Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 56



Edit: Kuro

Beta: Ka

Đường Lực nuốt nước bọt, cố gắng ổn định lại nhịp tim của mình, bắt đầu lấy nguyên liệu, chuẩn bị làm sô cô la. Cũng may việc này đã ăn vào sâu trong máu hắn, cho dù hiện tại tâm thế bất thường, cũng không quá ảnh hưởng tới công việc.

Cuối cùng hắn quyết định làm sô cô la đen cổ điển dâng lên cho Y.

Tuy rằng chuyện dược sĩ muốn sô cô la như vậy rất kỳ lạ, nhưng cho dù có làm, cũng vẫn chỉ có sô cô la đen mới hợp nhất với thân phận Boss.

Kết quả Y không hài lòng.

Làm lại, không hài lòng.

Làm lại, không hài lòng.



Sau ba lần Ân Niệm tự mình tiến đến xưởng sô cô la tạm thời do Đường Lực dựng lên, nặng nề nhìn hắn, suy tư một chút nói: “Không phải mùi vị này, là hình trái tim, ngọt, bên trong mềm”

Ngọt mềm, như mùi vị của Trương Tri Âm.

Đường Lực nhìn Y dược sĩ, trên mặt không kìm xuống ức chế. Hắn hiểu lời dược sĩ nói, nhưng yêu cầu này quá rộng, hắn sợ mình làm ra vẫn không đủ để đối phương thỏa mãn.

Ân Niệm do dự một chút, cuối cùng hạ mắt xuống lấy ra một cái hộp màu hồng nhạt từ trong áo nghiên cứu màu trắng.

Hình trái tim, mặt trên còn đính nơ con bướm màu hồng nhạt khoa trương.

Tri Âm đã lâu không tặng sô cô la cho hắn.

Đây là hộp cuối cùng, hắn đã nhịn ăn.

Con mắt màu đen tối lại, hắn lạnh nhạt nhìn Đường Lực, cằm khẽ nâng lên, giọng nói thanh lãnh, nhắc nhở: “Không được chạm vào”

Đường Lực vừa sợ vừa tò mò, người bị đồn trong truyền thuyết tạo ra tận thế lại có một bảo bối sô cô la như vậy, rốt cuộc là dạng gì.

Hộp bị mở ra, bảy viên sô cô la tròn vo hình trái tim sắp hành chỉnh tề trong hộp giấy.

Cho dù không nhìn không nếm, chỉ bằng mùi hương ngọt ngào Đường Lực cũng có thể phán đoán ra, đây chính là sô cô la nhân sữa ngọt đến ngấy người tràn lan trên thị trường trước tận thế.

Tại sao Y dược sĩ lại thích thứ này…quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Thâm tâm nghĩ như vậy, Đường Lực vẫn cung kính đảm bảo nói: “Xin ngài yên tâm, ta sẽ làm nó rất nhanh”

Sau một tiếng quả nhiên Ân Niệm đã ăn được sô cô la tình yêu Tri Âm.

Chỗ ngồi chính giữa trung tâm căn cứ Dục Hỏa trở nên chống không, chưa từng có người nào dám lên chỗ ngồi, dùng để nghênh đón vị Chúa Tể thời tận thế.

Cầm một viên sô cô la mới ra lò để vào trong miệng, Ân Niệm dựa vào ghế lớn, mi mắt rủ xuống, con ngươi màu đen lóe lên vài tia tối tăm cùng oan ức.

Vẫn cảm giác không đúng. Cho dù mùi vị giống nhau, không phải tự tay Tri Âm đưa, vẫn là không đúng.

Thật nhớ hắn.

Rất nhớ…

Ý niệm chợt lóe lên, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, bề ngoài là một người trẻ tuổi khí chất trầm ổn đứng ở vị trí cao trong đội ngũ, trên mặt rơi xuống giọt mồ hôi cùng vết máu hòa với tro bụi.

