Ở Hoa Hạ, Mông Ngạo là tên vị chiến tướng nổi danh trong lịch sửi Mông Ngạo đã xuất hiện!
Nếu cái tên Bạch Khởi là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi Đại Tư Nông đặt tên thì cái tên Mông Ngạo này lẽ nào cũng là sự trùng hợp như vậy?
Sau khi nô lệ Côn Luân trở thành hộ vệ, tại sao tên của họ lại trùng với tên của những vị tướng nổi tiếng của Hoa Hạ?
“Mười người còn lại tên là gì?" Tiêu Lâm kích động đến mức trong lòng không khỏi run lên.
Mẹ kiếp, một vị sát thần như Bạch Khởi đã trở thành thuộc hạ của hắn, giờ lại có một vị chiến thần khác nữa, Tiêu Lâm sao có thể không kích động được?
Bình tĩnh......
Tiêu Lâm hít sâu một hơi, chỉ là trùng tên mà thôi. Dù sao thì trình độ của Bạch Khởi này cũng chưa thể bằng Bạch Khởi của Hoa Hạ, chỉ có cái tên là giống nhau.
Tiêu Lâm yên lặng vểnh tai lên nghe câu trả lời, thậm chí dừng cả ngựa lại.
"Chủ nhân..." Bạch Khởi ngại ngùng gãi đầu: "Tiêu lão phu nhân đưa họ nhập tịch. Ta chỉ gọi một Mông Ngạo ra ngoài, những người khác ta còn chưa biết tên".
"Không sao, khi về sẽ nói chuyện đó. Tiêu Lâm mỉm cười, có Mông Ngạo này là đã đủ khiến hắn háo hức rồi!
Hai người cưỡi ngựa đi về phía Chân Ý đình, Tiêu Lâm nóng lòng muốn nhìn thấy Mông Ngạo. Về sự tồn tại của Tân Phượng Uyển, hắn suýt chút nữa đã quên mất.
Trong Chân Ý đình, Chu Lưu Thị rót cho Tân Phượng Uyển một chén trà hoa cúc. Hương thơm nhẹ nhàng thư giãn khiến Tần Phượng Uyển bình tĩnh lại.
Vì mối quan hệ với Chu Hành, Tân Phượng Uyển và Chu Lưu Thị trước giờ luôn là chị em tốt của nhau.
Chu Minh là đường ca của Chu Hành. Những lúc riêng tư, Tân Phượng Uyển không gọi cô ta là tỷ tỷ mà gọi là tẩu tẩu.
"Muội đừng tức giận. Cho dù hắn đã viết đơn ly hôn nhưng muội chỉ cần không điểm chỉ thì hắn sẽ không bỏ được muội đâu", Chu Lưu Thị và Chu Minh mới thành hôn chưa lâu, phu thê ân ái hoà hợp khiến Tân Phượng Uyển vô cùng ngưỡng mộ.
Chu Lưu Thị trẻ tuổi xinh đẹp, khi cười lông mày cong cong rất ưa nhìn:“Huống hồ, ca ca của muội vì chuyện ở thôn Ám Uyên mà được bệ hạ ban thưởng và khen ngợi, oai phong đến mức nào? Không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ Tân phủ. Không có người của Tần gia thì Tiêu Lâm đó đâu có nên cơm cháo gì”.
Tần phủ vốn đã là quý tộc, bây giờ lại càng giàu có hơn.
Người ngoài không biết lúc ở thôn Ám Uyên Tiêu Lâm lợi hại đến mức nào, nhưng Tân Phượng Uyển thì biết.
Nàng bỏ qua vấn đề này, chỉ tập trung chỉ trích Tiêu Lâm: “Tẩu tẩu không biết đó thôi, hắn ta cực kỳ đáng ghét! Được hai lần đi thi đứng đầu bảng nên hắn tự cho rằng mình sẽ tiếp tục trở thành Trạng nguyên, suốt ngày ở trước mặt muội giễu võ dương oai".
