Ở Trong Lòng Anh
***
Nhưng vẫn là đồ không tim không phổi, sau khi tiểu bá vương nói câu đó rồi rời đi, để lại Chúc Vãn một mình quyết tâm học trong một năm. Mỗi ngày cô gái nhỏ đều nhốt mình trong phòng để học, ngày đêm điên đảo, nhiệt tình gấp mười lần.
Mà anh cũng không đi đến trường học, nhiều năm không có chạm vào mấy thứ như sách giáo khoa, anh cũng đã không theo kịp mấy bạn học cùng lớp trong trường nên đi đến trường cũng vô dụng, cho nên anh rất nghịch, đơn giản là học ở nhà. Mẹ Chu sau khi nghe đến yêu cầu đó của anh thì vui mừng, mỗi một môn đều tìm thầy cô giáo riêng để dạy.
Đầu óc Chu Ngộ Thần rất tốt, nếu anh muốn quyết tâm học thật tốt cũng chẳng phải việc gì khó. Chỉ cần mấy tháng, kiến thức nhiều năm đã lấy lại được, anh còn học sâu thêm nữa.
Trước khi anh đến ở nhà Chúc Vãn, trong lòng anh nghĩ có học cũng vô dụng, tiền của Chu gia mấy đời xài không hết, từ nhỏ anh muốn có cái gì thì có cái đó, cũng không cần dùng sức, cho nên làm chuyện gì cũng không cần nghĩ.
Nhưng sau đó, anh phát hiện ra, có một số việc vượt qua phạm vi của anh, có tiền cũng vô dụng.
Anh muốn Chúc Vãn cười với anh, dù cô gái nhỏ rất sợ anh.
Anh muốn lúc nào Chúc Vãn cũng ở bên mình, mềm mại nói chuyện với anh, nhưng người ta lại muốn đọc sách, không muốn anh làm phiền.
Lúc đó Chu Ngộ Thần đã suy nghĩ thật lâu, đột nhiên lại suy nghĩ cẩn thận, chỉ còn cách là làm mình tốt hơn sau mười mấy năm nghịch ngợm kia, thì cô mới có thể gần anh thêm một chút.
Con chim đậu trên quyển sách kia á?
Đọc sách thì cô gái nhỏ mới có thể để anh vào trong mắt.
Vì thế anh vui vẻ làm, chịu đựng hết.
Vào lớp 9, bọn Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đều không đi chơi được với Chu Ngộ Thần. Hai người nghịch ngợm, chơi bóng, đua xe, mỗi ngày đều như là nhị thế tổ ăn no chờ chế.t, không có biện pháp thay đổi.
Nhưng hai người không nhịn nổi tò mò, nghẹn một hồi lâu mà vẫn bị Chu Ngộ Thần đuổi nên bèn đi tới Chu gia.
Mẹ Chu nghênh đón hai người vào cửa, trên mặt cười nhiều hơn, không còn vẻ mặt u sầu về đứa con trai như lúc trước nữa.
Lòng tò mò không ngừng lên cao, đến khi hai người bọn họ vào phòng Chu Ngộ Thần, suýt chút nữa thì hai người nghi ngờ mắt của mình.
Thấy Chu Ngộ Thần đang ngồi vắt chéo chân, trên bàn là một chồng sách luyện tập, chương trình học đã vượt qua cấp hai từ lâu, trên mặt đất thì là một đống những tờ giấy nháp tính toán.
Thấy có người tới, Chu Ngộ Thần hơi nghiêng đầu nhìn, thấy là hai anh em của mình thì cũng không kinh ngạc mấy, anh nhướng mày bảo hai người tự tìm chỗ mà ngồi đi.
Phạm Vũ Triết tiện tay nhặt tờ giấy đang ở trên mặt đất, mấy con số cứ quanh quẩn trong đầu cậu mãi. Cậu không thể tin được mấy con số này người bình thường cũng có hiểu được, mà người viết ra được những cái này lại là tiểu bá vương từ nhỏ lớn lên ăn nhậu chơi bời cùng cậu.
