Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 54: Người Hiểu Mình Nhất Trên Đời



Editor: Maris

???

Trần Thải Tinh đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm tờ giấy, trường học này năm nào cũng có người chết á? Không rõ ra sao, nhưng nhìn tờ giấy rồi nhìn những học sinh đang cặm cụi yên lặng học bài trong lớp, cậu lại cảm thấy như có gì đó vô cùng âm u ma quái.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.

Cả ngôi trường êm ắng đến lạ kì, ngày đêm đối lập như hai nửa âm dương. Trần Thải Tinh bị suy nghĩ của bản thân dọa cho sợ hết hồn, giương mắt nhìn xung quanh, cậu luôn cảm thấy rằng đám học sinh đang ngồi trong lớp bây giờ cũng chả phải người thật đâu.

Hầy, không nên tự dọa bản thân mình như vậy.

Nhưng nếu những gì cậu nghĩ là thật, vậy thế giới này không dễ chọc tí nào…

“Chị ơi?” Nguyên Cửu Vạn nhỏ giọng lên tiếng, sao nhìn tờ giấy xong thì ngơ luôn rồi?

Trần Thải Tinh cúi người đưa tờ giấy thấp xuống để Tiểu Cửu có thể nhìn thấy nội dung. Cậu suy nghĩ một chút, lấy ra một lá bùa Gặp quỷ, miệng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, vái trời nơi này không phải là lớp học của ma quỷ!

Nêu không, cậu sẽ bị doạ cho sẩy thai mất!

Sử dụng xong bùa Gặp quỷ, trong phòng học cũng không có gì thay đổi, nhóm học sinh mặc đồng phục vẫn nghiêm túc yên lặng học tập. Trần Thải Tinh vươn tay vỗ vỗ người ngồi đằng trước, bạn học nam đưa tờ giấy kia quay đầu lại, không dám nói chuyện, nháy mắt thầm dò hỏi làm sao vậy?

Thoạt nhìn vẫn là khuôn mặt khi nãy, may quá, không phải cái kiểu quay đầu lại lộ ra cái miệng lớn đỏ lòm cái lưỡi thè dài rồi gì gì mà tròng mắt lồi ra ngoài các kiểu. Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, chắc do mình suy nghĩ nhiều mà thôi. Chỉ chỉ cây bút trên bàn cậu bạn học, cậu ta cũng rất hiểu ý liền đưa qua.

【 Lớp các cậu cũng có người chết huh? 】

【 Không có. Đều là lớp 12, tôi cũng chỉ là nghe nói tới cái truyền thống hàng năm lớp 12 đều có người chết. 】

【 Nghe nói? 】

【 Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy, còn nói trường học này vì được xây trên một bãi tha ma nên giá đất ở đây rất rẻ. Có lẽ là vì vị kia khi đó còn trẻ, lại là đàn ông, nên tuổi trẻ khí thịnh không sợ hãi gì cả, cứ thế mà xây dựng trường học. 】

Trần Thải Tinh nghĩ thầm, thằng nhóc kia, cậu có biết là nghe xong mấy lời “nghe nói” của cậu tôi suýt chút nữa đã sảy thai luôn rồi không!

【 Năm ngoái ai chết thế? Chết như thế nào? 】

【 Năm ngoái không có người chết. Nhưng trước đây thì lại có, tôi cũng chỉ là nghe những người khác nói, cậu đừng nói là do tôi nói nha, trường học không cho phép chúng tôi nhắc đến chuyện này, lão Lưu quản lí chuyện này đặc biệt nghiêm khắc, cậu đừng phản bội tôi đó! 】

Đến ngay cả tên của cậu là gì tôi còn không biết thì phản bội kiểu gì! Hơn nữa, mấy tin đồn mà cậu nói với tôi đối với bên ngoài cũng không có tác dụng gì, thật không có chút gì để tôi có thể bán đứng cậu cả. Trần Thải Tinh nhìn cậu bạn học đeo kính kia, cảm thấy bi thương nhàn nhạt còn có cảm giác muốn đánh người.

Hai người ở đây truyền giấy qua lại, lớp trưởng ngồi đằng trước lại trừng mắt nhìn bạn học nam bàn trên, nói: “Không được gây chuyện, lo học cho tốt đi, bằng không sẽ bị trừ điểm như thường lệ.”

Bạn học nam bị lớp trưởng khiển trách, vội quay người ngồi ngay ngắn lại tiếp tục đọc sách viết chữ.

Xem ra trường học này cũng chỉ là trường bình thường, không phải kiểu trời tối thì học sinh toàn trường đều thành ma quỷ âm u như Trần Thải Tinh đã tưởng. Tất cả học sinh ở đây đều nghiêm túc học tập, chỉ có mỗi Trần Thải Tinh là rãnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy Nguyên Cửu Vạn lấy kẹo ra bỏ lên bàn, Trần Thải Tinh vừa nhìn thấy liền làm như không có chuyện gì, hai người sột soạt bóc giấy gói kẹo bắt đầu ăn.

“Trong lớp học không được ăn, muốn bị trừ điểm à.” Lớp trưởng nói.

Trần Thải Tinh ngậm kẹo: “Không sao cả, cậu cứ trừ đi, điểm của em trai tôi cứ ghi nợ vào tôi là được.”

Lớp trưởng:???