Nghe xong lời này, Chu Lưu Thị đột nhiên nhỏ giọng, nói: "Nói thật với muội, đừng nói là Trạng nguyên, dù là ba vị trí đầu bảng hắn cũng không vào được”.
Tần Phượng Uyển chớp chớp mắt: "Có tin tức gì sao?"
Giới quý tộc đương nhiên sẽ biết kết quả khoa cử trước so với người bình thường.
Chu Lưu Thị gật đầu: “Trạng nguyên là Dương Chiêu, mọi chuyện đã được quyết định rồi. Về phần Thám hoa, ta không biết là ai, nhưng chắc chắn không phải Tiêu Lâm. Ba người đứng đầu trước nay luôn xuất thân từ các danh gia vọng tộc. Tiêu Lâm muốn trở thành Trạng nguyên sao? Khó hơn lên trời!"
Chu Minh là Thái thường tự thiếu khanh, lại là cánh tay đắc lực của Dương Lạc. Lời vợ của Thiếu khanh nói ra, Tân Phượng Uyển đương nhiên tin sái cổ.
"Hừ, cứ không phải Tiêu Lâm là được", Tân Phượng Uyển trong lòng vui lên một chút. Nếu Tiêu Lâm không trở thành Trạng nguyên, chỉ được làm Tiến sĩ thì hắn ngoài ôm chân Tần Phủ ra còn có thể làm cái gì? Đến lúc đó, xem Tiêu Lâm còn đòi ly hôn với nàng như thế nào!
Trong lúc họ đang trò chuyện thì có người đến gõ cửa quán trà.
Mắt Chu Lưu Thị sáng lên: “A, tới rồi”.
Tân Phượng Uyển sững lại: "Còn có người khác sao?"
Chu Lưu Thị khế mỉm cười, ánh mắt đầy ý tứ: "Muội muội, đừng giả vờ bối rối, lẽ nào muội không biết hôm nay tới đây sẽ gặp Chu Hành?”
"Tẩu tẩu, muội không có ý định gặp huynh ấy", Tân Phượng Uyển lo lắng, lời cảnh báo của Tiêu Lâm vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Những lời hắn nói có phải là sự thật không? Hôm nay là cái bẫy của Chu Hành sao?
“Đừng giả vờ hồ đồ nữa", Chu Lưu Thị gãi mũi:“Hai người từ từ nói chuyện nhé. Chu Hành vừa mới ra tù rất nhớ muội”.
Lúc này Chu Hành bước vào.
Tần Phượng Uyển sững người. Truyện Dị Năng
Chu Lưu Thị cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Hôm nay muội cứ coi như gặp bạn bè hàn huyên chuyện cũ đi, sao phải sợ một tên ở rể cơ chứ? Cả đời hắn nhiều nhất cũng chỉ là một Tiến sĩ, hắn phải ôm chân Tần phủ mới đúng, muội đừng để hắn doạ".
"Ta không sợ hắn", nghe Chu Lưu Thị nói vậy, Tân Phượng Uyển lập tức phản bác.
"Vậy thì tốt rồi, hai người nói chuyện nhé".
Chu Lưu Thị đang định rời đi thì lại bị Tân Phượng Uyển kéo lại, không biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy bất an: "Tẩu tẩu, tẩu ở lại với ta đi".
Chu Hành hôm nay mặc một bộ đồ lụa màu trắng ngà, trông tao nhã như một bậc quân tử. Hắn ta phe phẩy cây quạt: “Nếu Tần tiểu thư đã muốn như vậy thì tẩu tẩu hãy ở lại đây đi, tránh làm nàng ấy khó xử.
Tân Phượng Uyển còn chưa kịp phản ứng, Chu Hành hai tay đã vươn ra ôm lấy bả vai của nàng!
Người phụ nữ của Tiêu Lâm!
Làn da này, đã quá!