Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 10



Mã Thiên Gia đậu xe dưới sân, ông rút điện thoại ra định gọi nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại cất đi rồi lê.n thẳng tr.ên tầng, ấn chuông cửa. Bấm mấy lần mà không có ai ra, ông nhíu mày, lục chìa khóa ra cầm tr.ên tay.

Đang định tra chìa vào ổ thì cửa mở.

Một thanh niên khoác tr.ên người tấm thảm lông dê hoa văn kẻ ô, những vùng da không được che đậy chi chít vết thương. Cậ.u ta bám một tay vào khung cửa, hỏi: “Tìm ai?”

Mã Thiên Gia lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Đây là nhà Quan Tàng mà, Quan Tàng đâu?”

“Bị tôi đánh chết rồi.”

Mã Thiên Gia trợn mắt xông vào nhà, trong phòng ngủ ông thấy Quan Tàng hai mắt nhắm nghiền, tay ôm bụng nằm tr.ên sàn. Ông lao đến lắc lắc người, gọi tên Quan Tàng thì nghe thấy tiếng phì cười.

“Chú tin thật hả, chú Mã.” Quan Tàng mở mắt nhưng không ngồi dậy, anh ta nói với qua người ông: “Anh đau quá, Mỹ Mỹ!”

Mã Thiên Gia sững s.ờ, hỏi lại: “Mỹ Mỹ à? Đó là Mỹ Mỹ à? Là con trai à?”

Quan Tàng cười với ông: “Đúng rồi, đẹp đúng không?”

Giọng nói dửng dưng của gã thanh niên tên Mỹ Mỹ vang lê.n sau lưng: “Thằng này còn đau hơn.”

Quan Tàng đứng dậy x.oa x.oa bụng rồi ngồi xuống giường, bảo: “Chú Mã này, cháu muốn mua đàn piano.”

“Đàn piano hả? Sao tự dưng lại muốn mua đàn?”

Quan Tàng nhún vai: “Cháu muốn thôi.”

Có tiếng va đập vọng vào từ phòng ngoài, giống tiếng đóng tủ lạnh. Sau đó Mỹ Mỹ gào lê.n: “Quan Tàng, tôi muốn ăn cơm! Ăn cơm nóng!!!” Quan Tàng vội vàng chạy ra, bỏ ông lại.

Mã Thiên Gia đứng dậy, nhìn căn phòng vốn quen thuộc với mình. Điều hòa đang bật, nhiệt kế hiển thị nhiệt độ phòng là 25 độ; giường rất bừa, hẳn là tối qua họ đã ngủ cùng nhau… ông nhìn vào thùng rác, có gói bao cao su đã xé, có giấy vệ si.nh dùng rồi.

Mã Thiên Gia bưng trán, th.ở dài.

“Chú Mã ơi cháu đi mua cơm đây, chú ăn gì chưa?” Quan Tàng vào hỏi.

Ông nheo mắt, đáp: “Chú chỉ cần cốc cà phê thôi, nóng nhé.”

“Dạ được.” Quan Tàng mặc áo khoác xong mới bảo: “Chú chưa thay dép lê kìa.”

Ông nhìn xuống chân mình, “à” một tiếng: “Tại cháu làm chú lo quá chứ sao.” Quan Tàng chỉ cười hì hì, ông đi theo anh ta ra cửa đổi dép lê, thấy Mỹ Mỹ đang nằm sấp tr.ên sô pha xem TV, vẫn khoác tấm thảm lông dê lúc nãy.

“Chú nói chuyện với Mỹ Mỹ cũng được, cháu đã bảo cậ.u ấy chú vừa là người chăm sóc cho cháu vừa là bạn tốt của cháu rồi.” trong lúc ông thay dép Quan Tàng đã treo giúp áo khoác lê.n móc rồi đi ra ngoài, trước khi đi anh ta còn nhòm vào nhà qua khe cửa, bảo ông: “Chỉ được nói chuyện thôi nhé.”

Ông hơi khựng lại rồi mới đáp: “Đương nhiên rồi.”

“Kiểu gì chú cũng sẽ t.hích cậ.u ấy.” Quan Tàng mỉm cười, khép hẳn cửa lại rồi ra đi. Nghe tiếng bước chân đi xa ông mới trở vào ngồi xuống bên bàn nước.

Mỹ Mỹ gối đầu lê.n một tay, bắt chuyện với ông, “Chào.”

“Chào, tôi là Mã Thiên Gia. Có thể gọi cậ.u là Mỹ Mỹ chứ?”

“Được chứ.”

Cậ.u ta hất hất cằm như đợi ông đặt câu hỏi.

“Có thể cho tôi biết thương tích tr.ên người cậ.u là do đâu không?”

“Chú đoán xem.”

Mã Thiên Gia gãi gãi mớ tóc đã lẫn nhiều sợi bạc: “Do… Quan Tàng gây ra à?”