Tính nết của Chu Ngộ Thần vẫn như cũ, vẫn cà lơ phất phơ, khóe miệng vẫn luôn cười nhạt, không hề có dấu hiệu chăm học, chỉ là anh thâm trầm hơn rất nhiều, mà bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
“Mẹ nó, Thần ca, đây không phải là anh đúng không? Thế giới còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, sao anh lại học tập?”
“Bây giờ em với anh khác xa nhau quá, mấy thứ này có đánh chế.t thì em cũng không hiểu đâu.”
“Anh đang làm gì vậy hả Thần ca?”
Chu Ngộ Thần lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi.
“Thư trung tự hữu nhan như ngọc.” *
*đây là một câu thơ như mọi người. Có thể hiểu là “Trong sách tự có vinh hoa phú quí. Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc” - nguồn Sách Nghé.
“Không nghe đâu, thì đừng có nói mấy lời lung tung làm loạn, nói chuyện thật tốt đi.”
Tiếu Hoặc và Phạm Vũ Triết đều như trợn mắt lên:
“Anh thì biết cái gì chứ.”
Đến khi mẹ Chu bưng trái cây vào thì nghe được mấy đứa này nói như vậy, mà hai đứa nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm với Chu Ngộ Thần nên bà rất quen thuộc.
Tính tình mẹ Chu rất tốt, ai cũng thích bà, dù hai người từ trước đến nay đều không biết lễ phép là gì nhưng thấy bà tủm tỉm cười bưng trái cây vào, cũng khó có lúc mà ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Anh ấy á, là thích một cô gái nhỏ đó cô, mà cô gái nhỏ lại thích học tập nên anh ấy sợ mình không xứng nên nỗ lực lên đó.”
Mẹ Chu hiểu ra, dù sao thì bà cũng không quản được Chu Ngộ Thần. Bà cảm thấy đứa con trai này, tuy lớn lên nhìn không đứng đắn, tính tình cũng hư nhưng mà lại biết nhìn người. Anh luôn biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, so với mấy đứa trẻ khác thì anh trưởng thành hơn rất nhiều nên bà không cần phải quản lý.
Lớp 8 năm ấy, Chu Ngộ Thần đánh bạo chống đối ông nội Chu, đến mức mà ông suýt giơ gậy đánh anh. Mà tính tình Chu Ngộ Thần quật cường, không chịu chịu thua nên mẹ Chu lo lắng trong nhà bị một già một trẻ làm gà bay chó sủa nên đành nhẫn tâm chút, cho anh đến nông thôn cải tạo mấy tháng.
Nói là cải tạo, thật ra cũng là khổ nhục kế. Hai ngày ông nội không gặp được cháu trai, trong lòng lại nhớ nhung, mỗi ngày đều chờ tên nghịch ngợm này về, ngày ngày đều lặp lại vài lần, sao thằng bé xấu xa này vẫn chưa trở lại nữa.
“Dì ơi, dì vẫn nên biết đi, ba mẹ cháu không giống nhau đâu, cháu mới bao lớn chứ. Mỗi ngày đều nhắc nhở cháu không được yêu đương nam nữ vớ vẩn, học tập thật tốt, tốt nghiệp rồi kết hôn, đối tượng phải thật tốt, liên hôn. Cháu không chịu nổi nữa rồi, thời đại nào rồi còn làm trò này chứ.” Phạm Vũ Triết bĩu môi, trong lòng bị nghẹn, cậu hâm mộ Chu Ngộ Thần lắm, tạm thời không đề cập đến ngoại hình hay gia thế đi, nhưng ba mẹ anh còn tốt hơn ba mẹ mình nhiều. Từ nhỏ cậu đã đi phá phách cùng Chu Ngộ Thần, đi làm trời làm đất, Chu gia cũng mặc kệ không hỏi nhưng lại yên lặng cho người đi bảo vệ.
Nhưng Chu Ngộ Thần vẫn có chừng mực, cũng không làm việc gì để Chu gia mất mặt.
Mà cậu nghĩ đến tương lai mình, ngay cả cuộc sống kết hôn cũng bị người trong nhà lên kế hoạch, tự dưng Phạm Vũ Triết lại thấy đau đầu.
