Trong mấy người này, Đại Đao cùng Lão Chúc từng trải có kinh nghiệm phong phú, giỏi về đoán lòng người, Tiểu Kim A Không suy nghĩ đa dạng, thường tự tìm ra cách, A Mộc mặc dù hơi chất phác, nhưng thực sự cẩn thận, giỏi nhất là bù đắp thiếu sót. Có bọn họ ở bên, có thể dùng trình độ của mình bù đắp những thiếu sót của Trương Tri Âm.
Đại Đao nói: “ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Năm đó Lý Thủy Phong có thể gây ra chuyện như vậy, hiện tại cũng không được gọi là một lòng với liên minh, là khuôn mẫu điển hình phấn đấu vì đại nghiệp phục hưng nhân loại. Ích kỷ cùng lòng tham là bản tính nổi bật của hắn. Con người đều có một mặt ích kỉ tham lam, nhưng người bình thường thì tự kiềm chế, ràng buộc mình không vì thế mà xúc phạm người khác, nhưng điều này Lý Thủy Phong hiển nhiên không biết. Chỉ cần âm thầm lưu ý, nhất định còn có thể phát hiện hành vi bất chính của hắn. Hoặc trực tiếp đặt bẫy, lấy lợi ích dụ hắn, không sợ hắn không để lộ nhược điểm. Chuyện năm đó rất khó tìm được chứng cứ, phải có nhân chứng chứng minh công đạo, không thể bằng lời nói mà bắt đầu vạch trần hắn. Bây giờ là tận thế, mọi người đều sợ hãi chán ghét người như Lý Thủy Phong”
Ba người hàn huyên một hồi, cùng một vấn đề làm sao vạch trần được bộ mặt thật của Lý Thủy Phong, dòng suy nghĩ dần dần rõ ràng.
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, Trương Tri Âm cùng Đại Đao và A Mộc cùng đến nhà ăn ăn cơm.
Trụ sở liên minh Vân Thiên bắt đầu xây dựng dựa trên nền móng căn cứ Vân Thiên, quy mô rất lớn, phương tiện hoàn thiện, công tác phòng hộ an toàn cũng được xem như hàng đầu, được xưng tụng là “Nơi lánh nạn cuối cùng của nhân loại”, dự tính trước mắt là cho dù những nơi khác luân phiên bị tang thi chiếm lĩnh, nơi này cũng là nơi bảo lưu sinh lực nhân lực cuối cùng.
Chi đội Lôi Đình được phân phối đến ký túc xá tiếp giáp với chi đội Tật Phong, hai đội không hẹn mà lựa chọn cùng một nhà ăn. Nhà ăn này không lớn, bên trong còn có tản vài người khác đang dùng cơm, mà chú ý nhất chính là bộ đồng phục màu đen và màu xanh, khí sát phạt phả vào mặt đội viên chiến đấu. Đội viên hai đội, cũng không quen biết nhau, sau khi bọn Trương Tri Âm đi vào cũng chỉ đứng xa xa gật đầu hỏi thăm.
Đội trưởng chi đội Tật Phong vừa hay cũng là một dị năng giả hệ Phong, nhìn qua cũng bất quá trên dưới ba mươi tuổi, là một cô gái tướng mạo gọn gàng nhanh nhẹn, thấy Trương Tri Âm liền ôn hòa tươi cười, toát ra một tia dịu dàng. Không thể không thừa nhận là một vị tỷ tỷ rất có mị lực.
Bạch miêu trong lồng ngực Trương Tri Âm nhìn thấy hắn cười với người khác. Làm bộ dạng bất mãn, đột nhiên dùng đầu đụng vào ngực hắn.
So với bọn họ A Không mới đến nhìn thấy cảnh này, “Ồ” một tiếng: “Đội trưởng, Tiểu Tưởng từ khi nào đã lớn như vậy? Còn bạo lực như vậy? Vậy mà học được tính ghen?!”
A Mộc ngoan ngoãn giúp giải thích: “Đó không phải Tiểu Tưởng, đội trưởng nói là cha của Tiểu Tưởng, không biết có đã xảy ra chuyện gì mà tìm đến”
Tiểu Kim một bên uống một hớp canh, không biết nhớ tới điều gì, tiến đến bên tai A Không, thì thầm nói một lúc. A Không gật đầu liên tục.
