Chu Lưu Thị nhếch nhác ôm ngực khóc lớn, giọng nói trở nên khàn khàn.
Chu Minh thống tay xuống.
"Phu quân?" Chu Lưu Thị sửng sốt, Tân Phượng Uyển cũng kinh ngạc. Chu
Minh là một đại thần tứ phẩm, một quan chức cấp cao trong triều đình! Vậy mà hắn lại sợ một kẻ không có chức tước gì như Chu Hành sao?
_
"Ta... ta không thể..." Chu Minh cúi đầu, toàn thân run rẩy!
Chu Hành hừ lạnh một tiếng: "Đồ hèn nhát! Những kẻ được mấy mụ đàn bà góa nuôi dưỡng đều giống nhau!"
Nói xong, hắn quay đầu liếc nhìn Tân Phượng Uyển, lạnh lùng nói: “Nàng có thể chủ động cởi đồ ra, cho dù Tiêu Lâm đến, hắn cũng sẽ giống như Chu Minh, chỉ có thể nhìn ta thưởng thức nàng. Chu Minh, nhìn cho kỹ nhé..."
Khuôn mặt của Chu Minh co rúm lại.
Chu Hành cười lớn, lại chạm vào Chu Lưu Thị, dùng lực rất mạnh!
Cho dù là đồ ăn trong tay hay vợ trên giường của người khác, nếu kẻ có quyền có thế muốn giật lấy thì cũng chỉ cần vài cái ngoắc tay là có thể lấy được.
Đối mặt với thế lực cường đại, thì ngay cả vợ của những người như Chu Minh, Tiêu Lâm cũng phải dâng cho kẻ có thế lực hưởng thụ! Đây là quy luật lâu nay của
nhà Ngụy!
Một người không quyền không thế đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi!
"Hu hu hu!"
Bàn tay Chu Hành trượt trên cơ thể Chu Lưu Thị. Chu Lưu Thị khóc tới mức nhòe hết lớp trang điểm khiến gương mặt lấm lem. Tần Phượng Uyển tức giận mắng Chu Minh: "Ngươi làm cái gì vậy? Tại sao không cứu vợ ngươi đi? Không phải hai người rất yêu thương nhau sao? Hãy cứu cô ấy đi!”
Chu Minh lắc đầu, tất cả những gì hắn ta có đều là Chu gia cho. Hắn ta đã phải nỗ lực rất nhiều để có được như ngày hôm nay! Khó khăn lắm mới có thể từ vũng bùn leo lến đến chức quan tứ phẩm!
Chu Minh không thể!
Hắn cũng không dám!
"Ngươi còn là nam nhân không?" Tân Phượng Uyển giận dữ hét lớn, Chu Minh còn hét lại lớn hơn: "Đàn bà như cô thì biết cái gì?"
Chu Hành lạnh lùng nói: "Tân Phượng Uyển, nàng còn chưa cởi quần áo, còn chờ gì nữa?"
"Trước kia ngươi không như vậy" Tần Phượng Uyển lùi lại một bước.
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Ta sắp trở thành phò mã, còn đóng kịch trước mặt cô làm gì?" Chu Hành khế mỉm cười nói: "Cởi ra".
"Hu..." Tân Phượng Uyển khó chịu cúi đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hôm nay sao nàng lại đến đây uống trà cơ chứ?
Chu Hành từng bước tiến lên: "Phượng Uyển, đừng sợ, cứ để ta thương yêu nàng".
Tân Phượng Uyển bật khóc nức nở. Lúc này chợt có một người tới, đứng dựa vào cánh cửa vừa vỡ nát.
Cánh cửa mục nát "cọt kẹt" một tiếng, làm gián đoạn sự nhiệt tình của Chu Hành. Giọng nói của Tiêu Lâm nghe dường như còn có chút vui mừng: “Đêm nay náo nhiệt quá. Hóa ra ngoài việc ngắm hoa, ở Chân Ý đình này còn có dịch vụ sờ hoa. Tuyệt vời, quá tuyệt vời!”
Lúc này Chu Hành chỉ cách Tân Phượng Uyển có một chút, sắp chạm được tới nàng.
Tiêu Lâm liếc nhìn chiếc roi ngựa cán bạc trong tay, nhẹ nhàng gõ nhẹ vào tay còn lại: "Sao Tần đại tiểu thư lại ở đây? Thật trùng hợp”.
Tần Phượng Uyển xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi.
Chu Hành hai mắt sáng lên, được, được, Tiêu Lâm quả thực đã bị dụ đến đây.
Tiêu Lâm nhìn từ trên xuống dưới, nhìn xung quanh rồi lùi lại một bước: “Ta không thích bố cục của căn phòng này, không quấy rầy ngươi nữa, mấy người cứ
tiếp tục đi, ta sang phòng bên cạnh uống trà".
Tần Phượng Uyển ban nấy còn có chút vui mừng giờ lại cứng đờ người, hắn không phải tới cứu nàng sao?
"Đồ thua cuộc ngu dốt này! Ngươi định đứng nhìn như Chu Minh sao? Ta vẫn là vợ của ngươi!" Tân Phượng Uyển tức giận, tựa hồ việc Tiêu Lâm phải cứu nàng là đương nhiên, nếu như hắn không cứu nàng thì hắn có lỗi với nàng.
"Trong lòng ta thì không phải, tạm biệt".
Tiêu Lâm lịch sự cười nói: "Chu huynh đây là quân tử, ta tin tưởng huynh ấy sẽ không làm chuyện gì trái luân thường đạo lý đâu".
"Quay lại đây cho ta!" Tân Phượng Uyển mặt đỏ bừng hét lên nhưng Tiêu Lâm đã lùi về phía sau một bước dài như thể bị điếc.
Nói thật, Chu Hành có chút xấu hổ, mọi chuyện diễn ra có chút ngoài ý muốn. Cái thứ rác rưởi này thậm chí còn không có chút phản ứng nào! Hắn hừ lạnh rồi lại vươn tay về phía Tân Phượng Uyển.
Tân Phượng Uyển hét lên, Tiêu Lâm thì nhàn nhã gọi: "Bạch Khởi! Mông Ngạo!"
Ánh kiếm lóe lên, Bạch Khởi xuất hiện.
Bên cạnh Bạch Khởi còn có một người đàn ông lạ mặt cao to lực lưỡng, hai mắt đằng đằng sát khí, uy phong không kém gì Bạch Khởi.
Chu Hành ngẩng đầu, trước mặt Bạch Khởi và Mạnh Ngạo cao to lừng lững, hắn ta trông giống như một thằng em trai vậy.
“Người đâu!” Chu Hành giọng run run ra lệnh, hai chân đã bắt đều mềm nhũn: “Người, người đâu!”
Chu Hành lại hét gọi lần nữa.
Không có ai đến và căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Lâm cười lạnh, khiến Chu Hành da đầu lập tức tê dại. Nhưng ngoài mặt, hắn ta vẫn cất tiếng giễu cợt: "Ái chà! Nhiều người như vậy! Ta sợ quá đi thôi!"