Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 37



Sự kiện “ném phân ở Đông Ninh” đã khuấy đảo mạng xã hội ra trò, tiếc là hai đương sự đều lặn không nhận phỏng vấn, tuy nhiên những lời đồn thổi và các loại tin tức “nội bộ” chẳng biết từ đâu ra vẫn p.hát tán đầy trời. Sau đó bắt đầu có những người trong cuộc lê.n tiếng, cứ thế cứ thế cho đến khi đại học Đông Ninh buộc phải đình chỉ công tác, hủy bỏ mọi chức danh của Dư Phục và tuyên bố “không bao giờ tuyển dụng lại” ông ta. Cá.i tên “Nghiêm Khác Kỷ” một lần nữa nổi như cồn tr.ên diễn đàn của trường, những bức ảnh cậ.u mặc đồ nữ chiếm sóng toàn diện và thu về không biết bao nhiêu người hâm mộ.

Nhưng chỉ được vài hôm thì bắt đầu rộ scandal ngôi sao kia che giấu việc đã kết hôn si.nh con, lại còn ngoại tìn.h, đôi bên đấu khẩu ác liệt; tiếp nữa lại có tin đồn phóng xạ, tận thế, mì ăn liền bị tranh cướp mua ở siêu thị… dần dần sự kiện ném phân cũng chìm vào quên lãng.

Thứ bảy, chị Hương Hương dẫn đoàn kịch đến th.am dự khai trương trung tâm thương mại nọ. Dã Bình thò cổ ra ngóng xem rốt cuộc là ngôi sao cỡ nào mà chiếm dụng một mình một phòng nghỉ, lại còn mướn cả đống vệ sĩ rình rang thế. Người ta bước ra cả bọn mới sửng sốt, cặp nh.ũ siêu khủng gấp mấy lần Lạc Lạc, thậm chí phải to hơn cả của Tiểu Mộng, bộ váy lóng lánh bán trong suốt khoét sâu hoắm chắc phải thấy được nửa quả mô.ng. Tóc đen dài, môi đỏ ch.ót, mặt trắng bốp, trán với hai cục má căng mọng, sáng choang. Trông rất quen, đại khái là nhìn cứ na ná tất cả nghệ sĩ nhưng chẳng ai nhớ tên là gì. Hỏi thăm mãi mới nghe nói trước là người mẫu xe hơi, từng đóng phim kinh dị trong nước gì đó, vai nữ thứ-thứ-thứ chính.

Về phòng thay đồ Dã Bình mới bảo đấy là yêu quái phẫu thuật thẩm mĩ, kém xa vẻ đẹp tự nhiên của nó. Trong khi đó Kim Tường lại xuýt x.oa: “Người mẫu xe hơi diễn một buổi kiếm mấy trăm đấy, nếu nổi tiếng thì phải cả nghìn!” Cậ.u thì cười nhạo Dã Bình, “Ừ mày là đĩ tự nhiên, bằng làm sao được mày.” quả tim bằng vàng tr.ên cổ rung rinh theo tiếng cười của cậ.u. Thế là Dã Bình với cậ.u mổ nhau quang quác tuốt đến lúc ra diễn.

Dù không th.am gia tiết mục nào nhưng hôm nay cậ.u vẫn có việc làm, ấy là chụp ảnh cho đoàn kịch. Dã Bình nhảy hàng đầu, eo uốn dẻo quẹo, chân cẳng hất tới hất lui đều tăm tắp, tiết tấu dồn dập sôi động, tổng thể động tác vô cùng nhịp nhàng; chị Hương Hương là tay khuấy động không khí có nghề, chị tung hứng với MC và khán giả bên dưới rất tài tìn.h, phần bốc thăm trúng thưởng làm người xem vô cùng t.hích thú; tiết mục cuối cùng là Lạc Lạc – nay đã tự tin hơn trước bội phần ca bài “Một đời thong thả”, hát đến đoạn cuối khán giả đồng loạt vỗ tay làm chị Hương Hương rất là hãnh diện.

“Chị em ơi, chúng ta sắp có rạp hát rồi! Từ nay đoàn kịch sẽ làm chuyên nghiệp, làm kinh doanh hẳn hoi, thẳng tiến ra quốc tế! Mọi người đều phải ngẩng cao đầu cho chị, phải cho ra dáng diễn viên, ra dáng nghệ sĩ, phải tự tin, phải tỏa sáng, nghe không?” chị Hương Hương lại bắt đầu bài p.hát biểu như mọi khi tr.ên xe về ký túc.

