Trương Tri Âm nhìn cô gái trước mắt, nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng vấn đề hắn quan tâm nhất lúc này: “Các ngươi làm sao biết cái tên này?”
“Con trai của Y dược sĩ và Trương Tri Âm”, cái tên này hắn chỉ nói cho Ân Tiểu Tưởng của mình, còn có… Ân Niệm trong game.
Mông Tạp Lập: “Là dược sĩ nói cho chúng tôi biết”
Hắn làm sao lại biết… Trương Tri Âm trong nháy mắt giật mình, những việc lúc trước mơ hồ bắt đầu thoáng hiện lên theo những chiều hướng mà hắn vốn chưa từng nghĩ tới:
Khi hắn biến thành mèo Ân Niệm luôn bao che dung túng hắn, ngụy trang thành Ân dược sĩ Hiệp hội Bạch Mang đối xử cùng chăm sóc mình rất đặc biệt, trong báo của của Đường Lực rõ ràng là sô cô là bán trong đạo cụ thương thành – sô cô la màu hồng phấn hình trái tim, súng lục cũng được viết “Tình cảm chân thành của ta…Thậm chí, còn mang theo một loại cảm xúc khiến hắn không cách nào rời xa, ngay từ đầu rõ ràng không thích nhưng vẫn khiến cho hắn không tự chủ muốn tới gần Thương Tư…
Bây giờ bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, hắn và hắn giống nhau không chỉ là giọng nói, còn có đôi mắt đen sâu thẳm, khi ở bên cạnh hắn, cảm giác che chở của hắn – thái độ giống Ân Niệm đối với meo meo như đúc.
“Ân Niệm…”
Một người phải vô tâm lắm, mới có thể không nhận ra người thật sự yêu mình.
Trương Tri Âm tay nắm chặt thành quyền, cúi đầu. Trước đây, hắn chỉ là không dám nghĩ đến khả năng này – cho đến bây giờ, từng manh mối được xấu chuỗi lại với nhau cho ra kết quả khiến hắn khó mà tin được.
Hắn nhất định là điên rồi. Bây giờ tất cả, những ý nghĩ không thực tế, có lẽ chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi.
Mông Tạp Lập có chút không hiểu nhìn biểu tình Trương Tri Âm vì một câu nói của hắn mà không ngừng biến đổi, khom lưng xuống ôm lấy Ân Tiểu Tưởng, làm hết phận sự của mình truyền đạt câu cuối –
“Người đó muốn gặp ngài”
Một giây sau, thân ảnh cô gái hoàn toàn biến mắt, dường như chưa từng tồn tại.
Trương Tri Âm mông lung ngẩng đầu lên.
Ánh trăng trên cao, từng áng mây tụ lại, ánh trăng xuyên qua chiếu rọi xuống, vạn vật bên dưới tựa như ẩn như hiện.
Cảnh vật đan xen, một bóng người bước trên ánh trăng đi tới, cao gầy thon dài, bước đi thong thả.
Vạt áo thật dài bay lên theo gió, mang theo sự sâu thẳm từ bóng đêm.
Tựa như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim, hô hấp đều phải ngừng lại.
Trương Tri Âm tâm trạng hỗn loạn, theo bản năng giương súng về phía người đang đi tới.
Hắn ta là Y, hiện tại mình lại không phải Meo Meo. Đối mặt với người này, hắn chỉ một mực bày tỏ tình cảm của, nhưng xưa nay không dám nghĩ người khác cũng đáp lại tình cảm của mình.
Chính hắn cũng không ý thức được biểu tình của mình lúc này đến tột cùng tràn đây bao nhiêu thâm tình cùng ủy khuất.
Ân Niệm.
Nam nhân cuối cùng đi tới trước mặt hắn, không quan tâm súng lục màu bạc kia chĩa về trước ngực hắn.
Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn người trước mặt, sau đó như thở dài đem người ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng hỏi: “ Tri Âm, nếu như tôi không phải Y mà em biết, em còn thích tôi không?”
