Ở Rể

Chương 60: C60: Lễ tế quốc nạn



Tống Thiên Vấn lấy trong ngực ra một con dao ngắn sắc bén, vừa nấy y còn là công tử sáng láng, bây giờ thì trừng mắt, hung ác nham hiểm.

Y chào đời đã cao quý, vừa sinh ra đã ăn trên ngồi trước, tất cả mọi người đều tán thưởng y là quân tử như ngọc, thỉnh thoảng người trong kinh thành sẽ tán dương thơ của y.

Vậy mà tên Tiêu Lâm lại không coi trọng y! Tiêu Lâm độc lập một mình, lại bộc lộ tài năng, che đậy mọi hào quang của ụl

Người của kinh thành chỉ bàn luận về bài Đăng cao của Tiêu Lâm, chỉ hứng thú với chuyện của Tiêu Lâm, cho dù chỉ hóng hớt mấy việc tầm phào nhỏ nhặt, như vụ đồ cưới của hẳn, cũng khiến người trong kinh chú ý vô cùng!

Không ai bàn luận về các con cháu thế gia khác, cũng không bàn luận về Tống Thiên Vấn.

Cho dù đi tới đâu, đều là Tiêu Lâm Tiêu Lâm Tiêu Lâm!

Một tên cô gia của Tân phủ, chỉ được mấy người thường chú ý, Tiêu Lâm dựa vào cái gì mà kiêu ngạo không coi Tống Thiên Vấn và người khác ra gì!

Tiêu Lâm thật sự bị oan, trước hôm nay, hẳn vẫn không biết Tống Thiên Vấn là ai, một con cháu nhà nghèo như hẳn, xưa nay không biết qua lại với con cháu thế gia, thì hắn biết ở đâu ra, vào mấy năm trước sau khi giành được đầu bảng, người trúng cử đều sẽ được mời cùng chè chén thoải mái.

Nhưng bây giờ, Tiêu Lâm lại không mời khách!. truyen bjyx

Nếu nói Tống Tri là một cụ bảo thủ, thì Tống Thiên Vấn chính là cháu bảo thủ.

Trước khi y ra tay với Tiêu Lâm, y căm giận chỉ trích đủ chuyện cũ của Tiêu Lâm! Tống Thiên Vấn y là người tin theo. pháp luật, cho dù phải chết, cũng sẽ khiến Tiêu Lâm chết trong tâm phục khẩu phục, chết rõ ràng!

Tiêu Lâm dở khóc dở cười, khoanh tay dửng dưng nói: “Ngươi tức giận với ta nha vậy, là vì ta trúng cử, không mời các ngươi uống rượu à?”

“Ta ghét nhất là dáng vẻ nhẹ nhàng dửng dưng này của ngươi! Ta..."


Tiêu Lâm xua tay, lạnh giọng cắt ngang lời y: “Tống Thiên Vấn, ngươi chán ghét ta cũng không hề gì, đây không phải chuyện quan trọng. Hôm nay, ngươi khiến một cánh tay hộ vệ ta bị thương, bây giờ ta phải tính món nợ này với ngươi!”

Tống Thiên Vấn ngơ ngác, rồi cười to, y không nghe nhầm chứ! Bây giờ người ở thế yếu, là Tiêu Lâm mà!

Người quỳ xuống xin tha đáng ra phải là hẳn! Mà Tiêu Lâm lại vì một tên hộ vệ, đi tính sổ với y? Tống Thiên Vấn quát: “Ngươi cũng xứng à? Chịu chết đi!”

Con cháu thế gia sinh ra ở kinh thành, từ nhỏ đã luyện tập, dù không thông thạo mười tám loại võ, nhưng vẫn có thể ra tay được, nên Tống Thiên Vấn dùng dao ngắn rất tốt.

Muốn giết một Tiêu Lâm sức yếu như gà, cũng nhanh chóng đơn giản như giết gà vậy!

