Mấy người chơi dưới tình huống nào đó là quan hệ cạnh tranh, nhưng với điều kiện không xâm phạm đến lợi ích lẫn nhau thì hợp tác cũng chẳng hại gì.
Ba người nhanh chóng đồng ý, người đầu trọc tên là Tống Lôi, người có dị năng hệ sấm sét, người mặt có sẹo tên Sở Quang Bân, hệ phong, người chơi nữ là Thiệu Hồng, người có dị năng hệ hoả, dị năng của ba người phối hợp với nhau sẽ tăng gấp đôi lực sát thương, lửa đốt, thổi gió, thêm vào chút sấm sét, hiện tượng thiên văn tự nhiên chỉ còn thiếu mỗi sức mạnh. (chỗ này tác giả ghi hệ điện, nhưng mà hệ sấm sét cũng là điện giật với cả từ mấy chương trước thì năng lực của lão Trình là sức mạnh nên mình sửa thành hệ sức mạnh nha~)
Thiếu lão Trình.
Trình Lập Phong hệ sức mạnh, nhưng lại là người của F4 bọn họ.
“Dị năng của cô là gì?” Tống Lôi hỏi.
Trần Thải Tinh bình tĩnh cười, “Không có dị năng, chỉ có công pháp.” Dưới hoàn cảnh cường giả vi vương thế này, giấu dốt là tự diệt mình.
“Công pháp?” Ánh mắt Tống Lôi nhìn Trần Thải Tinh trở nên cẩn thận hơn nhiều.
Hèn gì cô ta không có tiền mua thuốc dị năng, thì ra đều dùng để mua công pháp. Công pháp quý giá hơn thuốc dị năng nhiều.
“Tiểu Tùng nhà tôi còn phải làm phiền giáo sư Phương chăm sóc.” Trần Thải Tinh cố ý thông báo quan hệ của mình với Dương Tùng một cách ái muội.
Hai tên thẳng nam Tống Lôi và Sở Quang Bân nghe không hiểu, nhưng Thiệu Hồng lại nhìn sang Trần Thải Tinh và thiếu niên kia.
Trần Thải Tinh vỗ tay Nguyên Cửu Vạn, nói: “Lúc ở viện nghiên cứu thì ngoan ngoãn học tập, nếu bị ức hiếp thì nói cho em, đừng sợ, biết không?”
“Biết rồi, bảo bối.” Nguyên Cửu Vạn thức thời thò tới gần hôn lên mặt Trần Thải Tinh.
Hai tên thẳng nam Sở Quang Bân và Tống Lôi:!!! Hai người này là quan hệ như thế đấy hả?
“Làm các vị chê cười rồi, bạn nhỏ nhà tôi còn chưa thành niên, hơi dính người chút.” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà cậu ấy còn hai ngày nữa là thành niên rồi, đến lúc đó tôi đã có thể mở quà rồi.”
Ánh mắt ba người nhìn cô gái tên Nguyên Tinh này vô cùng phức tạp.
Trong thế giới trò chơi không phải không có người chơi làm bậy với NPC, nhưng bình thường đều là người chơi nam chiếm chút tiện nghi với NPC nữ xinh đẹp, chưa từng có người chơi nữ này nọ với NPC nam, đột nhiên không biết nên nói gì mới được.
Không khí chán ngắt, Tống Lôi cho đàn em sắp xếp chỗ ở cho họ.
Người vừa mới đi, Sở Quang Bân hỏi: “Hợp tác thật à? Tôi cảm thấy cô ta không dễ chọc chút nào.”
“Đúng là không dễ chọc, người có thể mua được công pháp thì không phải người chơi bình thường.” Tống Lôi suy nghĩ một lúc: “Tôi sắp xếp bọn họ gần mình, quan sát mấy ngày rồi nói tiếp.”
Thiệu Hồng: “Thật ra thì dựa theo yêu cầu cũng không có gì không ổn, cô ta nói rất đúng, NPC giao nhiệm vụ khi vừa vào trò chơi sẽ cho một ít từ ngữ mấu chốt, quan trọng, giáo sư Dương có lẽ là trọng điểm, đưa Dương Tùng qua đó trước đã.”
“Lỡ như thằng nhóc Dương Tùng kia nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh trước thì sao?”
“Cũng không phải chúng ta chưa từng làm chuyện như cướp đường.” Tống Lôi cười lạnh, “Người ở trên địa bàn của chúng ta, nếu Dương Tùng nghiên cứu ra trước thì lập tức giết hắn, dù sao thì nhiệm vụ cuối cùng cũng là giao vắc xin cho căn cứ Tây Bắc.”
