Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 34



Không tìm được Quan Tàng, cậ.u đành gọi cho Mã Thiên Gia, Mã Thiên Gia tức tối quát lê.n với cậ.u: “Nó bị nhốt rồi!”

“Ai nhốt? Mấy người điên à, người lớn tồng ngồng còn bắt nhốt khỉ gì?”

“Tất cả là tại cậ.u!” Mã Thiên Gia gào lê.n, “Tôi đã bảo cậ.u tránh xa nó ra! Cậ.u làm hại nó chưa đủ à?!” gào xong là cúp máy, rồi còn tắt nguồn luôn như sợ cậ.u gọi nữa.

Cậ.u nhìn di động, chửi: “Chửi xong tắt máy, kiểu mẹ gì vậy!”

Sau khi rời chỗ Quan Tàng, Mã Thiên Gia đến thẳng chỗ Quan Tĩnh Viên để báo cáo. Lúc ngồi đợi trong phòng khách Tôn Lệnh Nhàn cố ý dặn ông ta: “Mấy hôm nay tâm trạng ông Quan không được tốt, công ty đã bận Quan Tàng lại xảy ra chuyện này… ông ấy có nóng giận quá lời Tiểu Mã cũng đừng chấp nhé!”

“Chà, tôi hiểu, không sao đâu.”

Đợi hơn một tiếng đồng hồ, Tôn Lệnh Nhàn vào một lúc mới ra gọi Mã Thiên Gia vào theo.

Quan Tĩnh Viên mặt lạnh lùng ngồi tr.ên chiếc xe lăn điện, bên cạnh ông ta có giá truyền dịch lúc này bịch nước đã hết. Thật ra không phải ông ta không đi lại được mà là lớn tuổi rồi ngồi xe lăn cho tiện. Tôn Lệnh Nhàn bảo hộ lý gỡ giá truyền dịch rồi vu.ốt n.gực cho Quan Tĩnh Viên: “Lát nữa mình đừng cáu nhé, huyết áp vừa mới ổn định thôi đấy.”

Quan Tĩnh Viên sốt ruột xua tay bảo bà ta ra ngoài. Mã Thiên Gia khẽ ho một tiếng, bắt đầu nói: “Chuyện… Quan Tàng ổn rồi, cậ.u ấy rất bình tĩnh, cũng tự biết mình đã gây chuyện quá đáng nên đang hối hận rồi.”

Quan Tĩnh Viên nhìn chằm chằm Mã Thiên Gia bằng cặp mắt đục ngầu nhưng không nói gì. Mã Thiên Gia lại lấy hết dũng khí, nói tiếp: “Liệu ngài có thể… cho cậ.u ấy về si.nh hoạt bình thường sớm hơn được không. Thầy Khổng bên trường đã đi công tác về, nếu Quan Tàng cứ vắng mặt thì…”

“Đưa ghi âm cho tôi nghe.”

Mã Thiên Gia siết chặt cá.i cặp tr.ên tay.

“Anh vừa đến chỗ Quan Tàng còn gì? Bỏ ghi âm ra đây tôi nghe xem.”

“Chuyện này… dù sao cũng là riêng tư, hay thôi… mà hôm nay cũng không ghi âm, tôi quên mang bút.”

Quan Tĩnh Viên ném xoảng cá.i gạt tàn xuống sàn, “Đừng có giở trò với tôi.”

Tôn Lệnh Nhàn đẩy cửa chạy vào, vội vàng nắm tay Quan Tĩnh Viên rồi bảo Mã Thiên Gia: “Kìa Tiểu Mã, đừng làm ông ấy nổi giận, huyết áp ông ấy không ổn mà.”

“Bà đi ra đi!” Quan Tĩnh Viên vung tay, chất vấn Mã Thiên Gia: “Sao, có cần phải dùng biện pháp mạnh không?! Hay là gọi bảo vệ vào.” Tôn Lệnh Nhàn ra sức ké.o áo Mã Thiên Gia đến khi bị Quan Tĩnh Viên giục đi lần nữa bà ta mới chịu ra ngoài.

Mã Thiên Gia thật là vạn bất đắc dĩ, ông ta lục mãi trong cặp mới lôi được cá.i bút ghi âm ra rồi bấm nút bật lê.n.

“Chỉ vì giận mà cháu phải lái xe đâm người ta à?”

“Cháu biết điểm dừng mà, ông ta chỉ bị thương xoàng thôi.” Quan Tàng nói xong lại cười thản nhiên.

“Trong trường hợp cần thiết cháu thực sự sẽ giết người à?”

“Chú cũng nói là ‘cần thiết’ mà, chú Mã. Đâu có ai không thấy cần thiết mà đi giết người? Mọi tên tội phạm giết người khi hành động đều cho là mình ‘cần phải làm’.”

