Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 24



Ngồi nghỉ một lúc rồi Quan Tàng vào bếp trộn salad, cất thịt bò còn thừa vào tủ lạnh. Sau đó anh ta bưng đĩa salad đến ngồi ăn cạnh cậ.u, cậ.u hỏi: “Ông ngoại anh bỏ đói anh à?”

“Ông ngoại bảo bà ngoại nấu canh thịt viên cho anh, anh ăn rồi nôn cả.”

“Ổng không biết anh không ăn được à?”

“Cố ý thôi.”

Cậ.u đang bóc gói khoai tây chiên, nghe Quan Tàng nói vậy mới liếc sang nhìn anh ta: “Anh bị khùng là di truyền từ ổng hả?”

Quan Tàng cười khanh khách: “Không không, di truyền từ mẹ anh, mẹ anh thì theo gen bà ngoại… không phải bà ngoại bây giờ đâu, bà ngoại ruột anh cơ.”

Cậ.u trượt tay làm gói khoai tây chiên văng xuống đất. Quan Tàng nhặt lê.n, xé miệng gói đưa cho cậ.u, cậ.u lại hỏi: “Anh cần thiết phải nói huỵch toẹt ra thế à? Tôi có bảo tôi muốn nghe đâu, biết con tin sợ bị thủ tiêu toàn phải nhắm mắt cho khỏi thấy mặt bọn cướp chưa, anh định cho tôi bước chân ra đường là ăn đấm luôn hả?”

Quan Tàng càng cười dữ hơn, “Đâu nào, dù sao nói cũng không ai tin mà.”

Cậ.u cầm gói khoai chiên, bốc bỏ vào miệng nhai rộp rộp: “Anh muốn nói gì thì nói luôn đi, để xem bán tin được mấy đồng nào.”

“Chắc là bán được nhiều tiền đấy, rất rất nhiều.”

“Thế là anh bệnh ở đây thật à?” cậ.u chỉ chỉ vào đầu.

“Không biết nữa.” Quan Tàng điềm nhiên đáp, “Cũng không quan trọng… cứ coi là có đi cho yên tâm.”

Cậ.u im lặng ngẫm lại ý nghĩa câu nói này của Quan Tàng, cuối cùng cậ.u bảo: “Anh không thấy bực à?”

“Anh nên bực hả?” có vẻ Quan Tàng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, anh ta ngơ ngác đặt đĩa salad xuống, “Anh thấy bình thường, hơi tức cười thôi… anh cứ nghĩ đêm nào trước khi ngủ ông anh cũng tự nhủ, ‘Hôm nay thế là êm đẹp, vì hôm nay Quan Tàng không ra đường giết người, cổ phiếu không bị mất giá’.” nói rồi lại không nhịn được cười.

Cậ.u thì không cười, cậ.u bảo: “Bị tâm thần tốt đấy, giết người khỏi phải ở tù.”

Quan Tàng hỏi: “Mỹ Mỹ có muốn giết ai không? Để anh làm cho nhé.”

“Có, nhưng không cần anh giúp.” cậ.u bốc khoai chiên ăn, tiếp t.ục xem TV rồi nói thêm: “Những chuyện này phải tự tay làm.”

Ngày hôm sau, Trang Bách Tâm lục trong kho của đài truyền hình được đống tư liệu chưa biên tập về vụ đuổi học hồi đó. Khi đó đài của tỉnh chỉ đưa tin dạng tin vắn nên còn rất nhiều bài phỏng vấn chưa dùng đến.

Tuy Mỹ Mỹ không xuất hiện trước ống kính lần nào nhưng diễn đàn của trường có đăng bức ảnh rất nét của cậ.u, trong thông báo đuổi học của trường ghi rõ tên cậ.u là: Nghiêm Khác Kỷ.

“Em có biết bạn đó, con trai mà t.hích mặc váy, t.hích được mọi người chú ý lắm.”

“Em vẫn thấy bạn đó rất táo bạo, tất nhiên là cũng cá tính nhưng làm gì đến mức đánh vợ người ta… chà, em cũng không biết nữa, trường nói thì em tin ạ.”

“Bạn này kiêu căng, ngang ngược lắm, không ai nói được bạn ấy hết. Giờ nghĩ lại có khi thành tích tốt cũng không phải là giỏi thật, nhiều tác phẩm toàn đạo của người khác… đạo của ai ạ? Em không biết, nhưng ai cũng bảo thế mà. Chứ bình thường khoa Nghệ Thuật có ai môn nào cũng được điểm cao thế đâu.”

“Cậ.u ta đồng tính thì chúng em biết mà nhưng thầy Dư thì chắc chắn là không bị đâu. Nếu hai người đó có gì thật thì chắc là do cậ.u ta chủ động theo đuổi, em nghĩ thầy Dư có t.hích si.nh viên thật thì cũng chọn con gái chứ… ấy em đùa thôi nha, đừng p.hát đoạn này nha! Bọn em đều không biết thầy kết hôn rồi!”

“Em thấy trường này quá dễ dãi, đã đồng tính công khai lại còn ăn mặc dị hợm, đúng ra phải cấm cậ.u ta nhập học từ đầu. Giáo sư Dư là giảng viên rất được si.nh viên yêu mến, thầy vừa dạy hay vừa thân thiện với si.nh viên, thầy trò không có khoảng cách gì đâu ạ… vâng, sai lầm chính là vì thân thiện quá đấy, thầy tốt lắm, nghe nói thầy bỏ qua cả chuyện vợ thầy si.nh non.”

“Có đánh, chắc chắn là có đánh, cậ.u ta không đánh thì làm sao cô kia lại sẩy thai? Em mong là thầy Dư không bị ảnh hưởng gì, đúng là loại người ăn không được thì đạp đổ, ghê tởm quá.”

“Hy vọng sau chuyện này mọi người không có thành kiến với trường chúng em, đúng là con sâu làm rầu nồi canh, ảnh hưởng đến hình ảnh đại học Đông Ninh và toàn thể si.nh viên chúng em.”

Tư liệu không nhiều lắm, Trang Bách Tâm xem một lúc là hết. “Nghiêm Khác Kỷ” trong sự mô tả của mọi người ngoài học giỏi thì thật sự không khác “Mỹ Mỹ” bây giờ. Vẫn ngạo mạn, ngang ngược và đáng ghét.

Cô mở laptop ra, so với tư liệu của đài thì bên đồng nghiệp cũ có thêm một thứ: đó là họ từng gọi điện trực tiếp cho Nghiêm Khác Kỷ, cũng là cuộc điện thoại duy nhất gọi được. Trong đó cậ.u ta tuyên bố mình và Dư Phục từng yêu nhau, hơn nữa chính Dư Phục chủ động theo đuổi cậ.u ta, cũng luôn tự khẳng định mình còn độc thân, chưa bao giờ ông ta nói mình đã có vợ.

Khi hỏi có phải vì Dư Phục đề nghị chia tay nên hai bên mới nảy si.nh xung đột không thì cậ.u ta phản đối kịch liệt và cúp máy luôn. Từ đó về sau họ không gọi được cho cậ.u ta nữa.

Họ cũng phỏng vấn được Dư Phục qua điện thoại, ông ta nói mình luôn cố gắng giữ khoảng cách với si.nh viên, không ngờ vẫn để xảy ra hiểu lầm không đáng có, ông ta cảm thấy rất có lỗi với người vợ đã kết hôn nhiều năm. Còn trò Nghiêm bản chất là một si.nh viên tốt, rất tiếc ông ta không thể đáp lại tìn.h cảm của cậ.u ta. Hy vọng mọi người cho trò Nghiêm thời gian sửa đổi, cũng hy vọng từ nay trò Nghiêm có tự trọng hơn.

Những tác phẩm từng đạt giải của Nghiêm Khác Kỷ vốn được trưng bày dài hạn ở phòng triển lãm của trường, sau khi chuyện xảy ra đã bị gỡ đi hết, Trang Bách Tâm chỉ có vài bức ảnh chụp lại trong tư liệu của đồng nghiệp cũ. Nhưng may thay cô vẫn xem được đầy đủ khi tìm thấy trang web của cậ.u ta tr.ên mạng, phong cách cá nhân rất nổi bật, chỉ cần thấy một lần sẽ không thể quên được.

Trang Bách Tâm gập máy lại, đến ký túc xá của Quốc Sắc Thiên Hương.

Cậ.u đang chụp ảnh cho chị Hương Hương và các thành viên đoàn, chị Hương Hương nghe Trang Bách Tâm bảo có cá.i show hóa thân kia ở nước ngoài rất được yêu t.hích nên quyết tâm cũng phải làm một show “Lu Lồ gì ấy” (1) cho quốc nội. Phong cách phải Tây, phải quốc tế, poster phải đầy tiếng Anh. Trước mắt chị đã cho lắp thêm hai cây cột để múa trong phòng tập và đặt hàng mấy quả đ.èn tròn nhấp nháy dành cho sàn nhảy vài hôm nữa sẽ lắp.

Bọn diễn viên bắt đầu trang điểm từ sáng, đứa nào cũng váy áo xúng xính như con công đang xòe đuôi. Cậ.u thì kẻ mắt như Pharaoh, đội tóc giả đen dài thẳng tưng, mặc váy dài dát kim tuyến sáng ch.ói theo phong cách hiện đại kết hợp Ai Cập cổ, Hy Lạp cổ. Chụp đến cả ngàn bức ảnh xong cậ.u vào văn phòng tải hết ảnh về lọc qua một lượt. Trang Bách Tâm ké.o ghế ra ngồi cạnh cậ.u, nhìn cậ.u mở phần mềm bằng cá.i máy tính second-hand của chị Hương Hương và bắt đầu thêm hiệu ứng cầu vồng cho chữ. Đẹp hay không cô không biết nhưng chắc chắn là lóa mắt không kém đ.èn nê-ông.

“Mỹ Mỹ này, chuyện hôm qua cậ.u định kể cho tôi có phải là vụ cậ.u bị đại học Đông Ninh đuổi học không?” Trang Bách Tâm vừa nói xong Mỹ Mỹ đã đập đánh chát con chuột xuống bàn.

“Phóng viên các bà là giống ruồi à? Hít thấy thối tha là tươm tướp bu vào à…?”

“Hồi đó người gọi điện cho cậ.u là đồng nghiệp của tôi, tôi định gửi bản thảo và hình ảnh Quốc Sắc Thiên Hương cho cô ấy đấy.” Trang Bách Tâm giải t.hích, “Câu chuyện của cậ.u và của thầy giáo kia hoàn toàn trái ngược nhau, ‘sự thật’ thối tha mà cậ.u nói ý là tuyên bố của nhà trường là giả đúng không?”

“Chị muốn tin ai thì tin, tôi ngửi rắm một lần thôi, đéo ngửi lần nữa đâu.”

“Nhưng rõ ràng hôm qua cậ.u đã muốn kể mà.”

“Giờ tôi hết muốn rồi.” cậ.u chấm một cá.i nốt ruồi bà mai to tướng cho Dã Bình đang làm điệu bộ trong ảnh rồi quay sang nhìn cô ta, “Bà chị này, bà không bới móc được gì về Quan Tàng nên định quay sang móc tôi đấy à?”

“Thì tôi là con ruồi mà, thấy mùi là tôi bu đến.” Trang Bách Tâm rất biết thân biết phận.

Cậ.u cười ha ha, “Bà đúng là lành làm gáo vỡ làm muôi thật. Thế thì đợi đấy, bao giờ có hứng tôi sẽ kể cho bà nghe.”

Trang Bách Tâm nhìn cậ.u một lát rồi tự dưng bảo: “Nói thật nhé, tôi cảm thấy chỉ cần bám theo cậ.u thì chẳng cần đào bới cũng có tin để làm. Con người cậ.u đi đâu cũng có thể si.nh chuyện. Dễ gì một bản tin lại góp mặt đủ cả loạt tít ‘đồng tính luyến ái’, ‘ăn mặc dị hợm’, ‘phá hoại hạnh phúc gia đình’, ‘đẻ non’, si.nh viên khác bị đuổi học đâu có được lê.n thời sự, hả.”

Cậ.u cười phá lê.n, tự dưng thấy cực kỳ sung sướng, rồi vừa cười vừa gật đầu: “Chị nói chuẩn đấy! Đúng tôi là cục scandal di động thật.”

“Cậ.u có biết bạn trong trường và các giáo viên đánh giá cậ.u thế nào không?”

“Kệ đời bọn nó t.hích nói gì thì nói.”

“Ừ thì giậu đổ bìm leo thôi, nhưng đúng là cậ.u chẳng được lòng ai cả.”