Cậu cho rằng đây là sòng bạc à?! Còn ở đó ghi nợ cho cậu?!! Lớp trưởng rất tức giận, nhưng đối với loại lưu manh như Trần Thải Tinh này cậu lại chẳng có biện pháp gì, đứa nhỏ này tuổi còn trẻ da mặt mỏng, nói với lão sư trừ điểm như bình thường cũng vô dụng, lớp trưởng chỉ có thể thở phì phò, không còn cách nào khác.

“Đừng tức giận, ăn kẹo đi nè.” Trần Thải Tinh cầm lấy viên kẹo muốn đút lót.

Lớp trưởng là một cô gái cả người toát ra khí chất kiên cường chính trực, đương nhiên sẽ không nhận hối lộ, bị chế nhạo như vậy mặt liền đỏ lên như sắp khóc tới nơi.

“Đừng khóc nha, tôi đang mang thai mà, nếu không ăn chút đồ chua sẽ cảm thấy buồn nôn á, cậu cũng đâu đành lòng nhìn tôi khó chịu đúng không?” Trần Thải Tinh biết được mấy học sinh trong phòng đều là con người, cũng biết bắt nạt em gái nhỏ bé là không tốt, vừa nói vừa cầm lấy kẹo đưa cho đối phương, đôi mắt to long lanh nháy một cái, cười híp mắt nói: “Tôi sẽ giữ kín chuyện này, chỉ có hai chúng ta biết thôi.”

Lớp trưởng hai má ửng hồng cầm lấy kẹo, lần này không phải do tức giận, mà là do cô cảm thấy được chị gái này thật đẹp! Không hiểu sao lại cảm thấy như có chút “say nắng”, nói: “Cậu, cậu nhỏ tiếng một chút đi.” Sau đó lúng ta lúng túng ngốc nghếch trở về chỗ cũ.

Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh trơ mắt nhìn Trần Thải Tinh dùng kẹo của mình dỗ dành một “em gái”.

Hắn không phải là người à?!

“Chị! Em cũng biết!” Nguyên Cửu Vạn phồng má nói.

Trần Thải Tinh ngậm kẹo thuận miệng nói: “Em chính là chị, chị chính là em, hai chúng ta là người một nhà, còn phân ai với ai làm gì.”

Nguyên Cửu Vạn vô thức nở nụ cười.

Hì hì.

Hai người ngồi yên trong lớp ăn kẹo, bỗng ở cửa sau vang lên hai tiếng gõ, lớp học đang cực kì yên ắng nên âm thanh vang lên cực rõ ràng, các học sinh trong lớp vẫn học tập như cũ, vốn không mấy để ý đến âm thanh vừa rồi. Cũng chỉ có học tra Nguyên Tinh Tinh cùng em trai thần đồng thiên tài của mình là quay đầu lại nhìn về phía cửa sau.

Trên tấm thủy tinh nho nhỏ nơi cửa lớp hiện lên một gương mặt…

Ánh mắt của đồng học Nguyên Tinh Tinh lóe lên tia sợ hãi.

Gương mặt in trên cửa sổ hướng về phía cửa chính đi qua, lặng lẽ đẩy cửa bước vào…

“Anh nhìn thấy gì mà trông sợ hãi vậy?”

“Há, tôi mới vừa còn tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, không ngờ lại là cậu.” Đồng học Nguyên Tinh Tinh nói.

Quách Dục: … Trần Thải Tinh rõ ràng cố ý, hàm ý rõ ràng chê hắn xấu như quỷ!

“Chị, chị thật tốt đó.”

Trần Thải Tinh không nói giỡn nữa, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn thấy quỷ à?”

“Không.” Quách Dục nhỏ giọng nói.

Mắc dù hai người đã cố ý nói chuyện nhỏ lại, nhưng ở trong bầu không khí học tập nghiêm túc yên tĩnh như hiện tại thì hiệu ứng âm thanh lại chẳng nhỏ tí nào.

“Ra ngoài đi dạo một vòng đi, đừng ở đây quấy rầy mọi người học tập.” Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu trốn đi, quang minh chính đại mà cúp học.

Lớp trưởng đứng lên, Trần Thải Tinh lập tức tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu mà báo cáo: “Lớp trưởng, bụng tôi đau quá, có khả năng là em bé bị thiếu dinh dưỡng, ở trong này ngột ngạt quá, tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút, một lát sẽ quay lại.”

“… Cứ đi, đi đi.”

Ba người đi ra ngoài, Trình Lập Phong đã đứng sẵn ở đầu hành lang bên ngoài, không nói không rằng gia nhập băng đảng học sinh cá biệt cúp học. Ra khỏi khu vực phòng học, Quách Dục liền bắt đầu bô bô cái miệng: “Lão Trình anh không thấy đâu, Nguyên tỷ hiện tại nam nữ đều ăn, đến cả lớp trưởng cũng không buông tha.”

“Cậu nói lung tung gì đó, người ta lúc nãy không có như vậy.” Trần Thải Tinh hờn dỗi nói.

Quách Dục: Chị đại của tôi ơi, tôi xin chị thương xót tôi đi, chị thế này tôi làm sao mà cưới vợ đây hả! Hắn cảm thấy mình hình như sắp bị chứng sợ hãi phụ nữ rồi ó!

