Trong lòng Dương Chiêu nóng như lửa đốt.
Lúc này Tiêu Lâm mới mở mắt.
Đôi mắt hắn chuyển động linh hoạt, thần sắc tràn đầy năng lượng.
Không có sự bối rối hay lo lắng nào cả.
Dương Lạc sửng sốt, nhìn thấy Tiêu Lâm lại cầm bút lên. Cây bút lại dao động như con thoi trên tờ giấy, dưới ngòi bút từng nét chữ hiện ra đẹp như rồng bay phượng múa.
Lúc này, Tiêu Lâm hóa thành một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, vô tình tạo nên áp lực tâm lý cho những khảo sinh bên cạnh, trong nháy mắt đánh cho bọn họ
không còn mảnh giáp.
Đặc biệt là Dương Chiêu lúc này đang bị mắc kẹt, hắn ta vẫn không thể nghĩ ra thêm ý tưởng nào: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaal
Tay cầm bút của Dương Chiêu run run, hắn ta ước mình có tài hùng biện như Tiểu Lâm, nhưng chiếc bút lúc này dường như nặng ngàn cân, một chữ hắn cũng không viết ra được.
Tiêu Lâm đảo mắt chán chường, những kẻ này thật đúng là vô tri!
Trẻ em ở trường mẫu giáo đều biết câu chuyện rùa và thỏ chạy thi, từ nhỏ chúng đã biết rằng không bao giờ được coi thường kẻ thù.
Những người này còn không bằng những đứa trẻ ở trường mẫu giáo.
Đúng vậy, Tiêu Lâm cố ý giả vờ là con rùa chậm chạp đó.
Đầu tiên, tạo cho những khảo sinh này cảm giác như hẳn không biết gì. Sau đó hắn lại gây áp lực tinh thần cho họ bằng phong thái tự tin đĩnh đạc khi làm bài
thi. Những khảo sinh này chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức không thể cầm chắc bút.
Bây giờ xem ra bọn họ ngay từ đầu đã lo lắng, đến giờ thì lại càng hoang mang hơn.
A ha ha hai Tiêu Lâm trong bụng cười chết mấy tên ngốc này! Đặc biệt là Dương Chiêu! Học giỏi có ích gì, tâm lý yếu thế này thì đi thi sao được!
Người xưa rất ít khi tham gia thi cử. Thực ra thi cử không chỉ kiểm tra tài năng, học vấn mà còn kiểm tra trạng thái tinh thần.
Tiêu Lâm đã học chín năm giáo dục bắt buộc, phải trải qua vô số kỳ thi, bao gồm thi tuần, thi tháng, thi học kỳ, thi học sinh giỏi. Cho nên hắn từ lâu đã rèn luyện được thần kinh thép, những kỳ thi bình thường không thể làm hắn sợ hãi. Dù có được điểm không thì cũng chẳng chết được, cùng lắm thì da mông của hắn được các bậc phụ huynh “hỏi thăm" một chút là cùng.
Sau khi "vô tình" dọa cho đám khảo sinh này một vố, Tiêu Lâm cười thầm trong bụng rồi đặt bút xuống. Ôi, sao đã viết xong rồi nhỉ?
Trong lòng hắn rất biết ơn vị Trạng nguyên Hoa Hạ Triệu Bỉnh Trung. Nhờ có ông ấy hắn mới có ngày hôm nay.
Lúc này, còn khoảng nửa giờ nữa mới kết thúc kỳ thi, Tiêu Lâm vô cùng thoải mái đặt bút xuống, chờ đợi kỳ thi kết thúc.
Hắn đã ngồi chơi cả nửa ngày rồi lại viết xong nhanh như vậy sẽ gây áp lực rất lớn cho các khảo sinh khác.
Đặc biệt là Dương Chiêu, mặt hắn ta lúc này đã đỏ bừng.
Tào Hành Chi cũng rất căng thẳng, Tiêu Lâm lại vô tổ chức như vậy, thấy sắp hết giờ thi nên hắn viết xăng viết bậy sao?
Ông ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Tiêu Lâm làm bài thi nên đương nhiên không biết phong thái ngạo nghễ của hẳn khi đi thi, cũng không biết mỗi lần đi thi hắn đều bị khảo quan nghỉ ngờ và dè bỉu vì lý do này.
Tiêu Lâm hôm nay biểu hiện khá tốt, ít ra hắn còn không làm xong bài thi trước quá nhiều thời gian, bởi hắn cảm thấy bắt nạt các khảo sinh khác quá đáng cũng không tốt.
Khi gần kết thúc, Dương Chiêu cuối cùng cũng viết xong bài sách luận với khuôn mặt đỏ bừng trong ba mươi giây cuối.
Dương Chiêu thở phào nhẹ nhõm, được rồi, tuyệt vời!
Chỉ cần Dương Chiêu có thể viết được một bài tương đối tốt, danh hiệu Trạng nguyên sẽ thuộc về hắn ta!
Trong cung, tiếng chuông báo hiệu kết thúc kỳ thi Đình vang lên.
Một số thí sinh thở phào đặt bút xuống. Dù quá trình đi thi đầy khó khăn nhưng cuối cùng họ cũng đã hoàn thành bài thi.
Một số khảo sinh tiếc nuối vì họ còn chưa viết xong!
Sau khi thi xong, bọn họ phải ra khỏi cung, tự mình về nhà chờ ba ngày sau sẽ có kết quả.
Khi mặt trời lặn, Tiêu Lâm nhìn bầu trời chạng vạng. Mặt trời màu đỏ như hòn lửa dần lặn xuống.
“Anh rể!” Tân Nam ôm hộp bút đi ra: “Anh rể về Tần phủ à? Chúng ta cùng đi đi”.
"Không cần".
Tân Nam và Tần Bắc hôm nay tâm trạng rất tốt, mặc dù cảm thấy bản thân tuy không bằng Tiêu Lâm nhưng làm bài cũng khá tốt.
Tiêu Lâm từ chối đi cùng họ, ngay cả Ngụy Thanh cũng không được đi theo hắn.
Chu Hành đang tới.
Tiêu Lâm lại cưỡi trên con Hãn Huyết Bảo Mã khiến người đời lác mắt ra khỏi hoàng cung. Tần Nam ấm ức nhìn theo bóng lưng Tiêu Lâm, gần đây anh rể không thèm để ý đến cậu ta.
Kiêu ngạo! Lại còn cưỡi con Hãn Huyết Bảo Mã này đi thi! Có chút tài năng thì sao? Dương Chiêu lắc đầu, dù gì cũng chỉ là một kẻ đoản mệnh!
Tia sáng cuối cùng của mặt trời đang lặn khiến Dương Chiêu nheo mắt lại. Một kẻ như thế này thì sao có thể đối diện với những thế lực quyền quý?
Tiêu Lâm sẽ không thể nhìn thấy ánh nắng của ngày mail Ha ha ha ha ha ha ha!
Nếu Dương Chiêu cười, nụ cười của hắn ta sẽ cực kỳ hung ác, vặn vẹo, kiêu ngạo và đen tối.
Hắn ta đại diện cho thái độ của tất cả những kẻ quyền quý khi họ nhìn Tiêu Lâm.
Hàng nghìn người nhưng chỉ có một vẻ mặt.
Hàng nghìn người nhưng cùng một dã tâm.