Mặc dù tuổi tác bên ngoài Kỷ Nguyên không khác Ứng Thư Hoán là bao, nhưng thật ra xương cốt và tính cách kém hơn rất nhiều.
Ứng Thư Hoán là điển hình cho người trẻ tuổi, thích chơi mấy trò tình ái, ý tưởng ùn ùn không dứt.
Kỷ Nguyên tương đối trầm ổn đáng tin cậy, an tĩnh đạm nhiên, so sánh với Ứng Thư Hoán, liền có vẻ cực kỳ cổ hủ.
Mặc dù Kỷ Nguyên không tán đồng chuyện Ứng Thư Hoán lộng dấu hôn lên cổ, song cũng không tức giận.
Chỉ là quấn khăn dày hơn một chút.
Địa điểm du lịch mà tổ tiết mục chọn cho bọn họ là một nước nhỏ nào đó ở Châu Âu, du ngoạn dọc theo hướng Tây nước đó, cuối cùng lên máy bay về nước.
Lúc xuống máy bay Ứng Thư Hoán không cảm thấy lạnh, sau tới biệt thự nơi đất khách quê người mới thấy run run.
Kỷ Nguyên lật xem các tư liệu du lịch lấy được ở trên đường, bên trên toàn là tiếng Anh, anh không trông cậy vào Ứng Thư Hoán có thể đọc hiểu nhiều hay ít, tự mình tra rồi dịch.
Hai năm trước, Kỷ Nguyên mới tới thế giới này nên đương nhiên không biết tiếng Anh, nhưng thời gian hai năm cũng đủ để anh học tập, đọc hiểu vài quyển sách du lịch vẫn không thành vấn đề.
Đường Du và Hắc Khoan đã tới biệt thự trước, một người hoạt bát rộng rãi, một người dí dỏm hài hước, đều rất dễ ở chung.
Vạn Giai Duy và Lâm Lâm đến thứ ba, Lâm Lâm sợ lạnh, mặc rất dày, còn khoác áo khoác của Vạn Giai Duy, đối diện với camera, mặt đỏ hồng.
Lý Thu Hà và La Thắng đến cuối cùng, bọn họ nhiều hành lý nhất, Lý Thu Hà đẩy một cái vali lớn tiến vào, La Thắng hoàn toàn không có ý tứ phụ giúp.
Sau khi đến địa điểm, liền bắt đầu chia phòng, Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán ở phòng phía trong cùng, có một cái ban công, một bản ghi chép, mở ban công ra chính là một hồ băng, khối băng còn không tan ra, mảng tuyết dày ở bên cạnh trượt xuống từng chút một, rơi lên mặt băng.
Theo yêu cầu của tổ tiết mục, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực nấu cơm tối.
Đường Du là người hiền huệ có năng lực, vừa nghe xong liền không nói hai lời cầm đạo cụ tổ tiết mục đã chuẩn bị.
Kỷ Nguyên phụ giúp, khiến Đường Du xấu hổ vô cùng.
Lâm Lâm cũng chuẩn bị tới hỗ trợ, song hiệu quả không tốt mấy, lúc thì làm vỡ chén, cắt phải tay, Vạn Giai Duy khẩn trương giữ tay, vừa tìm băng cá nhân dán lại vừa thổi thổi, cực kỳ ân ái.
Đường Du một bên trợn trắng mắt một bên cắt rau, tháo tai nghe, phun tào: “Làm màu quá à. Chịu hết nổi, nổi da gà đầy người.”
Kỷ Nguyên không nói chuyện.
Vạn Giai Duy sến súa, Lâm Lâm lại làm ra vẻ, lúc chiều đã biểu hiện một cách rõ ràng.
Hai người không bận bịu cái gì, chuyên tâm làm nũng show ân ái đoạt màn ảnh, khiến Ứng Thư Hoán ngồi xem TV trên sô pha ớn muốn chết, vội vàng trốn vào phòng bếp.