Thật ra Trình Lập Phong từ đầu tới đuôi đều nhìn thấy, hắn liếc nhìn trang phục nữ sinh của Trần Thải Tinh. Trong đêm tối, Trần Thải Tinh trông rất bắt mắt, nghi hoặc nhìn sang, trên mặt còn mang nụ cười hờn dỗi lúc đùa giỡn với Quách Dục, trong mắt lấp lánh như cả dải ngân hà, long lanh đáng yêu, thời khắc này, trái tim Trình Lập Phong đột nhiên hẫng một nhịp.

…Vóc người nhỏ nhỏ của Nguyên Cửu Vạn lúc này lặng lẽ chen vào đứng ở giữa, tách Trình Lập Phong cùng Trần Thải Tinh ra…

Trần Thải Tinh không biết Trình Lập Phong vừa rồi vì nụ cười của mình mà tim đập chậm một nhịp, cũng không biết trong lòng Tiểu Cửu đang đầy giấm chua, rốp rốp cắn nát viên kẹo nói: “Học sinh của trường học này là thật.”

“Khi trời tối tôi đã dùng bùa Gặp quỷ, trong lớp sạch sẽ không có gì hết.” Quách Dục nói.

“Lần đầu tiên tôi mới thấy chúng ta phải tìm ra quỷ của thế giới trò chơi này đó, có chút thú vị.” Trần Thải Tinh cũng dùng lá bùa, có mấy người đứng ở cửa khu dạy học, nhìn tới nhìn lui một chút đồ bẩn thỉu cũng không thấy, hoàn toàn sạch sẽ.

Y như thế giới hiện thực vậy.

Quách Dục rất lạc quan, “Không có quỷ cũng tốt, ít nhất thế giới này không có mấy trò jumpscare hù người, cũng sẽ không xảy ra án mạng.”

“Không tìm được thì sẽ không lên lớp được, mãi mãi học lớp 11.” Trần Thải Tinh nhìn về phía Quách Dục, “Cậu muốn suốt đời làm học sinh như vậy sao?”

Quách Dục: “Anh nói xem anh có phải là đang mắng tôi không?”

“Chuẩn không cần chỉnh.” Trần Thải Tinh thừa nhận.

Quách Dục: … Xem như anh lợi hại.

Tại sao sau khi Trần Thải Tinh mặc trang phục nữ, lực sát thương lại tăng lên dữ dội như thế, quả thực là không ai địch nổi.

Đi cũng đi rồi, không thể cứ thế mà mặt dày trở về phòng tự học lần nữa. Bốn người ở sân trường dạo qua một vòng, khảo sát kĩ địa hình. Toàn bộ trường học nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lớn là bởi vì có một mảnh đất bỏ hoang, nghe nói là chuẩn bị xây dựng một phòng thí nghiệm mới. Nhỏ là vì đất hoang được bao quanh bởi lưới sắt, làm khuôn viên hiện tại không lớn lắm.

Ngay cả khu đất hoang được bao quanh bởi lưới sắt cũng tìm luôn rồi, trời tối đen làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, nhưng lại chả có con quỷ nào.

“Sạch sẽ như vậy sao?”

Không có quỷ, vậy không có điều kiện kích hoạt tử vong.

Trần Thải Tinh ngược lại luôn cảm thấy rất bất an, cậu liếc nhìn Trình Lập Phong, Trình Lập Phong cũng cau mày, lo lắng đi cùng cậu.

Cửa khu kí túc xá khóa chặt, quản xá* chắc đang ở trong phòng xem ti vi.

(*) người quản lý ký túc xá

“Bằng không cứ quay về lớp học đi?” Quách Dục nói.

Trần Thải Tinh lười quay về phòng học, bọn họ cũng không thuộc dạng đam mê học tập gì cho cam, ở đó chỉ có nước nói chuyện phiếm làm phiền mấy bạn học sinh chăm chỉ mà thôi, còn không bằng về ký túc xá đi ngủ. Vì vậy cứ thế mà gõ cửa ầm ầm.

Không bao lâu liền thấy quản xá đi ra, không mở cửa, cách một lớp cửa kính mà nói: “Thời gian tự học buổi tối còn chưa hết, không thể trở về ký túc xá.”

Quách Dục còn tưởng rằng Trần Thải Tinh sẽ có đạo cụ gì đó, chỉ thấy Trần Thải Tinh móc ra một xấp tiền.

Hiểu luôn, dùng tiền đè người.

Bản thân Quách Dục là một phú nhị đại, thời điểm tuổi trẻ đôi mươi cũng từng dùng tiền như vậy, không ngớ tới sẽ có một ngày hắn lại được chứng kiến Nguyên tỷ dùng đến thứ này.

Quản xá mở cửa ra, ánh mắt cảnh giác nhìn về bốn phía, tựa như đang chột dạ.

“Không có ai hết.” Trần Thải Tinh cầm tiền, cười híp mắt nói: “Dì cũng biết, chúng tôi là học sinh trao đổi, trường học đối với chúng tôi quản không nghiêm lắm.”

Quản xá nhìn sấp tiền trong tay Trần Thải Tinh.

“Ít nhiều gì cũng là bằng một tháng lương của dì nhỉ?”

“Ba ngàn hai.”