Giống như Thương tư trước khi chết hỏi hắn: “Nếu như hắn không phải như cậu nghĩ, cậu có còn thích hắn không…”
Hắn không đợi đáp án của Trương Tri Âm, chỉ tiếp tục cúi đầu, mang theo vô số tình cảm chính hắn còn không thể nào hiểu được nói:
“Tôi yêu em”
“Tri Âm, tôi yêu em…”
Thanh súng lục màu bạc chắn ngang giữa thân thể hai người “pằng” rơi xuống đất, dưới tác động của lực đàn hồi vang thật xa.
Trương Tri Âm nhắm mắt lại, mạnh mẽ ôm lấy người trước mắt.
Hắn vẫn không hiểu tình huống trước mắt, cũng không hiểu ý trong lời nói Ân Niệm, nhưng hắn không quan tâm.
Từ khi bắt đầu yêu người này, hắn đã lựa chọn điên cuồng.
Trên thế giới này có một loại người, họ nhát gan, nhát gan… Nhìn thấy thứ mình muốn không bao giờ dám lớn tiếng nói muốn, thực sự muốn đến tột cùng cũng chỉ có thể lặng lẽ thử một lần, đồng thời tự thôi miên mình “Mình không muốn như vậy, không có được cũng không sao, dù sao có hay không thực ra cũng không có gì to tát”
Trương Tri Âm chính là người như vậy, hoặc có thể nói bệnh của hắn còn nghiêm trọng hơn những người khác, hắn thậm chí không muốn thử một lần,
Hắn sợ không chiếm được, sợ nhất được rồi lại mất đi. Hắn đặc biệt không tin cái mà người ta gọi là “Tình yêu” – Bố mẹ ruột hắn cho hắn một ví dụ ngược lại tốt nhất, năm đó rầm rộ cỡ nào, cuối cùng trở thành kẻ thù, như người lạ, cả đời này không gặp lại.
Hắn chỉ dám đem tình cảm của mình gửi gắm vào một nhân vật trong trò chơi hư cấu, người này mạnh mẽ, khôi ngô, đủ để lật đổ thế giới, nhưng chỉ cần hắn yêu hắn, hắn sẽ không bao giờ từ chối.
Như vậy chính mình từng để cho hắn một lần cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng trách.
Thế nhưng lúc này ôm lấy người trước mắt, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tất cả đều hư ảo.
Hắn nói: “Ân Niệm, em không quan tâm anh là ai, như vậy, đã là may mắn lớn nhất đối với em”
Cho nên, vĩnh viễn đừng rời bỏ em, không được không thích em,
Nhiều năm như vậy, mình rốt cuộc tìm được một người, có thể để cho mình tin tưởng, hắn yêu mình.
“Ân Niệm, em yêu anh”
Yêu chính anh mà thôi. Câu kia thật lâu thật lâu trước đây, tại phòng thí nghiệm mờ tối trong game, làm cho hắn xuất hiện ra một câu “Ta tên Ân Niệm”, biết đến tên của Ân Tiểu Tưởng là “Con trai Y dược sĩ và Trương Tri Âm”, là người vẫn luôn quan tâm hắn.
Chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới, câu nói nói vô số lần trong thông báo, thật sự có một ngày nói ra khỏi miệng.
“Ân Niệm, em yêu anh”
____________________
Một bên hẻm nhỏ là tường gạch bị vỡ.
Hai người ngồi bên trên tường gạch, tay trong tay ngắm trăng.
Đàm luận nhân sinh.
Ân Niệm nắm thật chặt tay người bên cạnh, hơi cúi đầu, hơn nửa mặt ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ.