Thiệu Hồng cũng có ý nghĩ này, “Dặn dò giáo sư Phương dẫn dắt hắn kĩ chút.”
Trần Thải Tinh đại khái cũng biết suy nghĩ của ba người, nhưng mà giống như cậu đã nói, chỉ cần ba người đó có thể sống sót đến lúc nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh thì lúc cho điểm cũng sẽ không tệ, nhưng nếu muốn cướp của cậu thì …
Trần Thải Tinh nở nụ cười hoà ái.
Phòng nhốt phạm nhân trước đây, bây giờ trở thành chỗ mà người sống sót bình thường vội vã tranh đoạt, cao cấp hơn chút là phòng giành cho cảnh ngục, thành chủ của căn cứ ở căn phòng lớn nhất trên tầng năm, tiểu đội ‘Tương Lai’ ở tầng bốn, có thể thấy được là vị trí trung tâm.
Trần Thải Tinh được sắp xếp vào một cái văn phòng nhỏ ở góc lầu bốn, bên trong có một cái giường nhỏ đơn giản, gia cụ cũng là ngăn tủ bình thường, không còn gì khác nữa, điều kiện này ở tận thế đã xem là rất tốt rồi, có cửa sổ thông gió, có nhà vệ sinh riêng.
“… Chính giữa là sân thể dục, bây giờ khai khẩn, dự định dùng để trồng rau, bên cạnh đó là chỗ ở của người sống sót, chỗ đối diện đó là nhà xưởng, nhà ăn, còn có viện nghiên cứu.” Người dẫn đường giới thiệu, tự hào nói: “Bây giờ căn cứ quá nhỏ, thành chủ nói sẽ xây dựng thêm, đến lúc đó thì chỗ này sẽ là căn cứ lớn rồi.”
Diện tích của ngục giam không lớn nhưng rất tiện lợi, như là máy móc trong phòng giặt, còn có máy may mặc, quan trọng là hệ thống thuỷ lợi vẫn còn có thể dùng được. Những nơi khác sẽ tiết kiệm nước, giao nước cùng một lúc, nhưng nơi này thì không, tuỳ thời tuỳ lúc đều có, có thể thấy được sự phân chia giai cấp.
Trần Thải Tinh tắm trước một cái đã.
Trong khoảng thời gian này đều là chủ nhiệm hậu cần rót nước, bọn họ lau người chút là được, tóc thắt thành bím tóc cho dễ xử lý. Cuối cùng cũng được tắm rửa thoải mái, cho dù là nước lạnh thì Trần Thải Tinh vẫn vui vẻ, tắm xong, vì bớt việc nên cầm váy dài trong ba lô tròng lên người, gọi Nguyên Cửu Vạn vào tắm.
Nguyên Cửu Vạn: … Hắn không có bẩn mà.
Nhưng vẫn nên đi tắm.
Có người gõ cửa.
Trần Thải Tinh lau tóc, đi mở cửa. Ngoài cửa là đàn em của Tống Lôi, vừa thấy mỹ nữ mới tắm xong bên kia cửa thì lập tức sáng mắt.
“Có chuyện gì?” Trần Thải Tinh lạnh giọng hỏi.
Tên đàn em nuốt nước miếng, lấy lại tinh thần nói: “Đội trưởng nói tối nay thành chủ mở tiệc chiêu đãi hai vị, tối nay 8 giờ.”
“Biết rồi.”
Không hề khách sáo đóng cửa.
Ánh mắt của tên đàn em không hề che giấu vẻ hạ lưu, người phụ nữ này đúng là trắng nõn xinh đẹp, không biết trên giường sẽ là hương vị thế nào.
Buổi tối, 8 giờ.
Thành chủ mở tiệc ở tầng năm, thiết bị điện ở đây vẫn còn có thể dùng được.
Ánh đèn sáng rọi, trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, thoáng chốc làm người ta cảm thấy mình vẫn còn ở trước tận thế.
Thành chủ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có thói quen rèn luyện bão dưỡng, dáng người không tệ, cao hơn 1m8, mái tóc cắt gọn gàng, ngũ quan đoan chính nhưng lại bởi vì thân phận nên hình thành khí chất thành thục, ổn trọng của một người đứng trên bậc cao. Nếu đặt ở bên ngoài sẽ trở thành lựa chọn hàng đầu, nhưng Nguyên ngự tỷ lại chỉ thích chó săn nhỏ nhỏ chứ không thích ông chú đâu.
“Tống Lôi vậy mà không nói Nguyên tiểu thư xinh đẹp thế này.” Thành chủ vươn tay cười ôn hoà, “Nguyên tiểu thư, xin chào.”