Tiểu Kim nói: “Ta nghĩ hình như đội trưởng và Ân dược sĩ mỗi người nuôi một con mèo, một lớn một nhỏ, Ân dược sĩ đi không yên lòng, phái mèo của mình đến canh chừng đội trưởng, không cho cậu ấy trêu hoa ghẹo nguyệt.”
A Không gật đầu, trong đầu cũng không khỏi nghĩ đến lúc mình bị bắt đến căn cứ Dục Hỏa được thấy một việc rất đặc biệt, con mèo nhỏ khóc sướt mướt được Y dược sĩ yêu thương. Lớn lên cũng hình dạng này. Chủng loại duy nhất như Ân Tiểu Tưởng vô cùng đặc biệt, cho tới nay cô cũng chỉ gặp qua ba con. Bất quá Ân dược sĩ nói hắn và Y là anh em sinh đôi, đúng là không có gì cần giải thích, chỉ là trong đó có ẩn tình không muốn người khác biết mà thôi. Đội trưởng không đề cập tới, bọn họ cũng quan tâm mà không hỏi.
Chi đội Tật Phong hiện bên cạnh bàn bọn họ, mọi người nói chuyện lớn giọng ai cũng nghe thấy.
Liền nghe một anh nói: “Nghe nói Hiệp Hội Bạch Mang tìm được Ân dược sĩ mất tích trở về, Ân dược sĩ trước kia được ca tụng là ‘Tia sáng tận thế’, không có anh ta và Hiệp Hội Bạch Mang cung cấp nhiều kĩ thuật chúng ta không yên ổn nhanh như vậy, anh ta trở về là chuyện tốt. Nhưng ban đầu cũng vì anh ta mất tích nên giờ bị yếu thế, sẽ không thể trở thành thủ lĩnh liên minh. Bây giờ lão thủ lĩnh cũ biến mất, Ân dược sĩ trở về, Dương Phục thoát khỏi liên can, mấy anh nói xem liệu có xảy ra thay đổi gì không?”
Đội trưởng chi đội Tật Phong co ngón lại gõ gõ bàn: “Nói năng cẩn thận”
Người đàn ông vạm vỡ im miệng không nói.
Bên kia có người nhắc tới chuyện căn cứ Dục Hỏa, Úc Hỏa, Y dược sĩ, nhất thời bàn tán sôi nổi. Đột nhiên có một người trẻ tuổi đứng lên hỏi Trương Tri Âm: “Trương đội trưởng, các anh quanh năm tác chiến với căn cứ Dục Hỏa, đã từng thấy Y dược sĩ chưa, dung mạo hắn ra sao? Có phải như trong lời đồn, đặc biệt đáng sợ?”
Đội viên chi đội Lôi Đình thầm nghĩ, nhân dạng giống như “Tia sáng tận thế”các người vừa nhắc tới.
Trương Tri Âm thầm nghĩ, hắn ở ngay trước mặt các người, chính là mèo ngu ngốc cướp cơm của mình làm thú vui.
Thế nhưng đối phương hỏi với thiện ý, Trương Tri Âm chỉ có thể giải thích một ít sự tình chiến đấu mỗi ngày của bọn họ, Tiểu Kim cũng bổ sung giải thích, trong lúc nhất thời người hai đội hòa hợp tán gẫu cùng nhau, không ai để ý tới vấn đề “Y dược sĩ dáng dấp ra sao”
Y dược sĩ thật lặng lẽ ngáp một cái, thừa dịp Trương Tri Âm không chú ý trộm đi miếng sướn non trong bát của hắn.
