Ở Rể

Chương 50: C50: Hộ vệ côn luân



Đồng Phương Thư có địa vị cao quý, là Ngũ công chúa của Tây Vực, người Tây Vực kính trọng gọi nàng ta là công chúa An Quy, là sứ thần được Tây Vực cử đến Đại Ngụy để trao đổi văn hóa, Hoàng đế thấy nàng ta là người hiểu biết chữ nghĩa nên nhờ nàng ta làm giáo viên cho Hoàng tử, còn ban cho nàng ta họ Đồng.

Chữ Đồng có nghĩa là Đại Ngụy và Tây Vực là một thể, mong muốn có mối quan hệ tốt đẹp lâu dài.

Trong cuộc sống hằng ngày, các cung nữ kính cẩn gọi nàng ta là công chúa Đại Đồng.

Thơ của Tiêu Lâm chỉ có nửa đoạn trước:

Ta ở Bắc Hải, ngươi ở Nam Hải, muốn nhờ bồ câu đưa thư chuyện này không thể

Cùng uống rượu ngắm cảnh hoa đào trong gió xuân, đối diện ngọn đèn đêm mưa cách biệt đã mười năm.

Bài thơ này là của Hoàng Đình Kiên, Hoàng Đình Kiên là người sáng lập ra phái thơ Giang Tây, cực kỳ thịnh vượng trong một thời gian, tạo ra “một tổ và ba trường phái” cùng với Đỗ Phủ, Trần Sư Đạo và Trần Dư Nghĩa, Hoàng Đình Kiên

là một trường phái trong đó.

Bài thơ này miêu tả nỗi nhớ của nhà thơ với những người bạn ở xa, muốn liên lạc với họ nhưng lại bị ngăn cách bởi khoảng cách rất xa, biển trời mênh mông, những lá thư không thể đến tay đối phương. Hai người bạn phiêu bạc trên giang hồ, mỗi đêm khi trời mưa lại một mình đối diện với ánh đèn, cùng nhớ về nhau trong đêm khuya, cứ kéo dài mười năm.

Đọc xong bài thơ này, công chúa nghĩ đến bản thân cũng đang ở một nơi xa lạ quả thật rất cô đơn, không khỏi bật khóc, thế là mời Tiêu Lâm vào nói chuyện.

Những lời thơ trước kia của Tiêu Lâm hào hùng mạnh mẽ, nhưng không ngờ hắn cũng trau chuốt từ ngữ, sáng tác ra được câu thơ khiến người ta có thể đồng cảm, chắc chắn là vì hắn cũng đồng cảm nên mới có thể sáng tác bài thơ như vậy.

Nàng ta thật sự cảm động, chợt cảm thấy mình và Tiêu Lâm đều là người cùng lưu lạc vào thế giới này. Hai người đều là người xa lạ ở nơi đất khách quê người, nàng ta có lẽ nên giúp đỡ mới phải, nàng ta giục: “Mau đỉ điều tra rốt cuộc Tiêu giải nguyên đã gặp phải chuyện gì, không được phép có thiếu sót”.


Vì một nồi ớt, Tiêu Lâm phải đánh cược bằng nỗi nhớ nhà của Đồng Phương Thư. Đương nhiên hắn không biết một bài thơ thế mà lại có thể khiến công chúa khóc thầm. Hắn vui vẻ đi ra khỏi Tri Nghĩa Đường, lúc này một nhóm người trí thức đang vây quanh Ngụy Mộ Bạch chỉ trỏ gì đó, nhìn từ trên xuống dưới, tỏ ra chán ghét.

“Sao loại người này lại đến đây?”

“Này! Đây là nơi người trí thức mới có thể đến, ngươi đến cũng không sợ bẩn đất ở đây à?”

“Nhìn xem bộ dạng chẳng có tương lai của hắn đi, trên đời này còn có người đê hèn như vậy ư?”

“Ha ha! Chắc chắn mẹ hắn là người thấp hèn nên mới sinh ra người như vậy”.

Trước đó Tiêu Lâm đã từng phải hứng chịu những lời nói ác ý của tài nữ trí thức, nhưng Ngụy Mộ Bạch vốn dĩ đã là người hay xấu hổ nên sau khỉ bị chế giễu như vậy, sắc mặt hắn đỏ bừng, lui vào trong góc.

