Ở Rể

Chương 76: C76: Tất nhiên biết



Trường kiếm tiêu biểu là có hai lưỡi, độ dài của chuôi kiếm nên chú ý tới tới việc có thể cầm bằng hai tay, nhưng cũng không quá vụng về khi sử dụng một tay.

Nếu Bạch Khởi có thể có cây trường kiếm này, thì có thể tàn sát bốn phía, trăm trận trăm thắng!

Trường kiếm tốt nhất kinh thành, nằm ở Côn Ngô Các.

Những cây kiếm nổi tiếng ở Đại Ngụy, đều xuất phát từ đây.

Cái tên Côn Ngô Các, bắt nguồn từ núi Côn Ngô nằm ở phía đông nam Đại Ngụy, bên dưới có nhiều vàng ròng, đỏ như lửa. Đời sau đào sâu cả trăm trượng, nhưng vẫn không tới nguồn được, chỉ thấy ánh lửa như vì sao.

Trong núi trong đất nhiều quặng, đá được luyện thành đồng, đồng màu xanh nhưng sắc, nguồn màu đỏ son, cây cỏ của núi đều là kiếm sắc, đất cũng là đồng tinh luyện, trường kiếm được chế tạo ra toàn là loại cao cao cấp!

Ở Côn Ngô Các, muốn mua kiếm thì phải có năm mươi lượng vàng, cái này còn chưa tính, muốn lấy kiếm tốt, còn phải qua ải học vấn nữa.


Cho nên, cả đời này người bình thường và nô lệ Côn Luân đều đừng mơ đi vào Côn Ngô Các được.

Lúc Tiêu Lâm dẫn Bạch Khởi đi vào Côn Ngô Các, chưởng quầy nhìn hai kẻ mộc mạc này mà mặt chết lặng.

“Năm mươi lượng.” Tiêu Lâm hoành tráng ném vàng xuống, đây là tiên mà hoàng đế ban thưởng cho hắn. Mặc dù Bạch Khởi là nhà họ Tân ban cho, nhưng Tiêu Lâm kiên trì dùng tiền của mình để mua kiếm cho y, thể hiện khí thết

Vốn dĩ chưởng quầy thấy dáng vẻ Tiêu Lâm là con cháu nhà nghèo, đang muốn đuổi người, nhưng không ngờ Tiêu Lâm lại vứt đống vàng nặng trịch ra, lập tức chặn miệng ông ta, mặt cũng tức khắc cười khà khà, xem ra gần đây công tử thế gia ở kinh thành học được sự khiêm tốn rồi, ăn mặc bình thường như vậy, nhất định là sợ người ta cướp bóc.

“Ô, còn là hoàng kim nữa!” Các loại vàng được ban thưởng và vàng dùng trong hoàng thất đều có ấn kí riêng, chưởng quầy nhìn miếng vàng, con ngươi to lên, vị công tử này nhất định là không phú cũng quý! Thảo nào lại khiêm tốn như vậy, chẳng lẽ là người của hoàng thất cải trang đi vi hành?

Thái độ của chưởng quầy lập tức thay đổi, mặt cười thành đóa hoa: “Công tử muốn loại kiếm nào?”

“Loại kiếm tốt nhất ở đây của các người." Tiêu Lâm lạnh nhạt nói, ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn gác kiếm hùng vĩ cao lớn.

Hàng trăm thanh kiếm treo trên gác, tỏa ra sát khí sáng rực lạnh lão.

Tiêu Lâm chỉ một cái, chỉ vào thanh kiếm gác trên chỗ cao nhất: “Chính nó.”

Chưởng quầy kinh ngạc, đánh giá Tiêu Lâm tâm thường không có gì đặc sắc này: “Công tử có biết quy củ của Côn Ngô Các?”

Thanh kiếm Tiêu Lâm chỉ, bốn mươi năm nay từ khi Đại Ngụy được thành lập, là thanh kiếm mà Côn Ngô Các chế tạo tinh xảo nhất, là kiếm loại một, cũng là thanh duy nhất. Là thép đã tôi, bổ ngọc cắt vàng, như gọt kiến trúc, kiếm chỉ vào trăng, cóc thỏ cũng lộn ngược!

Kiếm của Côn Ngô Các phân làm năm hạng, dùng học thức để lấy kiếm.


Bậc cửa của năm cấp kiếm rất cao, đến sờ người bình thường cũng không sờ được.

Công tử thế gia ở kinh thành, đa phần chỉ lấy được kiếm hạng bốn, hạng năm.

Từ khi Côn Ngô Các mở cửa tới nay, cũng chỉ có một người lấy được kiếm hạng ba.

Kiếm hạng hai, chưa có ai lấy được, còn hạng một, treo đã nhiều năm, chưa từng có chủ.

“Tất nhiên biết, lấy đề của kiếm hạng một ra đây!”

Chưởng quầy kinh ngạc, những người làm thuê bận rộn cũng dừng chân, lặng ngắt như tờ, yên lặng biến sắc.

Chưởng quầy cố nở nụ cười, ông ta cũng muốn tốt cho Tiêu Lâm: “Hay là công tử thử hạng ba trước đi? Năm mươi lượng chỉ có thể trả lời một lần thôi, nếu không đáp đúng, số tiền này sẽ không được trả lại đâu.”

Quy củ này cũng khá k1ch thích, Tiêu Lâm hành lễ, sát khí của kiếm trong các quá nồng, không thể khinh thường: “Thời gian không nhiều, mời chưởng quầy lấy đề ra.”

Chưởng quầy ngơ ngác, thở dài một hơi, đây là đề do tổ tiên để lại, bao nhiêu tài tử kinh thành và văn hào trong triều đã thử mà thất bại, phung phí năm mươi lượng vàng, tuổi người này còn trẻ, không giống người có học vấn uyên bác, khuyên mà không nghe. Thôi vậy, nhiều lắm là lại thêm một người đánh giá mình quá cao.


“Người đâu, lấy đề” Kiếm hạng nhất, có năm mươi đề, rút ngẫu nhiên.

Tiêu Lâm cũng muốn xem là đề gì, khiến người Đại Ngụy bối rối bốn mươi năm.

Hai tay chưởng quầy đặt đề lên tay Tiêu Lâm, vô cùng nghiêm túc nói: “Mời công tử, đây là một bộ câu đối.”

Tiêu Lâm nghiêm túc nhận lấy, vừa mở ra, con ngươi rung động, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cái gọi là vế trên, chỉ có năm chữ: lẻ đổi chăn không đổi. Lẻ đổi! Chăn không đổi! Ha ha! Ha ha hat

Trong lòng Tiêu Lâm cười ha ha, suýt đấm đất, bài về hàm số toán cấp hail

Xem ra, từ lâu đã có người Hoa Hạ tới Đại Ngụy, hơn nữa còn muốn dùng bài vè này để tìm người đồng hương. Đáng tiếc, bốn mươi năm sau người đồng hương này mới tới!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.