Nhờ sự giúp đỡ của Hiệp hội Bạch Mang cũng cấp cho họ kĩ thuật cùng với dị năng giả nơi tiền tuyến chiến đấu nỗ lực, hiện tại diện tích trồng trọt chăn nuôi ở căn cứ đều được mở rộng, như tổng bộ đại căn cứ liên minh Vân Thiên mỗi ngày đã có thể cung ứng gạo và mì bình thường cùng số ít món ăn khác, mỗi ngày không cần dựa vào dịch dinh dưỡng sống sót. Như hôm nay ngày đầu tiên, phần lớn các chi đội đến đến tổng bộ trình diện, để đón tiếp bọn hắn nhà ăn còn đặc biệt cung cấp cho bọn họ ít thịt.
Một người đã sớm ăn xong cơm của mình ngơ ngác nhìn mèo nhỏ biến dị trong ngực đội trưởng ăn miếng sướng đến vui vẻ, thầm nghĩ mèo này thật được yêu thương – dù sao, hiện tại có thịt ăn đã là một sự xa xỉ đối với đại đa số người rồi.
Hắn không khỏi cảm khái lên tiếng: “Đội trưởng anh đối cử với mèo thật tốt”
A Không nói tiếp: “Đội trưởng như vậy cũng chưa tính là gì, tôi thấy con mèo được yêu thương nhất là con mèo mà Y dược sĩ nuôi kìa. Thời điểm tôi bị giam trong căn cứ Dục Hỏa nghe nói Y dược sĩ cố ý mời bếp trưởng chuyên môn làm cơm cho mèo. Tôi bị bắt vào lúc vừa nhìn thấy mèo kia ngã sấp xuống, nằm trên đất ủy khuất khóc, kết quả đám người căn cứ Dục Hỏa giết người không chớp mắt đều từng người từng người đều vô cùng khẩn trương…”
Trương Tri Âm một mặt lúng túng: Trải qua việc mất mặt như vậy đừng có nói nữa…Tuy rằng cũng không ai biết nhân vật chính trong đó là hắn…
Ân Niệm đắc ý ngẩng mặt mèo lên nhìn Trương Tri Âm, cảm thấy như công lao của hắn được đồng loạt thừa nhận.
Cơm nước xong Trương Tri Âm liền ôm mèo trở về phòng, mới vừa khóa cửa ngồi trên giường liền cảm thấy mắt tối sầm lại, lúc mở mắt ra liền phát hiện tủ trong phòng, ghế tựa và vân vân không hiểu sao lại lớn như vậy, quả thực là vật to lớn, cúi xuống nhìn, thấy tứ chi mềm oặt, không cẩn thận ngồi phịch xuống giường.
“Gào gừ?” Trương Tri Âm há mồm, phát ra âm thanh nghẹn ngào đáng thương.
Trước mặt, ngẩng nhìn mèo Ân Niệm đứng thẳng đang đắc ý mắt nhìn chằm chằm hắn từ trên cao xuống.
Rõ ràng một giây trước vẫn là mèo nhỏ vùi trong lồng ngực mình, hiện tại rõ ràng có thể nhìn ra lớn hơn mình một vòng. Khi làm người cũng cao hơn mình, lúc làm mèo còn muốn lớn hơn mình, thật là không thể nhẫn nhịn.
Không cần suy nghĩ, mình bây giờ biến thành hình dáng mèo nhất định là do Ân Niệm giở trò.
Ân Tiểu Tưởng vẫn như cũ vùi ở góc tường, tò mò nhìn bọn họ.
Sau đó Ân Tiểu Tưởng liền nhìn thấy hai con mèo trắng trong lăn lộn tứ chi quấn quýt đánh nhau, lăn qua lăn lại trên giường.
Bộ dáng giống như đang chơi rất vui.
Cuối cùng Trương Tri Âm đánh thua, chỉ có thể oán thầm mà vùi mình vào trong gối – rõ ràng Ân Niệm biến thành mèo cũng có thể nói chuyện, mình biến thành mèo lại không thể nói được, rõ ràng chính là phân biệt đối xử!
Bộ mặt thật ác thú của Ân Niệm là yêu thích nhìn Tri Âm biến thành mèo sau đó lấy nước mắt nhìn mình làm bộ dáng đáng thương gào gừ gọi – tuy rằng mỗi lần hắn nhìn thấy bộ dáng này của Tri Âm cuối cùng đều sẽ mềm lòng thỏa hiệp đến chính mình họ gì cũng quên mất.