Trần Thải Tinh: “Như vậy đi, tôi cho dì 3 vạn, cho tôi một chiếc chìa khóa cửa của kí túc xá này, dì yên tâm, nếu trường học muốn xử lí chuyện này, dì cứ đẩy chúng tôi lên chịu tội, biết ba tôi là ai không?”

Dì quản xá lắc đầu, ánh mắt hiếu kỳ.

“Không nói cho dì biết đâu.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm người giàu nhất ở thế giới này là ai cậu làm sao biết được, cười hì hì nói: “Tiền dư nhiều quá mà, sợ có người bắt cóc tôi và em trai nên tôi phải khiêm tốn thôi.”

Quách Dục nhìn số tiền trong tay của chị Nguyên, chị cùng “khiêm tốn” không có chút dính líu gì hết!!

“…” Dì quản xá nghĩ một hồi, gật đầu đáp ứng: “Tôi cảnh báo trước nhá, nếu như trường học xử phạt, tôi không biết gì hết đâu đó.”

“Được thôi.”

Trần Thải Tinh không buồn để tâm mà trả lời, chuyện của hiệu trưởng cùng chủ nhiệm còn chưa có bị khui ra, đoán chừng là do có nhân vật tai to mặt lớn nào đó đứng sau đỡ đầu. Chủ nhiệm Lưu vẫn còn đang ở nhà dưỡng thai, cậu cũng không ngại giả làm cha của đứa bé trong bụng Lưu lão sư mỗi ngày đâu.

Có điều, sử dụng đạo cụ thì trong bụng có em bé không nhỉ?

Câu hỏi thế kỷ.

Bà dì quản xá vừa nhìn liền cảm thấy gia đình của cô bé này hẳn là dạng có quyền có thế, nghĩ đến điều này, tâm lý lo lắng cũng dần vơi đi. Cười ha ha nhận tiền, cho bốn người tiến vào, Trần Thải Tinh thuận miệng hỏi: “Trường học chúng ta có người chết đúng không?”

“Ừm, có người chết rồi.” Dì quản xá đã nhận tiền đâu thể không nói, thở ngắn thở dài: “Khối 11 của các cậu còn tốt lắm, nhưng học sinh lớp 12 áp lực rất lớn, quãng thời gian trước còn có một đứa trầm cảm đến mức tự sát, có điều tự tử không thành, được phát hiện kịp thời, người nhà đưa về rồi.”

Trình Lập Phong hỏi: “Vậy dì nói người chết rồi là ai vậy?”

Dì quản xá cầm ba vạn tệ nóng hổi trong tay, nghĩ thầm, bạn học nữ này cùng em trai của mình thì không có gì hết, chỉ là hai người đàn ông đi cùng phía sau, một mũm mĩm một cường tráng, nhìn tuổi tác cũng không giống học sinh, chắc không phải là vệ sĩ đó chứ? Dì cũng không dám lấy cứng đối cứng, sợ tiền bị lấy lại, liền nói: “Tôi đang muốn nói đến chuyện xảy ra mấy năm trước, khoảng thời gian đó cứ mỗi năm đều sẽ có học sinh cấp ba tử vong, phụ huynh làm lớn chuyện, bộ giáo dục xem xét chuyện này rất nghiêm túc, nói sẽ giảm áp lực, không thể để hàng năm lại có chuyện này xảy ra nữa, trường học chúng ta hiện tại đã thoải mái nhiều rồi, hơn nữa giáo viên quản lí nghiêm cũng là muốn tốt cho các cậu thôi…”

“Mấy năm trước đã bắt đầu có người chết à?” Trần Thải Tinh ngắt lời bà dì đang lải nhải.

Dì quản xá nhớ lại một chút, nói: “Tám năm trước, cứ sau mùa hè hằng năm đều có người chết, đều là học sinh giỏi với thành tích học tập cực tốt, nói là thi đại học áp lực quá lớn, sau đó thì một đi không trở lại, từ năm đó trường học liền chú trọng hơn đến tâm lý của học sinh, không để sự việc tương tự xảy ra.”

Tám năm trước đã bắt đầu có học sinh tự tử, sáu năm liên tục, một đi không trở lại, từ năm ngoái đến lứa năm ba năm nay thì không có học sinh nào chết cả.

Cũng không đúng, học sinh hậm hực tự sát năm trước, tuy là không thành công, nhưng năm nay cũng không có thi đại học, nói không chừng…

“Địa điểm tự tử là ở đâu?” Trần Thải Tinh hỏi.

“Có người nhảy lầu, lầu cao nhất trong trường chúng tôi là lầu tổng hợp, cũng có người trong phòng học treo cổ ở trên quạt, có người uống thuốc ngủ, gần nhất chính là cắt cổ tay, chính là ở trong túc xá … “

“Ký túc xá nữ huh? Phòng nào?” Quách Dục nhớ đến PUA liền hỏi.

Lần này dì quản xá có chút quanh co, Trần Thải Tinh hiểu được hỏi: “Nơi này à? Trong phòng chúng tôi ở đúng không?”

“Phải, là phòng các cô cậu đang ở, nếu cô cậu không muốn ở nữa, tôi có thể đổi sang lầu bốn cho.”

“Không cần.” Trần Thải Tinh từ chối. Bọn họ chính là đang đi tìm quỷ, không ngờ lại trực tiếp ở cùng quỷ luôn.