Hắn đưa tay xoa mí mắt cùng hai má, khóe môi hơi nhếch, lộ ra một đường cong như mỉm cười.

Cũng nhanh thôi.

__________

Thành quả từ hang Bạch Cốt rất tốt, thu được năm bộ Bạch Cốt, được Trương Tri Âm phân cho năm người xuất chủ lực, những đội viên khác giúp đỡ thu tinh hạch chờ những vật phẩm khác.

Nhưng khi hắn vừa quay lại trụ sở liền nghe Thi thúc báo cáo, xảy ra vấn đề rồi. Đường Tiểu Lê mất tích, Đường Lực mang theo một người bạn của mình đi tìm, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy về.

Trương Tri Âm ngẩng đầu nhìn trời, tại hang Bạch Cốt đã tiêu hao tròn một ngày, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Ân Tiểu Tưởng cô đơn co rúc bên bệ cửa sổ, hiếm thấy, cô gái trẻ Tiểu Mạt không còn quan tâm nó.

Trần Nghiễm vẫn còn đang hôn mê bên trong, thuốc Kim Sang chỉ có thể trị ngoại thương, nếu muốn tan nhanh độc tốc nhất định phải phối hợp với một loại thảo dược tên Bạch Cốt Thảo, nhưng trên đường về hắn đã tra sách chế thuốc, thảo dược này chỉ có ở xung quanh căn cứ Dục Hỏa. Hắn nỗ lực tìm mua trên đạo cụ thương thành, nhưng đạo cụ thương thành một lần nữa lại không mở

Trương Tri Âm vô cùng lo lắng, tất cả mọi chuyện ập đến cùng một lúc, hắn cố tình thể hiện ra bộ dáng bình tĩnh kiềm chế, động viên chú Thi, nói cho hắn biết cách xử lý, quay lại sắp xếp các đội viên vừa đại chiến trở về nghỉ ngơi, xử lý vật phẩm phân phát chờ kết thúc công tác hậu kỳ.

Dùng tốc độ nhanh nhất xử lý khẩn cấp nhiệm vụ trong tay, Trương Tri Âm quay lại phòng, sử dụng Thiên lý nhãn còn lại trong túi tìm kiếm tung tích Đường Tiểu Lê, đúng như dự đoán nhìn thấy cô bé và một người có năng lực đặc biệt khác ở căn cứ cùng bị nhốt bên trong nhà giam dưới lòng đất của căn cứ Dục Hỏa, lại không thấy Đường Lực.

Tổng bộ căn cứ Dục Hỏa bãi quái ít nhất cấp mười trở lên, bên trong còn có một phó bản tương quan đến nay vẫn chưa mở ra, Trương Tri Âm trong thế giới game không còn đi qua nơi đó, chỉ xem hình ảnh trên mạng.

Bên trong nhất định nguy hiểm rình rập, nhưng hiện tại biện pháp tốt nhất là hắn tự mình đi điều tra một phen.

Đạo cụ thương thành tạm thời không mở ra, trong túi còn một bùa ẩn thân cùng ba tấm truyền tống phù, hợp lý có thể dùng bảo đảm mình toàn bộ đầu đuôi trở về.

Không gian phù ở đầu ngón tay hóa thành tro, Trương Tri Âm trong nháy mắt biến mất trong phòng không còn tăm hơi.

Tiểu Mạt chẳng biết lúc nào đã về lẳng lặng xuất hiện, nhẹ nhàng dỗ dành ôm lấy Ân Tiểu Tưởng không an phận đuổi theo, dỗ nó ngủ.

Đội trưởng đi tìm boss, ta ngồi chơi với ngài, điện hạ.

Cô gái lặng lẽ mỉm cười, ôm mèo con ngồi dưới mái hiên trong bóng tối, thực sự hòa nhập trong bóng tối.

____________

Tri Âm mang theo lá bùa ẩn thân đi giữa bản doanh phe địch, cẩn thận tránh né bất cứ người nào đi tới. Dù sao bùa ẩn thân chỉ là để cho người khác không nhìn thấy hắn, chứ không phải làm cho hắn biến mất hoàn toàn.