“Sao thế chị ơi, thế là tìm được rạp rồi ạ?”

Chị Hương Hương kẻ đuôi mắt dày cui, bàn tay làm dáng điệu đà, bảo: “Chị mày là ai hả, nói được là làm được, chị đã bảo có rạp là phải có rạp!”

Cả xe hò reo, huýt sáo, vỗ tay hoan hô chị Hương Hương. Tận hưởng cảm giác nở mũi một hồi chị Hương Hương mới dàn dàn hai tay yêu cầu trật tự, lại nói tiếp: “Đừng có ngại rạp nhỏ, vấn đề đấy là của mình, muốn diễn cá.i gì thì diễn, t.hích diễn bao lâu cũng được, chị cho chúng mày diễn nhiệt tìn.h, diễn xả láng thì thôi. Nhưng mà thế này, tất cả đều phải tập trung lê.n tin.h thần cho chị, lấy Dã Bình làm gương, nhìn Lạc Lạc mà học tập!”

Dã Bình nhất định phải bồi thêm một câu: “Dã Bình là trụ cột! Dã Bình là trụ cột!”

Chị Hương Hương nghiêm túc nói: “Trụ cột cũng phải phấn đấu tiến bộ cho ra dáng trụ cột, đừng có suốt ngày tí ti việc cũng ngoạc mồm ra ăn vạ!”

Dã Bình nghẹn họng trợn mắt, mãi mới lí nhí đáp: “Biết rồi.”

Chị Hương Hương định nói gì nữa thì đột nhiên xe phanh gấp, chị đang đứng giữa lối đi lảo đảo suýt ngã, tóc giả xòa tung tr.ên mặt: “Đm chúng mày làm sao thế?!”

Tiểu Hào luôn lái xe rất vững, chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này, nó quay lại trả lời chị Hương Hương: “Có xe chắn đường con, cố tìn.h thì phải.”

Đang nói thì có người nện cửa xe rầm rầm: “Mở cửa mở cửa! Đòi tiền đây!” toàn mấy thằng cao to bặm trợn, không có vẻ gì là người tử tế. “Thằng họ Nghiêm đâu! Xuống đây nhanh, đừng để chúng ông đập nát xe!”

“Mở mẹ mày chứ!” Chị Hương Hương đứng trong xe chửi ra, “Tìm ai, tìm con mẹ mày à! Cả xe này là mẹ mày này! Mày thử đập đi, thử đập đi!?” rồi chị hùng hổ xắn tay áo lê.n, “Thời bà mày đấm vỡ đầu thiên hạ mày còn vắt mũi chưa sạch con ạ!”

“Thằng họ Nghiêm” đặt máy ảnh xuống, đứng dậy: “Nó tìm em đấy, chị.”

Chị Hương Hương ngoảnh lại nhìn cậ.u rồi dúi cậ.u ngồi xuống, nhỏ giọng nạt: “Thằng ranh này mày lại gây chuyện gì rồi? Ngồi yên đấy!”

“Thôi chị đừng th.am gia chuyện này, để em lo, mà thật chị cũng không làm được gì đâu. Không sao, vẫn là ba trăm nghìn đó thôi, rồi làm gì được em, cùng lắm thì em trả lại tiền!” cậ.u gạt chị Hương Hương ra rồi bảo Tiểu Hào mở cửa. Vừa xuống xe cậ.u đã bị người túm cổ áo lôi vào xe tải đi mất, chị Hương Hương nhảy xuống theo dang tay vả thẳng cánh vào mặt một thằng rồi ngoạc mồm gào lê.n: “Ban ngày ban mặt bắt người bà con ơi…!”

Bọn du côn đánh trả, trưởng đoàn đã bị đánh thì phải làm sao? Tiểu Hào và đám diễn viên lập tức lao xuống xe, một đống đàn ông váy vóc diêm dúa quây một đống đàn ông khác. Thấy tìn.h hình có vẻ căng bọn kia vội vàng nhảy lê.n xe, tông qua vòng vây bỏ chạy.

“Nhớ biển số chưa? Gọi cảnh sát đi!”

Tiểu Hào lái thẳng xe đến đồn cảnh sát gần đó, đám đàn ông phấn son rực rỡ lại chạy ùa vào đồn.