Lần này theo như thông thường thì người chơi có nam có nữ, cần phải phân ra ký túc xá riêng biệt. Nhưng trong trò chơi thì tất cả đều được sắp xếp trong tòa nhà này, nói là nơi dừng chân dành cho mọi người, cũng chỉ có người chơi là nữ, cả tòa nhà đều là nam sinh.

“Học sinh tự sát chủ yếu là nam hay nữ?”

Dì quản lí tỉ mỉ nhớ lại một hồi, “Phần lớn đều là nữ sinh, chỉ có hai cậu nam sinh.”

Bốn nữ sinh cùng hai nam sinh. Người cắt cổ tay tự sát trong ký túc xá của bọn họ là nam.

Trở về phòng, Quách Dục nói: “Không ngờ còn có nam sinh, mấy anh nói xem, nam sinh mà bị PUA có phải thật sự có áp lực học tập rất lớn hay không?”

Có thể Quách Dục là dựa trên tư duy thẳng nam mà suy luận, nhắc đến người bị PUA hại đầu tiên đều nghĩ đến nữ sinh, quãng thời gian trước tin tức lan ra cũng đều là mấy nữ sinh bị hại.

“Vậy cậu nói xem, người áp dụng PUA trên người học sinh là nam hay là nữ?” Trần Thải Tinh hỏi ngược lại.

Quách Dục không xác định: “Nam? Nhưng nếu người bị hại là nam sinh, vậy là nữ cũng được, hay cả nam cả nữ đều có?”

“Chỉ có một người, rất nam tính.” Trần Thải Tinh nói, nhìn thấy Quách Dục tò mò muốn hỏi liền nói, “Đừng hỏi, đây chính là giác quan thứ sáu của con gái, có tin hay không?”

Tôi tin cái con khỉ ấy! Đại ca à anh là nam đó! Con mẹ nó làm gì mà có cái giác quan thứ sáu chứ! Quách Dục ở trong lòng điên cuồng chửi rủa, nhưng hắn nhát gan chỉ dám oán thầm chị Nguyên.

Rất nhanh chóng chuông vang lên báo hiệu kết thúc giờ tự học.

Xong tiết tự học buổi tối, nhóm học sinh lục đục trở về ký túc xá.

Trần Thải Tinh kéo Tiểu Cửu đi rửa mặt trước, phòng rửa mặt công cộng không tiện chút nào. Hai người rửa mặt xong, lúc đi ra đụng phải một bạn học nam, nam sinh vừa nhìn thấy Trần Thải Tinh thì lui lại nhìn cậu chăm chăm, sao lại có nữ sinh ở đây vậy?

“Bạn học nhỏ, nhìn có đẹp không?” Hai má Trần Thải Tinh ướt đẫm, từng giọt nước chầm chậm lăn xuống.

Hai má nam sinh đó đỏ lên, không nói thành lời, Trần Thải Tinh cười híp mắt nói bye bye, Nguyên Cửu Vạn đi ở phía sau, nhìn chằm chằm tên nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn lại một chút dáng vẻ cùng gương mặt của tên kia, nhất thời cảm thấy thật hận!

“Chị ơi, chị thích cái tên nam sinh xấu xí đó sao?”

“???” Trần Thải Tinh cúi người véo má Tiểu Cửu: “Sao lại học theo chị cái bệnh nhan khống này rồi? Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Chị của em coi như là có thèm khát đi chăng nữa cũng sẽ không xuống tay với trẻ vị thành niên đâu, chị đây có phép tắc đàng hoàng nhé.”

Nhưng tại sao khi cậu mặc nữ trang chỉ cần ngoắc ngoắc tay liền ra dáng Mary Sue mà nam trang thì không ai yêu thích? Nhớ tới điều này mặt Trần Thải Tinh lại thấm đẫm nước mắt.

Vẻ mặt của “trẻ em vị thành niên” Nguyên Cửu Vạn đi sau cậu lại càng trở nên thù đời hơn.

Hắn hiện tại hận không thể một phát lớn nhanh.

Nhưng giờ thì không được, hắn sợ bị đánh chết.

Rửa mặt xong, trở lại ký túc xá, Trần Thải Tinh lấy quần của mình từ ba lô trò chơi ra treo lên móc, ở đằng kia lau mặt, thuận tiện bôi chút kem dưỡng da cho hai cái má của Tiểu Cửu. Quách Dục ở bên cạnh nhìn với mắt phức tạp, “Tinh à, cậu chắc là có anh trai sinh đôi đúng hong?”

“Cậu nói xem? Có muốn tôi cho cậu xem đại bảo bối của tôi hay không?” Trần Thải Tinh một tay chậm rãi đem váy vén lên, làn váy lướt qua đôi chân dài thắng trắng trẻo mịn màng từ từ được cuộn lên.

Quách Dục: “!!! Đừng đừng đừng.”

“Cậu nuốt nước miếng.” Trần Thải Tinh thả váy xuống, cười hì hì vỗ vai Quách Dục, “Em trai, cậu xong rồi.”

“Cầu xin cậu tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết rõ là mình thích nam hay nữ nữa.” Mặt Quách Dục như đưa đám, đôi chân Trần Thải Tinh ở trong game vừa trắng vừa thẳng, dáng người rất thu hút. Điều đáng nói là mấy nữ nghệ sĩ đẹp hơn hắn cũng đã nhìn qua rồi, nhưng lạ cái là không ai có mị lực kỳ quái như Trần Thải Tinh.