Đúng lúc Kỷ Nguyên vừa pha cho hắn một ly sữa bò, Ứng Thư Hoán thò tay sờ, bị anh đánh bay: “Ly thủy tinh nóng lắm, đừng chạm tay vào.”
Camera ghi được một màn này, cực kỳ tự nhiên.
Ứng Thư Hoán xoa xoa tay: “Vậy em ăn cái khác.”
Kỷ Nguyên dở khóc dở cười: “Em là chuột chuyên trộm đồ à?”
Ứng Thư Hoán nói: “Làm gì có con chuột nào đẹp trai như em chứ? Em có thể nếm thử cái này không?”
Kỷ Nguyên xoa tay: “Dùng đũa ấy, đừng lấy tay cầm. Ăn cũng đừng nói ra ngoài, làm Hắc Khoan nhắc mãi.”
Đường Du thấy một màn như vậy, liền “phụt” một cái, cười thành tiếng.
Trước đó cô còn tưởng rằng Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên là kiểu phú nhị đại kiêu ngạo lạnh lùng, cuối cùng tiếp xúc mới biết được, tính cách hai người đều khá tốt.
Ít nhất là tính cách Kỷ Nguyên thật sự rất tốt, có anh ở cùng, Ứng Thư Hoán cũng không phải khó tiếp cận như vậy.
Lý Thu Hà và La Thắng đến không bao lâu, buổi chiều chỉ vì chút chuyện cỏn con mà cãi nhau, còn không dám để tổ tiết mục nhìn ra, dẫu sao bọn họ cũng là vợ chồng mẫu mực trong giới giải trí, lúc ăn cơm vẫn đang chiến tranh lạnh, sắc mặt ai cũng không tốt.
Vạn Giai Duy và Lâm Lâm đút cho nhau ăn, khiến Ứng Thư Hoán ăn không vô, thả đôi đũa xuống, nhịn không nổi: “Có thể ăn cơm bình thường không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trên bàn cơm đều trở nên yên tĩnh.
Vạn Giai Duy và Lâm Lâm cũng ngừng động tác, Ứng Thư Hoán: “Chỗ công cộng, có thể để ý chút không?”
Vạn Giai Duy xấu hổ mà dừng lại, lòng muốn phản bác, nhưng lại nghĩ đến tính tình và thân phận của Ứng Thư Hoán, chỉ đành nhịn xuống.
Đường Du thở phào nhẹ nhõm, âm thầm tặng cho Ứng Thư Hoán một like!
Trời ạ, dù là tổ tiết mục yêu cầu trong quá trình ghi hình phải show ân ái, nhưng cũng không phải kiểu như Vạn Giai Duy và Lâm Lâm, y hệt như cặp song sinh không tách rời, sến súa đến mức người người buồn nôn!
Ăn một miếng cơm còn thân một chút, cái này bảo những người khác ở trên bàn cơm làm sao nuốt nổi hả!
Ngay cả Kỷ Nguyên cũng xài đũa dùng một lần!
Sau khi bị Ứng Thư Hoán dỗi qua, Vạn Giai Duy và Lâm Lâm thu liễm hơn một chút.
Buổi tối Đường Du muốn đi ngắm cực quang nên quấn lấy Hắc Khoan cả buổi chiều.
Hắc Khoan tra xét tài liệu, phát hiện điểm ngắm cực quang cách chỗ này không xa, liền thuận tiện hỏi nhóm Kỷ Nguyên có đi hay không, Lâm Lâm không mời cũng tự đến, tích cực giơ tay, nghe nói muốn đi ngắm cực quang, liền vui mừng đến mức nhảy nhót tại chỗ.
Không thể không nói, người này vì xây dựng hình tượng ngốc bạch ngọt đáng yêu mà đã bỏ sức không ít.
Nhìn chỉ có ngốc, không có ngọt.
Hình tượng ông chủ của Lâm Lâm cũng đổ sức quá nhiều, dẫn đến hai người bọn họ ở cùng nhau cực kỳ……… Sến súa.