Trần Thải Tinh mặc một cái váy dài, mái tóc bởi vì thắt bím thời gian dài cho nên khi xả ra lại thành lọn cong tự nhiên, vừa lúc giảm bớt giá trị nhan sắc của cậu, duỗi tay khách sáo bắt tay hắn một chút rồi lại buông ra, nói: “Thành chủ khách sáo.”
“Cô mới khách sáo đấy, cô là bạn của mấy người Tống Lôi, cũng xem như là bạn của tôi, gọi tôi Lâm Đống là được rồi.”
Trần Thải Tinh mỉm cười, “Như thế không ổn lắm, bạn trai nhỏ của tôi sẽ ghen, anh biết đấy, trẻ con thường vừa dính người vừa thích ghen.”
“Bạn trai?”
“Dương Tùng.” Trần Thải Tinh vẫy tay, Nguyên Cửu Vạn kịp thời chạy tới bên người Trần Thải Tinh, một tay ôm lấy eo cậu.
Trần Thải Tinh cũng không để ý, giống như một nữ đại lão nở nụ cười sờ gương mặt mềm mại của Nguyên Cửu Vạn, nghiêm túc nói: “Các người cũng biết đấy, đứa nhỏ này mất cha, không biết gì cả, chỉ có đầu óc là dùng tốt, lúc mới gặp giống như một con mèo nhỏ, đáng thương vô cùng, đói bụng mấy ngày, tôi bảo vệ cậu ấy, cậu ấy lập tức đồng ý ở bên tôi một thời gian.’
Lời này nói ra rõ ràng không phải là quan hệ nam nữ bình thường mà là giao dịch quyền sắc, nhưng chỉ không ngờ là sẽ có một ngày giới tính bị đảo lộn.
“Chị Nguyên đối xử với tôi rất tốt, tôi cam tâm tình nguyện.” Nguyên Cửu Vạn vô cùng phối hợp diễn kịch.
Sắc mặt của thành chủ trở nên vi diệu.
Trần Thải Tinh nắm bắt khoe khoang, “Vẫn còn là vị thành niên, rất đáng yêu.”
Giọng điệu này giống hệt như một lão già mập mạp, nhưng mà có khuôn mặt Trần Thải Tinh ở đó, không đáng khinh. Thành chủ Lâm Đống vốn có một chút tâm tư, bây giờ hoàn toàn không có hứng thú gì với người phụ nữ tên là Nguyên Tinh này nữa, phụ nữ xinh đẹp hắn đã từng gặp rất nhiều, nhưng là lần đầu tiên thấy người xinh đẹp như Nguyên Tinh vậy. Nhưng thân là một người đàn ông, đặc biệt còn là một người đàn ông có quyền có thế, không cần phải chủ động đội nón xanh cho mình.
Phụ nữ có dục vọng khống chế cao như thế dã tâm quá lớn, cũng không phù hợp với phẩm vị của hắn, không đáng yêu chút nào.
Lâm Đống nghĩ thầm.
Vì thế bữa tiệc này trở thành tiệc mời chào đúng như bản chất của nó, Lâm Đống cũng không có ý kiến gì với việc Trần Thải Tinh cứ mở miệng ngậm miệng ‘thành chủ thành chủ’. Trong lúc mấy người Tống Lôi thử dò xét thực lực của Trần Thải Tinh, phối hợp với thành chủ làm bộ làm tịch nói có một cái nhiệm vụ khó vô cùng, muốn đi đến viện nghiên cứu cũ để tìm vật tư và thiết bị, ba người suýt chút chết ở đó, thương tích trên mặt Sở Quang Bân cũng từ đó mà ra.
“… Viện nghiên cứu đó trước tận thế là thuộc về quân đội, cho nên có rất nhiều binh lính trông coi, sau khi biến thành zombie lại vô cùng hung mãnh, thân thủ nhanh nhạy hơn zombie bình thường, sức lực cũng lớn. Nhưng trong đó lại có một đống thuốc và thiết bị, rất quan trọng.” Tống Lôi nói xong thì nhìn về phía Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh nghe ra được, cười tủm tỉm nói: “Lần sau hành động có thể gọi tôi. Nếu tôi còn không ra tay kiếm cơm thì tầng bốn sợ là tôi không xứng để ở.”
“Sao lại thế được?” Thành chủ cười nói.
Ăn xong một bữa cơm này, hẹn được thời gian đến viện nghiên cứu quân đội là hai ngày sau, Trần Thải Tinh lắc đầu nói: “Chậm lại một ngày.”