Hắn nói: “Tri Âm, ta không phải là người”
Trương Tri Âm nắm tay hắn, vẫn giống như đang mơ, nhỏ giọng nói: “Không sao, em biết”
“Em cũng không phải nhân vật giả lập trong game mà anh tưởng”
Ân Niệm giữ tay hắn lại, tiếp tục nói bình thường: “Ta nguyên bản mang danh hiệu YN427, trong mắt mọi người, ta đại khái được xem là …Trí tuệ nhân tạo? Ân Niệm chính là tên ta tự đặt cho mình”
…
Theo sự phát triển bùng nổ của khoa học kỹ thuật, khoảng chừng hơn hai mươi năm trước, công ty nước A vòng quanh trái đất bắt đầu nghiên cứu phát minh hạng mục trí tuệ nhân tạo. Ngoại trừ có thể trợ giúp con người đơn giản hóa sinh hoạt hàng ngày đơn giản hóa trí năng ở ngoài, bọn họ cũng đang nghiên cứu cùng trí tuệ con người tương đối thậm chí có năng lực trình độ trí thức siêu việt trí tuệ nhân tạo.
Bên trong kế hoạch cuối cùng “Kế hoạch nhân loại” của bọn họ, bọn họ vẫn nỗ lực thử nghiệm tính chất để chế tạo ra trí tuệ nhân tạo “Tốt” nhất, bọn họ không hi vọng trí tuệ này sau khi thành công có thể làm gì, bọn họ chỉ hi vọng dùng kế hoạch này để kiểm tra phương pháp nghiên cứu trí tuệ nhân tạo của bọn họ có hữu hiệu hay không, cùng với việc tìm tòi nghiên cứu trí tuệ nhân tạo có khả năng đạt mức tối đa. Ban đầu bọn họ vừa mới sáng tạo ra một loại phổ thông, lúc đó thoạt nhìn chính là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất, cũng cho nó sử dụng gần như quyền hạn lớn nhất, mà những người chế tạo ra nó đặt cho nó khẩu hiệu duy nhất là “Khiến mình cường đại hơn, hoàn mỹ hơn”
Kế hoạch này tính toán rất lâu, trong đó vật thí nghiệm phần lớn không quá “thành công” bị tiêu hủy, mà YN427 là một trong những kế hoạch “thành công” duy nhất, ít nhất là trong mắt những người tạo ra hắn, hắn là thành công và còn hoàn mỹ.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, thí nghiệm này một khi thành công, sau khi nắm bắt được dữ liệu và vật liệu cần thiết, nên lập tức tiêu hủy thành phẩm – đối với nhân loại ở thời điểm này mà nói, bọn họ không có năng lực nắm trong tay một tri thức cường đại mà lại vượt xa trí tuệ nhân loại.
Phải biết loại trí tuệ này thậm chí không thuộc về loài người, dùng tư duy nhân loại mà nói rất khó hiểu nó muốn làm cái gì hoặc là phải làm thế nào. Chúng không có tình cảm, không có lòng bao dung của loài người cùng tâm lý chung, không có khái niệm đạo đức, không phân biệt được đúng sai, chúng chỉ có thể nghiêm khắc, dựa theo mục tiêu của mình đã được đặt ra không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Thế nhưng YN427 quá hoàn mỹ, khiến cho cá nhà nghiên cứu phụ trách chấp hành “Kế hoạch nhân loại” không nỡ tiêu hủy nó lúc này. Cho nên bọn họ thay đổi kế hoạch ban đầu, mở ra giai đoạn phương án thí nghiệm thứ hai – bọn họ hi vọng khi cho YN427 tình cảm, khiến nó thấu hiểu tình cảm cùng ý nghĩ con người, trở nên “Nhân hóa” – dưới cái nhìn của bọn họ lúc này không chỉ khiến YN427 trở nên hoàn thiện, hơn nữa nếu như thành công còn có thể hạ thấp lượng lớn nó mất khống chế gây ra nguy hiểm.
Các nhà nghiên cứu “Kế hoạch nhân loại” nghĩ ra mấy ngàn loại phương pháp nỗ lữ khiến YN427 có đầy đủ tình cảm, nhưng đều thất bại. Bọn họ cuối cùng cố gắng dùng phương thức “cấy ghép” thiết lập nhân cách cho nó. Ban đầu bọn họ thiết lập cho YN427 trí nhớ về thân phận bối cảnh, ý muốn ghép vào trong cơ thể, nhưng bị YN427 bài xích. Các nhà nghiên cứu lập tức lại nghĩ ra một biện pháp: Bọn họ đem tất cả hình tượng nhân vật giả lập toàn cầu hiện có tạo lập thành một khối cơ sở dữ liệu khổng lồ, để tự YN427 chọn thân phận thích hợp với mình.