Một tấm bùa ẩn thân có hiệu quả trong một tiếng, hắn nhất định phải trong khoảng thời gian này tìm thấy Đường Tiểu Lê bên trong cùng nghĩ biện pháp cứu bọn họ. Nhưng trước đó, hắn còn phải đi hái Bạch cốt thảo, đưa cho Trần Nghiễm luyện chế thuốc giải độc. Lúc này thời gian còn lại không tới nửa tiếng.

Vận may của hắn không tệ, một đường thuận lợi đi xuống nhà giam dưới lòng đất.

Đường Tiểu Lê bị nhốt ở nhà giam bên cạnh, ngóng chờ bố quay lại. Bạn tốt của Đường Lực cũng vẻ mặt lo lắng đứng cạnh cô bé.

Trương Tri Âm lặng lẽ lẻn vào, từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa màu xám tro. Đây là một chìa khóa vạn năng, trong game có công dụng cơ bản là có thể dùng để mở ra mỗi hòm kho báu xuất hiện rải rác trong các bản đồ; dùng nó trong thời điểm gấp rút, khi đó Trương Tri Âm tức giận với Thương Tư nửa đêm canh ba đánh lén, quyết định dùng gậy ông đập lưng ông, nhất thời bị ma xui quỷ khiến bỏ ra hai ngàn mua chiếc chìa khóa này. Kết quả sau khi tỉnh táo lại hắn liền cảm thấy việc này rất trẻ con, vì vậy chiếc chìa khóa này ném vào túi cũng không động tới.

Không nghĩ tới lúc này có đất dụng võ.

Chắn giữa tù bình với bên ngoài chính hàng rào sắt làm thành lồng dùng để ngăn cách, nhưng để chắc chắn hơn còn có một tầng hàng rào điện, bảo đảm tù nhân nào cũng không thể thoát ra được ra bên ngoài.

Trương Tri Âm một bên cẩn thận cố gắng không phát ra âm thanh nào đem chìa khóa tra vào lỗ khóa nhà giam, một bên nhẹ giọng nói bên cửa: “Tôi là Trương Tri Âm, đến cứu mọi người”

Buổi tối trong địa lao có gió, tiếng gió trở thành thứ che giấu tốt nhất.

Hắn đã đem không gian phù truyền tống vị trí chính xác là trụ sở chi đội Lôi Đình, hiện tại chỉ cần nói cho họ phương pháp sử dụng đơn giản.

Bạn của Đường Lực nhẹ nhàng ôm Đường Tiểu Lê trong tay, cửa phòng giam mở ra trong nháy mắt, Trương Tri Âm nhanh chóng đem truyền tống phù và thuốc giải độc nắm trong tay nhét vào tay Đường Tiểu Lê. Đường Tiểu Lê sốt sắng nghe theo lời dạy của Trương Tri Âm nhắm ngay giữa xé truyền tống phù.

Cô bé biến mất, bạn của Đường Lực còn sững sờ tại chỗ.

Trương Tri Âm nghiến răng, không gian phù trong game giúp cho người chơi ở khoảng cách ngắn có thể tự do sử dụng, không có chức năng truyền tống hai người chơi, tại bên trong thế giới Minh Thiên quả nhiên cũng chỉ có thể truyền tống một người.

Hắn đem truyền tống phù còn lại đưa cho chàng trai trước mặt, nhanh chóng dặn: “Cách sử dụng giống nhau”

Chàng trai cũng không do dự, dứt khoát xé rách truyền tống phù.

Lúc này cửa nhà lao mở, tù nhân trốn chạy đã bị phát hiện, Trương Tri Âm nhân lúc thuật ẩn thân vẫn còn hiệu quả, thừa dịp thủ vệ đến chưa nhiều, nhanh chóng lao ra khỏi nhà giam dưới lòng đất.

