Ở Rể

Chương 236: C236: Không thể nào



Chẳng lẽ Tiêu Lâm thật sự giống như lời đồn, là sao Văn Xương giáng thế?

Không thể nào!

Trong đầu Dương Lạc chợt lóe lên ý nghĩ kỳ lạ này. Những khảo sinh hôm nay ai cũng rất lo lắng, đề thi hôm nay được đánh giá là có độ khó cao, cho dù là quan viên kỳ cựu trong triều cũng khó mà viết được một bài sách luận có chiều sâu.

Phong thái ung dung bình tĩnh của Tiêu Lâm chỉ là giả vờ thôi sao?

Ông ta lại liếc nhìn đứa cháu họ Dương Chiêu của mình, thấy hắn ta vẫn đang bình tĩnh điềm đạm, nghiêm túc làm bài thi.

Dương Lạc thở phào nhẹ nhõm, Dương Chiêu thư pháp xuất sắc, đọc hiểu cũng xuất sắc. Lần này không phải là bài thi toán thuật, Dương Chiêu vượt qua Tiêu Lâm cũng không phải là không có khả năng.

Tuy nhiên, lúc tham gia kỳ thi Hội, bàn tay Tiêu Lâm đã bị thương. Lúc đi thi Hội hắn viết bài cũng xiên xiên vẹo vẹo mà tại sao lần này bàn tay của hắn dường như đã lành hẳn?

Tại sao bàn tay cầm bút lại ổn định và chắc chắn như vậy?

Người đi thi là Tiêu Lâm, nhưng Dương Lạc lại căng thẳng đến mức không biết tại sao.


Vào kỳ thi Hội, ông ta không hề chú ý đến Tiêu Lâm. Nhưng lần này ông ta lại chú ý đến Tiêu Lâm quá mức, giống như chính ông ta mới đang làm bài thi vậy.

Cũng không còn cách nào khác, ông ta đã làm hỏng việc trong kỳ thi Hội, khiến vị trí Hội nguyên không phải người của phe Ngụy giám quốc. Ngụy giám quốc khi đó đã vô cùng tức giận, cho nên lần này Dương Lạc không được phép lơ là nữa.

Trong điện Văn Xương vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng giấy bút sột soạt.

Dần dần, có nhiều tiếng thở dài lo lắng và tiếng ho nhẹ.

Sau đó, những tiếng thở dài ngày một nhiều. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng trong cung điện yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Những khảo sinh vốn đã lo lắng, sau khi viết được một nửa thì lại càng lo lắng hơn.

Họ lo lắng rồi lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì bản thân cũng không phải là người duy nhất đang chật vật.

Chỉ có Tiêu Lâm và Dương Chiêu là bình tĩnh và tự tin.

Đến trưa, Tiêu Lâm viết được một nửa nhưng đã thấm mệt nên ngừng lại nghỉ một lúc.

Dù sao thì cũng phải ở lại trường thi trong một ngày và không thể rời đi ngay cả khi đã hoàn thành bài thi.

Dương Chiêu ở phía sau nhìn thấy hắn ngừng viết, trong lòng vui mừng nghĩ thầm chắc chắn Tiêu Lâm đang bí văn!

Hắn ta không dám lơ là chút nào, trong lúc Tiêu Lâm đang suy nghĩ vẩn vơ, hắn càng ra sức viết. Cảm giác như danh hiệu Trạng nguyên giờ đã nằm trong tâm tay!

Dương Lạc đang theo dõi không giấu được vui mừng, quả không hổ là người nhà họ Dương. Với tình hình này, Tiêu Lâm chắc chắn không thể viết ra một bài sách luận hay.

Tiêu Lâm nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trí, tận hưởng khoảnh khắc này.


Đây là bầu không khí chỉ có thể cảm nhận được trong lịch sử.

Long Diên hương đang cháy trong đại sảnh, trong không gian phảng phất cả mùi mực, tiếng chim hót lanh lảnh đâu đây. Đây quả là không gian lý tưởng để đọc sách.

Một nhóm người gián tiếp thi đấu với nhau trên trang giấy, ngươi chạy ta đuổi.

Cây bút lúc này không còn là cây bút nữa mà là một thanh kiếm đã được mài giữa qua nhiều năm tháng.

Từng lời từng chữ hóa thành sát khí hung hãn, tung hoành trong cung điện như cuồng phong. Hoặc có thể chém chết kẻ khác, hoặc là bị kẻ khác chém chết.

Nếu "thanh kiếm" của họ có thể hạ sát đối phương thì công sức bao nhiêu năm khổ luyện của họ là xứng đáng.

Thật không may, trên chiến trường luôn có người phải chết trước.

Có khảo sinh căng thẳng quá độ, đề thi lại khó, cơ thể mệt mỏi suy nhược. Bọn họ trợn mắt trắng dã, buông lỏng chiếc bút trên tay rồi ngất đi.

Mỗi năm đều có một hoặc hai khảo sinh như vậy. Khi một người ngất xỉu, thái giám sẽ đến khiêng người đó đi, những khảo sinh còn lại tiếp tục làm bài.

Tiêu Lâm không hề mở mắt ra, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Với tư cách là khảo quan, Tào Hành Chỉ rất tức giận và lo lắng khi nhìn thấy những thí sinh như vậy. Tiêu Lâm rốt cuộc là không hiểu rõ kỳ thi này quan trọng


thế nào, hay là hắn quá tự tin?

Văn Hàn ra hiệu cho ông ta nên kiên nhẫn và bình tĩnh vì vẫn còn nửa ngày nữa kỳ thi mới kết thúc.

Tào Hành Chi lắc đầu, thời gian còn rất nhiều, nhưng ông ta chưa từng thấy thí sinh nào nghỉ ngơi trong kỳ thi Đình như vậy!

Tiêu Lâm thực sự là người đầu tiên!

Thời gian từng chút một trôi qua, Dương Chiêu ban nãy văn thơ lai láng giờ trán cũng bắt đầu toát mồ hội.

Hắn ta cũng bắt đầu thấy bí. Đừng hoảng, đừng hoảng.

Tiêu Lâm còn ngồi lâu như vậy mà chưa nghĩ ra cái gì kia mà!

Dương Chiêu tự an ủi mình như vậy. Văn nhân bị bí ý tưởng là chuyện hết sức bình thường. So với những thí sinh khác đang vò đầu bứt tai và thở hổn hển thì Dương Chiêu viết trôi chảy hơn rất nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.