Cơ thể Văn Hàn run lên, trong cơ thể già nua của ông ta dường như đang dâng trào nỗi khao khát và bất lực suốt bao nhiêu năm nay.
Ở Đại Nguy này, Văn Hàn là người mà Tiêu Lâm kính trọng nhất. Văn Hàn lẽ ra có thể cao cao tại thượng sống cuộc sống thoải mái, nhưng để cho dân chúng có thể học tập, ông ấy đã trăn trở suy nghĩ và cố gắng bao nhiêu năm, đến nỗi gần như kiệt sức.
Dịch Quy lặng lẽ nhìn theo xe Văn Hàn rời đi: “Thúc tổ có thấy hôm nay Chu Hành cũng đến đây không?”
Tiêu Lâm gật đầu, Chu Hành đứng ở trước Minh Nguyệt Lâu to tiếng đến mức ngay cả người mù cũng biết hắn ta ở đó.
Dịch Quy có thể nhận ra Tiêu Lâm điên cuồng như thế nào. Thúc tổ nhấc bút lên có thể giết người, không coi ai ra gì, đến hoàng thượng đối với hắn có lẽ cũng chỉ là một người bình thường.
Những người đến từ nơi đó, bất kể là tổ phụ hay thúc tổ đều không để người Đại Nguy vào trong mắt.
Nhưng năm xưa tổ phụ của Dịch Quy đã chết trong tay phe phái Ngụy giám quốc.
Vào thời điểm đó, nhà Ngụy mới thành lập nên đang rất cần nhân tài. Tam Sỉ khi đó thấy tổ phụ tài năng hơn người, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nên đương nhiên có ý muốn chiêu mộ.
Nhưng tổ phụ không đồng ý, ông ta căm ghét triều đường, chỉ một lòng muốn làm kiếm.
Tam Si không chiêu mộ được nhưng cũng không muốn hoàng thượng có được người tài, cho nên lệnh cho thừa tướng đi giết tổ phụ.
Giống hệt như phương thức chúng đang dùng để đối phó với Tiêu Lâm.
Tuy nhiên, Dịch Vô Lý đã không thoát khỏi cái bẫy mà chúng giăng ra và chết trên cánh đồng lúa phía Nam kinh thành.
Hơn nữa ông ta còn chết hết sức bi thảm, như thể bị kẻ nào đó dìm xuống ruộng lúa khi vẫn còn ý thức.
Khi đó, Dịch Quy đã vô cùng đau buồn khi nhìn thấy thi thể của ông nội. Đã nhiều năm như vậy, nhưng khi nhắc đến chuyện này, mắt y vẫn đỏ hoe: “Bây giờ Bệ hạ đã thu phục được Kiếm Si, phe Ngụy giám quốc trong thời gian sắp tới sẽ tiết chế lại, không ra tay lộ liễu nữa. Nhưng thúc tổ hãy cẩn thận với Chu Hành.
Chu Hành không có danh tiếng, nhưng lại được phe phái Ngụy giám quốc hậu thuẫn. Hắn hành động thuận tiện, thực lực cũng mạnh nên không thể coi thường.
Sắc mặt Dịch Quy cực kỳ nghiêm trọng, Tiêu Lâm liền vươn tay vỗ vỗ đầu y: "A Dịch, cháu còn nhỏ, đừng nói những lời nghe nặng nề như vậy. Cháu yên tâm! Một tên tới thì thúc tổ đánh một tên, hai tên tới thì thúc tổ đánh hai tên!"
Cách xưng hô "thúc tổ” giờ đã trở nên thoải mái với Tiêu Lâm, hắn cũng thấy thuận miệng khi tự xưng như vậy.
Tiêu Lâm nhét mì ăn liền vào tay Dịch Quy, nói: "Ngoan ngoãn trở về đi. Chỉ là một tên Chu Hành mà thôi, không thể đánh bại thúc tổ! Nhìn cháu kìa, sao lá gan lại bé như thỏ đế vậy?"
