Cho dù bắt đầu lại một lần nữa, tất cả mọi thứ trước đây đều đã tiêu hủy, bản năng, đối phương vẫn sẽ ở thời khác quan trọng nhất che chở hắn, sẽ là người cuối cùng rời xa hắn.
Lần đó ở trụ sở như thế nào, lần này cũng vậy.
Sấm sét màu tím bạc gào thét bên trong cả khu vực cấm, thoáng như một con ác long đang vùng vẫy thoát khỏi chốt lao tù, hô mưa gọi gió.
Tiểu kim trợn tròn mắt nhìn hình ảnh trước mặt: “Là Raton?”
Đại Đao đi tới, lắc đầu một cái: “Không phải Raton, tôi đã thấy sét của Raton, rất sắc bén, rất ác độc, thế nhưng không mạnh như vậy. Có thể đạt đến kết quả này…Chỉ có Y.”
Tiểu Kim há miệng: “Quả nhiên, hắn yêu anh ấy. Chị, Y cũng yêu đội trưởng.”
A Không thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng bàn tay nắm chặt, liền nghe thấy giọng của em trai: “Chị còn nhớ lời Ân Tiến sĩ đã nói không? Thuốc trợ giúp kích hoạt dị năng hệ Băng của đội trưởng là Y cho, Ân tiến sĩ đã nói Y sẽ không làm tổn thương đội trưởng…Quả nhiên, hiện tại hắn vừa cứu đội trưởng. Y cùng Ân tiến sĩ là anh em sinh đôi, nếu như Ân Niệm là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn của đội trưởng, thì Y cũng vậy.”
A Không gật gật đầu: “Em có nhớ lần chị bị căn cứ Dục Hỏa bắt được không? Y đột nhiên tốt như thế. Chị lúc đó còn kinh ngạc làm sao hắn lại sủng con mèo kia đến vậy, mèo muốn thả chúng ta đi hắn liền thả. Bây giờ nghĩ lại có lẽ chỉ có một cách giải thích, con mèo kia có thể phân biệt được mùi của Tiểu Tưởng, chúng ta thường xuyên ở cùng đội trưởng, ở cùng Tiểu Tưởng, dính mùi của Tiểu Tưởng, con mèo kia phát hiện. Y bởi vậy biết chúng ta là người thân cận với đội trưởng, cho nên thả chúng ta đi.” Có lý có chứng cứ, hoàn toàn không có cách nào phản đối.
_____________
Dưới ảnh hưởng của độc tố, Trương Tri Âm đã hoàn toàn nằm trong trạng thái nửa hôn mê, ý thức lúc tỉnh lúc mơ hồ, trong mơ màng cảm giác được có một bóng người quen thuộc hiện lên trước mắt hắn.
Móng độc của tang thi không biết lúc nào đã buông ra, cơ thể của hắn không thể tự đứng vững mà ngã về phía trước, rơi vào một lồng ngực làm cho bản năng hắn thấy được cảm giác an tâm.
Ân Niệm đón lấy người, tay chân luống cuống một giây, cẩn thận đón lấy đem người ôm vào trong lồng ngực.
Sấm sét lan tỏa chỉ là khiến cho tang thi bị khóa lại, lại không làm tổn thương chúng. Ân Niệm còn nhớ, tang thi mình tạo ra có công dụng như vậy.
Boss tang thi trước mặt đem cái rìu xanh đen cắm xuống đất, đồng thời dùng đầu cúi xuống, quỳ một gối trên mặt đất, quy thuận giống như một con chó lớn.
Ân Niệm biết rằng, người nó quỳ lạy không phải là mình. Lúc trước hắn tạo ra chúng đã quy định chủ nhân không phải là mình, mà là người trong ngực mình. Phương thức kích hoạt theo hắn biết là kiểu con người rất thích, lấy máu nhận chủ.
Hắn ôm chặt người đã hôn mê trong ngực, ánh mắt hiện lên rất nhiều tâm tình phức tạp không rõ, cuối cùng hung hăng trực tiếp xuyên qua lưới năng lượng phòng hộ phía trên khu vực cấm, nghiêm mặt, từng bước một bay đến, đi tới trước mặt đám người Đại Đao Tiểu Kim đang chờ, ngay trước mặt bọn họ trực tiếp tự nhiên đem người nhẹ nhàng để vào trong xe.
Sau đó cúi đầu nhìn vào bàn tay trống không của mình, xoay người, mắt nhanh như gió đảo qua một lượt người đang đứng vây quanh, nghiêm mặt giao phó: “Nói cho hắn biết thứ bên trong là dành cho hắn, dính máu của hắn, đã kích hoạt.”
Sau khi nói xong, Ân Niệm liền đi về phía trước một bước, thoáng biến mất trong không khí.
Bên trong khu vực cấm, Raton và Mông Tạp Lập vẫn còn ở trong xe hai mắt nhìn nhau.
Raton “Boss cứ thế mà đi à?”
Mông Tạp Lập: “Bây giờ chúng ta làm sao? Đi theo luôn?”
Raton: “Tốt, cô nhớ mang tôi theo.”
Bên ngoài vùng cấm thì mọi người đang tiêu hóa lời Y vừa nói kia.
Tiểu Kim: “Y nói thứ bên trong đưa cho đội trưởng chính là? Bên trong có thứ gì? Tang thi sao?”
A Không cũng mơ hồ, lắc đầu: “Không chừng chính là tang thi đó.”
