Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 14



Nghe tiếng dữ về tên tội phạm giết người nên các cô nàng mát-xa, tẩm quất, gội đầu, phục vụ karaoke quanh khu này đều bắt đầu nghỉ làm. Có mấy cô ở ngay cạnh đoàn kịch lúc này đang ngồi tụ tập buôn chuyện trong quán nướng dưới nhà, thấy cậ.u hất tóc đi qua các cô liền gọi: “Ơ kìa Mỹ Mỹ, vẫn dám ra đường à?”

Cậ.u tạt vào quán, kiếm cá.i ghế nhựa ngồi xuống: “Sao không dám, không nhẽ lại cướp được tôi giữa đường?”

Một cô nàng tên A Phân rót chén rượu cho cậ.u, bảo: “Ăn mặc đĩ chưa kìa, có đứa nào hỏi mày bao nhiêu chưa?”

Cậ.u tợp một hớp, đáp: “Đảm bảo giá cao hơn bà!”

Các chị em cười rinh rích, A Phân cũng cười, “Tao lê.n giá rồi nha!”

“Mấy người không đi làm à?” cậ.u hỏi.

“Mày không xem thời sự à, tội phạm giết người đến khu này rồi, ai mà dám?”

“Ê sao mãi không bắt được bọn mày nhỉ? Camera đầy đường mà?” có đứa hỏi.

“Đường xá tối mò thế này có thấy gì đâu, với lại ai nó ra chỗ có camera mà hành sự?”

“Dào ôi, toàn tôm tép mạt hạng chết mới thế, bỏ dăm chục một trăm là cho qua hết. Thử ông bà nào làm to chết xem?”

“Thôi, đừng nói thế… mặt sửa nát ra, chứng minh thư không có, bạn bè cũng không, quê quán ở đâu càng không biết thì người ta điều tra kiểu gì? Mấy đứa chết đợt trước đấy, có ai nhận đâu.”

Vừa nghe nói vậy tất cả đều im lặng. Làm cá.i nghề này đâu ai dùng tên thật, rày đây mai đó chẳng đứa nào biết rõ về nhau. Có người th.ở dài: “Hai dà, không đi làm lại hết tiền.”

“Không có học khổ thế đấy, có học đã chẳng phải vất vưởng ở đây thần hồn nát thần tính suốt ngày.”

“Có học thì mày tính làm gì?”

Cô kia ực nốt ngụm bia rồi đáp tỉnh rụi: “Thì làm cave cao cấp, khỏi phải đứng đường chứ sao!” thế là cả đám lại bò ra cười. Di động lại đổ chuông, cậ.u uống nốt chén rượu rồi đứng dậy, bảo: “Tôi khác mấy bà, tôi đi kiếm người có học đây.” nói rồi để đồng một trăm lê.n bàn, lấy hai chai bia trong tủ lạnh rồi bỏ đi.

A Phân gọi với theo cậ.u: “Người có học là lắm trò quái thai lắm! Mày chiều không được thì dắt mối cho chị nhá!” cậ.u nghe vậy liền vỗ mô.ng đen đét rồi xỉa ngón giữa với nó, xong mới thướt tha đi sang đường, leo lê.n xe Quan Tàng.

Xe dừng lại ở một đoạn phố không có đ.èn đường, Quan Tàng tháo dây an toàn chồm sang hôn cậ.u, c.ởi quần ló.t cậ.u ra. Cậ.u tụt váy ngắn vắt lê.n người Quan Tàng rồi vừa hôn vừa hỏi: “Cá.i của nợ này của anh… bộ gắn lò xo hả?”

Chỉ mỗi đợi cậ.u đeo bao cao su cho mà Quan Tàng đã hưng phấn vạch áo cậ.u ra, tháo luôn móc áo n.gực cậ.u.

“Đm anh! Mãi mới tròng vào được… Ối… to thế này!”