“Vậy với cháu thế nào là ‘cần thiết’?”

“Khi cháu cảm thấy tốt hơn hết là người đó không tồn tại nữa. Cần phải nêu ví dụ à, chú Mã? Cháu cũng chỉ quan tâm đến vài người… à đúng hơn là cũng chỉ còn có vài người.”

“Có bao gồm cả Mỹ Mỹ, phải không?”

“Gồm cả chú nữa đấy, chú Mã.”

“Cảm ơn cháu, nhưng chú sẽ không để cháu giết người vì chú. Nếu Mỹ Mỹ bảo cháu giết người cho cậ.u ta thì cháu có do dự không?”

“Cháu đã bảo rồi, cậ.u ấy sẽ không làm thế. Hơn nữa nếu cháu thật sự định giết người thì chắc chắn là vì cháu muốn thế.”

“Nhưng cháu không hề loại trừ khả năng cháu có thể giết vì cậ.u ta.”

“Nếu chú nhất định phải diễn đạt như vậy thì vâng, đúng thế.”

Quan Tĩnh Viên cười lạnh, “Thế này là hối hận à?”

Mã Thiên Gia không đáp được.

“Tôi bỏ bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu thứ mới dẹp yên được hai vụ lần này cho nó! Bao giờ nó mới chịu hiểu tôi làm tất cả vì tốt cho nó hả! Nếu không có Quan Đạt, không có tôi che chở thử xem nó có dám trắng trợn như thế không!”

“Sao, nó ngại tôi chưa đủ đau đầu à?! Bao nhiêu con mắt soi mói chỉ chờ tôi ngã ngựa, sao nó không tử tế được một tí?! Cả cá.i Quan Đạt sắp sập rồi nó có biết không?! Nó không hiểu thế nào là tốt đẹp khoe ra xấu xa đậy lại hay sao?!”

“Nhà họ Quan này không thể có người tâm thần được! Một đứa cũng không được! Sau này không còn ai bao che cho nó để xem nó x.oay xở thế nào!”

Quan Tĩnh Viên lại chỉ mặt Mã Thiên Gia: “Còn anh, Mã Thiên Gia! Anh tưởng anh giấu mà tôi không biết gì à? Tôi để anh ở đó là để theo dõi Quan Tàng đừng cho nó theo gót mẹ nó, chứ không phải để anh thành đồng lõa với nó.” Quan Tĩnh Viên cho xe chạy đến trước mặt Mã Thiên Gia rồi ngửa đầu xỉa vào bụng ông ta: “Tôi chỉ có một đứa cháu, nó là giọt máu duy nhất của Quan Tĩnh Viên này! Thà rằng nó không làm nên trò trống gì chứ nhất quyết nó không thể là một thằng điên được! Anh hiểu chưa, Mã Thiên Gia!”

“Cậ.u ấy không hề điên, tin.h thần cậ.u ấy rất bình thường… nhốt cậ.u ấy như bây giờ sẽ chỉ phản tác dụng thôi, chẳng qua là tâm lý cậ.u ấy…” Mã Thiên Gia yếu ớt giải t.hích.

“Mẹ kiếp dẹp cá.i văn đó đi, nó không điên thì cũng sắp điên rồi! Từ khi qua lại với thằng nghệ sĩ hóa thân đó không ngày nào nó bình thường cả, bảo nó t.hích ngôi sao màn bạc thì thôi đi, mà mẹ kiếp đây là cá.i giống gì? Đực không ra đực cá.i không ra cá.i, đi múa may c.ởi truồng ở hộp đêm! Để thiên hạ biết thì nhục mặt! Còn anh nữa, có một thằng điế.m mà anh không giải quyết được à? Chẳng lẽ đến một đứa dân đen tôi cũng phải nhúng tay vào hay sao?!”

Mã Thiên Gia nhét bút ghi âm vào cặp táp, “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Bao lâu mới trở lại sân khấu Đêm Paris, Tiểu Mộng xúc động quá mời cậ.u uống luôn một chai. Hai đứa diễn xong bưng cá.i mặt bự phấn son, khoác áo lông ra cửa sau ngồi hút thuốc cạnh thùng rác, em tiếp viên giờ đã lê.n đời thành chị Hồng ra chào hỏi cậ.u: “Chị Mỹ Mỹ đấy à, lâu quá không gặp!”

“Chào chị Hồng, bà chị chiếu cố nhé!” cậ.u cũng cười giả lả chìa một điếu thuốc cho ẻm.

Chị Hồng cười, từ chối, “Tôi không hút thuốc. Chị em nói chuyện đi, cần gì cứ gọi tôi nhé.” nói rồi bỏ đi.