“?” Tống Lôi khó hiểu. Thành chủ đúng lúc tiếp lời, “Chẳng lẽ Nguyên tiểu thư sợ sao?”
“Ngày kia là sinh nhật của Tiểu Tùng nhà tôi, tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi, ít nhất là muốn sung sướng một ngày đã.” Trên mặt Trần Thải Tinh hiện lên vẻ gian manh rõ ràng.
Nguyên Cửu Vạn:!!!
Mấy người đàn ông đang ngồi cùng với Thiệu Hồng: … Vãi nồi người phụ nữ này, như thần vậy? Đã lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó? Còn háo sắc hơn cả đàn ông nữa!
“Mấy người không hiểu đâu, cậu ấy vẫn còn vị thành niên, cả một đoạn đường tôi phải kiềm chế, vất vả lắm mới chờ đến được ngày này, có thế nào cũng phải làm một cái cho đã ghiền.”
Thành chủ: …
“Vậy chậm lại mấy ngày đi, dù sao thiết bị vẫn luôn ở đó, nếu tiểu đội ‘Tương Lai’ không lấy được thì cũng sẽ không có ai giành trước được.” Xem như gián tiếp thổi phồng thực lực của tiểu đội ‘Tương Lai’.
Tống Lôi không có ý kiến, không phải hắn tự đại, mà là xung quanh căn cứ XX không có một căn cứ nào có thể đánh đồng được với thực lực của căn cứ này, dù có là căn cứ Tây Bắc lớn như thế, nếu muốn đến được đây cũng cần ít nhất là bảy ngày đi đường, nếu có động tĩnh sẽ lập tức báo lên, hắn cũng không tin là nhanh như thế đã bị chiếm trước.
“Được, vừa kịp sắp xếp một chút.”
Quyết định một tuần sau xuất phát.
Trần Thải Tinh: “Mọi người để thời gian cho tôi nhiều như thế, cảm ơn cảm ơn.”
Nguyên Cửu Vạn nở nụ cười vui vẻ.
Những người khác: … Ăn không vô nữa.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc, không bao lâu sau, cũng không biết là ai truyền ra, mọi người đều biết người phụ nữ xinh đẹp mới tới ở trên lầu bốn kia vậy mà là một nữ đại lão, còn bao dưỡng giai trẻ vị thành niên, đương nhiên là thiếu niên kia còn hai ngày nữa mới thành niên, sắp bị ‘áp bức’.
“Áp bức tôi đi, tôi không chê đâu.”
“Cậu về mà soi gương lại đi, tôi nghe anh em nói người phụ nữ này rất lợi hại …”
“Ha ha ha, trên giường ấy à? Phụ nữ thì có thể lợi hại ở đâu được? Chỉ có thể ở trên giường thôi.”
“Cậu không tin thì hôm nào đấy bị cô ta đạp dưới chân là biết ngay. Cô ta có thực lực, còn háo sắc, thích nhận nam sủng, cậu nhìn tên nhóc con lai kia đi, xinh đẹp vô cùng, kết quả vừa 18 đã phải cái nọ cái kia mấy ngày.”
“Mấy ngày?!!! Cô ta cũng quá tàn nhẫn mà.”
Mẹ nó ai mà chịu cho nổi? Tuy là đàn ông thì không thể nói mình không được, nhưng thực tế thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái gì mà một đêm bảy lần, giả dối! Lúc tuổi trẻ có thiên phú dị bẩm thì còn may ra, nhưng bây giờ là tận thế, áp lực còn cao hơn cả tuổi tác, lại phải mấy ngày liền, còn muốn xài thận hay không đấy?
“Xì, cái thằng nhóc kia thảm rồi.”
Thảm cái quằn!
Nguyên Cửu Vạn vui vẻ muốn chết, vừa mới về phòng đã cởi giày nhào lên tường, suy diễn ra một màn thiết lập hình tượng chó con các thứ, “Bảo bối, anh làm ấm giường cho em rồi đây.”
“Để em thử xem ấm không.” Trần Thải Tinh cũng nghiện, tiện tay sờ bả vai Nguyên Cửu Vạn, nói: “Ấm.”
Sau đó hai người bọc chăn ngủ một cách vô cùng quy củ.
Nguyên Cửu Vạn: …
Tính nguyên tắc của Tinh thật sự rất mạnh, nói mười tám tuổi mới làm thì sớm hơn một ngày, một canh giờ cũng không được.
Cái kia cái gì, sờ tới sờ lui cũng không được luôn.