Mới bôi trơn qua loa Quan Tàng đã hấp tấp đưa vào làm cậ.u đau từ trong ra ngoài. Cậ.u siết chặt Quan Tàng, trông cá.i miệng bị mình hôn choe choét son đỏ lại tức khí vỗ vỗ má anh ta: “Đã bảo rồi, phải làm tôi sướng.”

“Xin lỗi…” Quan Tàng bị tát vẫn chỉ cười, “Hôm nay Mỹ Mỹ quyến rũ anh hơn cả mọi khi.”

“Đm tôi quyến rũ anh bao giờ?!”

“Từng giây phút em xuất hiện trước mắt anh.” Quan Tàng khẽ hích người lê.n, đụng trúng điểm G làm cậ.u buột miệng r.ên rỉ, vẫn không quên chửi “Đồ khùng”, cuối cùng cậ.u giơ tay gỡ kính Quan Tàng xuống và bắt đầu nhắm mắt lại. Những lọn tóc giả màu vàng nhạt rủ tr.ên mặt Quan Tàng, Quan Tàng giơ tay túm lấy, chiếc xe bắt đầu lắc lư.

“Không được… giật hỏng… tóc tôi!” cậ.u nói.

Quan Tàng liền vén chúng sang bên, mà tóc dài quá Quan Tàng cứ vén được một lát chúng lại rũ xuống từ bờ vai cậ.u. “Ngốc quá…” cậ.u cười Quan Tàng rồi hơi nghiêng đầu, vòng tay ra sau gáy vén hết tóc sang một bên.

Một tiếng thét thất thanh vọng ra từ chiếc xe Volvo S60 đời 2012 màu trắng. Thân xe càng rung lắc kịch liệt, tiếng thét cũng dồn dập từng tràng rồi đột ngột ngưng bặt như tháp Babel chồng lê.n cao tít và sụp đổ ngay trước cổng Thiên Đàng… như si.nh sôi, lại cũng như tuyệt diệt.

Cậ.u ngồi tr.ên người Quan Tàng, th.ở hồng hộc. Nghỉ mệt một chốc cậ.u mới tức tối rút cả nắm khăn giấy ra, vén váy chùi mô.ng chùi đùi: “Mua đền tôi váy mới, mua hai cá.i! Đồ phá hoại!” Quan Tàng phì cười.

Bật đ.èn tr.ên trầ.n xe lê.n, cậ.u bắt đầu gài miếng silicon vào áo n.gực, tròng lê.n người, cài một hàng móc trước mặt Quan Tàng. Quan Tàng tròn mắt xem, có vẻ rất là kinh ngạc trước sự tin.h vi kỳ diệu này.

Mặc đồ ló.t xong, cậ.u ngồi xuống ghế phụ lái ăn gan gà Quan Tàng mua với bia, “Ngon, đúng mùi vị này rồi.”

“Sao không về nhà anh?” Quan Tàng hỏi.

“Ngày nào cũng về nhà anh làm gì, sống chung à? Nghỉ đi, tôi đã bảo rồi đừng chọc tức tôi thì tôi không chạy đâu hết.”

“Đàn piano anh đặt họ mang tới rồi, hình tam giác nhé.”

Cậ.u ngừng nhai, nhìn nhìn Quan Tàng: “Bao tiền đấy?”

“Bảy mươi tám nghìn.”

“Chỉ để làm tìn.h thôi?”

“Để làm tìn.h với em.” Quan Tàng nhấn mạnh.

Cậ.u bật cười: “Tính ra tôi có giá nhỉ, được chết tr.ên cá.i đàn bảy tám nghìn.” Quan Tàng không hiểu lắm nhưng chỉ nhìn cậ.u, cười. Cậ.u liền giơ tay vít đầu anh ta xuống, gác một chân lê.n đầu gối anh ta, “Ê này thầy trợ giảng Quan, anh khùng cỡ này là có triển vọng thành kẻ giết người hàng loạt lắm đấy.”

“Thật à?” Quan Tàng hỏi lại, có vẻ rất hứng thú, “Kẻ giết người hàng loạt trông thế nào?”

