Ở Trung Tâm Vũ Trụ

Chương 40



Nghiêm Khác Kỷ uốn tóc quăn tít rồi nhuộm màu xanh lam. Cậ.u ngồi trong tiệm làm đầu, hỏi Quan Tàng: “Đẹp không?” Quan Tàng đáp “Đẹp lắm” và bị cậ.u mắng “Anh mắt mù hả”. Mắng xong cậ.u làm nhặng xị một trận với quản lý tiệm, chê màu nhuộm lê.n nh.am nhở. Rồi cậ.u ăn bận như một vị phu nhân sáng ch.óe, xách khăn mặt bàn chải, mỹ phẩm dưỡng da và đồ ăn vặt cùng Quan Tàng lái xe lê.n đường.

“Thiếu mỗi con ch.ó.” cậ.u bảo, “Các phu nhân trong phim toàn bế ch.ó.” lại s.ờ đầu Quan Tàng, “Thôi tôi có anh cũng được.”

Quan Tàng mang theo một cá.i bình đựng chút xíu tro cốt của Alice đến bờ biển, nơi Alice ra đời. Thật ra cũng không xa lắm, ngồi tàu hỏa chỉ độ bảy, tám tiếng nhưng sợ bị ông ngoại đón đường nên họ chuyển sang lái xe, vừa đi vừa nghỉ, hai ngày một đêm là tới.

“Hồi đó anh ở với mẹ một năm ở thành phố ven biển, Alice ra đời ở đó. À, cũng gặp được chú Mã ở đó luôn.” Quan Tàng nói với cậ.u, “Trước kia chú ấy là bác sĩ của mẹ, mẹ nghe lời chú ấy lắm. Sau này bệnh mẹ trở nặng ông ngoại đón chú ấy từ viện an dưỡng về làm bác sĩ riêng ở nhà anh… cũng là để chăm sóc tâm lý cho anh.”

“Thế chú Mã anh… có ý gì với mẹ anh không… tôi đoán thôi nha, chứ không sao ổng chăm anh như con đẻ vậy?” cậ.u mở túi đồ ăn vặt, xé một gói bim bim bốc bỏ vào miệng nhai rộp rộp.

Quan Tàng cười: “Thật ra anh cũng mong chú Mã với mẹ anh thành đôi lắm, chú ấy tốt với mẹ con anh quá mà. Một năm ở đó là thời gian vui sướng nhất của anh và mẹ. Tiếc là chú ấy cứ câu nệ quan hệ bác sĩ với bệnh nhân, cuối cùng mẹ gặp được người khác ở đó rồi si.nh ra Alice.”

“Chú Mã anh chắc phải tiếc đứt ruột nhỉ.”

“Nhưng chú ấy vẫn là người mẹ tin tưởng nhất. Mẹ bảo từ khi mẹ bệnh chỉ có mình chú Mã kiên nhẫn, dịu dàng nghe mẹ nói chuyện, chỉ có mỗi chú Mã tin mẹ… những người khác kể cả ông ngoại anh đều cho là mẹ bệnh nên toàn nói điên khùng.”

“Thế ba Alice thì sao?”

Đến trạm thu phí, Quan Tàng đưa xe vào hàng rồi đáp: “Người đó lãng mạn lắm, anh ta nói mình là nghệ sĩ lang thang. Mẹ kể chuyện gì anh ta cũng lắng nghe rất chân thành, mẹ bảo ước gì có thiên thần đến bảo vệ anh, thế là anh ta bảo thiên thần có tr.ên đời đấy, em chính là thiên thần.”

Cậ.u vẫn bốc bim bim sột soạt, không nói gì. Quan Tàng nhìn sang cậ.u rồi cười ha ha: “Nghe sến nhỉ? Nhưng mẹ anh vui lắm, chưa có ai nói những câu tỏ tìn.h lãng mạn như thế với mẹ. Nhưng vừa biết tin mẹ có thai anh ta đã bi.ến mất. Ông ngoại anh tức điên lê.n, ông mắng chú Mã, mắng mẹ anh, bảo không được giữ đứa bé đó. Mẹ anh chết cũng không chịu nghe theo, thế mới si.nh ra được Alice.”

