Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 25



Edit: Kuro

Beta: Ka

Mọi người thấy đội trưởng sau khi tỉnh táo vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đầy thắc mắc.

Đột nhiên hắn đứng lên, vung tay: “Theo ta ra ngoài”

Nhìn bên ngoài lâu các vô cùng tồi tàn. Gỗ đã bạc màu, một vài chỗ đã mất giấy dán tường, cửa sổ vỡ nát, lệch một nửa ra bên ngoài.

Có người nói kiến trúc là sinh mạng, có người lại nói là linh hồn, nơi này qua tay nhiều chủ nhân khác nhau liền tan hoang. Khi tận thế xảy ra, từng tòa nhà bị mất đi kiến trúc, giống như người mất hồn, trở nên mục nát.

Nơi này cách căn cứ cũng không xa, nhanh chóng lấy đi những thứ cần thiết ở căn cứ. Trương Tri Âm kiểm tra một lần, gật đầu, tay trái giơ lên cao – nện xuống.

Bắt đầu phá hủy.

Mang từ căn cứ ra là thang mây và máy bắn đá, mỗi căn cứ đều có những thiết bị như vậy đề phòng tang thi vây đánh, lúc này đã đến lúc sử dụng.

Đầu tiên, ba người mang hệ Hỏa đứng ở trên thang mây, bắt đầu phóng ra Hỏa Long và quả cầu lửa. Hệ Hỏa kết hợp với lửa càng bá đạo – nhiệt độ càng cao, một khi bắt lửa khó có thể dập tắt.

Lửa nhanh chóng bùng lên, toàn bộ lâu các nhanh chóng rơi vào biển lửa.

Chỉ nghe một tiếng rít, tất cả mọi người bị tác động, đầu đau như búa bổ, nghĩ rằng tang thi kia phát hiện cơ sự nổi giận.

Khoảng mười phút sau, nội lực không đủ, lửa yếu dần, cuối cùng từng chỗ tắt dần, rồi hoàn toàn tắt. Trong làn khói dày đặc vẫn còn thấy bức tường bị cháy đen, nhưng toàn bộ lâu các vẫn giữ nguyên hình dáng.

Trương Tri Âm đã nghĩ đến chuyện này, lúc này ba người hệ Hỏa lui lại, hắn và hai người hệ Thủy tiến lên, dùng băng và nước lạnh hạ nhiệt độ tường xuống đột ngột. Lâu các toát ra từng tia khói trắng.

Tổ điều khiển bắt đầu chỉnh hướng máy bắn đá tiến lên.

Máy này thiết kế để bảo vệ căn cứ: ném cao cấp không chỉ có thao tác đơn giản, hơn nửa gây ra tổn thất nặng nề cho phe địch, giống như pháo sáng; ném phổ thông có thể ném dùng thuốc nổ; căn cứ Vũ Lâm chỉ có thể ném đá.

Nhưng như vậy cũng đủ. Từng tảng đá ném vào tường, trải qua hai đợt công kích, bức tường bắt đầu lung lay.

A Mộc – hệ Mộc duy nhất trong đội, đi tới trước mặt Trương Tri Âm ra hiệu “Tất cả đều ổn”. Hắn đầu đầy mồ hôi, môi trắng bệch, đương nhiên hao phí không biết bao nhiêu nội lực. Trương Tri Âm gật đầu, vỗ vai hắn, dặn ngắn nghỉ ngơi cho tốt.

Như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà trên sa mạc, sau ba đợt công kích, lâu các yếu ớt “Ầm ầm” một tiếng, bị phá tan. Mặt đất rung chuyển, dây leo ở trung tâm nhanh chóng phát triển, liên tiếp phá nát sàn nhà, cuối cùng đâm thẳng lên. Đây là sức mạnh sinh trưởng, không thể ngăn cản.

Tầng trên, nơi có tiểu boss tang thi bị triệt phá.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức thu lại.