Làm một đôi tình nhân giả ở chỗ này, cuối cùng chẳng tự nhiên bằng bọn Đường Du.
Ngắm cực quang được một nửa, Kỷ Nguyên cảm thấy lạnh, muốn quay về trước tiên.
Kỷ Nguyên căn bản không chờ mong chuyện ngắm cực quang này, nếu anh thích, hai người có thể xem hình ảnh trên Baidu, khẳng định rõ ràng sắc nét hơn xem ở hiện trường nhiều.
Ứng Thư Hoán nói anh không có tế bào lãng mạn, chẳng khác gì đầu gỗ!
Nhưng tay Kỷ Nguyên thật sự rất lạnh.
Ứng Thư Hoán nắm lấy tay anh, nhét vào túi mình.
Kỷ Nguyên “oái” một tiếng, bị hắn kéo đến lảo đảo: “Em như vậy sao anh đi được.”
Ứng Thư Hoán: “Vậy em cõng anh nhé.”
Kỷ Nguyên lắc đầu: “Ra thể thống gì, camera còn kia kìa.”
Ứng Thư Hoán: “Đạo diễn nhà người ta còn muốn chúng ta khoe ân ái đấy, cái này gọi là điểm hot của tiết mục!”
Kỷ Nguyên: “Em đừng làm hại đạo diễn nhà người ta nữa.”
Anh trai ghi hình bị thốn cho một đống cơm chó, đón gió rớt nước mắt: “Không sao đâu, hai người cứ tùy ý đi!”
Kỷ Nguyên kiên trì không cho Ứng Thư Hoán ôm, Ứng Thư Hoán đành phải nắm tay anh đi về.
Đi được nửa đường, Ứng Thư Hoán nhịn không nổi, hỏi một câu: “Thế có thể hôn môi trước camera không?”
Anh trai ghi hình: ……..
Ứng Thư Hoán vô tội nói: “Cậu có thể đi xa xa chút không?”
Anh trai ghi hình: ……..
Được! Tôi đi!
Đến cửa biệt thự, lại nghe được tiếng động như có vật nặng gì đó rơi xuống ở bên trong truyền ra.
La Thắng mặt đầy phẫn nộ phi ra, nhìn thấy Kỷ Nguyên quay về, hơi sửng sốt.
Sau khi đuổi anh trai ghi hình đi, Ứng Thư Hoán đè Kỷ Nguyên hôn một hồi lâu.
Tận đến khi trời đêm bắt đầu rơi tuyết, hắn mới bằng lòng buông tha cho Kỷ Nguyên sắp hít thở không thông.
Tuyết trắng phủ đầy trời, Kỷ Nguyên còn chưa kịp khôi phục, gương mặt nhỏ phiếm hồng, bờ môi no đủ sưng đỏ, nhìn vừa thuần lại vừa dục.
La Thắng liếc mắt nhiều hơn một cái, đi ra ngoài biệt thự hút thuốc.
Bên trong biệt thự, mơ hồ vang lên tiếng khóc nức nở của người phụ nữ.
Cãi nhau? Ứng Thư Hoán không biết đã xảy ra chuyện gì, suy đoán lung tung.
Hai người đều không muốn xen vào việc của người khác, sau khi chào hỏi anh trai ghi hình liền trở về phòng.
Trong phòng còn có máy quay hoạt động đến 12 giờ đêm, ánh sáng lập lòe.
Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên lúc nào cũng chú ý đến camera, miễn cho lúc đi rửa mặt lại va phải.
“Lý Thu Hà với La Thắng làm sao vậy?” Ứng Thư Hoán khẽ hỏi.
Kỷ Nguyên: “Không rõ lắm.”
Ứng Thư Hoán nói: “Không phải bọn họ là vợ chồng mẫu mực à, sao gần đây cãi nhau suốt thế nhỉ, lúc tối còn nháo đến như vậy.”
