Ở Riêng Thì Có Làm Sao?

Chương 12



Triệu gia đang sống trong sợ hãi cùng lo lắng.

Bởi vì là con gái của nghị viên bị bắt cóc, cảnh sát đặc biệt coi trọng vụ án này, dụng cụ giám sát tiên tiến nhất đều được chuyển đến Triệu gia, chỉ cần kẻ bắt cóc gọi một cuộc điện thoại tiến đến, bọn họ lập tức truy tung ra vị trí của chúng, cảnh sát đóng chốt đợi lệnh ở các nơi có thể lập tức xuất động nghĩ cách cứu viện con tin.

Về phương diện khác, cảnh sát đã đang lọc tất cả thiết bị giám sát trên các nẻo đường, tuy rằng biển số xe bị che lấp, nhưng vẫn ôm hy vọng có thể ở tìm được một ít dấu vết để lại.Ông Triệu vừa khéo đến Nhật Bản phỏng vấn, vốn dự định ngày mai mới trở về, vừa nghe thấy cháu gái gặp chuyện không may, liền đáp chuyến bay gần nhất về Đài Loan. Bởi vì thân phận của ông, nên ngay cả phủ tổng thống cũng phái người đến biểu đạt thân thiết.

Từ khi Nhị Nhị bị bắt đi đến nay đã đằng đẵng tám giờ, hiện tại là mười một giờ đêm, kẻ bắt cóc còn chưa có gọi một cuộc điện thoại nào tới.

Bởi vì cấp trên coi trọng, tổ trưởng đội trọng án Quan Thiệu Hành tự mình dẫn đầu điều tra và giải quyết vụ án này. Gai nhà Triệu Quan có quen biết, đối với chuyện này tất nhiên rất quan tâm.

"Cậu vừa mới tân hôn, làm phiền rồi." Triệu Thừa Quốc mang vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhận được tin con gái bị bắt cóc, anh lập tức báo cảnh sát, cũng muốn phụ tá đừng để cho truyền thông biết được tin tức. Anh như con báo đang vận sức chờ phát động, tùy thời chờ đợi muốn phóng ra.

Quan Thiệu Hành còn đang trong kì nghỉ kết hôn, sau khi biết được tin tức, lập tức trả phép về đơn vị.

"Kinh Hồng bên kia đang tìm cách hỗ trợ, cậu yên tâm, Nhị Nhị sẽ không có chuyện gì."

Hạo Hạo, Nhị Nhị cùng cháu của Quan Thiệu Hành là Hữu Hữu là bạn cùng lớp.

Kinh Hồng là vợ của Quan Thiệu Hành, tình báo của tập đoàn Kinh thị còn rộng hơn của quan gia.

"Cám ơn."

Triệu Thừa Quốc chỉ chờ mong con gái có thể bình an trở về.Anh đi đến bên cạnh bà xã. Vi Ny an tĩnh cuộn mình ở trong góc phòng khách, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt trống rỗng, bất an cắn ngón tay, dáng vẻ cực kỳ giống bảy năm trước.

Anh ngồi xuống, ôm cô vào trong lòng.

"Con gái còn chưa có về nhà, em đừng suy sụp, Nhị Nhị thích mẹ có tự tin hay cười."

Tân Vi Ny bất lực lắc đầu, khàn khàn nói: "Nếu em không đi cất xe máy, nếu em trực tiếp cho Nhị Nhị lên xe, bọn họ căn bản sẽ không có cơ hội tới gần nó...... Đều là em làm hại, đều là do em, Nhị Nhị nhất định rất sợ hãi......"

Triệu Thừa Quốc hôn lên cái trán của vợ. "Không cho phép đem trách nhiệm ôm hết vào người, em phải càng kiên cường hơn mọi người, người ta nói mẹ con luền tâm, Nhị Nhị cũng nhất định không hy vọng em đau lòng, sợ hãi như vậy."

Tân Vi Ny dựa vào trong lòng chồng, ôm chặt anh. "Nhị Nhị còn nhỏ như vậy, vì sao loại sự tình này lại phát sinh ở trên người con bé......"

Triệu Thừa Quốc nhẹ vỗ về lưng vợ. "Anh biết, anh biết......"

Hạo Hạo lẳng lặng bồi ở bên cạnh mẹ.

