư không thể đánh giá, nàng chỉ có thể nhìn những người chết trên dưới thành Biện Lương, thỉnh thoảng tưởng tượng ra cuộc chiến bên bờ Hoàng Hà. Bất luận như thế nào, không có tin thất bại truyền tới, có lẽ là tin tức tốt.
Bất kể chiến sự ác liệt đến như thế nào, chỉ cần hắn còn sống, có lẽ là tin tức tốt...
******
- Lộc cộc lộc cộc
Vó ngựa băng qua tuyết đọng, phi nhanh tới.
Một kỵ mã, mười kỵ mã, trăm kỵ mã, đội kỵ binh phi băng băng trên cánh đồng tuyết, rồi băng qua một cánh rừng nhỏ. Mấy trăm kỵ mã ở phía sau, chạy theo hơn mười kỵ mã ở phía trước, cuối cùng vây lại.
Khi hai bên tiếp cận, những kỵ mã ở phía trước quay ngựa lại, hướng về phía truy binh đang lại gần. Như từ trên lưng ngựa sải bước, một bóng người mặc đồ đen lao tới, quát lên một tiếng, một kỵ mã va chạm vào y, xoay tròn trên không trung, rồi văng ra. Bóng người áo đen đáp xuống đất, lùi lại mấy bước, bàn chân san bằng tuyết đọng, hai kỵ mã truy binh cùng đánh thẳng tới, nhưng hai con tuấn mã đang chạy gấp đều mất trọng tâm, một con nhảy về phía bên trái, giận dữ hí dài, tung vó phi đi ầm ầm, một con khác phía bên phải ngã lăn ra, người mặc đồ đen kéo tay kỵ sĩ trên lưng ngựa về phía sau, người nọ bay ra, vạch nên một vòng cung ghê người trên không trung, bay ra mấy trượng xa rồi rơi xuống đóng tuyết.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay! Chỉ là hiểu lầm!
Có người kêu to.
Người mặc áo bào đen đứng trên tuyết, chắp hai tay sau lưng, chính là Phúc Lộc với ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị. Người được mấy trăm kỵ mã phía sau bảo vệ xung quanh là Đô chỉ huy sứ Trần Ngạn Thù. Trần Ngạn Thù hơn bốn mươi tuổi, dung mạo đoan chính, đây chính khí. Y xuất thân là quan văn, bây giờ là võ tướng, chính là loại nho tướng mà Vũ triều ưa thích nhất. Thấy một mình Phúc Lộc đánh ngã ba kỵ binh xung phong, trong lòng Trần Ngạn Thù chấn động, y luôn khâm phục võ nghệ cao siêu của những võ lâm tông sư, chỉ thấy tiếc là mình khó mà sử dụng được người kia.
Hiệp khách dùng võ công chống lại lệnh cấm, những người này làm việc bằng bầu máu nóng nhất thời, luôn không hiểu được đại cuộc và sự bất đắc dĩ của những người muốn bảo vệ đại cuộc.
- Phúc Lộc tiền bối, dùng tay đi! Tiền bối hiểu lầm ý của ta rồi.
- Không có hiểu lầm gì cả.
Lão nhân cũng ôm quyền, cao giọng nói:
- Trần đại nhân, ngài có ý kiến của ngài, ta có chí hướng của ta. Quân Nữ Chân nam hạ, chủ nhân của ta đã vì ám sát Niêm Hãn mà chết, hiện nay chiến sự ở thành Biện Lương đã tới nước này, ngài không dám xuất binh tới thành Biện Lương, cũng không muốn xuất binh tới thôn Hạ, ngài có lý do của ngài, ta đều có thể hiểu được, nhưng lão hủ muốn dùng chút hơi tàn này, muốn vì thế mà chết, ngài không thể ngăn được đâu!
- Tình hình phức tạp! Lão tiền bối!
Trần Ngạn Thù hít sâu một hơi:
Việc có liên quan ở Biện Lương, ở thôn Hạ, Trần mỗ đã nói rõ ràng tỉ mỉ với tiền bối. Thành Biện Lương đang rất nguy hiểm, ai chẳng biết quân Nữ Chân hung ác tàn bạo? Mỗ không xuất binh, thật sự là không có cách nào xuất binh! Mấy vạn người, mấy chục vạn người vừa bị đánh bại, bây giờ tùy tiện xuất binh, không thành công sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Võ Thắng quân của ta ở lại đây, đối với quân Nữ Chân và Oán quân, cũng có một sự uy hiếp nhất định. Chỉ cần Biện Lương có thể tiếp tục giữ vững, quân Nữ Chân lo lắng cho sự tồn tại của mình, tất nhiên sẽ muốn cầu hòa. Về phần thôn Hạ, Oán quân là đội quân hùng mạnh, trước kia để chiêu an hắn, triều đình đã lấy Yên Vân Lục Châu cùng với một nửa lực lượng triều đình đến nâng đỡ, nhưng ai ngờ Quách Dược Sư hai mặt, lại đầu hàng Nữ Chân? Thôn Hạ ư? Mấy ngày vừa rồi có lẽ do đối phương khinh địch, họ chỉ thắng lợi nhất thời, sớm muộn gì thôn Hạ cũng đại bại thôi. Lão tiền bối cũng không muốn tất cả lực lượng của chúng ta đều bị phá tan ở đó chứ?