Ngoài cửa lại có động tĩnh, hẳn là bọn Đường Du đã quay về.
Kỷ Nguyên cười nói: “Sao em còn quan tâm chuyện nhà người ta thế?”
Có camera ở đây nên Ứng Thư Hoán không dám hành động lỗ mãng, chỉ là chẳng khác gì vật trang sức không xương, kẹt trong ghế sô pha, tựa đầu vào vai Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên đang đọc một quyển tiểu thuyết có sẵn trong biệt thự, giết thời gian.
Camera trung thực ghi lại một màn vừa ấm áp vừa yên lặng này.
Ứng Thư Hoán nói không đầu không đuôi: “Anh nói sau này chúng ta có như vậy không, vợ chồng đều đến tuổi trung niên, nhìn nhau liền sinh ra chán ghét.”
Kỷ Nguyên: “Sẽ không.”
Ứng Thư Hoán nghiêng đầu: “Sao lại không? Một người đàn ông vô tư nhất bất quá cũng chỉ có thể yêu người phụ nữ của họ mười năm.”
Kỷ Nguyên: “Vậy anh còn vô tư hơn bọn họ nhiều, có thể yêu em cả đời.”
Ứng Thư Hoán nghe được lời thuận tai liền rất vui vẻ.
Dù là lừa hắn, hắn cũng tin.
“Em cũng sẽ không.” Ứng Thư Hoán nói: “Kiếp sau em cũng yêu anh.”
Kỷ Nguyên gấp sách lại, hỏi hắn có buồn ngủ không.
Thật ra Ứng Thư Hoán không buồn ngủ, hắn muốn làm chút chuyện khác, nhưng lại ngại camera, mấy chuyện xấu gì đó đều không làm được.
Vì thế, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt mà ám chỉ Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên đọc hiểu ánh mắt hắn ngay lập tức, tiếc là không tiếp chiêu, để Ứng Thư Hoán tự sinh tự diệt.
Lên giường, tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn đo đỏ từ camera.
Ngoài ban công tuyết bay tán loạn, mới nhìn thì có vẻ tuyết ở ngoại quốc cũng hệt như trong nước, nhưng giờ xem ra lại không giống nhau.
Kỷ Nguyên nhìn chằm chằm ngọn núi phủ đầy tuyết bên ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ ập đến, liền tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực Ứng Thư Hoán, đếm tiếng tim đập của đối phương, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Ứng Thư Hoán chờ Kỷ Nguyên ngủ rồi mới dậy khỏi giường, lấy điện thoại nhắn cho anh cả nhà mình, hỏi nhẫn đính hôn đến đâu rồi.
Ứng đại ca hẳn là đang tăng ca, rất nhanh đã trả lời hắn, bảo sáng mai là có thể đến, rồi hỏi Ứng Thư Hoán: Em tính cầu hôn thật à?
Ứng Thư Hoán: Thừa lời! Bằng không người chạy mất làm sao giờ?
Ứng đại ca nói: Không có kế hoạch gì sao? Chỉ đơn giản như vậy?
Ứng Thư Hoán: Không kế hoạch.
Không phải là không kế hoạch, mà kế hoạch cầu hôn của Ứng Thư Hoán quá nhiều.
Có thuê gói Disney, có đi đảo nhỏ, máy bay trực thăng hữu dụng………. Hắn chọn đi chọn lại, chọn không ra cái nào tốt nhất.
Kỷ Nguyên thuộc kiểu người không thích khoa trương, Ứng Thư Hoán sợ mình làm màu mè quá, kế hoạch cầu hôn lại phản tác dụng.
Ứng Thư Hoán cúp điện thoại, nghĩ thầm, đi một bước tính một bước vậy.
Nói chung Kỷ Nguyên cũng không thể không đồng ý mà!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Lâm đề nghị đi shopping.
Cách trấn nhỏ khoảng hai tiếng đi đường, có một trung tâm thương mại rất nổi tiếng, bên trong toàn là hàng xa xỉ.