Nhưng những người đó vẫn không buông tha cho hắn, coi Ngụy Mộ Bạch như súc vật, dùng ngôn từ tục tĩu chế nhạo Ngụy Mộ Bạch, như thể chỉ muốn cởi hết quần áo của hắn ra, sau đó cho mọi người xem.

Không thù không oán, lời lẽ của đám người này lại độc ác như vậy.

“Hỗn láo!”, Tiêu Lâm quát lên khiến đám người sửng sốt.

Đám người đến Tri Nghĩa Đường đều từng nhìn thấy thực lực của Tiêu Lâm, thơ của hắn có khí thế nâng núi dời sông, người cũng có sự can đảm, hắn nhìn giống thư sinh nhưng lại có phong thái của một vị tướng quân.

“Chào Tiêu giải nguyên”, mọi người đêu chào, thấy hắn tức giận như vậy, mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu.


“Qua đây”, Tiêu Lâm bảo Ngụy Mộ Bạch đứng ra sau lưng hắn, nhưng người kia lại giả vờ không quen biết Tiêu Lâm, cúi thấp đầu xuống đứng cách xa mấy bước, sợ làm Tiêu Lâm mất mặt.

Tiêu Lâm nhíu mày, quát: “Qua đây”.

Mọi người sửng sốt, một thư sinh tay cầm quạt giấy trong đó thò đầu ra: “Tiêu giải nguyên quen hắn à?”

Vẻ mặt khỉnh thường đó như thế nhìn thấy thứ dơ bẩn gì đó.

“Hắn là hộ vệ của ta, có liên quan gì đến ngươi?”

Mọi người lập tức ớn lạnh, thư sinh trợn tròn mắt: “Tiêu giải nguyên nuôi nô lệ Côn Luân à?”

Lúc này mọi người đêu chậc lưỡi lắc đầu, Tiêu Lâm bỗng cảm thấy đau đầu, thông tin về nô lệ Côn Luân hiện lên trong đầu.

Ký ức trước đó của cơ thể này vẫn chưa được hoàn thiện. Tiêu Lâm mới biết bây giờ hắn chỉ có một phần ký ức của Tiêu Hình.

Thông tin này xuyên qua đầu hắn hệt như dòng điện, hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề về nô lệ Côn Luân.

Côn Luân không nằm trong khu vực Đại Ngụy, cách Đại Ngụy hàng trăm dặm.

Trước khi được thành lập, Đại Ngụy từng đánh trận nhiều năm với Tây Vực và Hung Nô ở Côn Luân, người ta nói thịnh vượng, dân chúng khốn khổ, diệt vong dân chúng cũng khốn khổ. Trong chiến tranh, người dân phải vật lộn sinh tồn giữa đao kiếm, nên lúc đó có rất nhiều đứa trẻ lai giữa Đại Ngụy và Tây Vực, Hung Nô.


Sau khỉ Đại Ngụy thành lập, loại người này luôn bị người dân Đại Ngụy xa lánh vì không có dòng máu thuần, họ ở khu vực biên cương qua nhiều thế hệ, trải qua cuộc sống “hoang dã”.

Theo luật pháp Đại Ngụy, loại người này được gọi là nô lệ Côn Luân. Họ vừa sinh ra đã là nô lệ, chính quyền sẽ đóng dấu độc quyền của họ bằng một dấu sắt vào cổ của họ.

Cơ thể nô lệ Côn Luân cường trắng, thế lực rất tốt, là chiến sĩ trời sinh. Nhưng vì vấn đề huyết thống mà quân đội Đại Ngụy không bao giờ tuyển dụng.

Nói là nô lệ nhưng nô lệ Côn Luân còn chẳng bằng đầy tớ như A Thạch, A Thạch chủ yếu làm làm việc hầu hạ người khác, cũng được coỉ là công việc chân chính.

Nô lệ Côn Luân chỉ có hai con đường, có quý nhân chức sắc sẽ mua nô lệ Côn Luân, để nô lệ Côn Luân của mình đánh gỉết lẫn nhau, chỉ để khiến những người này mua vui, con đường thứ hai là bị đám người trí thức mua làm hộ vệ.