Cậ.u quay sang nhìn Trang Bách Tâm với vẻ thắc mắc: “Chị sống là để lấy lòng thiên hạ à? Cần đếch gì bọn đần độn ấy t.hích, miễn con này tự t.hích được là được.” cậ.u đứng lê.n x.oay một vòng giữa căn phòng bé tẹo, tà váy cuốn theo một làn gió thơm, “T.hích đàn ông thì sao, mặc váy thì sao, từ nhan sắc đến thành tích trong trường con này đều thừa sức đạp lũ hợm hĩnh giẻ rách ấy xuống bùn!”

Cậ.u đứng chống nạnh, một tay chỉ xuống sàn, cánh tay dài như một cây quyền trượng. Bàn chân đi giày cao gót thắt dây dậm mạnh một cá.i như muốn dẫm nát bét linh hồn “bọn đần độn” kia.

Chị Hương Hương chuẩn bị đến hộp đêm, lúc đi ngang cửa phòng thấy vậy thì gào lê.n: “Váy bà mới đặt may về đấy, vần vò nhẹ cá.i tay thôi!” thế là cậ.u đành xách váy, vùng vằng thay quần áo khác.

Trang Bách Tâm ngồi lại tán dóc với cậ.u thêm một lúc, thấy cậ.u không có vẻ định nói thêm gì thì cũng đứng dậy ra về. Cậ.u lưu các thư mục ảnh ngay tr.ên màn hình để chị Hương Hương về tự chọn. Làm xong nghĩ giờ này chắc Quan Tàng về nhà rồi cậ.u mặc thêm áo xống rồi ra đi.

Trung tâm thương mại gần đó còn mở cửa, cậ.u đi dạo một vòng tầng một xem từ mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, trang sức… mà vẫn không biết nên mua gì cho hợp. Cuối cùng dưới sự tư vấn của nhân viên bán hàng cậ.u đã chọn một bộ đồ trang điểm và nước hoa dòng mới nhất, đóng hộp quà lộng lẫy.

Đến nhà Quan Tàng, vừa bước qua cửa cậ.u đã nhét túi đồ cho anh ta: “Xem lúc nào tiện đưa cho Nghiêm Nhân Kính. Đây là quà tốt nghiệp, không phải mừng đám cưới đâu đấy.” Quan Tàng cầm rồi cậ.u còn bảo, “Truyền đạt nguyên văn lời tôi cho bả này, đã xấu gái thì ít ra phải biết trang điểm, đừng có để thiên hạ nó cười nữ tiến sĩ.” Cậ.u vừa tụt giày vừa càu nhàu, “Chịu bả thật, học trầy trật bao nhiêu năm mới đủ điều kiện tốt nghiệp.”

Quan Tàng đứng bất động, nói: “Hình như chị em… bỏ học vị rồi.”

“Anh bảo sao?” cậ.u nghe mà như không hiểu. Cậ.u nhíu mày hỏi lại nhưng ánh mắt đã bắt đầu long lê.n như hai mũi tên ghim vào mặt Quan Tàng.

“Cô ấy tố cáo giáo sư Dư Phục khoa Nghệ Thuật có dấu hiệu vi phạm đạo đức nghiêm trọng và cho rằng trường đã xử phạt sai em. Ban Giám sát kỷ luật đã điều tra và kết luận nội dung tố cáo không đúng sự thật, họ yêu cầu cô ấy công khai xin lỗi nhà trường và Dư Phục.”

Cậ.u ngồi xuống buộc lại dây giày rồi đứng dậy, “Cá.i đồ đần độn đó… sẽ không xin lỗi đâu. Cả đời cứng đầu cứng cổ… chưa bao giờ bả xin lỗi.”

Quan Tàng thấy hai mũi tên đã hóa thành ngọn lửa cháy rực trong mắt cậ.u.

Chú t.hích:

(1) Lu Lồ gì ấy: mình khá chắc đó là show RuPaul Drag Race – chương trình truyền hình thực tế được World of Wonder sản xuất cho kênh Logo TV nhằm tìm kiếm “America’s Next Drag Superstar” do RuPaul làm giám khảo và MC.

Nôm na thì là một show tìm kiếm Drag Queen nha, chị em có thể search để xem thử, thú vị nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.