Cùng lúc đó hiệu quả của thuật ẩn thân cũng dần biến mất. Thủ vệ căn cứ đã có thể nhìn thấy bóng người của hắn.

Trương Tri Âm lúc này vị vây trên quảng trường căn cứ không co bất cứ thứ gì ngụy trang, hắn cân nhắc một giây, lắc mình chạy vào dãy nhà tối gần nhất trong bóng đêm.

Rất nhiều thủ vệ đuổi phía sau.

Tiến vào phía sau tòa nhà trương Tri Âm nhạy bén nhận ra bước chân đuổi theo phía sau chậm lại, hai tiểu đầu mục đứng trước cửa hình như xảy ra tranh chấp.

Trương Tri Âm có thể nghiêng tai nghe, mơ hồ có thể nghe thấy vài chữ “Y dược sĩ” “bên trong” “Cẩn thận”.

Bọn họ nói Ân Niệm ở đây? Ở bên trong tòa nhà này?

Trương Tri Âm chỉ thấy trái tim bị vỗ một cái.

Lúc này người đuổi theo đã nhất trí, bọn họ vẫn quyết định dựa theo quy định căn cứ trước tiên bắt lấy kẻ xâm nhập lớn mật này.

Tám luồng gió kéo tới hướng Trương Tri Âm, Trương Tri Âm hoàn toàn dựa vào trực giác được luyện trong suốt thời gian chiến đấu khó khăn lắm mới phát hiện được, quay đầu lại nhìn lên chỉ thấy bốn tên dị năng giả hệ Phong đã kích hoạt Phong dực đuổi theo, trong đó hai người đều đạt tới trình độ cấp sáu. Trong tay bọn chúng có vệt trắng, rõ ràng có thể thấy là một thanh đao phong thủ thế chờ đợi.

Song quyền khó địch tứ thủ, đang ở trong đại bản doanh của người ta, đánh thì đánh bất quá. Đạo cụ thương thành thời khắc mấu chốt lại không mở ra, trong tay mình hiện tại không có đạo cụ nào thích hợp để chạy trốn…

Thời khắc nguy cơ Trương Tri Âm vận dụng hết chất xám, nhanh chóng lấy hết đồ trong túi ra từng món một, trong chớp mắt đột nhiên nghĩ ra một biện pháp không nằm trong dự liệu.

Trương Tri Âm lại một lần nữa cảm nhận được tám đạo phong nhận, lăn vào hành lang bên trong, tay phải kẹp lấy, chính là biến thân phù lần trước nhận thưởng.

Nhớ năm đó Ân Niệm che chở yêu thích mình trên tay, hắn liền đánh cược lần này.

Boss hắn cũng không thể không để ý mèo nhà mình chứ.

Chỉ cần vượt qua nguy cơ trước mắt, chờ đạo cụ thương thành khôi phục, mình có thể thoải mái chạy trốn.

Thủ vệ lần theo dấu vết nháy mắt lẻn vào, bọn họ nhìn lẫn nhau, lại không có một chút manh mối nào – trước mặt là một con đường chết, chỉ có bề mặt gỗ màu đen nặng nề, nối thẳng đến phòng hội nghị lớn của căn cứ.

“Này có con mèo”. Dị năng giả hệ Phong cầm đầu đột nhiên nói.

Mọi người cúi đầu, chỉ thấy một nắm lông màu trắng nho nhỏ mặt ngu, giống như không hiểu gì mờ mịt nhìn bọn họ.

Lập tức như giật mình vừa giống sợ sệt nhẹ nhàng “Ngao” một tiếng.

Một tiếng nghẹn ngào này dường như kêu gọi thứ gì đó, theo tiếng này, cửa gỗ màu đen khắc hoa văn tinh xảo lớn lẳng lặng mở ra, phát ra tiếng vang trầm nặng.

Trương Tri Âm chỉ thấy một đôi giày da màu đen quen thuộc bước ra từ chính giữa từng bước một đi tới, dừng ở trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.