Cậu cùng Nhị Nhị là song bào thai, từ nhỏ đã có một loại cảm ứng thần bí, mỗi khi nó nghĩ ra chủ ý trêu cợt người khác, thường thường ý tưởng vừa mới xuất hiện, Nhị Nhị sẽ biết. Nhị Nhị là người không dấu được tâm tư, có khi cảm thấy chủ ý của anh trai rất buồn cười, cho dù cậu bé còn chưa có bắt đầu hành động, cô bé đã có thể buồn cười ngã trái ngã phải. Cậu từng hỏi qua có phải cô bé đã biết nõ muốn làm gì hay không? Nhị Nhị nói cô bé cũng không biết nội dung cụ thể, nhưng lại cảm thấy nhất định sẽ rất buồn cười.

Mặc kệ đây là cảm ứng thần bí hay là cái gì, Nhị Nhị là ngọn nguồn vui vẻ nhất trong nhà, mọi người đều thương cô bé, cô bé rất trọng yếu với cả nhà, cậu có thể cảm giác được thâm tâm của mình giống đang khóc thút thít, cậu có thể cảm ứng được Nhị Nhị đang sợ hãi, nếu bọn họ thực sự có năng lực cảm ứng thần bí, vậy thì cậu có thể chia sẻ sự sợ hãi với Nhị Nhị hay không?

Hạo Hạo lau nước mắt, hai tay nắm chặt, quật cường không khóc ra tiếng.

Tân Vi Ny phát hiện dị trạng của con trai, cô buông ông xã ra, ôm con vào trong lòng, xoa tóc của nó. "Ông cụ non."

Hạo Hạo ngạnh ngào. "Mẹ, song sinh có thể chia sẻ tâm tình với nhau sao?"

Tân Vi Ny xoa đầu con. "Có thể, con nhất định có thể giúp em chia sẻ cảm giác sợ hãi nên mới khóc, như vậy em gái sẽ không sợ hãi nữa......"

"Có thể chia sẻ bao nhiêu? 50%...... Không, 80% có thể chứ? Con không muốn em sợ hãi như vậy, Nhị Nhị rất nhát gan, em ấy thực sự rất nhát gan......" Hạo Hạo lên tiếng khóc lớn, tata cả sợ hãi trong một khắc đó toàn bộ phan trào ra.

Tân Vi Ny ôm chặt lấy con. "Hạo Hạo ngoan, Hạo Hạo rất ngoan......"

Triệu Thừa Quốc ôm cả vợ cùng con vào trong lòng, ánh mắt thâm thúy phủ sương mù.

Anh có thể không cần bất cứ cái gì, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu, chỉ cầu con gái được bình an vô sự, một nhà bọn họ được đoàn viên.

Cảnh sát liên tục tìm tòi, kẻ bắt cóc bắt con gái nghị viên là vì nguyên nhân gì? Có nguyên nhân chính mới có thể nhanh chóng tìm ra kẻ bị tình nghi hơn.

Quan Thiệu Hành hỏi: "Gần đây Triệu nghị viên cùng Triệu phu nhân có phát sinh tranh chấp với bất luận kẻ nào hay không? Hoặc là bởi vì sự kiện nào đó có va chạm với au, chỉ cần có, bất luận lớn hay nhỏ, đều xin nói cho chúng ta biết."

Chuyện xung đột duy nhất chỉ có vụ scandal trước đó không lâu, nhưng mà cảnh sát đã bài trừ mối liên hệ này.

"Không có."

Triệu Thừa Quốc không có, Tân Vi Ny thì càng không có, trên cơ bản cô toàn ở nhà, mọi người lui tới đều là bạn bè quen biết, gần nhất không có quen bạn mới, cũng không có đi nơi nào lạ.

"Cảnh sát cho rằng Triệu nghị viên rất bảo hộ bọn nhỏ, người ngoài đều không biết rõ về hai đứa bé, cho nên không có khả năng là do fan cuồng gây nên. Bởi vì kẻ bắt cóc rõ ràng là biết Nhị Nhị, bởi vậy không bài trừ khả năng do người quen của Triệu gia gây nên, vẫn xin Triệu nghị viên hiệp trợ cung cấp danh dách bạn bè thân thích lui tới Triệu gia."

Triệu Thừa Quốc đi theo Quan Thiệu Hành lập danh sách.