Phúc Lộc vụng về trong lời ăn tiếng nói, mặt khác, do giáo dục của Chu Đồng, tuy lúc này hai bên bất đồng, nhưng ông ta cũng không muốn làm Trần Ngạn Thù mất mặt trước quân đội, chỉ chắp tay:
- Trần đại nhân, mỗi người có chí hướng riêng, từ lâu ta đã nói...
- Còn nữa! Người làm đại sự, nếu việc không thành thì phải biết buông tay! Lão tiền bối, để làm quân tâm phấn chấn, chẳng lẽ Trần Ngạn Thù ta không làm gì cả! Ta tuyên dương tên tuổi của tiền bối trong đại quân, là mong muốn các tướng sĩ có thể kế thừa di nguyện của Chu sư phụ, có thể chiến đấu anh dũng, chung sức giết địch, tuy nhiên việc này cần có thời gian, bây giờ tiền bối lại bỏ đi, sĩ khí của mấy vạn tướng sĩ làm sao đây?
Thấy Phúc Lộc không đủ lý lẽ để trả lời, Trần Ngạn Thù nói thao thao bất tuyệt, tuyên truyền giác ngộ, lời lẽ hùng hồn. Y vừa dứt tiếng, một người trong số hơn chục kỵ mã bị truy đuổi quát lên:
- Trần Ngạn Thù, ngươi câm miệng đi!
Ngồi trên lưng ngựa, người kia rút cương đao ra, chỉ tay về phía Trần Ngạn Thù, lập tức mười mấy người trong võ lâm theo Phúc Lộc bỏ đi, cũng rút vũ khí ra:
- Xảo ngôn ra vẻ, nói láo mà không biết ngượng! Ngươi nói xong chưa? Mấy vạn đại quân, mà không hề có được một chút quân tâm, triều đình dùng người làm cái gì! Vậy mà người còn đem chuyện đó ra khoe khoang, không biết xấu hổ là gì! Nói cho ngươi biết, tuy dưới trướng Long Hồi Long tướng quân chỉ có hơn sáu nghìn người, nhưng so với bốn năm vạn người của ngươi, tâm huyết hơn nhiều!
- Long Hồi!
Trần Ngạn Thù ghìm cương ngựa, cười nhạt:
- Trước tiên không nói hắn ta chỉ là một thiên tướng, thừa dịp đại quân tan tác thu thập được mấy nghìn người, không hề có tư cách lĩnh binh. Nếu nói là tướng tài, thì người này hữu dũng vô mưu, hắn và mấy nghìn quân, chỉ có chịu chết mà thôi! Trần mỗ đuổi theo, là không muốn tiền bối và các ngươi phải chết chung với kẻ ngu dốt đó!
- Trần Ngạn Thù, ngươi...
- Được rồi!
Người kia còn muốn nói tiếp, Phúc Lộc phất tay cắt ngang lời y, rồi vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trần Ngạn Thù chắp tay.
- Trần đại nhân, ngài cũng không cần nói thêm nữa, chuyện ngày hôm nay, tâm ý bọn ta đã quyết, là sẽ chết ở thôn Hạ, điều đó không liên quan đến Trần đại nhân. Nếu điều đó mang đến phiền phức cho Trần đại nhân, bọn ta chết rồi, chỉ mong Trần đại nhân thông cảm. Đây là do mỗi người có chí hướng riêng, nếu Trần đại nhân không muốn cảm thông, xin thứ lỗi vì bọn ta cũng không thể tiếp nhận phong cách hành sự của đại nhân. Nếu hôm nay ngài hạ lệnh cho huynh đệ dưới trướng giết bọn ta, dù bọn ta có may mắn chạy thoát, thì thế nào cũng không đến được thôn Hạ, từ nay trở đi, trong cuộc đời này, sẽ coi đại nhân và người nhà đại nhân là kẻ địch. Tuy rằng võ nghệ lão hủ không tinh, nhưng vì cầu sinh, hôm nay có thể vẫn thoát được. Đại nhân, ngài quyết định đi!
Lời nói của Phúc Lộc không chứa đường lui, các đồng bạn xung quanh vùng đao thương lên:
- Chính là như thế! Tiền bối, nếu bọn họ thật sự muốn đánh, tiền bối không cần lo cho bọn ta!