Tiếu Hoặc nhìn cậu, tỏ vẻ không sao cả:
“Ở nhà tao cũng có cái kiểu xem vợ cho, giống nhau hết, nhưng ba mẹ tao cũng không quản tao ở trường như nào, nhưng mày nghĩ tao không đau đầu chắc? Tao định thừa dịp chưa kết hôn mà chơi đùa hai năm nữa, mà mấy năm sau chắc chắn sẽ gắt hơn, không có cơ hội.”
Hai người đều hâm mộ nhìn về thiếu niên đang lười biếng ngồi trên ghế, thì thấy anh đang kiêu ngạo đắc ý, có chút khoe khoang.
“Chói mắt không?”
Mẹ Chu đưa trái cây xong cũng để cho ba người chơi với nhau.
“Thật ra ông nội thằng nhóc này cũng có ý tưởng như thế, nhưng mãi dì mới ba nó mới thoát ra được quy củ này, nên cũng có chút thương, cho nên dì hy vọng nó vui vẻ là được.”
“Chu gia không cần làm mấy việc này ạ?”. Trong giọng nói Phạm Vũ Triết tràn ngập hâm mộ.
“Dì ơi, trái cây ngọt quá.” Tiếu Hoặc nói lảng sang chuyện khác.
Mẹ Chu cười vỗ vỗ đầu cậu:
“Đứa bé này, từ nhỏ miệng đã ngọt như vậy rồi, chẳng trách được nhiều cô gái thích.” Rồi bà quay ra nhìn con trai mình, gãi đúng vào chỗ ngứa trong lòng con trai để giáo dục.
“Con đấy, học tập thật tót đi, nói ngọt một chút thì cô gái nhỏ mới thích, đừng thành một ông cụ hay nhăn mặt.”
“Con biết rồi mà mẹ.”
Chỉ có trước mẹ Chu thì Chu Ngộ Thần mới lộ ra bản tính trẻ con.
Đến khi mẹ Chu ra đến cửa thì anh lấy một tập đề ném vào trong ngực Tiếu Hoặc.
“Mẹ nó chứ, sao mày ở trước mặt mẹ tao thì miệng lưỡi trơn tru thế? Chốc nữa cẩn thận ba tao đem vũ khí đến trước mặt mày đó.”
Tiếu Hoặc cười gian: “Mẹ anh còn mới khiến anh thu hồi tính tình, học tập thật tốt với em đó.”
Phạm Vũ Triết ăn trái cây, nói:
“Học cái mẹ gì chứ, trước mặt cô gái nhỏ Thần ca như vậy, chẳng lẽ chịu thua chịu trói à? Không nhiều thì ít có những cô gái muốn nhào vào lồng ngực anh đó? Mấy bạn gái cũ của mày, thật ra trong lòng toàn nghĩ đến Thần ca đó.”
“Mày biến đi.”
Chu Ngộ Thần cũng không tham gia tranh luận với hai người, trong đầu toàn là bộ dáng nhút nhát sợ sệt của Chúc Vãn.
Anh cũng nghĩ đến những lời mà mẹ vừa nói, không để ý nói thầm:
“Nói ngọt có cần phải học không nhỉ?”
“Đệch mẹ nó, Thần ca? Anh học thật à?”
“Mày quản ông đây làm gì?”
“Cô gái nhỏ nào mà nhận được vinh hạnh này vậy? Đoạn Hoa à? Là người mà có thành tích đứng đầu bốn lớp? Mà tối khai giảng đàn dương cầm á?”
Chu Ngộ Thần bĩu môi, nhưng vẫn không nói: “Liên quan gì đến mày.”
Nhưng ngay cả ý cười cũng không giấu được. Phạm Vũ Triết cũng trộm khinh thường, hiểu ra chút chút.
***
Chiều thứ 6 là lớp 11 Niên Đoạn đấu bóng rổ với lớp 10 Ngũ Đoạn.
Đường Kỳ Thâm ở lớp 11 nhưng anh vẫn không tham gia, nhưng cũng không biết vì cái gì, từ trước đến nay anh luôn không tham gia mấy hoạt động này mà bây giờ anh lại mặc đồng phục.
Thấy vậy, tất cả các bạn học nữ đều cổ vũ ầm ĩ, nếu nghe cẩn thận, thì mọi người chỉ gọi đi gọi lại hai tên, một là Đường Kỳ Thâm, hai là Chu Ngộ Thần.