Không trách được hắn nuốt nước miếng, đại ca quá đỉnh đi mà!

“Lão Trình anh nói xem? Vừa nãy anh cũng nhìn thấy đúng hong? Có phải là vừa trắng trẻo vừa mịn màng hay không, tôi thật sự cảm thấy tôi vẫn còn thẳng, thật sự đó.”

Trình Lập Phong dời ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ không nói gì, có điều chỉ có mình hắn biết rõ vừa nãy hắn có cảm giác chột dạ.

Tất cả những thứ này đều bị Nguyên Cửu Vạn thu vào đáy mắt, hắn lặng lẽ nhìn Tinh Tinh, Nguyên Cửu Vạn cảm thấy trên đầu tóc của mình hẳn đang lặng lẽ chụp lên một chiếc mũ xanh xanh phát ra hào quang chói lóa… Không thể để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa!!

“Chị ơi, em buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi chị ơi.” Nguyên Cửu Vạn bán manh.

“Ngủ đi.” Trần Thải Tinh lên giường ôm lấy Tiểu Cửu, hai người chen chúc nhau trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn có thể ngủ được.

Gian phòng thoắt cái chìm vào trong màn đêm.         

Tắt đèn vào lúc 11:30.

“Rất nhanh trời sẽ sáng thôi.” Trần Thải Tinh nói.

Trình Lập Phong cùng Quách Dục đều biết điều này có ý gì, nam sinh hóa quỷ trong căn phòng này nói không chừng sẽ xuất hiện trước lúc trời sáng á.

Trời sắp sáng, đêm đen bên ngoài vẫn không có gì thay đổi.

Gian phòng hoàn toàn yên lặng không có chút âm thanh, bỗng nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng thăm dò: “Đã ngủ chưa? Chị Tinh, chị nhìn thấy gì không? Tôi không nhìn thấy gì hết.”

“Ngủ đi, có lẽ là đang ngủ sẽ xuất hiện.” Trần Thải Tinh sâu xa nói.

Quách Dục vốn không sợ, bây giờ nghe thấy âm thanh xa xa lại tự mình não bổ thêm nội dung, liền cảm thấy sợ hãi. Hắn liếc nhìn giường trên, thảo luận nói: “Lão Trình, anh có thể ngủ cùng tôi không?”

“… Giường nhỏ chen không nổi.”

“Ha ha ha ha.” Trần Thải Tinh cười ra tiếng, “Trình Lập Phong không ngờ cậu lại hài hước như vậy đó. Mau ngủ đi đừng phát ra tiếng gì hết.” Lời nói cuối cùng là nói cho Quách Dục.

Quách Dục bị trách xong, không nói thật đúng là không sợ, đắp chăn lại: “Ngủ ngủ ngủ.”

Ký túc xá liền trở nên cực kì yên tĩnh, cửa sổ bị gió thổi he hé mở ra phân nửa.

Quách Dục nằm co rúm trên cái giường dưới sát cửa sổ, cảm thấy có chút lạnh, liền lấy chăn bao lấy chính mình. Tầng một ký túc xá bị khuất sáng, ánh trăng yếu ớt nhẹ nhàng xuyên qua, mơ hồ có thể nhìn thấy bên mép giường của Quách Dục có một bóng đen gầy gò lặng yên đứng đó, cái bóng cúi người xuống, đầu nhìn về phía giường, ngơ ngơ ngác ngác chậm rãi leo lên giường.

Quách Dục càng ngủ càng lạnh, như thể trong ngực ôm một khối băng, lưng hắn dán chặt mặt tường phía sau, gắt gao đem chăn bọc lại.

Bóng đen di chuyển vào bên trong, toàn bộ thân ảnh cuộn mình lại giống như con tôm, cổ tay giơ lên, một tay kia nắm chặt một con dao.

Dao từ từ lướt qua làn da nơi cổ tay, phát ra âm thanh rất nhỏ…

Tí tách, tí tách, tí tách…

Có tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống, va chạm trên mặt đất.

Cả phòng yên ắng, bóng đen kia co lại thành một đoàn, cắn môi nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt lông mi run run, nhìn vào liền biết hắn rõ ràng rất sợ nhưng vẫn làm.

“Tại sao càng ngày càng lạnh thế này…” Quách Dục co người lại thì thầm, cho đến khi hắn nhìn thấy một người xa lạ ở sau gáy, hắn, hắn, tại sao trên giường của hắn lại có một người con trai thế này! E rằng không phải đơn giản là một tên con trai, mà là nam sinh quỷ kia! Quách Dục nhớ lại mấy lời ban nãy, cả người cứng ngắc tại chỗ, rất sợ hãi quay đầu nhìn hình dáng con quỷ.

Nhưng con quỷ dường như là không thấy được hắn, Quách Dục khẩn trương dựa vào tường, lê lết đến điên cuồng, con quỷ liền nằm ở bên giường duy trì tư thế như vậy một hồi lâu. Quách Dục một bên vừa nhìn chằm chằm sau gáy nó, một bên nhẹ nhàng gõ xuống ván giường, giấc ngủ của lão Trình thường không sâu, mau mau tới cứu tôi a a a!!