“Trông như anh ấy.” cậ.u làm động tác “mời”, “Nhã nhặn, đẹp trai, đầu óc có vấn đề, lắm tiền. Giờ tôi lê.n xe làm một nháy với anh, có khi tí nữa lại bị anh chém làm tám mảnh nhét vào cốp… hay là trong đó đang có đứa nào nằm sẵn rồi?”

Quan Tàng cười vui vẻ: “Trí tưởng tượng của Mỹ Mỹ phong phú thật, thế sao em còn lê.n xe? Không sợ anh à?”

Cậ.u nhún vai: “Ai sống tr.ên đời mà chẳng phải chết, chết thì chết, chẳng chết thì sống chứ sao.”

“Có vẻ em chẳng sợ gì nhỉ.”

“Sợ nghèo ạ, sợ bị đồ bi.ến thái như anh điểm danh nữa.”

Quan Tàng đáp bằng giọng vô tội: “Chuyện gì anh đã hứa với em nhất định anh sẽ làm. Dù anh rất t.hích tên em nhưng anh sẽ chỉ gọi thầm trong lòng thôi.”

“Làm ơn đừng làm tôi mắc ói được không.” cậ.u dửng dưng nhét cục gan gà cuối cùng vào mồm nhai ngấu nghiến, “Thầm thì cứ việc thầm, khoe ra để vòi tôi khen ngoan hay gì.”

“Anh muốn Mỹ Mỹ yên tâm.”

“Yên tâm con khỉ gì? Yên tâm yêu anh à? Ờ được, tôi yêu anh đấy, cưới tôi đi!” cậ.u chìa tay xỉa ngón áp út lê.n.

Quan Tàng cười phá lê.n, cúi xuống hôn ngón áp út cậ.u: “Anh t.hích em quá, Mỹ Mỹ à!”

Ngoài mắng “đồ khùng” cậ.u thật chẳng biết nói gì nữa, cậ.u rụt phứt tay lại, khui nốt lon bia kia. Quan Tàng nhìn cậ.u đăm đăm, bảo: “Anh muốn hiểu nhiều hơn về Mỹ Mỹ.”

“Nghỉ.”

Quan Tàng có vẻ ấm ức nhưng không nói gì nữa, lại bắt đầu chăm chú nhìn cậ.u ăn, uống. Nhìn một hồi yết hầu anh ta bắt đầu trượt trượt.

“Hình như anh lại cương lê.n rồi Mỹ Mỹ ơi.”

Cậ.u nổi giận quơ xắc tay đập Quan Tàng: “Mua được ba miếng gan gà ghê gớm lắm hả, đm còn đòi vần vò nhau mấy lượt nữa?!” Quan Tàng vừa cười vừa luồn tay vào váy cậ.u, cậ.u cũng chỉ làm bộ chống trả rồi vẫn để Quan Tàng bế ngồi lê.n đùi, tụt quần ló.t ra.

Đợi Quan Tàng thỏa mãn xong cậ.u lại bắt đầu mặc sức moi váy mới, đồ ló.t mới từ trong ví anh chàng.

“Để anh đưa em về ký túc xá, muộn rồi đi đường nguy hiểm lắm.” thấy cậ.u cầm áo khoác định xuống xe, Quan Tàng liền bảo, “Em bảo đang có tội phạm giết người hàng loạt mà.”

“Có anh nguy hiểm ấy! Ké.o khóa quần lê.n, đồ bi.ến thái.” cậ.u đóng sập cửa xe rồi khoác cá.i áo lông thú dởm lê.n vai, “Mai cấm mò đến nữa, mô.ng tôi phải nghỉ ngơi.”

Quan Tàng nhìn theo bóng cậ.u bi.ến mất nơi ngã tư, anh ta cầm lon bia cậ.u để lại tr.ên xe, áp môi vào vết son của cậ.u để tu cạn chỗ bia thừa rồi khẽ lẩm bẩm: “Phải cẩn thận Mỹ Mỹ à, có nhiều bi.ến thái lắm.”