Ngày hôm sau hai người ra cửa thì đụng phải hai loại ánh mắt khác nhau, ánh mắt nhìn Trần Thải Tinh như nhìn đại ma vương, ánh mắt nhìn Nguyên Cửu Vạn vừa hâm mộ, vừa ghen ghét, còn có đồng tình, chứ không có hận. Hai người đều biết vì sao nhưng đều làm như không thấy gì cả, Trần Thải Tinh thậm chí còn làm bộ trước mặt mọi người, xoa đầu Nguyên Cửu Vạn, dùng giọng điệu như dỗ con nói: “Hôm nay phải ngoan ngoãn nghe lời giáo sư Phương, học tập cho tốt biết không? Ai ức hiếp anh thì về nói với em.”
“Anh biết rồi bảo bối.”
Tối hôm qua chỗ thành chủ, những chuyện xảy ra trong bữa tiệc đều có thể bị truyền ra ngoài, tai mắt của tiểu đội ‘Tương Lai’ có không ít.
Trần Thải Tinh biết ba người kia đang quan sát mình, cậu cũng không thèm để ý, đưa Nguyên Cửu Vạn đến viện nghiên cứu rồi lại đi bộ một mình ở căn cứ, cũng không đến những nơi đặc biệt, đầu tiên là đi dạo một vòng ở nhà ăn, đồ ăn ở đây đều rất thô ráp, đặc biệt là dùng bã đậu làm lương thực phụ, Trần Thải Tinh đổi một phần, quá khô, cuối cùng đưa cho đứa bé trai nhỏ cạnh bàn phát cơm.
Đứa nhỏ gặm rất vui vẻ, đầy miệng bã đậu, tay nhỏ vuốt miệng nuốt hết vào bụng.
“Nhóc làm việc ở đây không có tiền công à? Có cơm ăn không?”
“Em không làm việc, ba mẹ làm ở đây, em ở đây dọn dẹp chén đĩa, nếu còn thừa thì có thể ăn.” Đứa nhỏ nuốt bánh, khô khốc nói: “Nhưng mà mọi người đều ăn hết không thừa gì, em chỉ ngửi mùi thôi, đây vẫn là lần đầu tiên em ăn phần bã đậu lớn như thế, miễn phí.”
Trần Thải Tinh: “Còn rất thông minh.” Sau đó cậu tặng đứa nhỏ một viên kẹo.
Đứa nhỏ vui vẻ vô cùng, miệng ngọt ngào nói: “Chị là tiên nữ sao? Vừa xinh đẹp vừa thiện lương.”
“Chị là nữ ma đầu.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm trong lòng ‘nữ ác ma’ càng thích hợp hơn.
Nhận thấy sau lưng có người đi theo, Trần Thải Tinh tuỳ tiện đi dạo cả một ngày, đều đến những nơi rất bình thường. Chạng vạng thì đến viện nghiên cứu đưa cơm cho bạn trai nhỏ nhà mình, kết quả là bên trong vẫn còn đang bận rộn, Trần Thải Tinh đưa đồ ăn xong thì tiếp tục đi dạo, đụng tới kẻ nào không có mắt muốn hái hoa cậu thì đánh một trận là được rồi.
Buổi tối, căn cứ vẫn có những chỗ rất náo nhiệt, chỗ có người sẽ có buôn bán, Trần Thải Tinh đi đến chợ đen, thứ gì cũng có bán, có lấy đồ đổi đồ, cái gì mà máy chơi game, tạp chí minh tinh, poster đồ giải trí các kiểu, các loại đồ thực dụng như nồi, chén, gáo, chậu, than đá, rau dưa, thịt khô các loại, đương nhiên là cái sau phải dùng lương thực để đổi, giá cả không thấp.
Đen tối hơn chút là buôn bán da thịt.
Trần Thải Tinh không đến đó, ngày nào vắc xin phòng bệnh chưa được nghiên cứu ra, ngày đó cậu vẫn không thể cứu được hết mọi người, nhìn thấy chỉ làm trong lòng không thoải mái.
Người nhiều, kẻ theo dõi sau lưng cũng lạc mất.
Trần Thải Tinh ngồi trước một quầy nhỏ mua đồ, trong lúc nói chuyện phiếm còn lơ đễnh để lộ việc cậu mới đến nơi này, trước đây từng đưa bạn bè đến đây, hai nhà hàng xóm, mang theo con trai con gái, còn có cha mẹ, cũng không biết bây giờ thế nào. Chủ quầy là một trạch nam đeo mắt kính dày cộp, cảm thán nói: “Một nhà đó cũng thật hạnh phúc, già trẻ lớn bé gì đều bình an vô sự, không giống như tôi … ài, không sao, tôi không kết hôn sinh con, một người ăn no cả nhà không đói.”