Trước giờ người Đại Ngụy luôn coi thường nô lệ Côn Luân, cho nên rất ít người để một nô lệ Côn Luân bên cạnh, không nói đến việc sẽ hạ thấp phẩm cách, chỉ việc đứng cùng những người như vậy cũng cảm thấy bấn thỉu.

Nô lệ Côn Luân của Đại Ngụy trở nên tuyệt vọng, phần lớn trở thành thổ phỉ nên danh tiếng của nô lệ Côn Luân càng trở nên tồi tệ.

Đại Ngụy trọng văn khinh võ, người có tài

về trí thức có thể đi đường bằng phẳng, một tay có thể che trời.

Vì trong nhà không có người nào có tài, nhà tướng như nhà họ Tiêu cũng có thể suy bại, huống hồ quần thể nô lệ Côn Luân này?

Nô lệ Côn Luân không được phép đi học, làm sao có thể tiến thân ở Đại Ngụy trọng văn khinh võ này?

Cơ hội vượt lên duy nhất của họ là được một người trí thức nào đó vừa lòng, trở thành hộ vệ của người đó, như thế nô lệ Côn Luân sẽ bắt đầu có thân phận, vì “bảo vệ nhân tài” là một chức vụ được quan chức công nhận, cũng là chức vị duy nhất mà nô lệ Côn Luân có thể phấn đấu đạt được.

Nói cách khác, người trí thức là lựa chọn tốt nhất của nô lệ Côn Luân, nhưng đám người này lại coi thường nô lệ Côn Luân nên nô lệ Côn Luân không có cơ hội tiến thân.

Cũng không thề trách những người này lại coi thường Ngụy Mộ Bạch như vậy, trong mắt họ, cho dù là người bình thường của Đại Ngụy thì họ cũng vô cùng cao quý và cao thượng.


Điều thú vị là địa vị của nô lệ Côn Luân có mốỉ liên hệ mật thiết với chủ nhân của hộ vệ.

Chẳng hạn như địa vị của Tiêu Lâm càng cao thì quyền hạn của Ngụy Mộ Bạch cũng càng lớn.

Đại Ngụy rất coi trọng nhân tài nên ở Đại Ngụy văn học có thể làm cho người ta giàu có và cao quý thơ ca cũng có thể đưa người ta lên đến địa vị cao, cho người ta khả năng giết người. Để bảo vệ tôn nghiêm của người có tài của Đại Ngụy cũng vì để khuyến khích mọi người phấn đấu, Đại Ngụy quy định hộ vệ của quan tứ phẩm trở lên có thể không cần chịu trách nhiệm khi giết người có địa vị thấp hơn mình.

ở Đại Ngụy, tài năng không đủ sẽ có thể chết, hơn nữa còn là một chuyện bình thường.

Đây là lý do tại sao người trí thức có địa vị cấp thấp không dám tuyển nô lệ Côn Luân, nếu mọi người tuyển nô lệ Côn Luân, đánh giết lẫn nhau, đối phương không chịu trách nhiệm thì chẳng phải là một tổn thất lớn sao?

Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều không thể vượt lên trên cấp bốn, nếu ai cũng có nô lệ Côn Luân, họ chắc chắn sẽ bị các quan chức có địa vị cao bắt nạt, vậy nên mọi người đều ngầm chối bỏ nô lệ Côn Luân.

Người trí thức vừa làm giải nguyên mà lại

dám nuôi nô lệ Côn Luân như Tiêu Lâm thì là người đầu tiên ở Đại Ngụy.

Tiêu Lâm hừ một tiếng, đám người này thoạt nhìn đều có vẻ kiêu ngạo, nhưng trong thâm tâm họ lại vô cùng sợ nô lệ Côn Luân, sợ sẽ hủy hoại tất cả của họ.

Suy nghĩ ăn hiếp kẻ yếu đã ăn sâu vào xương tủy họ.

Điều khiến Tiêu Lâm phấn khích nhất là nếu hắn lên được chức Thừa tướng, dưới một người trên vạn người, hắn muốn có bao nhiêu nô lệ Côn Luân cũng được.

“Mộ Bạch!”, Tiêu Lâm lạnh lùng quát khiến đám người kia lùi về sau mấy bước.

Vốn tưởng rằng nô lệ Côn Luân không có chủ, không ngờ hắn lại là hộ vệ của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm là nguyên giải, những người này hầu hết đều là tú tài, không ai có tước vị cao hơn hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.