Mỹ Mỹ nhíu mày, chỉ cười không đáp.

“Nếu đúng vậy thì chúng ta có thể thỏa thuận vấn đề bồi thường…”

“Tám nghìn!” như chỉ chờ những lời này của ông, Mỹ Mỹ phán ngay một con số.

“Tám nghìn à, cậ.u chắc chắn chứ?”

Nghe ông hỏi vậy đột nhiên Mỹ Mỹ lại khoát tay: “Không không, mười… mười hai nghìn!” nói xong cậ.u ta ngoắc ngoắc tay ý rằng muốn ông lại gần mình, “Thương tích ngoài da thì không đáng gì nhưng tôi phải đi khám hậu môn trực tràng, chú hiểu không?”

Thấy ông ngơ ngác, Mỹ Mỹ đột nhiên đứng dậy, quay lưng ké.o tấm thảm đang khoác tr.ên mình lê.n: “Đây tôi cho chú xem bằng chứng!” cặp đùi mảnh mai lộ ra dưới thảm với những vết bầm chi chít trải dài từ tr.ên xuống.

“Không không, thôi thôi không cần!” ông vội vàng nhắm mắt lại, ngoảnh mặt đi, còn đưa tay lê.n bưng mắt.

“Không xem à? Không xem thật à?”

“Không cần, không cần, tôi tin cậ.u rồi!”

“Ừ thì thôi.” Mỹ Mỹ có vẻ rất tiếc nuối, có tiếng loạt soạt như cậ.u ta đã nằm lại sô pha, “Rồi quay lại đi, chú Mã ơi.” Ông ngoảnh lại để thấy một gương mặt cười tươi rói và một bàn tay chìa ra từ trong thảm: “Tiền mặt hay chuyển khoản đây?”

Mã Thiên Gia rút ví ra: “Tiền mặt chắc là tôi không đủ, tôi trả trước một phần cho cậ.u, còn lại sẽ chuyển khoản được chứ?”

Mỹ Mỹ nghĩ nghĩ một lát: “Cũng được, tôi thấy chú cũng là người đàng hoàng, chắc là không lừa tôi đâu… chú viết cá.i giấy nợ nhé?”

Ông gãi gãi mũi, gật đầu: “Ừ, được.” rồi lấy cuốn sổ tay thường mang theo trong túi áo khoác, rút bút ra bắt đầu viết giấy nợ. Mỹ Mỹ nhìn chăm chú nội dung ông viết, còn nhắc thêm: “Ghi cả số điện thoại của chú vào nữa.” Mã Thiên Gia cắ.n răng, đành làm theo.

“Điểm chỉ nào!”

Không có mực dấu, Mỹ Mỹ vào bếp lấy ra một lọ nước tương. Thấy ông điểm chỉ xong cậ.u ta chìa tay ra định lấy giấy nhưng ông giữ lại, giao hẹn: “Này Mỹ Mỹ, nếu đã đồng ý nhận bồi thường thì đề nghị cậ.u giữ đúng giao kèo: ‘Phải giữ bí mật chuyện này và không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào với Quan Tàng nữa, nếu không cậ.u sẽ phải chịu mọi hậu quả’, được chứ? Đây là một giao kèo có giá trị pháp lý đấy.”

Mỹ Mỹ nhúng tí nước tương rồi cũng điểm chỉ: “Chúng tôi làm nghề này cũng có đạo đức nghề nghiệp mà, anh Mã cứ yên tâm.” Điểm chỉ xong cậ.u m.út sạch luôn nước tương dính tr.ên tay.

Cầm được tiền mặt với giấy nợ tâm trạng Mỹ Mỹ có vẻ khá hơn nhiều.

“Tôi hỏi cậ.u chuyện này được chứ?” Mã Thiên Gia nói.

“Cứ việc! Miễn phí.”

“Cậ.u làm nghề gì vậy?”

Mỹ Mỹ liền duỗi một chân ra rồi căng mũi chân, ngoáy ngoáy mấy vòng: “Làm gái nhảy.” ánh mắt cậ.u ta rời từ tờ giấy nợ sang mặt ông, cậ.u ta nhấn chữ “gái” khá rõ, “Tôi diễn ở cả hai hộp đêm Đêm Paris với Hoàng Kim Diễm Ngộ đó, anh Mã cứ hỏi tên tôi là quản lý họ mời anh vào bàn riêng rồi mang rượu ra liền, tiện lắm nha!” có tiền một cá.i là từ ông Mã thành anh Mã ngay.

Mã Thiên Gia không để tâm đến màn tiếp thị bản thân của cậ.u mà chỉ hỏi: “Có phải vì cậ.u mà Quan Tàng bị đánh phải vào viện không?”

Mỹ Mỹ đảo mắt: “Tự anh ta đứng đực ra đấy chứ, không chịu chạy còn trách tôi à?” nói rồi cậ.u cất giấy nợ đi, “Định đòi tôi bồi thường ư? Khó nha, anh ta tự nguyện mà.”