Chưa đầy mười phút đã qua được trạm thu phí, họ lê.n cao tốc. Xuất p.hát từ chiều, tính độ ba giờ sẽ đến thành phố bên cạnh và nghỉ đêm ở đó. Họ không dám dùng thẻ căn cước để thuê khách sạn nên tìm đến nhà trọ bình dân. Nghiêm Khác Kỷ đi lượn phố xá một vòng, Giáng Si.nh sắp đến nên đâu đâu cũng vang tiếng nhạc “đinh đinh đang”. Cậ.u bảo Quan Tàng mua cho mình một cá.i váy ngắn hở vai bó sát bằng nhung đỏ sậm, tay lỡ, lại lựa một đôi bốt ngắn da rắn, gót vừa cao vừa nhọn, xài được làm hung khí. Mua thêm một lọ “nước thần” để đêm nay vỗ lê.n mặt. Cậ.u nằm tr.ên giường đắp mặt nạ, còn bảo Quan Tàng cầm ké.o cắt khéo khéo để mặt nạ khỏi dính vào những chỗ bị thương.

Chị Tân gọi cho cậ.u bảo có đàn anh kia khởi nghiệp ở tỉnh khác, mở một phòng thiết kế đang thiếu người, chị hỏi cậ.u có đi làm không. Cậ.u bảo giờ em đang bận làm uyên ương bỏ trốn rồi không đi được. Chị Tân chửi cho một tràng rồi chốt lại hai câu, mày định múa may đến hết đời hay sao? Không định nghĩ cho tương lai à?

Cậ.u nghĩ ngợi cả buổi rồi hỏi Quan Tàng: “Sau này anh sẽ thế nào, bị nhốt trong phòng tối à?”

Quan Tàng đáp: “Không đâu, anh muốn ở bên em.”

Cậ.u đạp Quan Tàng một cú: “Đừng có để tôi cũng bị nhốt theo. Mẹ nó chứ lại còn bày đặt viết thư, gì mà ‘Tiếp cận một bước sẽ thêm một thi thể’, bộ tưởng mình là kiếm khách hả? Sao anh không viết luôn ‘Mười bước giết một người, ngàn dặm không một bóng’ đi! Bộ ông ngoại anh sẽ tin à? Đọc xong ổng không thịt tôi luôn hả?!”

Quan Tàng đáp: “Ông ngoại không tin đâu, nhưng chú Mã sẽ tin. Chú ấy biết anh không nói dối mà… anh chưa quên lời hứa với Khác Kỷ đâu nhưng lúc cần thiết vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.” giọng điệu nghe cứ như kiểu “đi ra đường nhớ bôi kem chống nắng” vậy.

Cậ.u không nói gì mà nhìn Quan Tàng nắm cá.i lọ đựng tro cốt trong tay, lọ sứ nhỏ màu xanh da trời, bảo là giống màu bộ váy Alice mặc khi ra đi. Cậ.u hỏi: “Anh còn giữ thứ gì của Alice nữa không?”

Quan Tàng rút trong túi ra một túi thơm nhỏ: “Đây là mẹ anh làm vào si.nh nhật cuối cùng.” vẫn là màu xanh da trời, có thêu tên Alice bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung. Vải ló.t rất dày, hương liệu đã bay mùi hết, cậ.u s.ờ s.ờ nắn nắn vẫn không biết trong đó có gì. Nút dây buộc rất chặt nhưng vẫn có thể gỡ ra được, Nghiêm Khác Kỷ không mở mà đưa trả lại Quan Tàng.

“Tôi biết rồi, chẳng qua là ông anh cấm tự do yêu đương, ổng t.hích chia uyên rẽ thúy đấy mà. Nhưng sao lại để con cháu ruột mình bị đòn đau thế nhỉ, ổng không biết xót hả?” cậ.u trở mình rồi tự dưng hung tợn hẳn lê.n, “Nếu thằng cha Vương Cầu dám đánh đồ đần độn Nghiêm Nhân Kính thì miễn hỏi lý do, mai tôi về chuyển khẩu cá.i đầu nó luôn!”