Tân Vi Ny nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất.

Đợi chút, vì sao kẻ bắt cóc không gọi điện đến yêu cầu gì? Đám người xấu này bắt cóc trẻ con đều không phải là vì muốn vơ vét tài sản của cha mẹ sao? Một khi đã như vậy, vì sao còn không gọi điện thoại nói cho rõ ràng? Vì sao muốn tra tấn bọn họ như vậy?

Di động của Tân Vi Ny bỗng nhiên vang lên. Tiênga chuông dễ nghe kia nghe qua sao lại có cảm giác quỷ dị khủng bố.

Cô xông lên trước, chờ nhân viên sắp đặt tốt thiết bị, sau đó mới nhận điện thoại......

"Tôi là Tân Vi Ny."

"Ba triệu tiền mặt, chờ lần sau sẽ báo thời gian."

Kẻ bắt cóc gác điện thoại, thời gian trò chuyện không đến năm giây, cảnh sát chỉ dò ra phạm vi của kẻ bắt cóc ở khu Bắc thị và Tân Bắc Lạng, đối phương đã dùng máy đổi giọng, nghe không ra là nam hay nữ.

Tân Vi Ny ôm di động, toàn thân run rẩy.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy......

Triệu Thừa Quốc ôm lấy bà xã đang sợ hãi phát run. "Đừng sợ."

Cô thút thít. "Em không nghe thấy tiếng Nhị Nhị...... Có phải Nhị Nhị đã bị làm sao hay không? Hắn chỉ cần ba triệu, chúng ta cho hắn được không? Ông xã, em muốn Nhị Nhị của em về nhà......"

Triệu Thừa Quốc ôm vợ, mày nhăn càng chặt. Số tiền này nhỏ đến mức làm cho người ta phải khả nghi, kẻ bắt cóc không thể không biết gia thế của Nhị Nhị, cho dù chỉ là tùy cơ bắt người, trước đó không biết, nhưng khi bọn hắn tra được tên mẹ của đứa bé, còn tra được số di động của Vi Ny thì chắc chắn sẽ biết, trừ phi......

Bọn họ thật sự chỉ là tùy cơ bắt người, nhưng cũng không muốn công phu sư tử ngoạm, cho rằng chỉ đòi như vậy thì dễ lấy được hơn. Nhưng khả năng này rất nhỏ.

Hoặc là, người gọi điện thoại là giả, không phải kẻ bắt cóc Nhị Nhị thật sự, mà chỉ là một người biết chuyện này, muốn chớp thời cơ vơ vét một chút?

Vô luận là cái tình huống gì, đều chỉ có thể bị động chờ kẻ bắt cóc liên lạc lại.

Một đêm này rất dài, mẹ chồng, dì Vương cùng Triệu quản gia đều khóc hết nước mắt, tất cả mọi người Triệu gia không buồn ngủ, tụ tập hết ở phòng khách, chờ kẻ bắt cóc chỉ thị tiếp.

Mãi đến hừng đông, bảy giờ, vẫn là di động của Tân Vi Ny vang lên, cô nhận điện thoại......

"Tôi là Tân Vi Ny."

"Mẹ......"

Thanh âm khàn khàn mệt mỏi của Nhị Nhị từ trong điện thoại truyền ra, thiếu chút đánh tan sự kiên cường còn sót lại của Vi Ny.

Cô chảy xuống lệ. "Nhị Nhị! Nhị Nhị con không có việc gì......"

"Triệu phu nhân," điện thoại bị lấy đi, kẻ bắt cóc nói tiếp: "tôi biết cảnh sát đang ở nhà cô, tôi chỉ muốn ba triệu, đối với cô mà nói thì tuyệt đối không tính là nhiều, nếu muốn cứu mạng con gái, liền đem tiền cho vào túi quăng xuống con sông nhỏ trong công viên, chỗ Đảo Đại Bài Lí. Nếu tôi không bị cho cảnh sát bắt được, chờ tôi lấy được tiền, tôi sẽ thả con gái cô!"

Tân Vi Ny hô: "Đừng làm hại con gái của tôi! Van cầu anh, đừng làm hại con gái của tôi......"

Kẻ bắt cóc gác điện thoại.

Cảnh sát tra được nơi gọi đến, Quan Thiệu Hành lập tức phái người đi trước.

Tân Vi Ny thấy cảnh sát hành động, cô cầu xin chồng mình. "Thừa Quốc, chúng ta cho bọn họ tiền được không? Làm cho cảnh sát không cần lo chuyện này, em chỉ muốn con gái mình còn sống là tốt rồi!"

Một bên Quan Thiệu Hành rất hiểu suy nghĩ của thân nhân người bị hại, bình thường bọn họ đều sẽ cho rằng tiền có thể giải quyết được, không biết có khi cho dù cho tiền, con tin cũng không thể an toàn được tha. Vì có thể bắt được kẻ bắt cóc, cảnh sát sẽ yếu cầu kẻ thân nhân của người bị hại hợp tác, Triệu Thừa Quốc cũng hiểu được đạo lý này.

"Bà xã, chúng ta phải hợp tác cùng cảnh sát, quan đội trưởng sẽ giúp chúng ta, anh ấy sẽ chọn cứu Nhị Nhị là ưu tiên hành đầu."

Tân Vi Ny lắc đầu, khóc đến nỗi gần như không thể thở. "Sẽ không, bọn họ chỉ muốn bắt được kẻ bắt cóc...... Ông xã, em muốn Nhị Nhị của em, em không cần báo cảnh sát......"

Triệu Thừa Quốc lau nước mắt trên mặt cô. "Bà xã, nghe lời, để cho Quan đội trưởng mang tiền đến, anh ấy sẽ sắp xếp mai phục, cảnh sát sẽ tuỳ cơ hành động, chỉ có bắt được người, bà xã, chúng ta mới có cơ hội cứu Nhị Nhị."

Tân Vi Ny nghe không lọt vào tai, hiện tại cô chỉ sợ vi phạm chỉ thị của kẻ bắt cóc, bọn họ sẽ gây bất lợi cho Nhị Nhị!

"Em không cần, em không cần, hắn nói hắn không thể bị cảnh sát bắt được, lấy được tiền mới có thể thả con bé ra, nếu hắn có đồng bọn thì sao? Nếu cảnh sát bắt kẻ đến lấy tiền, người trông coi Nhị Nhị sẽ làm hại con bé thì sao? Trời ạ, Thừa Quốc, em không chịu nổi, em không chịu nổi, em rất đau lòng, anh không cảm nhận được sao?"

Triệu Thừa Quốc vội vàng phản bác. "Anh đương nhiên cũng cảm thụ được! Nếu bọn họ lấy được tiền lại đổi ý không tha cho Nhị Nhị thì sao? Khi chưa bắt được người, chúng ta chỉ có thể bị kẻ bắt cóc khống chế! Vi Ny, hãy nghe anh nói, anh cũng không chịu nổi, Nhị Nhị cũng là tâm can bảo bối của anh mà! Anh cũng sẽ đau lòng, không phải anh không cần!"

Nhị Nhị cũng là tâm can bảo bối của anh.

Những lời này của chồng làm cho Tân Vi Ny thoáng khôi phục lý trí.

Đương nhiên cô hiểu được cách làm của Thừa Quốc cùng cảnh sát là đúng, nhưng mà đối tượng là con gái của cô, nếu có chút sai lầm nào, khiến cho cô mất Nhị Nhị thì cô phải làm sao bây giờ?

Cô không thể mất đi Nhị Nhị......

Tân Vi Ny lau nước mắt. "Để em mang đi......"

Cô đi đến trước mặt Quan Thiệu Hành. "Quan đội trưởng, tiền chuộc tôi sẽ mang đi thả, người của anh phải trốn cho kĩ, không thể để cho kẻ bắt cóc phát hiện, tôi không thể để cho kẻ bắt cóc phát hiện cảnh sát mà gây bất lợi cho con gái tôi!"

Trên mặt cô lộ vẻ quyết liệt, thần sắc cũng là khó được kiên quyết, đây là khí thế vì mẫu tắc cường.

Triệu Thừa Quốc không thể nhận. "Vi Ny, không thể, nếu bọn xấu ngay cả em cũng......"

Tân Vi Ny lắc đầu. "Em muốn đi, cảnh sát có cách làm của cảnh sát, em cũng có cách làm của em, em chỉ muốn bảo vệ con gái của em."

Quan Thiệu Hành đã có kết luận. "Triệu nghị viên suy nghĩ của phu nhân là đúng, để cô đi đưa tiền chuộc, sẽ so với mỗi người khác trong chúng ta càng làm cho kẻ bắt cóc buông cảnh giác."

Sự tình đến tận đây đã vô pháp quay đầu, hiện tại mỗi một cái quyết định đều liên quan đến cơ hội cứu Nhị Nhị.

Tân Vi Ny mãi mới chịu ăn một chút gì đó nhờ mẹ chống ép.

"Con phải có thể lực, mang Nhị Nhị về nhà cho mẹ!"

"Mẹ, con sẽ, con sẽ."

Bánh mì kẹp chân giò hun khói cộng thêm nước mắt, làm cho hương vị có phần mặn.

Ăn qua một chút đồ ăn, Tân Vi Ny thay quần áo thích hợp, đồng thời để cho nữ cảnh giúp cô mặc chống đạn áo vào bên trong, còn trang bị cả camera siêu nhỏ.

Triệu Thừa Quốc cùng Hạo Hạo đứng ở một bên, mẹ Triệu cùng dì Vương và người trong nhà toàn bộ vây quanh ở bên cạnh cô, trong mắt mọi người đầy lo lắng, nhưng cũng hy vọng cô có thể thành công.

"Thật tốt mà trở về."

Trong mắt Triệu Thừa Quốc có mỏng manh sương mù, nồng đậm không tha cùng tình yêu sôi trào, vợ của anh giống như một chiến sĩ sắp xuất chinh, một chiến sĩ khiến anh kiêu ngạo lại trân quý.

"Em có cái này." Tân Vi Ny ngửa đầu nhìn chồng, cô chỉ chỉ áo chống đạn giấu bên trong lớp áo ngoài, không có kích động, bởi vì hiện tại cô muốn đi cứu Nhị Nhị, đây là chuyện duy nhất cô muốn làm.

Cô lại chie vào đôi giày thể thao dưới chân. "Còn có cái này, đừng xem nhẹ nó, đeo vào có thể chạy siêu nhanh."

Triệu Thừa Quốc dùng sức lôi kéo, đem thê tử ôm chặt vào trong lòng. "Hảo hảo trở về, anh không thể không có em."

"Em biết." Tân Vi Ny nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng lão công, ngửi hương vị của anh.

Anh cúi đầu, thành kính hôn hôn bờ vai cô, nụ hôn này là một sự thề ước, tượng trưng cho một đời đều muốn nắm tay tư thủ.

Nhưng mà trước khi xuất phát, một người làm cho mọi người không thể ngờ được lại xuất hiện ở Triệu gia......

Mẹ của Tân Vi Ny.

Trừ dì Vương, tất cả mọi người đều chấn động......

Bà Tân đi lên phía trước, đứng ở trước mặt con gái, giống như xưa, vẫn lạnh lùng nhìn cô.

"Nếu không phải dì Vương nói cho mẹ, con còn định gạt mẹ bao lâu?"

Tân Vi Ny cứng ngắc cười. "Mẹ, không có việc gì, Nhị Nhị sẽ về......"

"Mẹ là nói con muốn giấu giếm mẹ bao lâu?"

Giọng nói nghiêm khắc của bà Tân làm cho Tân Vi Ny theo thói quen thấy nao núng. "Mẹ, không phải con muốn giấu giếm mẹ, chỉ là không muốn khiến mẹ lo lắng......"

"Cho nên sao, không muốn làm cho mẹ lo lắng, ngay cả chuyện con muốn đi đưa tiền chuộc cũng không cần để cho mẹ biết đúng không? Con sẽ lo lắng cho con gái của mình, sẽ liều mình vì Nhị Nhị, còn mẹ thì sao? Chẳng lẽ mẹ sẽ không lo lắng cho con gái của mẹ, cũng không muốn liều mình vì con sao?!"

Tân Vi Ny sửng sốt, thấy nước mắt lăn trên má mẹ, cô thất kinh, lệ cũng đi theo chảy xuống.

"Mẹ? Mẹ...... Mẹ......"

Mẹ Tân ngượng ngập ôm lấy con gái. Đã có bao nhiêu lâu rồi? Bà đã có bao nhiêu lâu không ôm chặt con gái vào bản thân trong lòng rồi?

Vừa mới bắt đầu, bà xác thực tức giận vì con gái quyết định ở riêng, bà cho rằng Vi Ny rất tùy hứng, luôn cô phụ những gì trời ban cho, mặc kệ là hôn nhân hay là tài năng thiên phú, bà một mặt trách cứ con gái, chỉ trích cô không biết quý trọng, cho nên rơi vào cảnh cô độc một người là xứng đáng, là sự trừng phạt của ông trời dành cho cô. Cho nên bà không để ý tới Vi Ny, muốn mình coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này. Khi Vi Ny về nhà mẹ đẻ, bà cũng luôn không cho con gái sắc mặt tốt xem......

Vi Ny cho rằng bà chán ghét cô, nhưng mà cô không biết là, mỗi khi cô rời đi, lòng của bà đau đớn bao nhiêu, bà tự trách bao nhiêu, giận chính mình như thế nào! Không cho con gái sắc mặt tốt, là do bà không chịu thừa nhận chính mình đã sai lầm.

Là do sự tự đại của bà làm cho con gái mất đi tình thương của mẹ, là sự cưỡng ép của bà, bức bách con gái làm rất nhiều chuyện không muốn làm, bà lại cho rằng là chuyện con gái có thể làm được!

Vi Ny mất đi đàn dương cầm, mất đi gia đình của cô, không phải là lỗi của Vi Ny, căn nguyên đều là lỗi của người mẹ này.

Thân là một người mẹ, bà đã quên con gái của mình có bao nhiêu yếu ớt, bà đã quên cô chỉ là một đứa bé bốn tuổi, bà ép con gái lên sân khấu, bức bách cô đối mặt với sự chú mục của mọi người.....

"Con gái của tôi là thiên tài! Con gái của tôi là thiên tài đàn dương cầm!"

Bà không cho con gái bất cứ thứ gì, chỉ khiến cho cô học được nhát gan và thống khổ......

"Mẹ đi, mẹ sẽ đi đưa tiền chuộc, mẹ muốn bảo hộ con, con là con gái của mẹ......"

Đề nghị của mẹ Tân làm cho mọi người khiếp sợ.

"Mẹ, không thể......"

Mẹ Tân ở trước mặt Quan Thiệu Hành vỗ ngực. "Cảnh sát, tôi có thể đi! Những người đó sẽ không gây khó dễ cho một bà già, để tôi thay thế Vi Ny đi, tôi là mẹ của Vi Ny!"

Tân Vi Ny che miệng, không dừng được nước mắt kích động, cô nhìn thân ảnh gầy yếu của mẹ, biểu cảm kiên cường kia giống y như khi mình muốn cứu Nhị Nhị......

Dì Vương thở dài. "Vi Ny a, mẹ con không phải không yêu con, con bị mắc chứng nhát gan, mẹ con thì bị bệnh cường ngạnh. Con sợ đối mặt với nhiều người, mẹ con thì ngay cả muốn xin lỗi với con cũng không biết nên nói như thế nào......"

"Dì Vương......"

"Tha thứ cho dì Vương, phát sinh chuyện lớn như vậy, dì không thể không cho bà biết."

Tân Vi Ny nhìn mẹ đang không ngừng cầu xin Quan đội trưởng, thật sâu cảm động đánh úp lại, cô xông lên trước, từ sau lưng ôm lấy mẹ......

"Mẹ!"

Mẹ Tân cũng khóc không ngừng, bà xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của con gái, hai tay run run lau đi nước mắt trên má cô. "Không khóc, ngoan, Vi Ny của mẹ không khóc nha......"

Mọi người luôn ca tụng, ca ngợi tình yêu tốt đẹp mà thống khổ, nhưng có một loại tình cảm làm cho người ta không cẩn thận lãng quên, là tình thân ấm áp của cha mẹ cùng con cái vĩnh viễn không thể chặt đứt.

Tân Vi Ny giao mẹ cho chồng mình, mỉm cười. "Giúp em chiếu cố mẹ."

Triệu Thừa Quốc nâng tay xoa tóc vợ. "Về sớm một chút."

"Vâng."

Cô đi theo Quan đội trưởng, mang theo dũng khí rời đi......

Nhị Nhị, mẹ đến đây....

Mia: biết là đang gay cấn nhưng mệt rùi. Hẹn mai gặp lại trg chương cuối nha^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.