Theo tiếng rít, tang thi xuất hiện chỗ mấy tảng đá, lạnh lùng nhìn đám người trên mặt đất. Nói là “nhìn” cũng không đúng, nó chỉ có hai hốc mắt đen sì, cảm giác trống rỗng, nhưng lực tinh thần của nó rất mạnh đến nỗi mọi người có thể cảm nhận được lãnh ý cùng cảm giác ngột ngạt.

Một người mang hệ Phong không chịu được áp lực lớn, kêu lên một tiếng, ra tay đầu tiên, sử dụng một trận lốc lớn hướng tới tang thi.

Tang thi boss nghiêng đầu, lúc này nhảy xuống, đồng thời tấn công tinh thần phạm vi lớn.

Tiểu Kim, A Không cùng mấy người kia ôm đầu quằn quại trên mặt đất. Đại Đao, A Mộc cùng mất người có dị năng hơi cao nhắm chặt hai mắt cố gắng chống đỡ.

Trương Tri Âm khá hơn một chút, cố gắng giữu mình tỉnh táo, thấy tang thi bay đến bóp cổ người mang hệ Phong liền ném một đạo băng về phía nó.

Tang thi tiền tốc biến đến bên cạnh Trương Tri Âm, công kích hắn. Đại Đao tỉnh táo hơn một chút, nhanh chóng gia nhập trợ giúp trương Tri Âm.

Trương Tri Ấm ném ra băng cầu, tang thi tránh được. Hắn liền tạo ra tường băng ngăn cản móng vuốt tang thi, đồng thời muốn nhân cơ hội này tạo ra khoảng cách an toàn – hắn không phải đối thủ của tang thi.

Vừa giơ tay lên, đập vào mặt là hốc măt đen xì của nó, hắn nhất thời đứng ngẩn ngơ.

“Cẩn thận! Đừng nhìn vào mắt của nó!” – Đại Đao thấy vậy hét lên, đồng thời khẩn cấp quay lại, dùng hai quả cầu lửa công kích nó.

Trương Tri Âm lại một lần nữa rơi vào ảo giác.

Lần này vẫn là Ân Niệm. Nhưng lại không hoàn toàn giống Ân Niệm.

Trước mắt hắn có một hắc xà, nó phun ra máu đỏ tươi, Ân Niệm lộ ra bộ dáng đáng yêu kéo ống tay áo của hắn: “Tri Âm, ta rất sợ, ngươi có thể giết nó không?”

Đại xà hướng đến  phía Ân Niệm, Ân Niệm sợ đến nỗi núp mình đằng sau Trương Tri Âm.

Trương Tri Âm lập tức tỉnh lại, thoát khỏi ảo giác.

Quả nhiên đại xà vốn hướng đến lồng ngực mình, cái này lợi dụng mong muốn bảo vệ người mình yêu của hắn.

Đáng tiếc ảo giác biến ra lại là Ân Niệm, quá vô lý.

Trương Tri Âm bĩu môi.

Nỗ lực lợi dụng tạo ra ảo ảnh người yêu của hắn không thành công, bởi người hắn yêu lại là chung cực Boss.

Ma trận ảo giác thất bại, vốn đã đánh mất ưu thế ở địa bàn lại bị mọi người bao vây, tang thi lâm vào trạng thái cuồng bạo. Đại Đao và mấy người kia đã kiệt sức, nhất thời không khống chế được nó, chỉ có thể luân phiên đọ sức cùng tang thi.

Lúc này một đạo băng xuyên qua lồng ngực tang thi.

Vừa khôi phục tinh thần, Trương Tri Âm lấy lại thế chủ động, bắt đầu công kích sắc bén, mạnh mẽ.

Sau năm phút, tang thi boss không cam tâm ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Mọi người nhìn nhau, nở nụ cười, tổ phụ trợ hoan hô một tiếng tới giúp đỡ người bị thương, thu dọn chiến trường.

Trương Tri Âm mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.

Xa xa, không ai phát hiện rằng có một thân ảnh cao lớn vẫn yên lặng chăm chú theo dõi cuộc chiến này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.