Vừa lê.n xe đã bị ăn mấy đấm, Nghiêm Khác Kỷ thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đã cầm tiền còn không giữ lời hứa, không chịu cắt đứt với Quan Tàng, đương nhiên là phải ăn đòn thôi. Lũ du côn kia rất hùng hổ, chúng chỉ đay đi đay lại mấy câu kiểu “Mày xem lại cá.i ngữ mày mà dám sán vào người ta”, “Thân lừa ưa nặng hả con”… Cậ.u thì sống chết đòi đủ năm triệu, quyết không được thiếu một cắc.

Cậ.u bị quẳng vào một nhà xưởng ở xó nào không biết rồi bị tẩn cho một trận nữa, đánh xong chúng khóa trái cửa lại, đập tan tành điện thoại của cậ.u và bỏ đi. Cậ.u đau mềm người còn vừa đói vừa lạnh, cố quấn lại áo xống rồi lết vào ngồi thu lu trong một góc, lẩm bẩm chửi: “Mẹ cha nhà họ Quan, cặp với anh chỉ có ăn đòn, mặt hoa da phấn của thằng này giờ trét thuốc còn nhiều hơn trét phấn. Không mua đền mấy lọ nước thần dưỡng da thì liệu hồn với tôi.”

Cậ.u bị nhốt trọn một ngày một đêm, được vứt cho hai cá.i h.amburger nguội ngắt, một chai nước và vài trận đòn. Có thằng định mó máy “thử món lỗ hậu xem sao” nhưng bị cậ.u chửi cho điên tiết nên lại đạp cậ.u tơi tả.

Đánh xong nó vẫn chực c.ởi thắt lưng thì “rầm” một tiếng, cửa sắt sau lưng bị đạp tung ra, ánh mặt trời nhạt nhẽo mùa đông rọi vào nhà xưởng u ám, vạch một đường ranh giới rõ ràng giữa sáng tối.

Quan Tàng chậm rãi bước vào, tay xách cổ áo một người. Anh ta thả tay ra, gã kia rơi bịch xuống đất, người gã mềm oặt, đầu đầy máu, không rõ đã tắt th.ở hay chưa.

Thấy mặt mũi cậ.u bầm dập, Quan Tàng hơi nhíu mày.

“Khác Kỷ, anh vẫn giữ lời hứa nhưng anh không thể nguôi giận được, làm sao đây.”

“Vì làm anh giận mà anh muốn giết người ta, cá.i tật này phải sửa thôi.” lại một đêm “dâng mô.ng đến cửa”, tiện thể cậ.u mang cho Quan Tàng một cá.i di động rẻ tiền. Làm tìn.h xong, cậ.u vừa mân mê nghịch quả tim nhỏ tr.ên cổ vừa bảo Quan Tàng, “Dù ông già nhà anh lo ló.t vài nốt nhạc thì cũng khỏi đi tù.”

“Anh biết mà, giết người là phạm pháp.” Quan Tàng nói.

“Anh phạm pháp chẳng liên quan gì đến tôi.” cậ.u bảo, “Giết người khó gì đâu, dao thọc vào máu tóe ra, tèo, thế là xong, anh được hả giận. Nhưng nếu anh bắt đầu cảm thấy tước đi một si.nh mạng là điều bình thường thì Quan Tàng ạ…”

Cậ.u đứng dậy tr.ên giường, trầ.n truồng với một cá.i vòng lấp lánh nơi cổ: “Lý do anh t.hích tôi đã mất, cả Nghiêm Khác Kỷ và Mỹ Mỹ đều sẽ không còn ý nghĩa trong cuộc đời anh nữa.”

Quan Tàng ngửa mặt nhìn cậ.u rồi lại cúi đầu suy nghĩ. Hai tay anh ta vu.ốt ve bắp chân cậ.u và lần xuống nâng một bàn chân cậ.u lê.n, hôn đầu gối cậ.u: “Anh hứa với Khác Kỷ: Chỉ cần em còn ở đây, nhất định anh sẽ không giết người để thỏa mãn cảm xúc của anh, kể cả vì em cũng không… nhưng đó là anh tuân theo ước muốn của em, anh tìn.h nguyện đặt xiềng xích trói buộc anh vào tay em.” hôn rồi anh ta ngẩng lê.n nhìn cậ.u, “Nhưng nếu em không còn bên anh, xin em đừng phật lòng bởi những gì anh gây ra.”

Cậ.u mỉm cười, thản nhiên đáp: “Tôi mà chết rồi thì kệ mẹ cho trời sập.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.