Lời nói mang vẻ mất mát, có lẽ cha mẹ đã qua đời rồi.
“Rồi sẽ tốt lên thôi. Đúng rồi, bọn họ tới đây khoảng mười ngày trước, có hai người có dị năng, có thể ở đâu được?”
“Nếu là người có dị năng thì ở toà nhà chính, nhưng mà theo như cô nói thì gia đình đó nhiều người như thế, có lẽ là vẫn ở trong khu ‘ô vuông’.”
Khu ‘ô vuông’ là chỗ nhốt phạm nhân trước đây, gọi bằng cái tên này dễ nghe hơn nhiều. Trần Thải Tinh không hỏi thăm ở toà nhà chính, người ở đó cơ bản đều có tai mắt của tiểu đội ‘Tương Lai’ hoặc là của thành chủ, nhưng khu ‘ô vuông’ thì không giống vậy, chỗ này cao năm tầng, một ‘ô vuông’ mười người ở, cũng có bốn người, sáu người ở, hoặc là phòng riêng.
Hai ngọn đèn bật sáng trên lối đi nhỏ, nhưng vẫn rất tối tăm, khí vị hỗn tạp, trẻ con đánh nhau, cãi nhau, kêu bắt trộm. Mấy ngàn người ở cùng một chỗ, cơ hội tìm được người quen ở đây gần như rất nhỏ.
Trần Thải Tinh lòng vòng một hồi không có kết quả mới đi ra ngoài, nghĩ thấy cũng không gấp, nếu thật sự không được thì bỏ đi.
Mãi cho đến 10 giờ, Nguyên Cửu Vạn mới đi ra.
Căn cứ này rất loạn, nhất là vào buổi tối, mấy chuyện như cướp bóc, cường bạo, đánh nhau đã tập mãi thành quen, may là cậu đi đón người, nhưng vừa đến cửa thì phát hiện tình nhân nhỏ nhà mình bị một đám đàn ông đùa giỡn.
Mấy người có dị năng cầm đầu, nhìn thấy Trần Thải Tinh đến lập tức huýt sáo, nói cái gì mà đêm nay thật là có phúc, có thể song phi.
Trần Thải Tinh đánh cho bọn họ song phi.
Bay song song trên trời rồi rớt thẳng xuống đất!
“Cô, cô là ai?”
“Nhớ kỹ, Nguyên Tinh.” Trần Thải Tinh đạp lên lưng đối phương, sau khi tận thế thì ỷ vào chuyện mình có dị năng rồi chuyện xấu gì cũng dám làm, một đám cặn bã, lạnh lùng nói: “Lần sau nếu còn tới nữa, tao giết mày, tình nhân của tao mà cũng dám động tay động chân.”
Nguyên Cửu Vạn: Thiết lập đại tỷ của Tinh càng đi càng xa.
Mấy tên người có dị năng tè ra quần chạy mất.
“Tinh à, soái quá đi!”
“Ngoan, bảo bối.”
Hai người phối hợp ăn ý làm một đám đứng xem buồn nôn.
Trước khi ngủ Nguyên Cửu Vạn nói về tình hình ở viện nghiên cứu.
Giáo sư Phương rất để ý Dương Tùng, cũng không có xem nhẹ đối phương bởi vì tuổi còn trẻ hay khác chuyên ngành, ngược lại là gửi gắm rất nhiều hy vọng với Dương Tùng. Giáo sư Phương quen biết cha Dương Tùng, thường xuyên nghe thấy giáo sư Dương nhắc đến đứa con thiên tài này, cho dù là quan hệ cá nhân hay là giao phó của thành chủ và tiểu đội ‘Tương Lai’, giáo sư Phương vẫn rất tận tâm dạy dỗ Nguyên Cửu Vạn.
“Tinh, dựa theo tình hình này, không đến nửa năm là được rồi.” Nguyên Cửu Vạn giống như một con chó nhỏ muốn tranh công vậy.
Trần Thải Tinh lập tức vui vẻ phấn chấn thưởng cho bạn trai nhỏ nhà mình một đống nụ hôn.
Ngày hôm sau vẫn là tiết tấu như hôm nay, đưa Nguyên Cửu Vạn đi xong, Trần Thải Tinh lại tiếp tục đi lung tung.
Lầu bốn, phòng Tống Lôi của tiểu đội ‘Tương Lai’.