Chị em phụ nữ ra nước ngoài, khẳng định muốn mua mua, Đường Du nghe xong liền phản chiến tán đồng trong nháy mắt.
Sáng nay Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên không bận gì, liền lái xe tới trung tâm thương mại theo bọn họ.
Lúc từ nông thôn tới thành thị, Kỷ Nguyên mới có chút cảm giác xuất ngoại.
Xe cộ đi tới đi lui trên đường cái, khắp nơi toàn là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, Lâm Lâm cầm bản đồ, xài khả năng tiếng Anh câu được câu không hỏi người địa phương vị trí của trung tâm thương mại.
Kỷ Nguyên thấy đối phương nói nửa ngày vẫn chưa nói rõ ràng, dứt khoát tự mình lên sàn.
Ứng Thư Hoán rất ngạc nhiên: “Anh học tiếng Anh bao giờ thế?”
Kể từ khi biết lai lịch của Kỷ Nguyên, có đôi lúc Ứng Thư Hoán coi anh như món đồ cổ trân quý.
Kỷ Nguyên: “Hai năm, là heo cũng có thể học xong.”
Ứng Thư Hoán: ……….
“Ông xã, có phải anh đang cà khịa em không?”
Kỷ Nguyên khẽ cười, nói: “Tuyệt đối không có ý này.”
Ban đầu cho rằng hành trình hôm nay sẽ rất bình đạm, sau khi mua sắm xong sẽ về biệt thự để làm cơm tối.
《Chuyện bên lề cuộc sống》nói về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, cho nên bữa cơm là một đề tài rất thích hợp.
Nhưng Lâm Lâm đột nhiên đề nghị đi nhảy Disco, nói bản thân chưa từng thấy bar ở nước ngoài, một hai phải kéo Đường Du và Kỷ Nguyên đi cùng.
Mọi người đều biết, Kỷ Nguyên là người không thích những địa điểm náo nhiệt như này, anh nhìn về phía Ứng Thư Hoán theo bản năng, hỏi: “Em muốn đi không?”
Ứng Thư Hoán được người đời xứng danh là “Tiểu công chúa hộp đêm”, Kỷ Nguyên còn khắc sâu ấn tượng.
“Không đi.” Ứng Thư Hoán lời lẽ chính đáng: “Bây giờ em là một người đàn ông yêu gia đình.”
“Phụt.” Kỷ Nguyên châm chọc cười một lúc: “Đi thôi, anh đi với em.”
Đến khi đoạn này được phát ra, người qua đường và fans nảy ra một nghi hoặc siêu to khổng lồ.
Lúc Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên ở bên nhau, ai nấy đều không tin, dẫu sao tính cách của hai người khác nhau một trời một vực. Kiểu người âm phủ ngày ngủ đêm bay như Ứng Thư Hoán làm sao có thể yêu đương với người ở dương gian được!
Một người là lão cán bộ sáng sớm rời giường liền cầm theo lồng chim đi dạo, người còn lại là tiểu công chúa hộp đêm nhảy Disco đến hừng đông.
Trước đó Weibo còn lưu truyền một tin cười nhạo, nói sáng sớm Kỷ Nguyên đi khoe chim gặp Ứng Thư Hoán nhảy Disco đến hừng đông, hai người vừa thấy mặt liền chào hỏi, Kỷ Nguyên nói, “Thầy Ứng cũng dậy sớm quá nhỉ?”
Ứng Thư Hoán: “Một đêm không ngủ.”
Sau khi ở bên nhau, fans lại suy đoán, rốt cuộc là Ứng Thư Hoán bị Kỷ Nguyên kéo đi uống cẩu kỷ khoe chim, hay là Kỷ Nguyên bị Ứng Thư Hoán lôi đi nhảy Disco.
Bây giờ câu đố đã được giải đáp, là Kỷ Nguyên bị Ứng Thư Hoán kéo đi vũ trường.