Mắt Bạch Khởi đứng sau Tiêu Lâm đã lạnh lùng, nhìn chăm chằm vào Tống Thiên Vấn, nhớ tới dặn dò của chủ nhân, y muốn ra ta rồi lại thôi, nhưng sát khí ngập mắt đã sắp. tràn ra ngoài rồi!

Lúc này, lực chú ý của mọi người đều ở trên người Tống. Thiên Vấn, chỉ có Chu Hành để ý tới Bạch Khởi.

Khí thế chết chóc trên người nô lệ Côn Luân này, trong những nô tài Chu Hành từng thấy, là mạnh mẽ và ghê gớm nhất!

Quá đáng sợ rồi, Chu Hành không hề nghỉ ngờ, nếu Bạch Khởi có một món vũ khí hợp tay, e là sẽ khiến nô lệ Côn Luân của cả kinh đô đều bị đánh tan tành.

Lúc này Tống Thiên Vấn đã phần nộ vô cùng, bạo mà không khôn, một tên ngốc, Tiêu Lâm nhìn chằm chằm vào. phát dao như gió đang xông tới mặt: “Tống Thiên Vấn, hôm nay là mười bảy tháng mười, có nhớ là ngày gì không?”

Câu này của Tiêu Lâm, khiến con cháu thế gia tại hiện trường bỗng tỉnh táo lại, đột nhiên ngơ ngác!

Mười bảy tháng mười, ngày quốc nạn của Đại Ngụy!


Ngày mười bảy tháng mười của mười năm năm trước, lúc Đại Ngụy dẹp yên cuộc bạo loạn của dân tộc Hung Nô, Đại Ngụy toàn thắng, nhưng năm mươi ngàn quân của Đại Ngụy đã chết thảm ở biên cương, cả nước đau thương, mọi người đều khóc.

Năm đó, mọi nhà đều tưởng niệm cho năm mươi ngàn anh linh này, nhà nào cũng treo vải trằng, đốt tiền giấy.

Mười lăm tháng mười mỗi năm, kinh thành đều không cho phép mở cửa hàng, không cho phép ăn thịt, không cho phép đánh đấm, không cho phép đổ máu.

Mười lăm năm trôi qua, đau thương đã vơi đi nhiều.

Rất nhiều người trẻ không có khái niệm về ngày này, đặc. biệt là con cháu thế gia lớn lên trong sự bảo bọc, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này.

Máu. Máu khắp nơi. Máu của Từ Đạt.

Tay Tống Thiên Vấn dừng lại, con dao đâm về phía Tiêu Lâm im bặt, dừng lại.

“Ngươi học thuộc luật pháp Đại Ngụy, đánh nhau trong ngày quốc nạn, đổ máu, giết người, là tội danh gì?”

Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn y, hẳn còn thuộc luật Đại Ngụy hơn cả Tống Thiên Vấn, mỗi triều đại của Hoa Hạ cổ đại, đều có một quy định đặc biệt, ví dụ như thời kì Tây Hán, mỗi triều đại đều có một cấm ky riêng biệt.

Một người hiện đại như hắn, muốn được sống thoải mái thuận lợi trong thời không này, tất nhiên phải quen với quy định của thời đại mới có thể tránh khỏi những cái bẫy và mai phục.

“Vì sao không nhắc ta hôm nay là ngày mười bảy tháng mười hả? Ta quên, các ngươi cũng quên à?”

Tống Thiên Vấn quay đầu lại, bực bội hét nói với đám Chu Hành!


Nếu mở cửa hàng vào ngày quốc nạn, triều đình sẽ thu hồi thương hiệu vĩnh viễn.

Nếu đánh nhau, người dân vào tù bảy năm, còn quan chức phải vào tù mười bảy năm!

Nếu giết người, cả nhà đều liên đới!