“Ra dáng gớm nhỉ.” cậ.u phả một vòng khói rồi huých Tiểu Mộng, “Mày chơi không lại nó là phải rồi.”

“Em mà dám chơi nó nữa á? Nói cho anh biết anh Đại Hồng còn chạy dài kia kìa, cứ là một phép với nó.” em tiếp viên hóa ra lại là ngọa hổ tàng long, ẻm quản việc trước sau nhanh nhẹn, thượng vàng hạ cám ẻm đều làm đâu ra đấy. Vóc người nhỏ nhắn, hay cười, ăn nói ngọt như mật, mở miệng ra là chào anh chào chị nhưng hễ đụng chuyện thật thì chắc như cục gạch, không nể nang ai hết.

“Thế mày tính sao?”

“Em theo bồ em thôi, ảnh muốn đến thành phố lớn thì em đi.” Tiểu Mộng có bồ mới, cậ.u này là ca sĩ đi hát thời vụ mỗi buổi một nơi, có khi một đêm kiếm được vài trăm, cũng có khi chẳng được cắc nào. Suốt này than th.ở ở tỉnh lẻ không p.hát triển được, có tài mà không gặp thời, thu âm đăng lê.n mạng được mấy lượt nghe toàn là của Tiểu Mộng và bọn chị em cống hiến cho. Cậ.u ta hay hô hào đòi đi Bắc Kinh để tìm người p.hát hành đĩa hát cho mình.

“Bồ anh ngon thật đấy, thấy bảo nhà giàu lắm. Chà, thế người nhà ổng biết anh làm gì không, liệu có ăn thua gì không?”

“Sao lại không ăn thua? Đập vào mặt tao năm triệu đi là xong béng.”

Tiểu Mộng th.ở dài, “Người như thế đời nào vời đến bọn mình. Người ta là ở tr.ên đỉnh kim tự tháp rồi.”

Cậ.u cười ha ha, “Như nào là tr.ên đỉnh kim tự tháp hả mày?”

“Thì nhà có tiền, chơi chơi cũng đi mướn phòng mấy ngàn, mà đã có tiền chắc chắn phải có quyền chứ gì nữa? Ở đâu thì em không biết chứ ở đất này thì người ta hô mưa gọi gió, thiếu gì người vây quanh săn đón họ?” Tiểu Mộng cầm đầu thuốc lá vẽ một vòng tròn dưới đất rồi đặt mẩu thuốc vào giữa: “Người ta sống ở trung tâm này này, còn mình đứng rìa, nhìn mà thèm thôi.”

“Sao tao chẳng thấy thế nhỉ.” cậ.u cũng rít hết điếu thuốc rồi ném đầu lọc đi, “Tao nhìn anh ta tao cũng chẳng thấy thèm, ít ra là tao đếch bị nhốt. Với lại càng đáy kim tự tháp càng đông người, vấn đề gì đâu.”

Tiểu Mộng không hiểu cậ.u bảo “nhốt” là thế nào nhưng nghe đến kim tự tháp nó lại lắc đầu.

“Em làm gì ở đáy kim tự tháp.” nó vỗ tay vào đùi rồi chùi chùi, “Em là cá.i thứ bùn bị dần nát bét, trét giữa mấy cục gạch ấy.”

Cậ.u thốt lê.n “ôi mẹ ơi”, “Tiểu Mộng à, chị Mộng ạ, sao chị thâm sâu quá vậy.”

“Chị Mỹ Mỹ ơi.” em tiếp viên ra gọi cậ.u, “Có người tìm kìa.”

“Hay là bồ anh?” Tiểu Mộng nhanh nhảu bám theo, muốn ngó “thầy giáo đẹp trai” một tí, không kiếm được bồ như thế thì thôi chứ ai cấm nhìn bổ mắt. Ra ghế dài mới biết hóa ra là Mã Thiên Gia, mà sắc mặt ông chú coi bộ hơi sầm sì.

“Nghiêm Khác Kỷ, nói chuyện một chút đi.”

Cậ.u thì thào với Tiểu Mộng: “Đó, năm triệu tới đó.”

Mã Thiên Gia gọi cậ.u ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh, mấy thằng ở đâu ra đứng chắn luôn sau lưng cậ.u. Cậ.u chửi thề một câu rồi gân cổ gào lê.n “Hiếp dâ.m!!” thì bị bịt mồm lại. Mã Thiên Gia nói thẳng: “Sau này cậ.u không được gặp Quan Tàng nữa, mà cũng không thể gặp được. Tôi cho cậ.u biết, người nhà nó biết chuyện rồi thì không tốt đẹp gì cho cả nó lẫn cậ.u. Chuyện lần này thành nghiêm trọng như vậy tự cậ.u cũng biết là tại ai.”

Cậ.u “ư ư”, Mã Thiên Gia liền ra hiệu cho lâu la buông cậ.u ra.

“Có thể bớt tại tôi tại tôi đi không, mẹ kiếp tôi đâu có xúi anh ta làm!”

“Giờ nói gì cũng muộn rồi, dù sao cậ.u cũng chỉ cần tiền của Quan Tàng thôi mà. Cậ.u cho giá đi.”

“Năm triệu!”

Mã Thiên Gia chưa kịp trả lời thì bọn lâu la đã thụi cả vào mặt lẫn vào bụng cậ.u, có thằng còn lê.n tiếng hộ Mã Thiên Gia luôn: “Đồ mạt hạng, xem lại mặt mày có đáng từng ấy tiền không.”

“… tôi không đáng tiền nhưng Quan Tàng nhà các người đáng tiền mà!” cậ.u đau gập cả người nhưng vẫn cãi.

Lũ lâu la lại chuẩn bị giơ nắm đấm, Mã Thiên Gia vội nói: “Trước kia chính cậ.u nói đã đàm phán thì hoặc là cho tiền hoặc là đánh người, kiểu gì cũng phải có một thứ dằn mặt. Giờ tôi có cả tiền cả người, cậ.u chọn đi. Năm triệu thì không được đâu, cho cá.i giá tử tế, đừng để bị ăn đòn nữa.”

“Ông nói xem ông cho được bao nhiêu.”

“Hai trăm nghìn.”

“Năm trăm.”

“Ba trăm.”

“Tiền mặt!” cậ.u nói lớn, “Ra ngân hàng rút tiền trước mặt tôi! Không chơi chuyển khoản đâu, mắt trước mắt sau các người đóng băng tài khoản là móm!”

Mã Thiên Gia nhìn gương mặt trầy trụa của cậ.u rồi cười lạnh, gật đầu: “Nhớ viết giấy cam kết, điểm chỉ vào.”

Lúc trở vào cánh gà Tiểu Mộng hú hồn hỏi: “Anh đi ăn năm triệu hay năm cá.i bầm mặt vậy?”, rồi vội vàng kiếm thuốc bôi cho cậ.u. Cậ.u cười hì hì, “Năm triệu còn không xử được anh mày chứ năm cá.i bầm mặt lại càng không.”

Sáng sớm hôm sau, có mặt tại ngân hàng, tiền trao cháo múc. Mã Thiên Gia gấp đôi tờ giấy cam kết, quay lưng bỏ đi thẳng. Ông ta lái xe đến chỗ Quan Tàng bị nhốt rồi vỗ độp tờ giấy xuống bàn: “Đây, xem đi, ba trăm là xong đấy.”

Quan Tàng cầm lê.n chăm chú xem: “Chữ Khác Kỷ đẹp quá.”

Mã Thiên Gia “hừ” một cá.i: “Đọc nội dung đi!”

Quan Tàng mỉm cười: “Chú lạ lắm nhé, chú Mã. Sao cứ như chú hy vọng Khác Kỷ sẽ cương quyết không chịu nghe lời, đưa bao nhiêu tiền cậ.u ấy cũng từ chối vậy?”

“Chú chỉ muốn cho cháu thấy nó cặp với cháu là vì tiền thôi!”

Bấy giờ Quan Tàng mới có vẻ buồn bực, “Nếu thế thì chú đưa ít quá.”

“Ba trăm nghìn lại còn ít?! Đây là chú ra mặt nó còn cầm được ít tiền đấy, để ông ngoại cháu xử thì nó mất mạng rồi!” Mã Thiên Gia đập mu bàn tay vào lòng bàn tay kia, “Lần trước cháu nhờ điều tra vé tàu của nó người ta đã báo ngay với cục trưởng Lưu, cục trưởng Lưu lại nói cho ông ngoại cháu biết, ông cháu nắm được ngọn ngành về nó từ lâu rồi. Vì cháu có gì mà ông ngoại cháu không dám làm!”

Quan Tàng đặt tờ giấy lê.n môi, nhắm mắt lại như có thể hít được mùi hương, “Thế nên cháu mới ngoan ngoãn ở lại đây, chú Mã ạ.” rồi anh ta mở mắt ra, “Nhưng tốt nhất là dừng ở đây thôi, nếu không tất cả đều phải chết.”

Mã Thiên Gia trợn mắt há hốc mồm. Quan Tàng nói xong lại thản nhiên áp tờ giấy lê.n má, chậm rãi cảm nhận.

“Khác Kỷ à… Mỹ Mỹ của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.