Mã Thiên Gia cười: “Nếu muốn bắt đền thì đã hỏi cậ.u lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ… cả vết thương tr.ên cổ nó nữa kia. Tôi tôn trọng ý muốn của Quan Tàng.”

Mỹ Mỹ giơ hẳn hai ngón cá.i tán thưởng: “Anh Mã đúng là người sang trọng!”

“Cậ.u… không có thắc mắc gì về Quan Tàng à?”

“Sao tôi phải thắc mắc về tiền?”

Mã Thiên Gia gật đầu: “Vậy thì tốt. Chuyện giữa hai người hôm trước Quan Tàng đã kể cho tôi rồi, thật ra cũng không vui vẻ gì. Sau lần này tôi có thể đề nghị cậ.u đừng đi lại với Quan Tàng nữa được chứ? Dù sao cậ.u cũng bị thương thế này.”

Mỹ Mỹ cười khẽ: “Anh là cha anh ta à?”

“Không, nhưng tôi nhìn nó lớn lê.n, nó gọi tôi là chú Mã thì tôi cũng gần như là cha nó.”

“Gần tức là vẫn không phải rồi, mà kể có là cha thật anh cũng không nói chuyện này với tôi được.” Mỹ Mỹ hờ hững gấp tờ giấy nợ lại, “Anh phải đi bảo anh ta đừng có yêu tôi dữ vậy, chứ sau này tôi trĩ lòi ra thì biết kêu ai?” nói rồi cậ.u lại cười với ông ta, “Hay là mình lại bàn giá cả nhỉ?”

Mã Thiên Gia hiểu ngay vấn đề: “Ý cậ.u vẫn là tiền phải không?”

“Anh ta đã là của tôi thì tôi thiếu gì tiền nữa?” Mỹ Mỹ nghênh mắt, đá lông nheo với ông ta bằng con mắt bầm tím, “Anh Mã thấy sao, hả?”

Mã Thiên Gia sầm mặt, “Cậ.u đúng là quá coi thường tính mạng, hai người quậy thế này ngộ nhỡ xảy ra sự cố… đều không tốt lành gì cho cả hai.”

“Cá.i chuyện anh Mã nói thì… người trong nghề bọn tôi gặp nhiều rồi, với lại…” Mỹ Mỹ búng tờ giấy nợ tr.ên tay, hôn chụt một cá.i, “Liều mới ăn nhiều chứ lị.”

Có tiếng mở cửa nhà, Quan Tàng đã về. Anh ta xách túi đồ ăn và cà phê, tươi tỉnh đi vào.

“Mang qua đây, mang qua đây, còn đau đít lắm không ngồi được đâu!” Mỹ Mỹ gọi. Mã Thiên Gia không muốn nghe nữa, ông đi ra nhận cà phê rồi nói nhỏ với Quan Tàng: “Lúc nào cháu rảnh chúng ta cần nói chuyện, chắc chắn phải nói chuyện! Nếu không chú buộc phải nói với ông ngoại cháu đấy!”

Quan Tàng nghiêng đầu, thắc mắc: “Tại sao vậy?”

Mã Thiên Gia bật ra một tiếng “Cháu…” rồi phải cố dằn xuống, chỉ nói: “Tóm lại chúng ta cần nói chuyện.”

“Ngày nào chú cháu mình chẳng nói chuyện, cháu cứ nghĩ chú Mã là người hiểu cháu nhất kia.” Quan Tàng lấy áo khoác giúp ông và bình tĩnh đáp. Mã Thiên Gia nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta trở vào nhà rồi im lặng đóng cửa lại.

Vào xe, khóa cửa lại, Mã Thiên Gia mới móc chiếc bút ghi âm trong túi áo ra.

“11 giờ 32 phút sáng, ngày 26 tháng 10 năm 2013. Nghỉ làm bảy ngày, cảm xúc tiếp t.ục trong tìn.h trạng hưng phấn, lần đầu tiên để nhiệt độ phòng cao hơn 25 độ. Đã gặp ‘Mỹ Mỹ’ mà cậ.u ấy nhắc đến, rất bất ngờ lại là nam giới, rất trẻ, tuổi trong khoảng 20 đến 25, nghề nghiệp trình diễn tại hộp đêm… có hóa trang. Hai người đã quan hệ tìn.h dụ.c, đồng thời Quan Tàng có…” ông hít sâu một hơi rồi tiếp, “Có hành vi bạo lực.”

“Tôi có cơ sở để cho rằng Mỹ Mỹ là nguyên nhân chính dẫn đến chuỗi hành vi khác thường của Quan Tàng. Lần gần đây nhất là mấy tháng trước, khi Quan Tàng vừa bắt đầu trở thành nghiên cứu si.nh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.