- Nếu thật sự phải chém giết lẫn nhau, chết ở đây là xong!
- Trần Ngạn Thù, người nghe rồi chứ! Nếu ta sống sót, sẽ giết cả nhà ngươi!
Trong lúc mọi người la lên, vẻ mặt Trần Ngạn Thù rất khó coi, cuối cùng, đôi bên đều im lặng một cách căng thẳng và gượng gạo. Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Ngạn Thù hít sâu một hơi, chậm rãi giục ngựa tiến về phía trước, thân vệ bên cạnh đi theo muốn hộ vệ, bị y phất tay ngăn lại. Y một mình một ngựa đi tới chỗ Phúc Lộc, rồi xuống ngựa, bước tới trước mặt lão nhân, mới hiên ngang chắp tay.
- Tiền bối, ngài hiểu lầm ta quá sâu.
Y chậm rãi trầm giọng nói:
- Nhưng việc đã tới nước này, cãi cọ cũng là vô ích. Long Hồi là người có chí lớn nhưng vô năng, các ngươi tới tấn công Quách Dược Sư, là thập tử vô sinh! Thôn Hạ cũng vậy, chỉ là nhất thời tâm huyết mà dũng cảm, chống đỡ được mấy ngày thì thế nào? Có thể lúc này nơi đó đã bị phá tan rồi. Trần mỗ đuổi theo tới tận đây, là đã tận tình tận nghĩa, nếu không giữ được... Ài, các vị, bảo trọng!
Nói xong những lời này, Trần Ngạn Thù khom người, rồi vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức trở về.
Không lâu sau, trong vùng băng tuyết, hai nhóm người tách nhau ra, đi về hai hướng khác nhau.
Trên mặt tuyết, đội ngũ binh sĩ thật dài, uốn lượn tiến về phía trước.
- Hôm qua trời còn gió tuyết, hôm nay chúng ta vừa tới, trời liền quang đãng, đây là điềm lành, chính là trời giúp chúng ta! Các vị huynh đệ! Hãy xốc lại tinh thần! Trước sự tấn công mãnh liệt của Oán quân, các huynh đệ thôn Hạ đã chống đỡ được mấy ngày. Quân ta bất ngờ đánh tới, tiền hậu giáp công, nhất định có thể đánh tan lũ gia nô đó! Đi thôi! Chỉ cần thắng trận này, còn quân công, tiền thưởng, không có gì đáng kể! Hôm nay, các ngươi đều là anh hùng trong thiên hạ!
Đội quân trải dài trên sườn dốc phủ tuyết, vị tướng chỉ huy vừa cười chiến mã đi đầu, vừa lớn tiếng động viên tinh thần cho đội ngũ. Y cũng có bản lĩnh võ công, nội lực đưa ra, tiếng như chuông đồng, hơn nữa vóc người y cao lớn, tính cách chính trực, dọc đường luôn miệng kêu gọi, khiến người khác hết sức phấn chấn.
Lát sau, có một đội quân nhỏ tới gia nhập, dần dần tập trung lại, cả đội ngũ càng sôi nổi. Hôm nay là ngày 8 tháng Chạp, lúc buổi chiều, đám Phúc Lộc tới, tâm trạng của đội quân càng thêm sôi nổi.
Cuộc chiến ở thôn Hạ, khiến rất nhiều người ở ngoài thành Biện Lương quan tâm, trong đó Phúc Lộc có ảnh hưởng rất to lớn, ông ta âm thầm du thuyết bằng mọi cách, kích động không ít người, mới có được cục diện như vậy. Trên thực tế, khi Quách Dược Sư tập trung Oán quân đến thôn Hạ, cuộc chiến kịch liệt nhưng ngang bằng đó, thật sự đã khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng khiến bọn họ rất phấn chấn.
Người dẫn đầu đội quân này là Long Hồi tướng quân, cũng là một trong số đó. Đương nhiên, trong sự sục sôi nhiệt huyết đó, có xen lẫn mưu cầu quyền lực hay không, thì cũng khó nói, nhưng vào lúc này, điều đó không quan trọng.
- Việc Trần chỉ huy bo bo giữ mình, không muốn xuất thủ, từ lâu chúng ta đã lường trước. Hôm nay tình hình thiên hạ thối nát đến mức này, cho dù chúng ta có hùng hùng hổ hổ ở đây, cũng vô ích mà thôi, đã không muốn tới thì sẽ không muốn tới.
Trên sườn dốc, nghe bọn Phúc Lộc kể chuyện, Long Hồi chỉ cười một cách phóng khoáng,
- Tiền bối từ thôn Hạ tới, xin hỏi chiến sự ở đó thế nào rồi?
- Hôm nay trời quang, không tiện ẩn náu, chỉ nhìn qua một lượt có phần ác liệt và ghê gớm.