Cuối cùng phối hợp nhân vật thích hợp nhất là game online chưa công khai đến từ nước Z, gọi là Y dược sĩ, độ tương xứng cao tới 57%, cho phép cấy ghép vào. Nhà nghiên cứu vì vui mừng mà quên mất nhân vậy giả lập này mang bối cảnh có thân phận đặc thù – thiên tài điên cuồng tạo ra tận thế.
Không biết là may hay rủi, lúc đang hấp thu thân phận thuộc về Ydược sĩ, YN427 cũng thức tỉnh nhận thức thuộc về bản thân mình – hắn biết mình cũng không phải Y dược sĩ, mà là một kế hoạch thí nghiệm được sinh ra, trí tuệ nhân tạo.
Hắn học tập xong tư duy nhân loại mô phỏng, dựa theo ý thức làm việc của con người, nhưng vẫn khó có thể nắm giữ tình cảm chân chính như con người.
Hắn có thể tự do ngao du các nơi trên thế giới, xâm nhập bất cứ địa điểm nào, biết rõ tất cả mọi thứ trên thế giới này, thế nhưng hắn sẽ không cảm thấy thân thuộc đối với thân phận Y dược sĩ này, Y muốn tìm một nơi có thể dùng thân phận này để lưu lại.
Về sau hắn phát hiện có một nơi đặc biệt —- nơi đó, mỗi ngày đều có một người cố ý tìm hắn.
Nói chuyện với hắn, tặng quà cho hắn, còn có…ôm hắn, nói yêu hắn.
…
Hắn lợi dụng năng lực của mình xây dựng một thế giới mới, thế giới này cơ bản dựa theo tất cả kiến trúc xây dựng bên trong (Minh Thiên).
Hắn trong đó đóng vai nhân vật Y dược sĩ, sinh ra, học tập, bước vào phòng thí nghiệm, như cuộc đời người bình thường, dựa theo sự phát triển của thé giới này, tạo ra tận thế.
“Tri Âm, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy, ta như một người bình thường. Như người bình thường, là có thể gần ngươi hơn một chút”. Bên trên bức tường thấp, chàng trai trẻ tuổi ngồi sát người yêu của mình, nỉ non nhẹ nhàng nói ra.
Hắn thấy, cho dù từ đầu đến cuối đều là do hư cấu tạo nên Y dược sĩ, nhưng về mặt thân phận, cũng là người – nhưng hắn không phải, càng mạnh càng không gì không làm được, hắn càng hiểu rõ, mình vô luận như thế nào cũng không thể biến thành người, chỉ có thể cố gắng “như” con người.
Hắn sợ người trong lòng khó có thể tiếp nhận, hắn cũng sợ, người mà đối phương thích chỉ là hình tượng Y dược sĩ được thiết kế trong game, mà không phải mình.
“Ta biết tuổi thọ con người rất ngắn, vốn cũng không muốn quấy rối cuộc sống bình thường của em…”. Con ngươi Ân Niệm đen thuần khiết, phản chiếu ánh trăng trên trời, “Ta vốn dự định chờ em chết sẽ mang em đến thế giới này với ta”
“Dựa theo lý giải của bọn em… Đại khái có thể đem người chia thành hai bộ phận tinh thần? Ta có biện pháp đem bộ phận ‘tinh thần’ của em liên tiếp đến thế giới này, em cũng sẽ không biến mất”
“Nhưng ngày đó em xảy ra chuyện, trở nên rất yếu…Ta rất gấp, ngoại trừ sớm mang em đến đây, không nghĩ ra biện pháp nào khác”. Đôi mắt màu đen kia đột nhiên tràn ra tia đau thương cùng ý nghĩ lo sợ, lẳng lặng nhìn người trước mắt.
“Sau đó ta nghĩ rất lâu vẫn là muốn trực tiếp hỏi em…”
Ân Niệm lần thứ hai cầm thật chặt tay người bên cạnh, mười ngón đan vào nhau: