Yuko vẫn đang la hét bên trong. Mấy học sinh khác sợ quá không dám bước tới. Một số người chơi ở lớp bốn muốn kiểm tra tình hình, nhưng khi đưa mắt nhìn qua ba người Trần Thải Tinh, nhận ra bọn họ đều không có ý định cứu người. Vậy nên mấy người đó cũng không tiến lên, đứng bên ngoài xem xét.
Trong buồng vang lên tiếng kêu leeng keeng, cũng không rõ Yuko bên trong phải chịu đựng cái gì, cứ liên tục đập cửa ầm ầm, nhưng cánh cửa lại hoàn toàn bất động, cuối cùng khàn cả giọng gọi: “Cứu tôi, cứu tôi, đừng đến đây, đừng đến đây.”
“Sẽ không chết người chứ?” Chu Tuy nhỏ giọng hỏi.
Trần Thải Tinh bình tĩnh nói: “Không chết được, cho hắn chơi đùa thêm một chút, dù sao cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.”
Con quỷ bên trong hình như cũng nghe được, vốn dĩ Yuko bị tra tấn đến mức không còn sức để kêu cứu, đột nhiên lại thét lên một tiếng chói tai, dường như đang bước vào một màn tra tấn khác.
Mọi người chen chúc bên ngoài nhà vệ sinh, cứ yên lặng nhìn nhau nghe âm thanh bên trong buồng vệ sinh.
Trần Thải Tinh chú ý tới bàn tay cầm điện thoại di động đang nắm thật chặt của Haruhi Suzumiya, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt bị tóc che lại hiện lên chứa đầy hận thù cùng sung sướng. Càng về sau, sự việc càng trở nên rõ ràng, khi đến thời điểm mấu chốt của sự việc Suzumiya sẽ bị con quỷ bên trong ảnh hưởng.
“A … ”
Bên trong rít lên một tiếng, trong nháy mắt không còn một tiếng động nào.
“Không, không còn tiếng nữa? Không phải chết rồi chứ?” Tiết Hạo nuốt một ngụm nước bọt hỏi.
Không ai trả lời vấn đề của hắn. Cánh cửa từ từ mở ra, Yuko ngất xỉu dưới sàn, toàn bộ không gian đều là mùi máu tanh nồng nặc, sàn nhà bồn cầu vách tường đều là vết máu, giống như hiện trường một vụ giết người.
Chu Tuy nghĩ đến truyền thuyết Hanako trong nhà vệ sinh.
Đối mặt với tình huống này, không ai dám đi vào. Cuối cùng vẫn là giáo viên tới kêu học sinh đỡ Yuko xuống phòng y tế. Vết máu bên trong cũng biến mất nhanh chóng không còn gì, giống như trước đó không có chuyện gì xảy ra, nơi đây chỉ là một buồng vệ sinh bình thường.
“Trở về lớp học đi.” Trần Thải Tinh vỗ vai Suzumiya.
Haruhi Suzumiya lấy lại tinh thần, cũng không chống cự sự đụng chạm của Trần Thải Tinh, đáy mắt không còn hiện lên sự sung sướng, trong đó chỉ còn là sợ hãi.
“Cầm điện thoại cẩn thận, đi thôi.”
Trần Thải Tinh đưa mắt nhìn tay Haruhi Suzumiya. Suzumiya cảm thấy kinh sợ, luống cuống tay chân không biết cất điện thoại di động vào chỗ nào. Trần Thải Tinh đành cầm lấy, tiện tay cất vào túi quần của mình.
Đoàn người đi ra ngoài, Suzumiya ngồi tại chỗ, dù ngoài kia trời có nắng nhưng cơ thể cô lại toát mồ hôi lạnh.
Cô biết bí mật của mình không thể giấu được. Vì sao lại như vậy, Yuko vì sao lại chụp hình cô … Ảnh trong điện thoại đã bị xoá đi, thế nhưng cô biết Yuko nhất định sẽ nói ra ngoài. Yuko chính là thích Takahashi.
Buổi chiều tan học, Takahashi Kazuhiko xuất hiện ở của lớp ba.
“Bạn học Suzumiya, ngày hôm nay tan học lại làm phiền em rồi.”
Trần Thải Tinh nhìn gã, hôm qua cậu không có đánh được hắn, đã vậy còn phải hạ gối một lần, hôm nay dù thế nào cũng phải trùm bao tải tẩn gã một trận, vậy nên gật đầu đồng ý: “Được, tôi và Suzumiya nhất định sẽ đến.”
“Thực ra chuyện nhỏ này cũng không cần phiền đến cậu… ”
“Không sao không sao, tôi chắc chắn sẽ đến, tôi muốn tìm chuyện làm cho bớt rảnh rỗi thôi.” Trần Thải Tinh cười híp mắt nhiệt tình nói.
Đáy mắt Takahashi Kazuhiko tối lại, không nói gì thêm chỉ gật đầu một cái rồi rời đi. Buổi học nhanh chóng qua đi, Haruhi Suzumiya chịu đựng dằn vặt cả buổi trưa, trên lớp giáo viên giảng cái gì cũng không nghe lọt tai. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Yuko nói ra bí mật của mình thì lại không biết phải làm thế nào, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Cũng vì lo lắng mà sắc mặt trắng bệnh, vừa nhìn là biết tinh thần không tốt.
Nếu là người bình thường có lẽ đã khuyên cô nên về nhà nghỉ ngơi không cần đi giúp đỡ việc của người khác. Nhưng Trần Thải Tinh chính là không phải người thường, vui vẻ đến chỗ cô hối thúc: “Đi thôi, chúng ta đi giúp đỡ Takahashi.”
“Tôi, tôi…” Haruhi Suzumiya ấp úng muốn từ chối, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.
Trần Thải Tinh không cho Suzumiya bất kỳ cơ hội từ chối nào, trực tiếp kéo người đi. Ba người Chu Tuy tiếp tục tìm thi thể nạn nhân trong nhà vệ sinh, tất cả đều là người chơi có kinh nghiệm, chỉ là nhiệm vụ tìm kiếm đơn giản không nguy hiểm, Trần Thải Tinh không có gì phải lo lắng.
Nếu chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong thì đừng mơ tưởng đến thế giới cao hơn.
Đến văn phòng hội học sinh, Trần Thải Tinh mở cửa ra, nhìn thấy bên trong có thêm mấy kẻ phiền phức. Có vẻ như cậu và Takahashi Kazuhiko đều có cùng suy nghĩ, cậu muốn trùm bao tải đánh gã, gã muốn kiếm thêm người hỗ trợ.
Trần Thải Tinh xoay xoay cổ tay, đến bao nhiêu cậu chơi bấy nhiêu vậy.
“Tiểu tử mày được lắm, chuyện ngày trước hôm nay giải quyết tại đây, đóng cửa lại.” Sawano Hiroshi đưa tay ra hiệu cho một đàn em đóng cửa.
Cánh cửa sập lại “Rầm” một tiếng.
Sawano Hiroshi dẫn theo bảy người, hai tên đứng trước cửa phòng trường hợp Trần Thải Tinh chạy trốn.
Haruhi Suzumiya hoang mang nhìn người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Takahashi Kazuhiko, lo lắng hỏi: “Takahashi học trưởng, chuyện này là sao? Không phải hỗ trợ làm việc sao? Vì sao lại như vậy?”
“Làm việc? Đúng vậy, giải quyết phiền phức xong sẽ cùng bạn học Suzumiya làm việc.” Takahashi Kazuhiko nói, trong lời mang theo hàm ý ái muội.
Haruhi Suzumiya hình như đã chịu đựng đến cực hạn, tay cô nắm chặt lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh là người đã sai khiến Yuko có đúng không?”
“Yuko? Ồ, là chó con ngoan ngoãn kia hử, đúng đấy, đáng tiếc lại là đứa vô dụng, không chụp được hình ảnh xinh đẹp của bạn học Suzumiya.”
Loại người hèn mọn vô liêm sỉ như hắn, Trần Thải Tinh thực sự muốn biết một nửa nữ sinh trường này rốt cuộc có bị mù hay không?
“Sawano Hiroshi, xử lý cậu ta đi.” Takahashi Kazuhiko không còn kiên nhẫn nhìn qua chỗ Trần Thải Tinh.
Haruhi Suzumiya vội vã kêu lên: “Nguyên Tinh.”
“Không sao đâu.”
Trần Thải Tinh vừa dứt lời đã vung lên một nắm đấm, cho Sawano Hiroshi đứng gần đó một quyền. Hắn không có khả năng chống đỡ, còn chưa kịp hô đau đã ngã xuống bất tỉnh. Chuyện sau đó rất dễ giải quyết, cái thể loại võ mèo quào khoa chân múa tay của bọn học sinh cấp ba không là gì so với công pháp đã qua thời gian dài luyện tập của Trần Thải Tinh, chỉ vài ba cú cậu đã hạ được gần hết.
Đến lượt Takahashi Kazuhiko, vừa rồi gã còn mạnh mồm mạnh miệng, coi thường mọi thứ, bây giờ tình thế thay đổi thì lại sợ hãi lui về phía sau. Trần Thải Tinh đến cơ hội xin tha cũng không cho gã, trực tiếp đánh tới.
Khác với cú đấm một phát ăn ngay dành cho Sawano Hiroshi, Trần Thải Tinh lần này không ngại chơi đùa Takahashi lâu một chút.
“Suzumiya cho gã một cước đi.” Trần Thải Tinh đạp lên người Takahashi, ra hiệu Haruhi Suzumiya tới gần.
Cứ nghĩ rằng Haruhi Suzumiya sẽ nói mấy lời khuyên ngăn không tốt gì đó rồi chúng ta về thôi, không ngờ cô không một chút do dự tiến đến, thẳng chân dẫm xuống hạ bộ của Takahashi Kazuhiko, quanh người cô toả ra khí thế lạnh lùng, bàn chân dí xuống ra sức nghiền ép vị trí kia.
Takahashi Kazuhiko kêu gào đau đớn.
Nghe tiếng kêu chắc nửa đời sau cái kia cũng không ngóc đầu lên được.
Trần Thải Tinh không nhìn thấy sự thay đổi của Suzumiya, đá chân Takahashi, nói: “Nhớ cho kỹ sau này còn dám làm phiền Suzumiya thì đừng mong mọi chuyện đơn giản giống như hôm nay.”
“Nhớ, nhớ rồi.” Takahashi Kazuhiko co cơ thể đau đớn lại, tay ôm chặt lấy chỗ vừa bị hành hạ.
“Được.” Haruhi Suzumiya trên mặt chỉ còn sự lạnh lùng.
Trong sân trường gặp ba người Chu Tuy, Trần Thải Tinh nghĩ đến đám người Takahashi Sawano vừa bị cậu giáo huấn một trận chắc không thể gây phiền phức nữa nên quay sang Suzumiya dặn dò: “Cậu về nhà trước đi, tôi có chuyện cần phải làm.”
“Được, Nguyên Tinh nhớ chú ý an toàn.” Haruhi Suzumiya lại trở về bộ dáng nhút nhát như thường, cúi đầu chào cậu.
Sau khi cô rời đi, Trần Thải Tinh hỏi: “Đã tìm thấy mọi thứ chưa?”
“Thiếu một phần xương nhỏ, cánh tay bị chôn cách xa sân tập thể dục, một cái thì đầy đủ nhưng một cái lại thiếu mất xương ngón tay, chẳng lẽ đám rác rưởi kia còn chia cánh tay với ngón tay ra chôn.” Khó khăn lắm mới tìm được mọi thứ mà tự dưng thiếu mất mấy cái ngón tay, Chu Tuy hận không thể giết hết tất cả lũ người kia.
“Làm sao có chuyện đó được.” Hoa Tùng lên tiếng phản đối, đưa ra ý kiến của cô: “Có khi nào bé gái đó thiếu mất ngón tay?”
Trần Thải Tinh không chút nghĩ ngợi nói: “Không có, mười ngón tay đều đủ cả, còn rất dễ thương.”
Ba người:…
Lúc này, anh Nguyên tràn đầy yêu thương mù quáng đối với Đản Đản. Nhưng cả Chu Tuy và Lâm Tín đều tin anh Nguyên.
“Còn chỗ nào chưa tìm không?” Trần Thải Tinh nghĩ đến cái gì: “Đi theo tôi.”
Ba người đi theo cậu vào bên trong toà nhà, Trần Thải Tinh nhìn cầu thang, hỏi: “Vách tường trên cầu thang đã tìm chưa?”
Đây chính là vị trí bậc thang thứ mười ba.
Bình thường các người chơi đều cố gắng tránh né chỗ này, tìm xung quanh trường học chỉ có nơi đây không tìm. Mọi người lắc đầu.
“Đi lên tìm xem.” Trần Thải Tinh bước lên cầu thang, ba người kia định lên tiếng ngăn cản. Trần Thải Tinh như biết trước được bọn họ muốn nói cái gì, nói: “Bây giờ tan học rồi, cũng không có lớp học mỹ thuật, mà nếu thực sự bước trúng thì còn có mấy người nhìn tôi, hoặc là cô ta có thể bắt tôi.”
Chu Tuy: “Hợp lý!”
Trần Thải Tinh lên đến trên cùng, dưới chân khựng lại, rất bình tĩnh nói: “Tôi vừa bước trúng bậc thứ mười ba.”
Ba người:…
“Anh Nguyên anh đừng vội, chúng tôi đều ở đây, tôi và Chu Tuy giữ anh.” Lâm Tín nói.
Trần Thải Tinh không vội, thậm chí còn nói: “Kiểm tra xem bức tường này có vấn đề không.”
Mười hai bậc thang là có thể lên tầng trên, tự dưng xuất hiện bậc thứ mười ba hẳn có lý do gì đó? Trần Thải Tinh nhìn bức tường bên cạnh, mặt tường bằng phẳng rất bình thường, trên đó treo một khung tranh, bên trong là bức hoạ được vẽ bằng màu nước rất đẹp. Trong tranh là những bông hoa bách hợp nở rộ, xa xa phía sau còn có bóng hình mờ ảo của một đôi nam nữ, nhưng nó cũng không mang lại thông tin hữu ích gì.
Trần Thải Tinh lấy khung tranh xuống, nói: “Là ai ở trong đó.”
Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cứ như phía sau bức tường ố vàng kia có đôi mắt nhìn cậu chằm chằm.
Hoa Tùng có đồ vật nhìn thấy những thứ kia cho nên cô vẫn luôn tránh đi vệ sinh tại buồng thứ ba. Bây giờ vật kia vừa mở ra, nhất thời hoảng sợ: “Bên trong có gì đó vừa mở mắt nhìn chúng ta.”
“Xương ngón tay chắc là ở đây.” Trần Thải Tinh treo lại khung tranh về chỗ cũ. Dù sao đây cũng một thế giới có độ khó không thấp. Ánh mắt cậu không tự chủ nhìn về phía cửa phòng mỹ thuật đã đóng chặt, cơ thể đã bắt đầu bị ảnh hưởng, nhưng ít ra vẫn có thể chống trụ.
“Hôm nay muộn rồi, nên trở về thôi. Ngày mai đập tường lấy đồ.”
Chu Tuy hỏi: “Đập tường như vậy có sao không?”
“Dù thế nào vẫn phải đập.” Trần Thải Tinh nhìn trời, ngày tháng năm mà trời đã nhanh chóng tối đen, giống như một lời thúc giục tất cả những người chơi: “Mọi người đi xuống đi.”
Lâm Tín cuống lên: “Vậy còn anh?”
“Không vào phòng mỹ thuật là được.” Trần Thải Tinh chống người vào tay vịn, lấy đà nhảy xuống dưới. Ba người sợ hết hồn, tay nắm chặt tay vịn nhìn xuống, chỉ thấy anh Nguyên đang đứng đó chờ bọn họ.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống lầu.
Ra khỏi toà nhà thì sự ảnh hưởng của phòng mỹ thuật cũng giảm đi, trở về cũng không có gì nguy hiểm. Lúc đi ngang qua đường ray, có ba người chơi khác đứng nhìn ba người Trần Thải Tinh, người dẫn đầu mở miệng nói: “Chúng ta hợp tác đi.”
“Mấy người có manh mối gì để trao đổi?” Trần Thải Tinh hỏi.
Hợp tác đều có lợi cho cả hai bên, cũng giống như Hoa Tùng tỏ thái độ tốt có thể ôm được đùi lớn, ba người này muốn dựa vào cậu, tỏ ý cùng tôi hợp tác cậu sẽ nhận được món hời lớn, Trần Thải Tinh thực sự không quen được kiểu như vậy.
“Bậc thang thứ mười ba, ma nữ trong nhà vệ sinh, chúng tôi đều biết cách giải quyết.”
Mấy người chơi kia khoảng thời gian này cũng không phải ăn không ngồi rồi, nhưng nói chuyện thì cứ úp úp mở mở.
Trần Thải Tinh gọn gàng dứt khoát nói: “Bức tường chỗ bậc thang thứ mười ba có một bộ thi thể, còn ma nữ trong nhà vệ sinh chỉ cần tìm thi thể của nó là được. Mấy chuyện này chúng tôi đều biết, còn gì nữa không?”
Cả ba người kia đều ngây ngẩn, bọn họ tính toán nửa ngày trời, quyết định thả ít mồi nhử để có cơ hội đàm phán, không ngờ rằng đối phương lại biết tất cả, mà lại còn biết nhiều thứ hơn nữa.
“Đúng rồi Tiết Hạo đâu?” Trần Thải Tinh không tin cái tên khốn kia lại có gan lớn dám đi một mình.
Người chơi kia nhìn đường ray xe lửa: “Bị bắt đi rồi.” Muốn lấy hắn làm bia đỡ đạn cũng phải xem có đủ tư cách hay không đã.
Bị bắt đi à. Trần Thải Tinh tin rằng Tiết Hạo vẫn có thể trở về, càng gần đến ngày kỷ niệm thành lập trường, không khí ở đây bắt đầu trở nên vội vã một cách kỳ lạ, đối phương biến thành cái dạng gì cũng khó nói.
“Cho anh một lời khuyên, chú ý người bên cạnh.”
Người đi cùng người chơi kia ho khan một tiếng: “Không hợp tác thì cũng đừng chơi trò ly gián. Chu ca chúng ta đi thôi.”
Người tên Chu ca cân nhắc, so với thể diện thì mạng quan trọng hơn, nói: “Nếu cần gì có thể gọi chúng tôi, mong các cậu giúp đỡ một lần. Tôi có cảm giác càng ngày càng không ổn.”
“Không ảnh hưởng đến tôi và mọi người là được.” Trần Thải Tinh lần này đồng ý.
Trên đường về Trần Thải Tinh còn nghe được tiếng của người đi cùng Chu ca oán giận, bọn họ cũng có thể tra ra được, Chu ca sao phải cúi đầu nói chuyện với cái người trẻ tuổi kia, người đó thì có gì đặc biệt bla bla… bị Chu ca lạnh mặt mắng cho một trận.
“Ở đây coi trọng thực lực không phân biệt tuổi tác giới tính. Ngậm miệng, quản bản thân cho tốt, đừng có nói linh tinh.”
Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá, bà lão trông tiệm hình như lại già thêm, bà đem đồ xếp vào túi, đưa bàn tay tràn đầy nếp nhăn vỗ vỗ cánh tay Trần Thải Tinh, giọng bà khàn khàn nói: “Cậu bé, cố gắng lên.”
“Tôi về rồi đây, có mua thêm hoa quả và đồ ăn nhẹ này.” Trần Thải Tinh đẩy cửa ra hô. Trong phòng bếp mùi thức ăn thơm lừng, Haruhi Suzumiya quay lưng về phía cậu, mái tóc đen dài, không cần nhìn vào mắt cô, Trần Thải Tinh thấy trên người Suzumiya toả ra oán khí màu đen, nghe tiếng cậu liền nhanh chóng trở lại thành Suzumiya.
“Bữa tối sắp xong rồi.” Suzumiya nói.
Trần Thải Tinh nói cám ơn rồi đi rửa tay. Bửa tối được xếp lên bàn, ngày hôm nay có rất nhiều món, có mì và cơm cùng nhiều thứ khác, thật giống như một bữa ăn cuối cùng trước khi chết vậy. Suzumiya lau tay rồi ngồi xuống ghế, Trần Thải Tinh thấy mắt cô ửng hồng, hình như vừa mới khóc, cậu uống một ngụm canh, nói: “Điện thoại di động tôi làm mất rồi, không biết được nội dung bên trong. Đừng lo lắng.”
“Họ sẽ biết, mọi người đều sẽ biết.” Haruhi Suzumiya tự lẩm bẩm: “Lại giống như trước đây…”
Nếu không phải Trần Thải Tinh có thính lực tốt, thật sự sẽ không nghe thấy cô nói gì.
“Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.” Trần Thải Tinh gõ xuống bàn, Suzumiya bừng tỉnh: “Còn nhớ chuyện tôi kể về thế giới của tôi chứ?”
“Rất tốt đẹp.” Haruhi Suzumiya thấp giọng nói.
Trần Thải Tinh lắc đầu: “Dù ở đâu cũng có cái xấu cái đẹp, chẳng có nơi nào là hoàn hảo cả. Haruhi, sống thế nào đều là do bản thân lựa chọn thôi.”
Lựa chọn tiếp tục căm hận thế giới đầy đau khổ, ngày ngày nhớ lại những hồi ức vỡ nát, hay là nên buông bỏ nó.
Ăn xong bữa ăn thì trời cũng đã tối đen.
Dù bây giờ mới chỉ sáu rưỡi tối của một ngày tháng năm.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, giống như hố sâu không đáy, nhìn chằm chằm một lúc lâu thấy nó như một vòng xoáy cực đại, bên trong vươn ra hàng trăm cánh tay của những con quỷ, chúng kêu gào thảm thiết đầy đau đớn.
Đêm nay Trần Thải Tinh lại nằm mơ.
Bạn của Yuko gửi cho cô ta bức ảnh, sự quấy rối của Takahashi lại tăng thêm, Yuko lại hiểu lầm Haruhi Suzumiya quyến rũ học trưởng Takahashi yêu thích của cô ta, đổ hết những lời ác ý lên trên người Haruhi. Dưới những lời đồn thổi của Yuko và bạn bè, nữ sinh trong lớp bắt đầu tẩy chay Haruhi Suzumiya, việc đi học trở thành nỗi ám ảnh khủng bố tinh thần cô, cuối cùng mọi chuyện vẫn không thể giải quyết.
Sawano Hiroshi cùng lớp với Yuko, trong lúc vô tình làm lộ bí mật của Suzumiya cho Yuko biết.
Yuko không hề trách Takahashi, tất cả mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Suzumiya, Suzumiya là người quyến rũ học trưởng Takahashi làm trò đồi bại, cô ta phải cứu học trưởng Takahashi yêu quý, phải cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của con quái vật Suzumiya, Suzumiya cần phải bị thiêu chết mới đúng.
Tin đồn lưu truyền cùng với bạn bè xa lánh tẩy chay dần trở thành các trò bạo lực.
Bắt đầu là sách vở của Haruhi Suzumiya bị ném đi, tiếp đó nhốt Suzumiya trong nhà vệ sinh dội nước lạnh, nhìn cảnh áo sơ mi trắng trên người Suzumiya ướt đẫm, các nữ sinh vui vẻ cười nói chụp lại dáng vẻ chật vật đầy xấu hổ ấy.
Trần Thải Tinh trong mơ vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ đành đứng nhìn từng lần từng lần Suzumiya bị bắt nạt.
Sau đó những nam sinh cũng tham gia bắt nạt cô, buông lời sỉ nhục Suzumiya, Suzumiya trở thành kẻ thấp kém nhất trường.
Đối với việc Suzumiya bị bắt nạt, nhà trường coi như không biết, thậm chí còn nhắc nhở Suzumiya không được quá đáng, phải hoà đồng với bạn bè.
Trần Thải Tinh: Muốn chửi thề.
Lễ kỷ niệm thành lập trường sắp diễn ra.
Yuko phát hiện học trưởng Takahashi vẫn còn chưa hết mơ tưởng đến quái vật Suzumiya kia, cô ta quyết định chơi bút tiên, mời bút tiên đến giết Suzumiya. Cô ta còn lấy được hình từ tay Sawano Hiroshi, dự định sẽ in ra dán khắp trường để cho mọi người đều biết Suzumiya là quái vật kinh tởm.
Bút tiên bút tiên, ta là tiền kiếp của ngươi, nếu muốn cùng ta nối duyên…
Bầu trời biến thành màu đỏ máu.
Sau khi tỉnh giấc, Trần Thải Tinh vẫn còn đắm chìm trong sự phẫn nộ, cảm nhận rõ những nỗi đau khổ kia. Một lúc lâu mới có thể lấy lại được tinh thần.
Suzumiya đang làm bữa sáng ở dưới nhà, Trần Thải Tinh chỉ ăn qua loa cho có rồi cầm cặp sách định rời đi thì bị Haruhi Suzumiya gọi lại.
“Nguyên Tinh, có phải cậu biết bí mật của tôi rồi không?” Giọng nói của Haruhi Suzumiya rất âm u, tạo cảm giác mê man. Nếu là người chơi bình thường sau khi trải qua một cơn ác mộng, nghe thứ âm thanh mê hoặc này nhất định sẽ nói ra sự thật.
Nhưng Trần Thải Tinh lại quay đầu nhìn Haruhi Suzumiya, nở nụ cười, nháy mắt nói: “Suzumiya cũng biết bí mật của tôi đúng không? Liên quan đến chuyện học bổ túc tiếng Anh ấy.”
Haruhi Suzumiya:…
“Thực ra chuyện học cùng giáo viên tiếng Anh là tôi tự nguyện.” Trần Thải Tinh chậm rãi xoay người, đầu óc rất tỉnh táo, nói: “Lúc trước tôi nói tôi thích con trai. Giáo viên tiếng Anh lại vừa giỏi vừa đẹp trai, tôi rất thích. Được rồi bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta nên đi học thôi.”
Trần Thải Tinh đi ra ngoài, bỏ lại Haruhi Suzumiya ở phía sau.
Đến tiệm tạp hóa, ba người Chu Tuy, Lâm Tín, Hoa Tùng đều ở đây, còn có ba người Chu ca ngày hôm qua. Vừa thấy Trần Thải Tinh, Chu Tuy lên tiếng ngay: “Sáng sớm nay lúc tiếng tàu hoả vang lên, Tiết Hạo đã xuống tàu nhưng sau đó biến mất không còn tăm hơi.”
“Có tiếng của tàu hoả hả? Tối hôm qua ngủ say quá không nghe thấy.” Trần Thải Tinh tỏ ra là mình đã biết.
“Tôi là Chu Kiện.” Chu Kiện chủ động chào hỏi, hôm nay tiếng tàu lúc sáng sớm hắn cũng nghe thấy, rõ ràng nhìn thấy Tiết Hạo xuống thế nhưng sau đó lại biến mất không chút dấu vết, hắn hiểu ra ngày hôm qua Nguyên Tinh nói chú ý người bên cạnh là ý gì. Tiết Hạo muốn đem hắn làm bia đỡ hắn lại làm trái ý gã, giờ hắn chắc chắn đã bị Tiết Hạo ghi thù.
Người ngày mai bị tàu hoả bắt đi rất có thể là hắn.
Nguyên Tinh là người từng trải qua chuyện tàu hỏa này nên hôm nay hắn mới mặt dày chờ Nguyên Tinh ở chỗ đường ray này.
“Ngày hôm nay mọi chuyện nên kết thúc rồi.”
Trần Thải Tinh không muốn nằm mơ thêm nữa, giấc mơ đêm nay chắc chắn là Haruhi Suzumiya bị giết sau đó quay lại trả thù trường học.
“Kết thúc? Các cậu có biện pháp giải quyết rồi hả?” Người chơi bên cạnh Chu Kiện hỏi.
Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn người kia: “Cứ chơi tới thôi.”
“???” Muốn chửi mà không chửi được.
Trần Thải Tinh đưa mắt nhìn bầu trời đầy mây, nói: “Trò chơi mới bắt đầu.”
Đúng vậy, ở thế giới này trò chơi mới thực sự bắt đầu, giống như những thứ quỷ quái xuất hiện trong trường học truy sát những người chơi.
Đi qua đường ray, người chơi bên cạnh Chu Kiện chà xát cánh tay, nhỏ giọng nói: “Mấy người có thấy học sinh hôm nay đều rất kỳ lạ không? Cảm giác rất đáng sợ.”
“Nhìn mắt bọn họ đi.” Lâm Tín đã sớm nhận ra, nhắc nhở một câu.
Người chơi lúc này mới chú ý tới điểm khác lạ, những học sinh này vẫn giống như mọi ngày cười nói vui vẻ, nhưng trong con ngươi lại lập loè màu máu, tất cả đều đã chết.
Mặc dù biết tất cả những học sinh này đều là quỷ, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, cảm giác an toàn đã không còn, thay vào đó là sự đáng sợ kỳ quái.
Chỗ bảng thông báo chật kín học sinh vây xem, có người chỉ trỏ nói: “Thật hay giả?”, “Suzumiya là nam sao?”, “Không thể nào Suzumiya có ngực, tuy hơi nhỏ nhưng chắc chắn có”, “Cậu không xem à? Haruhi Suzumiya không phải là nam mà là quái vật, cái kia của nam và nữ đều có”, “Kinh tởm thật!”, “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Tụ tập bàn tán linh tinh vui nhỉ?” Trần Thải Tinh ở sau lưng hỏi.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, người chơi được nhắc nhở kia chú ý đến mắt của những học sinh này, cả người đều nổi da gà. Đưa mắt nhìn Nguyên Tinh, thấy cậu không thèm quan tâm.
Một nữ sinh tỏ ra không hải lòng nói: “Không phải chúng tôi nói linh tinh, là thông tin trên bảng thông báo ghi vậy, có người từng thấy thứ ghê tởm kia của Suzumiya. Chỉ nghĩ tới chuyện cùng cô ta học cùng một lớp đã thấy buồn nôn rồi.”
“Nếu thấy buồn nôn có thể đến gặp bác sĩ thú y.” Trần Thải Tinh không khách khí, lạnh giọng nói: “Suzumiya là người bình thường, còn bọn mày đến người cũng không phải, còn để tao nghe ra một câu vớ vẩn nào nữa đừng hỏi tại sao bị đánh.”