Phúc Lộc thở dài:
- Dường như Oán quân phá tan tường doanh rồi
Tin ông ta mang tới khiến Long Hồi im lặng một lát. Lúc này cuộc ác chiến ở thôn Hạ đã bước vào ngày thứ sáu, trong tin tức trước đây, phía quân phòng thủ và Oán quân đánh nhau ngang tay với nhau, Oán quân sử dụng nhiều phương pháp công thành, nhưng phía phòng thủ có sự hỗ trợ của hỏa khí, trước giờ chưa bị Oán quân đánh thẳng vào tường doanh. Không ngờ, hôm nay sự phòng ngự kiên cố đó, vẫn bị phá.
Đương nhiên, tường doanh chỉ là tường gỗ mà thôi, cho dù dựng lên một cách chắc chắn, trong tình thế chém giết ác liệt như thế, mà có thể chống đỡ được năm ngày, cũng đã là chuyện cực kỳ may mắn. Thật ra trong lòng mọi người đều đã chuẩn bị cho kết cục đó, chỉ có điều là đồng bạn của họ ở bên ngoài, không ai muốn thấy kết cục như vậy.
Xung quanh thôn Hạ, trên mặt đất phủ tuyết, Quách Dược Sư cưỡi ngựa, từ xa quan sát trận chiến kịch liệt ở phía trước. Trước mắt, hầu như tràn ngập ba màu đỏ, trắng và đen cháy. Lúc này, dòng binh sĩ từ mặt đông nam tràn tới chỗ thủng trên tường doanh đã xiêu xiêu vẹo vẹo, mà giữa sườn núi, một đội quân dự bị bất ngờ lao tới, chém giết những binh sĩ Oán quân, cố gắng đánh bật áp lực do những Oán quân đột nhập tường doanh tạo ra.
Ninh Nghị xông lên sườn dốc nhuộm đỏ máu tươi, trường đao bổ ra, đánh bay một binh sĩ Oán quân lão luyện. Bên cạnh hắn, Chúc Bưu, mấy huynh đệ nhà họ Tề, Điền Đông Hán, Trần Đà Tư, Niếp Sơnlao vào giặc mà chém giết với khí thế của mãnh hổ. Về mặt nào đó mà nói, những người này chính là đoàn thân về mà Ninh Nghị giữ ở bên người, coi như là những cán bộ dự bị của đoàn thân về.
Thương thế của hắn đã hầu như khỏi hẳn, nhưng nội thương do Phá Lực Đạo, mặc dù có Hồng Đề điều trị cũng không khỏi hoàn toàn, lúc này dùng toàn lực xuất thủ, lập tức ngực âm ỉ đau. Cách đó không xa, Hồng Đề vung một cây đại thương, dẫn một nhóm quân tinh nhuệ, hướng về phía Ninh Nghị giết giặc. Nàng sợ Ninh Nghị thụ thương, Ninh Nghị cũng sợ nàng gặp chuyện không may, liền nã một phát súng, hướng về phía đó ra sức chém giết. Máu tươi ướt đẫm trên đầu, trên người, bóng dáng của hai người đỏ rực giữa sóng người cuồn cuộn,
- Mę kiếp!
Cố sức chém ngang cổ một binh sĩ Oán quân, rồi Ninh Nghị lảo đảo đi về phía Hồng Đề, đưa tay lau máu trên mặt:
- Đồng thoại chỉ là lời lừa gạt thôi
Thét lên một tiếng, trường thương vung lên như trăn lớn, lao tới bên cạnh Ninh Nghị, đâm một thương vào Oán quân phía sau Ninh Nghị, Hồng Đề nghe được lời lẩm bẩm oán giận của hắn:
- Gì vậy?
- Chẳng phải đồng thoại nói chết một phần mười, sẽ tan vỡ sao, bây giờ chết biết bao nhiêu người rồi?
Cuộc ác chiến liên tục mấy ngày nay, thương vong của Oán quân và quân phòng thủ thôn Hạ, đã nhiều hơn một phần mười lâu rồi, nhưng mà tới lúc này, trong cuộc chiến này, phía nào cũng không biết mình còn phải chém giết bao lâu nữa, mới có thể thấy được bóng dáng của chiến thắng.
Nhưng vào lúc này, trong sơn cốc thôn Hạ, lực lượng Oán quân trước sau vẫn chiếm thế thượng phong, chỉ là trái ngược với Ninh Nghị tham gia chém giết một cách oán giận, thì ở trong trận của Oán quân, vừa quan sát tình hình chiến trận, Quách Dược Sư vừa luôn miệng lẩm bẩm:
- Còn thủ đoạn bịp bợm gì, cứ giờ hết ra đi...
Mấy ngày nay, trong tình thế chiếm ưu thế, Thường Thắng quân phát động tiến công, cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải những tình huống mới mẻ.