Trình Lập Phong nghe thấy tiếng động quả nhiên tỉnh giấc, “Lão Quách?”

“Tôi, đến rồi.” Giọng Quách Dục rất nhỏ, nhưng cho dù là hắn gõ ván giường hay nói chuyện, con quỷ nằm ở mép giường hắn vẫn luôn bất động.

Chắc không phải là chết rồi đó chứ?

Liền nghe thấy có âm thanh tí tách, có mùi máu tanh.

Trình Lập Phong lanh lẹ nhảy xuống giường, Quách Dục liền thấy chỗ đứng của Trình Lập Phong xuyên qua ánh tay của con quỷ, hắn nhớ tới, vì muốn tiết kiệm tiền mua đạo cụ, hắn đã nói trong hai người một người dùng bùa Gặp quỷ là đủ, nên giờ lão Trình vô dụng rồi.

Quách Dục khoát tay, ý bảo đứng xa một chút. Hắn liếc nhìn giường bên kia, là chị Nguyên đang ngủ rất say.

“Nguyên Tinh, tỉnh lại đi.” Trình Lập Phong đi qua đánh thức Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh rất nhanh tỉnh lại, xem là Trình Lập Phong, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Anh xem đi, bùa của tôi vô dụng rồi.” Trình Lập Phong nói.

Trần Thải Tinh nhìn về phía giường của Quách Dục, Quách Dục vô cùng đáng thương dùng thân thể mủm mĩm dán chặt vào tường, điên cuồng ra dấu với cậu, bên cạnh là một thân hình mảnh khảnh. Cậu quay người đi xuống giường, động tĩnh của bọn họ lớn như vậy, nhưng cũng không làm con quỷ giết người hay biến mất, nó giống như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình vậy.

“Chị ơi?” Nguyên Cửu Vạn cũng đã tỉnh, nhìn thấy Trình Lập Phong đứng bên giường, nhanh chóng kéo tay của Trần Thải Tinh, nói: “Chị ơi, có quỷ kìa, em sợ quá.”

Trần Thải Tinh nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Cửu, “Không sao cả” Nói xong luôn cảm thấy chỗ nào đó lạ lạ, nhưng dù nó có quan trọng như nào thì cuối cùng vẫn bị cậu lựa chọn xem nhẹ.

Nằm trên giường Quách Dục thật sự là quỷ, tuổi tác khoảng chừng mười bảy mười tám, là con trai, rất gầy, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, ngoại hình thuộc loại ngoan ngoãn thanh tú, vừa nhìn liền biết là dạng học sinh biết nghe lời con ngoan trò giỏi, đến móng tay cũng sạch sẽ, giờ phút này mặt mày trắng bệch như tờ giấy, nhắm chặt hai mắt không có hô hấp, ngón tay nắm chặt dao, cổ tay của một bàn tay khác máu chảy không ngưng nhuộm đỏ ván giường, tí tách vẫn còn đang tuôn máu.

Cắt cổ tay tự sát.

“Quay lại khoảnh khắc trước khi chết à?” Trần Thải Tinh cau mày, đưa tay vổ vỗ con quỷ.

Quách Dục một mặt muốn chửi thề. Trần Thải Tinh vỗ xuống, tay chạm vào có chút lành lạnh cứng ngắc, nhưng quả thật có thể chạm được. Nam sinh chậm rãi mở mắt ra, con người đen thẳm nhìn Trần Thải Tinh, có chút xấu hổ, suy yếu nói: “… Thầy ơi, xin lỗi, đều là em không tốt, đều là em không tốt, người như em thật đáng chết…”

“Cậu không đáng chết.” Trần Thải Tinh thử trả lời.

Nhưng đều vô dụng, nam sinh quỷ vẫn luôn lặp lại câu nói này, nói xong suy yếu nhắm hai mắt từ từ đi đến cái chết.

Lưng Quách Dục dán vào tường suốt một đêm, khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, nam sinh quỷ trên giường cũng biến mất.

“Bà mẹ nó, mấy anh không biết đâu, tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy nó, làm tôi sợ muốn tè ra quần.” Vành mắt Quách Dục đen như gấu trúc, nói, “Không được, đêm nay tôi muốn đổi giường ngủ. Đổi với người không biết sợ là gì, lão Trình, ngày hôm nay anh dùng bùa Gặp quỷ tôi không cần nữa…”

Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ tới chuyện này, cậu liền biết lạ ở chỗ nào rồi.

“Tiểu Cửu, em có dùng kim tệ mua đạo cụ không?”

“Không …” Nguyên Cửu Vạn manh manh nhanh miệng đáp, đột nhiên phản ứng lại, bày ra bộ dáng làm sai, tội nghiệp nói: “Anh ơi, em có mua, em có thể kiếm được rất nhiều kim tệ, em có thể nuôi ca ca.”

Tâm Trần Thải Tinh mang trái tim mềm nhũn của người cha già, nhìn đi, đây là đứa bé mà cậu nuôi đó, vừa hiếu thảo lại vừa ngoan ngoãn nghe lời.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì hết, muốn mua cứ mua, chờ Tiểu Cửu của chúng ta lớn khôn thành tài, anh còn phải dựa dẫm vào Tiểu Cửu đó.”

Cứ thế mà che đậy thành công.

Rửa mặt xong, đến giờ tập thể thể dục buổi sáng.