“Đội trưởng, Nguyên Tinh đưa Dương Tùng đi xong vẫn đi dạo lung tung trong căn cứ, đến nhà ăn, xem làm ruộng, có người đùa giỡn thì bị đập một trận, còn tặng cho một cô bé một viên kẹo, không còn gì khác nữa.” Hôm qua thì tặng cho một đứa bé trai, hôm nay đổi thành bé gái, kẹo trong tay cô ta không biết thế nào, có lẽ rất ít, nếu không thì thật muốn cướp đi.
Tống Lôi cân nhắc nói: “Đánh tiếng ra, Nguyên Tinh là khách tiểu đội ‘Tương Lai’ mời đến.”
“Vâng, đội trưởng. Còn cần trông chừng Nguyên Tinh không?”
“Tiếp tục.”
Trần Thải Tinh tìm được con gái và vợ của Trịnh Hân, hai mẹ con đang giặt quần áo, đôi mắt của cô bé sáng long lanh, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy cậu, kéo tay áo mẹ mình nói: “Mẹ, là chị gái xinh đẹp đã cứu chúng ta kìa.”
“Cái gì mà chị gái xinh đẹp …” Người mẹ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lập tức nở nụ cười, “Là Nguyên tiểu thư.”
Chào hỏi xong, Trần Thải Tinh đùa giỡn với cô bé một chút, cho cô bé một viên kẹo.
“Không sao đâu, cầm đi, chỉ có một viên thôi, xem như là quà gặp mặt chị tặng cho em.”
Cô bé kia nhìn sang mẹ mình, thấy được cho phép mới gật đầu nhận kẹo, định từ từ mới ăn.
“Sao Nguyên tiểu thư đã quay về rồi?”
“Đưa bạn trai nhỏ nhà tôi đến đây học tập, các vị thì sao? Mấy hôm nay thế nào rồi?”
“Chồng tôi và Mai Hải cùng tổ đội, hai người bình thường ra khỏi thành tìm vật tư, người trong nhà nhiều cho nên không dám đi xa, cùng ngày đi cùng ngày về, không tìm được thứ gì tốt, lúc về còn phải giao cho thành một phần, còn lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống cả hai nhà, nhưng vẫn có hơi nguy hiểm …” Người phụ nữ thấy mình bất tri bất giác nói hơi nhiều, ngượng ngùng: “Tôi nói nhiều rồi.”
Trần Thải Tinh cười, “Không sao, tôi có việc muốn tìm hai người Trịnh Hân, nếu bọn họ trở về thì chuyển giúp tôi một câu, đến chợ đen, sạp bán tạp chí tìm tôi, sau 10 giờ thì không được.”
“Tôi nhớ rồi.”
Trần Thải Tinh không ở đó lâu, vẫn rảnh rỗi đi bộ khắp nơi, buổi tối ăn xong thì ngồi lỳ ở sạp bán tạp chí, chọn lựa một lúc lâu. Chủ sạp nếu không phải thấy cô gái này xinh đẹp, ăn mặc sạch sẽ không dám chọc vào thì đã sớm nổi sùng lên, nhưng dù có như thế thì vẫn luôn xem chứ không thấy mua, hắn nhắc nhở nói: “Cô có mua hay không hả?”
“Sao lại toàn là hình nữ thế này?” Trần Thải Tinh cảm thấy thiết lập nữ ác ma của hắn không còn đường cứu nữa rồi, nói: “Không có loại tạp chí nào đen hơn chút à? Không có mosaic ấy.”
Chủ sạp: …
Hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy loại khách hàng thế này đấy.
“Có không vậy?” Trần Thải Tinh cho tay vào túi quần, ra vẻ đại lão nói: “Nếu chất lượng tốt thì đổi đồ ăn với ông.”
Ánh mắt chủ sạp sáng ngời, vội nói: “Có có có, tôi tìm thử, nhưng mà loại tạp chí không có mosaic thì có thể sẽ không có, nhưng nếu là ảnh cận của nam minh tinh thì tôi nhớ là có, cô chờ chút.”
Thật là thời thế thay đổi, trước đây trạch nam yy với ảnh cấp ba của nữ minh tinh, bây giờ cơm cũng không có ăn mà còn có người dùng đồ ăn đổi tạp chí cái nọ cái kia của nam minh tinh.
Lúc Trịnh Hân và Mai Hải đến thì nhìn thấy chủ sạp đang lấy lòng Nguyên Tinh: “… Đều là hàng mới chưa lật qua, cô xem ảnh nam minh tinh người nước ngoài này đi, đây là ảnh quảng cáo đen, toàn thân trên dưới chỉ có một mảnh, bốn bỏ năm lên, không có mosaic, cô mua về có thể dùng luôn.”
Hai người:???