Trong ngày quốc nạn này, Đại Ngụy cấm bất kì hoạt động sum họp nào, cũng ra lệnh cấm mọi tranh chấp. Ngày này, tất cả mọi người đều phải tưởng niệm anh linh, cảm ơn sự đóng góp của người xưa, cấm đánh đấm đổ máu, đây là Đại Ngụy đang nhắc nhở mọi người, phải đoàn kết một lòng như anh linh, tôn trọng yêu thương lẫn nhau, cùng xây dựng một thời đại hưng thịnh thái bình.

Nhưng nếu vì đánh nhau, mà đổ máu... Nếu đổ máu, nếu đổ máu...

Hôm nay Tống Thiên Vấn đã phạm vào tội cấm đánh nhau và đổ máu rồi!

Y nhìn vệt máu đỏ rực, bây giờ y không quan không tước, phải vào tù bảy năm!

Vào tù bảy năm, thời kì đẹp nhất của đời người đã qua thì không nói, sau này cũng không thể vào triều làm quan nữa!

Huống hồ, nếu đánh đám đổ máu, tất nhiên... Sẽ chém đầu thị chúng!

Tống Thiên Vấn không cần lãng phí thời gian ngồi tù nữa, mai là y không còn mạng rồi!

Vừa nãy đám con cháu thế gia rất hùng hổ, tập trung đánh nhau, còn gọi cả nô lệ Côn Luân ra.

Người dân nhớ ngày quốc nạn, đã sớm chạy vội đi báo quan rồi!

Sắc mặt Chu Hành trắng bệch, lùi về sau, đương kim hoàng thượng đang lo không bắt được thóp của nhà họ Chu! Nếu người của quan phủ tới...

Các con cháu thế gia vừa nãy còn kiêu ngạo tự phụ, giờ như bị người ta dội một chậu nước lạnh, lửa lập tức lụi tắt.


“Mau! Mau dội sạch máu đi!” Tống Thiên Vấn gầm nói.

“Kéo người đi!” Tống Thiên Vấn chỉ vào Từ Đạt hét lớn, hôm nay phạm vào cấm kị của Đại Ngụy, biết luật còn phạm luật, cha y là Tống Tri cũng không dễ vượt qua được đâu!

“Còn ngơ ngẩn làm gì nữa! Còn không ra tay cho ta?” Tống Thiên Vấn hét với Chu Hành!

Chu Hành không động đậy, các con cháu thế gia khác cũng không dám động.

Tiêu Lâm đã nhìn ra được, Chu Hành gây sự đầu tiên, nhưng xảy ra chuyện thì y là người đầu tiên phủi sạch cho. mình!

“Chu huynh, bây giờ huynh có ý gì?” Tống Thiên Vấn khó. tin nhìn y, là bọn họ cùng muốn dạy dỗ Tiêu Lâm, là Chu Hành nói Tiêu Lâm không chết, thì bọn họ vĩnh viễn không có ngày ló đầu ra được!

“Tống đệ, đệ quá xúc động rồi.” Chu Hành vẫy quạt, giống như một quân tử đứng ngoài cuộc.

Tống Thiên Vấn cực kì hoảng sợ, sắc mặt ảm đạm.

Ôi vãi, không biết xấu hổi

Tiêu Lâm không nhịn được, trong lòng thầm mắng một tiếng, thật sự không biết vì sao Tân Phượng Uyển lại coi trọng gã đàn ông bên ngoài mạ vàng, bên trong thối nát, vô dụng này!

Nói y là đàn ông, e là đã coi trọng y rồi!

Do dự một lát, dường như trong lòng Tống Thiên Vấn đã đưa ra quyết định vô cùng khó khăn.

Tròng mắt y vừa xoay chuyển, Tiêu Lâm đã đoán ra lời kịch của y.

Tống Thiên Vấn phập một tiếng, quỳ trước mặt Tiêu Lâm: “Tiêu giải nguyên, ngươi người lớn đừng nhớ tội kẻ nhỏ, cứu ta một mạng đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.