Đêm đó đi từ thư viện về nhà, Chu Ngộ Thần cũng có nói cho Chúc Vãn về trận bóng rổ nay. Vốn dĩ Chúc Vãn không muốn đi, xem cũng không hiểu mà, thà cô ôn tập làm bài còn hơn. Nhưng không phản kháng được việc Chu Ngộ Thần vừa đấm vừa xoa, mà Thời Lạc cũng đi nên cô gái nhỏ căng da đầu đồng ý.
Chúc Vãn và Thời Lạc đều được ngồi xem ở vị trí rất đẹp, cách sân bóng rất gần, tầm nhìn cũng tốt. Mà khi đến giờ nghỉ ngơi thì các cầu thủ cũng ngồi xuống đây luôn nên Chu Ngộ Thần tùy tiện ngồi cạnh Chúc Vãn, Chúc Vãn muốn trốn cũng không trốn được.
“Không lau mồ hồi giúp tôi à?”. Anh cười hư hỏng, cũng chẳng sợ có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm, anh vẫn không chịu thu liễm lại.
“.....” Khuôn mặt Chúc Vãn ửng đỏ, tùy ý ném khăn vào tay anh.
“Cậu, cậu tự lau đi.”
“Không tốt nha bạn học nhỏ.” Chu Ngộ Thần bật cười, cũng không miễn cưỡng. Anh cầm khăn lau mặt hai lần, một tay chống ở ghế thở dốc rồi chỉ chỉ Thời Lạc, ý bảo cô gái nhỏ nhìn.
“Cậu xem chị em tốt của cậu kìa, đó là làm mẫu chuẩn nhất đó, học tốt đi nha, trận bóng rổ tiếp theo thì luyện tập.”
Chúc Vãn theo bản năng nhìn về phía Thời Lạc thì thấy công chúa nhỏ vây quanh một thiếu niên, lúc sau thì đưa nước và nhón chân lên lau mồ hôi trên mặt cho người đó.
Đồng phục của thiếu niên, ở sau lưng viết chữ 01 Đương Kỳ Thâm lớp 11, Chúc Vãn có chút ấn tượng với tên này. Mỗi ngày Thời Lạc đều lặp đi lặp lại 80 lần, mà ở trong sân cũng được các bạn học nữ gọi tên, ngoại trừ Chu Ngộ Thần thì chính là Đường Kỳ Thâm.
Khuôn mặt thiếu niên vẫn lạnh lùng, nhưng khi Thời Lạc nhón chân lại gần, Chúc Vãn thấy được hắn theo bản năng mà dựa vào người cô gái, hơi nghiêng mình tùy ý cho người ta lăn lộn, không giở ra chút tính tình nào.
“Học được không đó?”. Chu Ngộ Thần quang minh chính đại mà lại gần bên tai Chúc Vãn nói.
“Nhìn nghiêm túc như vậy à?”
Cô gái nhỏ hồi phục lại tinh thần, vì câu nói của Chu Ngộ Thần mà mặt đỏ lên vài phần.
“Cậu xem đến mê luôn à?”. Chu Ngộ Thần giả vờ nhíu mày, anh duỗi tay nhéo nhéo cằm trắng nõn của cô gái nhỏ, nói:
“Không được nhìn, chỉ được nhìn tôi thôi, khi tôi ở trên sân bóng cậu cũng không xem thất thần như vậy à…”
“Có nhiều cô gái khác nhìn câu mà…” Giọng nói Chúc Vãn mềm mại, ý bảo, cô có kém gì đâu.
Chu Ngộ Thần dừng một chút, như hiểu ra được gì đó thì cười nói:
“Giọng điệu của bạn học nhỏ này là như nào đây, sao tôi cảm thấy có chút gì đó nhỉ?”
Chúc Vãn theo bản năng mà dời mắt, nói:
“Không có gì đâu, cậu nghe nhầm đó.”
“Không có thì cho là không có đi.” Anh cũng không trêu chọc cô gái nhỏ nữa mà lười nhác dựa lưng trên ghế, lời nói nhẹ nhàng bay qua tai Chúc Vãn.
“Làm sao giờ, tôi chỉ muốn một mình cậu nhìn tôi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.