“Ông đã nói là quảng cáo đen, ngay cả một chút cái nọ cái kia cũng nhìn không thấy thì dùng cái gì? Còn không bằng tôi tốn chút đồ ăn bao mấy người.”
Hai người và chủ sạp:!!!
Cuối cùng Trịnh Hân vẫn cố đi tới, kêu một tiếng: “Nguyên tiểu thư.”
“Hai người tới rồi à? Chờ chút, tôi xong chuyện ở đây rồi nói tiếp.” Chủ sạp phục vụ cả buổi trời, Trần Thải Tinh cũng không thể làm hắn phí công được, cầm cuốn tạp chí, ra tay hào phóng đưa cho chủ sạp hai gói mì sợi.
Chủ sạp:!!! Thứ này ăn còn no hơn mì ăn liền nữa, hai gói này có thể ăn nửa tháng.
“Cô gái cô gái, nhà tôi vẫn còn có, cô muốn mua gì không? Gel bôi trơn hay là đạo cụ tình thú? Đều là mới cả, chưa có dùng đâu.” Nói xong nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, cười một cách đáng khinh, “Còn có roi gai, đảm bảo cô chơi sướng.”
Hai người Trịnh Hân: …
Trên mặt Trần Thải Tinh lộ ra nụ cười thưởng thức.
“Được thôi, đi trước dẫn đường đi, hai người cũng đi theo thôi.”
Chủ sạp dùng vẻ mặt ‘tôi đoán đố có sai’, lập tức dọn sạp khiêng đồ đi trước dẫn đường.
Trịnh Hân và Mai Hải đi phía sau nổi da gà, thì thầm: “Nguyên tiểu thư không phải thật sự muốn này nọ lọ chai chứ?”, “Sẽ không đâu, cô ấy biết chúng ta có vợ rồi, cô ấy không phải loại người này đâu.”, “Cô ấy còn có bạn trai nhỏ mà, là cậu thiếu niên ngoại quốc kia đó, người ta soái biết bao nhiêu, chướng mắt chúng ta.”, “Đúng vậy đúng vậy, một lát nữa miễn bàn, nếu thật sự phải như thế thì chúng ta đi, tuy là rất cảm kích vì bọn họ đưa chúng ta đến đây, nhưng cũng không thể bán mình được.”
Trần Thải Tinh nghe rất rõ ràng: …
Phiền hai người nhìn lại hình tượng của mình đi, hai tên đàn ông thô kệch, đâu ra mà so được với bạn trai nhỏ nhà tôi vừa mềm mại vừa trắng trẻo!
Chủ sạp ở trong một ‘ô vuông’ riêng, từng là một căn phòng giam, bây giờ ở riêng một mình hắn, không có ánh sáng, bên trong toàn những thứ lung tung rối loạn, có thể nhìn ra được trước đây là một tên trạch nam chính gốc, đồ hắn tìm ra được đúng là vẫn còn đóng gói, bỏ phần hộp giấy ở ngoài, nắp bình vẫn còn rất mới.
“Cái này là mùi dâu tây, cô xem trên thân bình là diễn viên nữ mà tôi thích, số lượng có hạn, tôi không nỡ bỏ.”
Gel bôi trơn là không nỡ bỏ hay là không có đối tượng để dùng, nữ diễn viên AV.
“Còn có loại xoắn ốc này, nói là kích thích rất sướng, đều rất mới.” Thật đầy đủ.
“Còn có đuôi mèo nữa …”
“Cái này thì không cần.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm, dùng trên người mình hả?
Cuối cùng mua thêm ít đồ, Trần Thải Tinh dùng vẻ mặt bình tĩnh, cậu còn sợ mất mặt gì nữa? Nữ ác ma không cần mặt, ok? Để lại đồ ăn cho chủ sạp xong, chủ sạp còn nịnh nọt nói hoan nghênh lần sau lại đến, chúc cô chơi vui vẻ linh tinh, Trịnh Hân và Mai Hải bụm mặt chạy theo.
“Ngày mai giúp tôi một chuyện, chuyển lời cho mấy người lão Trình, đồ ăn và xăng xe tôi sẽ cung cấp, lúc về sẽ cho hai người hai mươi cân gạo, hai mươi cân mì.” Trần Thải Tinh nói thẳng.
Trịnh Hân: “Hả?”
“Không thì hai người tưởng tôi coi trọng thân thể đen thui cứng ngắt của hai người chắc?” Trần Thải Tinh hỏi.
Hai người lau mồ hôi lạnh, vậy thì cảm ơn cô.
“Chỉ tiện đường nhắn một vài lời, đi đường nhỏ hẻo lánh, an toàn của hai người là quan trọng nhất. Thế nào?”