“Có đi hay không? Tất cả mọi người đều đi cả rồi?”

“Bụng tôi lớn như thế này lỡ như động thai khí thì người nào chịu trách nhiệm?” Trần Thải Tinh xoa bụng, “Cậu sao?”

Quách Dục: “Tôi xin lỗi.” Có điều vừa nói liền cảm thấy thật sự tò mò, “Chị Nguyên, chị sử dụng vật phẩm cải trang thành nữ, đến cái bụng này cũng là cải trang sao? Nhìn rất ra dáng nha, vừa nhìn liền nghĩ chắc cũng phải năm, sáu tháng rồi đi, bé có đạp chị không?” Chị của hắn lúc mang thai cũng không khác biệt lắm, Quách Dục có biết chút ít. Miệng tiện hề hề nói: “Có ăn Vitamin B11 không? Còn có canxi, thứ phát triển trí óc trẻ em gì gì đó … “

“Cậu thử nói thêm một chữ nữa đi, thằng nhỏ của cậu liền bị phế ngay luôn có tin không hả?!” Trần Thải Tinh cười lạnh một tiếng.

Quách Dục: “…” Bé mập khốn khổ.

Bốn người không đi tập thể dục, trực tiếp đi đến nhà ăn. Chuyện con dấu ngày hôm qua, thương nhân nhận thầu nhà ăn, cũng chính là chủ nhiệm nhân sự đã cùng hiệu trưởng làm loạn một trận, em trai của cô mặc kệ, không làm chỗ dựa cho cô nữa, để xem các người cho học sinh ăn cái gì! Kết quả không ngờ Trần Thải Tinh lần nữa sử dụng “năng lực của đồng tiền” mời đầu bếp về làm cơm, cũng không phải đầu bếp năm sao gì nhưng trình độ cũng kha khá, tiền còn nhiều lắm, hơn nữa chỉ cần một tháng, có đầu bếp rồi, sau chỉ cần mua nguyên liệu nấu ăn phong phú một chút, mua nhiều thức ăn mặn là được.

“Sáng sớm muốn ăn cái gì?”

“Có súp thịt viên cay, tiểu long bao*, sữa đậu nành mới xay, bánh mì thịt bò, phở bò…” Dì lấy cơm vui sướng cao hứng báo cáo tất cả với Nguyên tổng.

(*) loại bánh bao bên trong có nước súp

Nguyên tổng vừa đến, tiền lương của người rửa chén cũng tăng, mặc dù chỉ là một tháng, nhưng tăng gấp đôi một tháng lương không lấy cũng thật uổng phí.

Bốn người mỗi loại đều lấy một ít, bày đầy một bàn. Quách Dục hì hục uống canh, cắn một ngụm hơn nửa cái bánh mì thịt bò, còn tranh thủ thời gian nói: “Dậy sớm thế này làm gì?”

“Đi điều tra giáo viên, những người dạy ở trường tám năm trở lên.” Trình Lập Phong nói.

Trần Thải Tinh gật đầu, “Tôi đi hỏi thăm về năm học sinh đã chết khác, buổi tối lại cắm chốt.”

“A? Vậy tôi phải ăn nhiều một chút.” Quách Dục uống canh.

“Thật ra còn có cách khác không cần phải phiền phức như đi điều tra mấy giáo viên kia.” Trần Thải Tinh nhấp một hớp sữa đậu nành, ung dung thong thả nói: “Dùng bùa Ác quỷ.”

Quách Dục vừa suy ngẫm vừa nói, “Tối qua tại sao không dùng?”

“Không dễ khống chế.” Trình Lập Phong nói.

Trần Thải Tinh thấy Quách Dục còn chưa rõ, bèn giải thích: “Nếu vị giáo viên kia đã từ chức thì sao? Dù sao hai năm qua cũng không có người chết, dùng bùa Ác quỷ, nếu không tìm được vị giáo viên kia, cậu nói xem ai sẽ chết đây? Trò chơi này đặt cạm bẫy ở khắp nơi, nếu sơ xuất dù chỉ một chút, một trò chơi từ đơn giản cũng có thể trở nên cực kì khó nhằn.”

Nhưng càng đơn giản sẽ càng dễ làm cho người ta mất đi phán đoán.

“Vẫn là nên đi tìm vị giáo viên kia thôi.” Trình Lập Phong nói.

Quách Dục gặm bánh nhìn hai người, nói: “Hai người các anh một xướng một tùy trông rất nhuần nhuyễn …”

“Làm gì có chuyện đó, chị ấy chỉ xướng cùng em thôi, chị với em là cặp đôi hiểu nhau nhất trên đời!” Nguyên Cửu Vạn phồng má không vui, lớn tiếng nói.

Trần Thải Tinh không quan tâm lắm lời nói của Quách Dục, véo véo má Tiểu Cửu, cười híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ nhóc nói: “Đúng rồi, chị và Tiểu Cửu mới là người hiểu nhau nhất trên đời!”

Học sinh tiểu học cứng đầu ngây thơ. Đứa nhóc của mình sao có thể đáng yêu đến vậy chứ!

Nguyên Cửu Vạn nghe ra giọng điệu như dỗ con nít của cậu, lần nữa nhìn qua Trình Lập Phong ở phía đối diện, ánh mắt như hổ rình mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.