Gan bé? Tiêu Lâm đang đối mặt với những kẻ quyền lực nhất ở kinh thành này! Không phải Dịch Quy gan bé, mà là vị thúc tổ này gan to hơn trời!
Tổ phụ Dịch Quy hồi trước cũng đã coi thường những kẻ có quyền lực đó, nhưng bây giờ trong mắt Tiêu Lâm, những kẻ này thậm chí còn không bằng cái rắ*I
Tiêu Lâm võ vai Dịch Quy: "Yên tâm, Dịch Vô Lý chết bất đắc kỳ tử như vậy, ta chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho ông ấy".
Trong mắt Tiêu Lâm lóe lên tia sáng lạnh lùng.
Trong mắt những kẻ có quyền có thế, những người khác chỉ là một con kiến, mạng sống của họ cũng mỏng manh chẳng khác nào tờ giấy.
Nhưng bọn họ không biết rằng ngay cả con kiến cũng có thể có tham vọng rất lớn, và những mạng sống mỏng manh như tờ giấy kia cũng có thể có một trái tim
kiên cường!
“Hai ngày nữa là tới kỳ thi Đình rồi”, Dịch Quy hai mắt đỏ lên: “Thúc tổ nhất định phải sống sót".
"Ừm.
Tiêu Lâm gật đầu: “Nếu ta chết, đầu của thúc tổ sẽ làm thành bóng cho cháu đá”.
"Á?" Dịch Quy nghe xong thì muốn khóc tới nơi, Tiêu Lâm thấy vậy vội vàng nói:
"Tiểu tử ngốc, ở thời hiện đại, câu này có nghĩa là ta chắc chắn sẽ không thể chết!"
“Thấy cháu ngày nào cũng lo lắng nhiều như vậy, hay là hai ngày này làm giúp thúc tổ một việc nhé”. ngôn tình ngược
"Xin thúc tổ cứ sai bảo. “Ta muốn mua một căn nhà lớn hướng ra đường để ở và mở quán ăn”, trong nhà giờ đã có nhiều người, hoàng đế lại ban cho Tiêu Lâm rất nhiều tiền nên đương nhiên phải mua một căn nhà lớn để sống thoải mái và đàng hoàng.
"Hả? Thúc tổ có được thương bài rồi sao?" Dịch Quy rất ngạc nhiên, thứ này rất khó có được, làm sao thúc tổ có thể có được?
"Ngay khi ta trở thành Trạng nguyên là sẽ có ngay thôi" Tiêu Lâm khế mỉm cười, hắn và Tào Hành Chi sớm đã thỏa thuận như vậy.
"Thúc tổ muốn một ngôi nhà lớn cỡ nào?" "Chỉ cần lớn hơn Tần phủ là được".
“Hả?” Dịch Quy sửng sốt, Tân phủ là phủ tướng quân, dinh thự là do hoàng đế ban tặng, Tần phủ là một trong năm phủ lớn nhất ở kinh thành!
"Có vấn đề gì à?" Tiêu Lâm nhìn hắn có chút kinh ngạc: "Không sao, ta có đủ tiên”.
Đây là vấn đề tiền bạc sao? "Thúc tổ, vậy có hơi khoa trương quá không?"
“Sau khi mua nhà” Tiêu Lâm trịnh trọng nói tiếp: “Hãy treo một tấm biển đề hai chữ "Tiêu phủ" lên đó”.
Dịch Quy sững lại, sau đó y mới hiểu tại sao Tiêu Lâm lại muốn làm như vậy.
Tiêu phủ suy tàn, sau khi họ rời khỏi kinh thành thì nơi này đã không còn Tiêu phủ.
Tiêu Lâm đang muốn lập lại phủ cho nhà họ Tiêu!
Nếu có phủ riêng thì nhà họ Tiêu cũng đường đường chính chính trở lại!
Nhưng trở thành Trạng nguyên dễ dàng như vậy sao?