Song Kỷ Nguyên vẫn có thể tâm lặng như nước mà ngồi trong quán bar với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đối mặt với nam nữ đến gần đều lễ phép cự tuyệt.
Thậm chí còn có fans ở quán bar nhận ra Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên không ngờ một người Hoa như mình lại hot trong giới đến vậy, đến đất nước tương đối hẻo lánh như này mà vẫn có fans!
Vị fans kia còn rất nhiệt tình, hú hét nửa ngày, hoàn toàn không ngờ bản thân đi nhảy Disco cũng có thể gặp được Kỷ Nguyên, còn hỏi anh có thể chụp anh chung không, Kỷ Nguyên đồng ý.
Rất nhanh sau đó, fans đã đăng lên INS, liền bị fans du học của Kỷ Nguyên chụp màn hình lại, sau đó đăng lên Weibo.
@Nguyên tới như thế: Tiểu Nguyên nhảy Disco ở nước ngoài! Anh lớn rồi!! Ô ô ô ô hâm mộ vị fans ngẫu nhiên gặp được quá à, chua chết mất chua chết mất [hình ảnh]
Bình luận phía dưới:
“Đang ghi hình Chuyện bên lề cuộc sống chứ gì?”
“Nhất định Tiểu Nguyên không thể chủ động đi nhảy Disco, khẳng định là Ứng Thư Hoán dạy hư ổng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha @Kỷ Nguyên anh nhảy Disco sao còn xách theo bình giữ nhiệt thế!”
“Hình như bên trong là pha trà hoa cúc với cẩu kỷ?”
“Cứu mạng, đi nhảy Disco còn pha trà, nhảy cái gì mà nhảy ra dưỡng sinh!”
………
Chuyện Kỷ Nguyên nhảy dưỡng sinh rất nhanh liền leo lên hot search.
Song tổ tiết mục đang ở nước ngoài, không thể liên kết với Weibo ngay lập tức.
Tận đến ngày hôm sau mới nhìn thấy, vì thế, 《Chuyện bên lề cuộc sống》còn đặc biệt chèn thêm một đoạn Kỷ Nguyên nhảy Disco vào.
——Anh căn bản không nhảy, chỉ là ngồi ở trên ghế, thân thể theo tiếng nhạc hơi lắc lư một chút, được coi như là kiểu cách nhảy Disco tiết kiệm sức lực nhất.
Tổ tiết mục ghi hình ở nước ngoài 4 ngày, ngày cuối cùng trở về nước.
Ứng Thư Hoán đã nhận được nhẫn từ hôm qua, nhiều lần lấy dũng khí muốn cầu hôn nhưng vẫn chưa thành, còn bị người khác cắt ngang liên tục, khiến lời thoại cầu hôn chuẩn bị hai ngày trời cũng quên phân nửa.
Ngày ghi hình cuối cùng, lúc chuyển máy bay sẽ bắt kịp lễ hội pháo hoa mùa đông của nước A.
Thời điểm Kỷ Nguyên tham gia Tống Nghệ lần đầu tiên đã được chiêm ngưỡng lễ hội pháo hoa của nước A, lúc ấy là sinh nhật Ứng Thư Hoán, dưới vỏ bọc màn trình diễn pháo hoa, anh đã vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng của Tống Nghệ.
Nhìn lại chốn cũ, có chút nao lòng.
Tổ tiết mục dự định đem tiết mục pháo hoa cuối cùng làm điểm bạo.
Vì thế vào buổi tối, mấy chị em phụ nữ háo hức thay kimono và yukata, còn cài tóc.
Ứng Thư Hoán không thích mặc kimono, nên mặc quần áo bình thường.
Đại loại Kỷ Nguyên cũng không thích mấy loại quần áo lộ ngực, cho nên cũng không thay.
Trước khi lễ hội pháo hoa bắt đầu, Đường Du lôi kéo Hắc Khoan chụp ảnh cho cô.
