Đáng thương thay hiện tại hắn dù gì cũng là đội trưởng chi đội Lôi Đình, cư nhiên gặp nạn phải biến thành mèo để tìm đường sống.
Hắn cảm giác mình rơi vào tình cảnh giống như một con gấu trúc.
Hắn có cường lực dị năng biến dị cấp sáu; trên người hắn mặc thần trang cứu rỗi tận thế cấp hai; hắn một nhát có thể giết chết một tang thi phổ thông cấp năm; hắn dẫn dắt chi đội Lôi Đình từng bước một dần lớn mạnh…
Nhưng hắn hiện tại cần bán manh để sống.
Trương Tri Âm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ánh mắt buồn rầu, đôi mắt đen bóng như bịt kín một tầng thủy quang, mông lung mịt mù.
Hắn chủ động tiến sát vào ống quần màu đen của nam nhân, giống như tiếp xúc thân mật, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, yếu ớt nhỏ giọng kêu một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào con mèo gan to bằng trời.
Sau đó cả đám hoặc kinh ngạc hoặc kính sợ hoặc cảm thấy tò mò, nam nhân ngổi xổm xuống, đem mèo nhỏ ôm vào lồng ngực, ôn nhu gọi hắn: “Meo meo?”
Đây dĩ nhiên là mèo của Y dược sĩ.
Những kẻ truy bắt nhìn thấy Trương Tri Âm được nuôi no tròn, lông trên người sáng loáng ánh thủy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, không dám quấy nhiễu, nhanh chóng lần lượt rút đi.
Trương Tri Âm để lấy lòng mà liếm liếm bàn tay Ân Niệm, giương đôi mắt ướt nhẹp lấy lòng nhìn nam nhân.
Ngày trước hắn chạy mất, biến mất thời gian dài như vậy, cũng không biết Ân Niệm phản ứng ra sao.
Ân Niệm dáng vẻ rất vui, chạm vào cái mũi nhỏ của hắn: “Meo meo thật thông minh, còn biết đường về tìm ta, có phải bên ngoài bị bắt nạt?”
Trương Tri Âm được khen ngợi: “…”
Lập tức cọ đầu vào ngực người ta, nhỏ giọng “Ngao”
Đúng, bị người của ngươi bắt nạt.
Mèo nhỏ vùi đầu vào trong ngực mình, làm nũng dường như muốn được ôm. Ân Niệm ôm hắn, nhất thời cảm thấy được toàn bộ thế giới dường như được lấp đầy.
“Đi thôi, chúng ta quay lại”
Căn cứ Dục Hỏa nhân lực dồi dào, vật tư đầy đủ. Không quá mười phút đã có người mang đến cho Ân Niệm một cái dây cổ lục lạc đeo cho mèo.
Ân Niệm một tay giữ chặt Trương Tri Âm đang giãy dụa không ngớt, một tay kia xuôi theo lông, đeo lục lạc cho hắn.
“Meo meo ngoan, ở đây nhiều người hơn nữa lại lạc loạn, ta sợ bọn họ đạp phải ngươi”
Trương Tri Âm không tình nguyện bị buộc lên cái chuông cực kì hoa lệ, mặt trên lục lạc màu vàng có khắc một chữ lớn “Y”, tự mình duỗi móng vuốt nhỏ ra kéo kéo.
Thật giống như bị cái gì quấn cả người lại.
“Ngoan”. Ân Niệm ôm hắn, giống như một phần thưởng mà hôn nhẹ đỉnh đầu. “Tối rồi, chúng ta ngủ chung có được không?”
___________
Đường Tiểu Lê và bạn của Đường Lực trước sau được truyền tống quay lại trụ sở Lôi Đình.
Giải độc đan mau chóng đưa cho Trần Nghiễm, Đường Tiểu Lê được mẹ dẫn về, bạn Đường Lực nói lại tình huống của đội trưởng cùng Đường Lực, tất cả mọi người đều lo lắng.
“Đội trưởng xuất thân không tầm thường, bên người có rất nhiều người bảo vệ, cậu ấy sẽ không có chuyện gì. Đêm nay chúng ta trước tiên quan sát đợi mệnh lệnh, chờ sáng mai quyết định”. Đêm đã khuya, tùy tiện đánh lén đại bản doanh địch là thiếu khôn ngoan, cũng không chắc chắn thấy được Trương đội trưởng. Cho nên lời này của Đại Đao được tán thành, mọi người dựa theo chức trách tự thân chuẩn bị.
Tụ Mi ôm con gái vừa được cứu về, chồng chưa biết sống chết ra sao, rơi lệ trong lòng.
Đường Tiểu Lê vẫn không nói gì, lúc lên giường ngủ mới đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mẹ, hôm nay con nghe chị Tiểu Mạt nói chuyện. Giọng chị Tiểu Mạt giống giọng kỳ quái của người bọn con đụng phải, cảm giác như trực tiếp vang lên trong đầu”
Cô gái trẻ mới tới rõ ràng không biết nói chuyện. Tụ Mi chỉ coi con gái nhỏ bị kinh hãi, không coi là chuyện đáng kể, miễn cưỡng trấn an, tiếp tục ôm con gái dỗ con bé ngủ.
___________
Ngày thứ hai Trương Tri Âm tỉnh lại trên ngực Ân Niệm.
Tối hôm qua quả nhiên vừa lên giường liền chịu khổ bị chà đạp, Ân Niệm đem hắn lật qua lật lại mà vuốt ve nhiều lần.
Lúc đầu mình bỏ trốn thời gian dài như vậy đối phương không truy cứu mà thu nhận che chở hết mức khiến Trương Tri Âm không thể phản kháng, bị hắn xoa bụng thực sự chịu không nổi cuối cùng nằm ngửa trên giường, duỗi ra móng vuốt đánh tới tấp vào mặt Ân Niệm, Y cuối cùng cũng dừng lại, ôm mèo vào ngực mình ngủ.