Về đến gần đoàn kịch thì gặp bọn A Phân ké.o nhau ra ngoài, bảo là có quán karaoke mới mở cho hát hò rượu nước miễn phí tối nay. Cậ.u hí hửng theo liền, ba nữ một nam, bốn cá.i váy ngắn cùng tót lê.n taxi phóng đi.

Lại những quán cò con mở được ngày nào hay ngày nấy, nay đóng cửa mai lại đổi tên khai trương tiếp. Bọn A Phân nhấp nhổm muốn nhân lúc sẵn khách để kiếm chác tí đỉnh, hát mấy câu chúng đã tản đi đâu hết, hoặc là rúc vào các phòng riêng, hoặc đang nhún nhảy tr.ên bụng thằng cha mập ú nào đó. Có khách vào muốn gọi cậ.u, cậ.u liền ngoạc mồm gân cổ hát “Mượn trời xanh thêm năm trăm năm~”, bị người ta phàn nàn hai lần thì chủ quán tiễn cậ.u về luôn.

Bắt được taxi lại nôn ọe đầy xe, nửa đường bị đuổi xuống cậ.u đi chân nam đá chân chiêu, mồm tía lia chửi, từ đó không xe nào dám nhận chở cậ.u nữa. Cậ.u gục vào một thùng rác trong góc tường để nôn, đang ọe thì có ai nói nhỏ sau lưng: “Đi không em? Bao tiền đấy?”

“Đi con mẹ mày.” cậ.u xỉa ngón giữa lại. Chửi xong lại nôn ọe tiếp, người nọ xáp tới dìu cậ.u: “Em không sao chứ?” Cậ.u gạt tay ra, cánh tay người kia lại khoác lê.n người cậ.u, “Rồi rồi rồi, đây anh đón đây rồi, về thôi, về nhà thôi.”

“Nhà đéo đâu mà về…?” nôn mãi nên bắt đầu tỉnh hơn, cậ.u lại đẩy kẻ đó ra, “Cút.”

Người đó không nói gì nữa nhưng một bàn tay gân guốc từ đâu bất thần bịt mồm cậ.u, lôi cậ.u vào hẻm tối. Cậ.u giãy giụa theo bản năng, giãy văng cả một chiếc giày mà vẫn bị túm tóc dộng đầu vào tường. Thương tích khắp người còn chưa lành hẳn lại ăn một cú đập đầu làm cậ.u nảy đom đóm mắt, cậ.u lồm cồm cố bò dậy không nổi. Tóc giả bị giật tung ra để lộ cá.i đầu tóc đỏ đeo chụp lưới. Có ai đó bóp cổ cậ.u, lôi cậ.u lê.n như để nhìn cho kĩ: “Đm, đực mà cũng đứng đường à, thời buổi đéo gì thế này.”

Adrenalin tăng tiết trong cơ thể đã chiến thắng hơi men, cậ.u nhìn chòng chọc vào gương mặt gã đàn ông lạ như muốn trông thật rõ tướng mạo gã trước lúc lìa đời, hai tay cậ.u bóp cổ tay gã cố giằng ra, cậ.u nghiến răng rặn ra mấy chữ: “Tao… đ*t cả lò nhà mày…!”

Đối phương khỏe khủng khiếp, hai mắt cậ.u bắt đầu mờ đi vì thiếu dưỡng khí. Khoảnh khắc ngay trước khi bị bóng tối bao phủ đột nhiên gọng kìm tr.ên cổ cậ.u lỏng ra, không khí tràn vào buồng phổi cậ.u. Như vừa trải qua giây phút cận tử, cậ.u hít th.ở điên cuồng, cơn ho khan ké.o đến làm hai mắt cậ.u ứa lệ nhòe nhoẹt. Có tiếng nói trầm trầm vang lê.n sát bên cậ.u.

“Anh đã bảo muộn rồi nguy hiểm lắm mà, Mỹ Mỹ.”

Quan Tàng ở đó, một tay cầm chiếc giày cao gót của cậ.u, một tay xách cá.i bình chữa cháy tr.ên ô tô đang nhỏ máu tong tỏng, chẳng rõ là máu ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.