Kỷ Nguyên thấy thế, liền hỏi một câu: “Em muốn chụp không?”
Ứng Thư Hoán không biết thế nào, hơi hơi khẩn trương: “Anh chụp cho em à?”
Kỷ Nguyên tưởng rằng Ứng Thư Hoán sẽ nói chụp cùng nhau, lập tức hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Được chứ. Dùng điện thoại em chụp sao?”
Ứng Thư Hoán gật đầu một cách cứng ngắc.
Nếu bây giờ trời không tối như vậy, hẳn là Kỷ Nguyên có thể phát hiện ra điểm khác lạ của Ứng Thư Hoán.
Anh thuần thục lấy điện thoại từ túi Ứng Thư Hoán, giơ lên, mở camera, ngắm chuẩn Ứng Thư Hoán.
Xuyên qua màn ảnh, Kỷ Nguyên mới phát hiện biểu cảm của Ứng Thư Hoán không thích hợp, ngay lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, Ứng Thư Hoán đã lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.
Kỷ Nguyên không phải đứa ngốc, một chút đã nhận ra đó là thứ gì.
Vì thế, anh ngây người.
Trong màn ảnh, Ứng Thư Hoán quỳ một gối trước mặt anh.
Đường Du hét lên một tiếng, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người lại đây.
Mấy người vây quanh Lâm Lâm cũng thông qua camera nhìn thấy hành động của Ứng Thư Hoán, đều như lâm đại địch, trong lòng chửi bậy một tiếng, chạy như điên tới.
Muốn mạng!
Đừng nói là cầu hôn nhé!
Ngay cả đạo diễn đang ngồi trong studio cũng bật dậy!
Nếu Ứng Thư Hoán thật sự muốn cầu hôn ngay trong tiết mục của bọn họ, khẳng định kỳ này sẽ đạt quán quân rating!
Có thể không kích động chắc!
Người xung quanh cũng nhận ra đây là gặp được màn cầu hôn, cho nên háo hưc lôi điện thoại ra quay lại.
Vì hiệu quả phát sóng, tổ tiết mục đã giao lưu với người qua đường bằng tiếng Anh, hy vọng mọi người không đăng đoạn video tối nay lên mạng.
Nhóm người Đường Du cũng ngừng thở, chờ đợi……….
Ứng Thư Hoán khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mặc niệm trong lòng: Anh gả cho em nhé anh gả cho em nhé anh gả cho em nhé anh gả cho em nhé………..
Mặc niệm vô số lần, cảm thấy không có gì sai biệt lắm, liền mở miệng, tuôn ra một tràng.
Giọng nói hơi chật vật của người đàn ông vang lên: “Kỷ Nguyên, em gả cho anh nhé!”
“Phụt ——” trong nháy mắt, toàn bộ bầu không khí khẩn trương đều biến mất hút, Kỷ Nguyên đột nhiên cười thành tiếng, lần đầu tiên cười thoải mái đến vậy: “Ha ha ha ha ha ha……….”
Ứng Thư Hoán ý thức được bản thân vừa nói gì, gương mặt đỏ ửng, lẩm bà lẩm bẩm: “Được được, em gả cho anh cũng giống nhau thôi……… Anh mau đồng ý đi!”
Kỷ Nguyên một bên cười một bên gật đầu, lưu đoạn video Ứng Thư Hoán lúng túng cầu hôn lại, anh duỗi tay, để Ứng Thư Hoán đeo nhẫn cho mình, trịnh trọng trả lời: “Ừ.”
Màn pháo hoa đầu tiên nổ tung trước mắt mọi người.
Ứng Thư Hoán nắm lấy tay Kỷ Nguyên rồi đứng lên, trước sự chứng kiến của mọi người, hôn anh.
Nội tâm đ*o diễn còn kích động hơn lúc mình kết hôn, cả đầu óc chỉ có một câu: Kỳ này, nhất định sẽ hot!
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Kiều, suýt nữa đã cầu hôn thất bại rồi!