Trương Tri Âm miễn cưỡng bò lên người, cúi đầu liền nhìn thấy lồng ngực lớn của Ân Niệm.
Như bị ma xui quỷ khiến, nhắm mắt lại bắt đầu liếm một chút.
Dường như liếm đến chỗ không tốt…
Còn không đợi Ân Niệm mở miệng, Trương Tri Âm liền quay đầu đi, thẹn thùng đến muốn khóc.
Từ khi biến thành mèo nước mắt trở nên cực kỳ nhiều, trong đôi mắt như lúc nào đều có một vũng nước mắt, cũng không biết mèo thật có như vậy hay không.
Sáng sớm Boss bị Tri Âm nhà mình liếm đến phải mở mắt ra, liền nhìn thấy bộ dáng Trương Tri Âm rưng rưng muốn khóc, nhất thời không nghĩ được gì, ngồi dựa trên giường, đem hắn ôm vào ngực dỗ: “Meo meo ngoan, ngươi làm gì cũng được, không cần buồn có được không…Nếu ngươi muốn liếm có thể tiếp tục liếm…”
Trương Tri Âm thẹn thùng đến mức lông cả người đều dựng lên trong mắt còn mang theo hơi nước : “…”
Hắn mở to hai mắt, do dự tiến lên phía trên nhìn mặt Ân Niệm, nhào tới, liếm liếm một chút ở gò má.
“Meo meo thật ngoan”. Ân Niệm lại còn khen hắn, hôn vào cổ hắn một cái.
Cũng may Trương Tri Âm vẫn chưa hoàn toàn bị đam mê chiếm mất tâm trí, quên mất nhiệm vụ của mình.
Hắn quyết định thừa dịp có cơ hội tốt tra rõ kết cấu bên trong căn cứ Dục Hỏa. Hiện tại trong game tổng bộ căn cứ Dục Hỏa không mở ra bãi quái, hơn nữa phó bản cùng bãi quái bình thường được chia làm hai bộ phận, vì vậy mà trong game cũng không lấy được tư liệu hoàn chỉnh.
Tri Âm lướt qua, bách thú tránh lui.
Úc Hỏa đại nhân đã cảnh cáo họ từ lâu, nếu ai dám động đến mèo của dược sĩ thì chờ nhặt xác mình đi.
Bởi vậy Trương Tri Âm mang chuông vàng nhỏ của mình một đường leng keng leng keng nghênh ngang bên trong căn cứ tự cho là ngẩng đầu bước nhưng trên thực tế là nhẹ nhàng ngã nghiêng đi qua, gặp được ai thì người đó tự giác lui lại ba bước. nhường cho hắn một không gian lớn để xoay tròn chơi đùa – có người nói mèo thích chơi đuôi của chính mình.
Trương Tri Âm lắc lắc đầu tiếp tục đi. Nhiệm vụ này kỳ thực cũng không đơn giản như vậy, tụ thân vẫn động thì điều kiện tiên quyết là phải bị thương.
Hắn quá nhỏ, không chỉ tầm nhìn có hạn, hơn nữa đi lại chậm, lại còn ngây ngốc, căn bản không khác gì chuyển động của mèo con, chạy cũng không chạy được, bước đi như đấu vật, chỉ có điều tiến bộ duy nhất là trước đây đi ba bước té một cái bây giờ đi mười bước té một cái.
Vất vả lắm hắn mới từ phòng ngủ của Ân Niệm đi đến quảng trường trong căn cứ, ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn ra xa, một màn khiến hắn nóng lòng chính là – A Không, Tiểu Kim cùng hai đội viên chi đội Lôi Đình khác đang bị đè trong nhà giam.
Nghĩ cũng biết, nhất định là vì mình không quay lại cũng không nhắc nhở gì, cho nên bọn họ dự định đến thu thập tin tức, mà bởi vì Y dược sĩ lúc đó cũng ở trong căn cứ, hôm qua lại xuất hiện có người lẻn vào, cho nên căn cứ tăng cường phòng bị gấp ba lần, bọn họ đến khẳng định bị phát hiện mà bị bắt.
Trương Tri Âm nhất thời cuống lên, ỷ vào hiện tại mình là mèo liền liều mạng dùng tứ chi xông lên phía trước, kết quả vừa lao ra phía trước hai bước liền ngã xuống đất, vừa vặn ngã ngay chính giữa quảng trường, trơ mắt nhìn Tiểu Kim cùng mọi người bị mang đi ngay trước mắt mình, đau khổ oan ức, nghẹn ngào mà nhỏ giọng “Ngao ô”, ngửa đầu nhỏ lên khóc.
Mọi người đứng xem biểu tình căng thẳng, xì xào bàn tán. Đầu mục đang đi tuần bên trong nhìn thấy tình cảnh này, cũng không dám động tay, không thể làm gì khác ngoài vội vàng nói với tiểu đầu mục khác: “Nhanh đi tìm đại nhân Úc Hỏa bảo dược sĩ lại đây, nói…mèo của dược sĩ bị ngã sấp xuống, khóc lóc muốn ôm.”
A Không bị bắt quay đầu sang nhìn cảnh kỳ lạ này. Trong căn cứ Dục Hỏa cũng có một con mèo trông thật giống Tiểu Tưởng, nhưng lớn hơn một chút so với Tiểu Tưởng, hẳn là cùng loài.
Nhưng…chỉ là con mèo ngã sấp xuống, những người giết người không chớp mắt hung ác tàn bạo thế nào đều thấy bộ dáng khẩn trương?