Suýt nữa thì rơi cả mặt nạ, Quan Tàng lại cẩn thận đắp lại cho cậ.u.

“Ông ngoại bị ba anh che mắt một thời gian dài. Lúc đó ba anh đã thay thế vị trí của ông còn ông về hưu. Si.nh hoạt và đi làm đều không phải gặp nhau, hàng năm chỉ về nhà ngoại ba bốn lần…” Quan Tàng nhớ lại, “Ông anh chưa bao giờ nghĩ rằng người ông coi như con trai ruột, sống cùng một mái nhà bao nhiêu năm lại âm thầm chôn giấu mối oán hờn kinh khủng như vậy.”

Người con rể đã làm việc dưới quyền Quan Tĩnh Viên tầm chục năm, từ khi anh ta ở rể Quan Tĩnh Viên vốn không có con trai luôn bồi dưỡng anh ta như người nối nghiệp mình. Ông ta luôn dặn dò rằng mình chỉ có một đứa con gái đã giao cho anh ta, đằng nào gia đình cũng có điều kiện kinh tế nên cứ để Quan Lạc Hoa ở nhà chăm con, hạn chế ra ngoài, tránh tạo cơ hội cho người đời dèm pha. Anh con rể lúc nào cũng tỏ ra thật thà, kiệm lời và chưa bao giờ nói một tiếng “Không” với cha vợ. Có khi đi làm mặt có vết thương người ta hỏi bị làm sao anh ta chỉ cười, nụ cười ra vẻ khổ sở, rồi nói à ơi rằng “Cũng may thằng bé không sao”. Cứ thế cứ thế, nhà máy bắt đầu truyền tai nhau rằng Quan Lạc Hoa bị tâm thần, cô ta đánh con, đánh chồng, anh chồng thì tốt biết bao nhiêu, toàn chịu đòn chứ chẳng bao giờ đánh lại.

Quan Lạc Hoa đâm chàng rể một nhát, chàng rể bị thương chỉ phải vào viện khâu mấy mũi còn Quan Tĩnh Viên bị thiên hạ chửi rất lâu, người ta bảo ông ta cậy chức quyền ép gả đứa con gái điên cho chàng rể thật thà lương thiện. Quan Lạc Hoa bị đưa vào viện an dưỡng vài hôm thì anh con rể đến đón Quan Tàng về. Mãi cho đến khi thằng bé bị đưa vào bệnh viện của nhà máy vì nôn mửa kịch liệt Quan Tĩnh Viên mới ngỡ ngàng nhận ra những gì đứa con gái mới rời vòng tay mình hai năm ngắn ngủi đã p.hát bệnh nói không chỉ là lời khùng điên.

Quan Tĩnh Viên tìm người đánh anh con rể một trận ra trò nhưng thật sự là hết cách, chính tay ông ta dựng gã lê.n thành lãnh đạo, giờ đây lông cánh gã cứng hơn xưa không biết bao nhiêu lần. Thiên hạ thì ai ai cũng bênh vực gã con rể vì: Ai bảo đánh vợ đánh con là phạm pháp, nhà nào chẳng đánh? Cảnh sát có bắt đâu. Chưa kể con gái ông lại còn “bệnh”, thế thì chắc chắn nó bị đánh phải có lý do, đấy con ông chẳng đâm người ta còn gì, thế là hòa thôi. Trẻ con bảo bị đầu độc mà tin được à? Biết đâu tự nó ăn linh tin.h đau bụng rồi bịa ra thì sao.

“Thế là anh không ăn được nóng, đến giờ ăn vào vẫn ọe ra theo phản xạ là ông ngoại anh biết hết à?”

Quan Tàng gật đầu, “Ông ngoại nghĩ anh quan trọng hóa vấn đề. Ông ấy trải qua chiến tranh bom đạn nên không tin một chướng ngại tâm lý cỏn con mà lớn rồi vẫn không chữa được. Còn mẹ anh thì từ đó luôn để ấm ấm hoặc nguội hẳn mới cho anh ăn, có khi kiêng kỹ quá nên anh quen luôn thật.”

