Ở Rể

Chương 82: C82: Công tử đây là



Tiêu Lâm gật đầu, trách không được Đại Ngụy lạc hậu như thế, mọi mặt cẩn thận đều tập trung để giải quyết những việc nhỏ nhặt này.

Khi điền vào cột chủ nhân, chưởng quầy đè nén sự bất mãn trong lòng, nheo mắt cười với Tiêu Lâm: “Không biết quê quán của Tiêu Lâm công tử ở nơi nào, tiểu nhân phải đăng ký một chút”

“Hắn ở rể ở Tân phủ, quê quán hiển nhiên là ở Tân phủi!”

“Phụt ha ha ha ha hai”

Tiêu Lâm chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã có người to gan nhiều chuyện trả lời thay, mọi người đồng thanh cười ầm lên. Dịch Quy giật mình, đứa con cưng của trời, ánh sáng của

Đại Ngụy trong miệng phụ thân lại đang ở rể trong Tân phủ?

Y cực kỳ ngạc nhiên, khó mà tin được mà nhìn Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm chặn chưởng quầy lại, nói: “Ta không phải chủ nhân của thanh kiếm này, không cần viết ta vào.”

Dịch Quy và chưởng quầy ngẩn ra, chưởng quầy suýt chút nữa để tuột mất cây bút, hắn không phải là chủ nhân của Thần kiếm hạng nhất ư?

“Viết Bạch Khởi đi, huynh đệ của ta.”


Lần này không chỉ mọi người xôn xao, ngay cả Dịch Quy cũng vô cùng chấn động!

Thanh kiếm hạng nhất của Côn Ngô Các trao cho Tiêu Lâm mà mọi người đã cực kỳ bất mãn rồi! Hắn lại muốn đưa cho một người khác! Lại còn là một kẻ xuất thân là nô lệ Côn Luân!

Hành động này, không thể nghỉ ngờ là chà đạp thể diện của mọi người dưới đất!

Dịch Quy cũng bất mãn, nói: “Tiên sinh, ngài không ưng thanh kiếm này à?”

Bạch Khởi đứng bên cạnh cúi gắm mặt, y thấp giọng nói: “Chủ nhân, kiếm này thật sự là quá tốt, ta không thể dùng.”

Xưa nay, không phải thần kiếm là phải đi đôi với anh hùng.

Mà là chỉ có ở trong tay anh hùng, kiếm mới có thể là thần kiếm.

Tiêu Lâm lấy Tùy Ý trong tay Dịch Quy, đặt vào tay Bạch Khởi, lông mày Dịch Quy nhíu chặt.




Tiêu Lâm nhìn y, dửng dưng nói: “Dịch công tử, anh hùng có chính kiến của mình, sao phải hỏi xuất thân? Nếu kiếm này là Tiêu Lâm ta đoạt được, kiếm báu hiển nhiên nên tặng cho. anh hùng, ta tặng cho ai, có liên quan gì đến mọi người ở đây? "Tiêu Lâm ta cho răng Bạch Khởi xứng đáng thì y sẽ xứng đáng! Công tử đừng lo lắng về việc ta làm gì với thanh kiếm này.

Bạch Khởi nghe vậy, ánh mắt dao động, trong lòng rất cảm động.

Dịch Quy sửng sốt, Tiêu Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt sáng quắc. Ngoài tổ phụ ra, y chưa bao giờ gặp người nào trân trọng một nô lệ Côn Luân như vậy, y cúi đầu hành lễ: “Vâng, là Dịch mỗ lắm miệng.”

Tiêu Lâm gật đầu đáp lễ, rút kiếm mà đi cùng Bạch Khởi, không dừng lại nữa.

“Nực cười! Sao lại có cái lý đấy! Công tử, hắn thật kiêu ngạo! Quá đáng, thật quá đáng!” Chưởng quầy tức đến độ dậm chân, sống đến từng tuổi này, ông ta chưa bao giờ gặp ai dám hống hách với công tử như vậy!

Người đàn ông này thực chất là thứ ở rể mà mọi người đều khinh thường! Hản là cái thá gì, ngay cả tay áo của thiếu gia cũng không bằng!

“Ngươi không cảm thấy, hắn rất giống tổ phụ sao? Thậm chí, còn sục sôi chí khí hơn tổ phụ...”

Dịch Quy không tức giận, mà là nhìn theo bóng dáng Tiêu Lâm như đang suy tư điều gì, thật lâu sau cũng chưa thấy định thần lại.

Chưởng quầy sửng sốt, không dám nhiều lời nữa, Dịch Quy gõ quyển sổ: “Nhanh đi báo quan phủ, còn có, lấy 500 lượng vàng ra.”

“Công tử đây là...”

“Ta muốn đi ra ngoài một chuyến.” Dịch Quy nhếch miệng cười, “Đi gặp mặt Tân phủ xem sao.”

Tổ phụ đã dặn dò kĩ càng, nếu ai đáp đúng đề thì đó chính là huynh đệ với nhà họ Dịch. Phụ thân đợi cả đời, không chờ được người đến thì qua đời vì bệnh tật.

Hiện giờ Dịch Quy y nếu đã chờ được rồi, thì mặt kệ hẳn có ở rể nhà nào thì y chắc chản vẫn sẽ làm tốt mọi chuyện mà tổ phụ đã dặn dò.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.