“Ông ngoại anh đúng là…” cậ.u đã chực vọt ra câu chửi rồi nhưng lại kìm được. Quan Tàng thấy ngộ ngộ thì cười ha ha, “Một khi đã quyết định thì kiểu gì ông ấy cũng làm được, với chính ông ấy hay người khác đều vậy.”

“Nhưng mà sao phải bắt mẹ con anh về với ba anh lần nữa, điên hay sao mà làm vậy?”

Quan Tàng nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chắc là để cho anh được thành giàu ba họ thật.”

Khi các xí nghiệp nhà nước bắt đầu bị cải tổ, nhà máy đã gần như phải đóng cửa. Anh con rể làm lãnh đạo mấy năm chỉ học được mỗi vui chơi mây gió, đương nhiên anh ta vẫn là một “người tốt” được mọi người mến yêu nhưng túi thì rỗng tuếch. Không x.oay xở được với nhà máy nữa anh ta thật sự thất nghiệp, công nhân viên chức nửa đời phục vụ xí nghiệp nhà nước, tuổi ngoài bốn mươi, không con, không biết gì ngoài máy móc cuối cùng phải lì mặt đi bày quán bán buôn vỉa hè, cứ thế này chỉ còn chờ chết đói. Anh ta thầm tính chuyện bán rẻ nhà máy kiếm ít tiền tiêu.

Anh ta muốn bán, mà Quan Tĩnh Viên muốn mua. Một thời làm nhà tư bản, trong xương vẫn là người làm ăn; tin.h tường, táo bạo, Quan Tĩnh Viên hơn sáu mươi tuổi không hề e ngại trước kinh tế thị trường, ông ta tin rằng đây chính là cơ hội. Khổ nỗi trong tay ông ta không còn nhiều tiền, muốn mua được nhà máy thì cần thương lượng một chút.

Gã con rể chẳng ra điều kiện gì ngoài vẫn muốn được làm người một nhà với cha vợ, được ăn chung nồi cơm, được nửa đời sau no ấm. Thế là anh ta và Quan Lạc Hoa kết hôn lại, đứa con đổi họ cha, về già lại có người phụng dưỡng. Và rồi cuối năm 98, công ty sắt thép Quan Đạt được thành lập. Cho đến ngày nay tập đoàn Quan Đạt của Quan Tĩnh Viên đã bành trướng lọt vào top 100 quốc gia.

“Tôi hiểu rồi.” Nghiêm Khác Kỷ gỡ mặt nạ ném vào sọt rác, “Ông ngoại anh bán cả hai mẹ con anh để mua nhà máy.”

“Đương nhiên ông ngoại vẫn sợ ba lại đánh anh nên ông yêu cầu cả nhà phải ở chung như trước, nhưng vẫn chia hai phòng tầng bốn. Mẹ anh không thể rời Alice được nên anh ở với ba. Có một thời gian ông ta đối xử với mẹ rất tốt, cũng đỡ đánh anh hơn.”

Nghiêm Khác Kỷ lẩm nhẩm lại: “‘Đỡ đánh hơn’, được lắm.”

Quan Tàng cười: “Ít nhất là không đánh ghê như trước. Ông ta muốn mẹ si.nh thêm một đứa nữa, nếu là con trai thì trả anh cho ông ngoại, cho anh về họ Quan. Còn Alice sống hay chết không quan trọng, thậm chí chết đi càng tốt – chuyện này thì ông ngoại và ba anh nhất trí thế đấy. Đương nhiên là mẹ anh không muốn, thế là ông ta cư.ỡng bức… còn làm ngay trước mặt Alice, nhiều lần. Mẹ anh thật sự không chịu được nữa nên lại lén giấu dao. Nhưng mẹ không đánh lại được ông ta.” Quan Tàng lạnh nhạt nói, câu trước câu sau rời rạc nhưng nội dung lại sục sôi kịch liệt: “Hôm đó anh tan học sớm, nên anh đâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.