Thế giới quan của Tiểu Kim liền được tiến hóa – thực sự giống như là thử thách tình yêu Boss, người bình thường có thể không chịu nổi a. Cho nên phải nói đội trưởng đúng là giỏi nhất!
Đại Đao thì lại nhắc nhở tất cả mọi người không nên đem chuyện ngày hôm nay nói ra ngoài, thống nhất cách xử lí là đội trưởng ngẫu nhiên rơi vào khu vực cấm, sau khi bị tang thi đánh trọng thương thừa dịp Y tiến sĩ đánh nhau với tang thi không ai chú ý, ngay lúc thập tử nhất sinh may mắn trốn thoát.
Những người chạy tới nơi này đểu là đội viên của chi đội Lôi Đình cùng Trương Tri Âm vào sinh ra tử, đương nhiên tất cả đều đồng ý. Trong lòng bọn họ biết rõ, không cần biết đội trưởng với Y tiến sĩ đến cùng là quan hệ gì, chỉ bằng thái đội giữ gìn bảo vệ của Y đối với đội trưởng, đã nói lên rất rõ ràng. Mà tình cảnh thân phận hiện tại của đội trưởng, tốt hơn vẫn cố gắng không để cho người khác tìm được nhược điểm.
Đại thụ đón gió lớn. Hai năm qua chi đội Lôi Đình khí thế quá mạnh, lại ra sức hỗ trợ hiệp hội Bạch Mang, không biết có bao nhiêu người tìm cách hại họ nhưng khổ nỗi lại không có sơ hở nào. Bây giờ Ân tiến sĩ mất tích, đội trưởng bị đả kích lớn, chính là thời cơ tốt để người có ý hạ thủ, đương nhiên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lão Chúc và A Không cùng nhau đút thuốc chữa thương cho Trương Tri Âm. Vết thương sâu nhất chính là nơi bả vai kia, máu và thịt hòa vào nhau, nguyên nhân bởi vì độc nên hiện ra sắc đen đặc. Cũng may trong đội còn có Trương Tri Âm giữ lại thuốc giải độc nên còn có đường sống, sau khi sử dụng hiệu quả đến rất nhanh. Chỉ là tiêu hao quá nhiều thể lực, sau khi thân thể chuyển biến tốt cũng không thấy tỉnh lại, vẫn luôn trong trạng thái mê man.
Đợi đến khi Trương Tri Âm tỉnh lại thì đã là hai giờ sáng, các đội viên phần lớn đều đang ngủ, Đại Đao với Lão Chúc cùng nhau gác đêm.
Trương Tri Âm chui từ trong xe ra, đi tới bên cạnh hai người.
Đại Đao thấy hắn trước nói: “Trần Nghiễm đến truyền tin tức, nhóm Vân Sở vẫn còn ở đó nghiên cứu chiến lược tới đây, bọn họ nhìn thấy ánh chớp, biết Y ở nơi này, đạng định kéo dài thời hạn kế hoạch. Có điều sáng ngày mai tám giờ sẽ có người lại đây tra xét tình hình.”
Trương Tri Âm gật gật đầu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì với tôi? Ai đã cứu tôi ra?”
Đại Đao cùng lão Chúc liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng lão Chúc mở miệng: “Đội trưởng…Là Y tiế sĩ, đưa cậu ra ngoài.”
Trương Tri Âm: “…”
Lão Chúc lại bổ sung: “Hắn còn để lại lời nhắn, bảo chúng tôi nói cho cậu. Hắn nói, thứ bên trong là để lại cho cậu, dính máu của cậu, đã kích hoạt.”
Đồ bên trong, dính máu của mình…Trương Tri Âm nhất thời bối rối, Ân Niệm để lại cho mình, chẳng lẽ là con tang thi khổng lồ bên trong kia?!
Rạng sáng năm giờ bốn mươi lăm, quả nhiên như Lý Thủy Phong từng nói, có một cánh cửa kim loại chậm rãi tự động mở ra.
Trương Tri Âm nắm thời cơ đi vào mất, hễ có cái gì không ổn sẽ chạy ra ngoài đúng lúc, lão Chúc phía sau vẫn còn lo lắng không yên lòng nhất định muốn đi cùng. Lão Chúc là dị năng Tốc độ, phản ứng hành động còn mạnh hơn Trương Tri Âm, vì thế mà không cần lo lắng.
Trương Tri Âm đi vào liền nhìn thấy boss tang thi đứng thẳng theo dõi hắn, vừa thấy hắn tiến vào liền nhanh chóng di chuyển. Trương Tri Âm vừa định lùi lại, liền nhìn thấy boss tang thi nhanh nhẹn mà đem cái rìu cắm xuống trên đất, cúi thấp thấp đầu, hướng về phía hắn quỳ một chân trên đất, một mực cung kính.
Trương Tri Âm sợ choáng váng, sửng sốt ba giây tâm trí mới trở lại bình thường, giả vờ tính thăm dò nói về phía boss: “Đứng lên”
Boss tang thi lanh lợi mà đứng lên ngay tức khắc.
Trương Tri Âm dừng một chút, liền thử nói: “Chạy vòng quanh nơi này ba vòng.”
Boss tang thi lập tức chạy, phía sau một đám tiểu quái tang thi chạy theo.
Lão Chúc phía sau cũng trợn mắt há mồm.
Một đám tang thi chạy bộ vòng quanh khu vực cấm, có thể tưởng tượng được bao nhiêu tạp âm.
Đội viên cũng ngủ đủ rồi, không ngủ đủ cũng ngủ không được, lúc này rối rít chạy ra xem có chuyện gì.
Tiểu Kim từ trong miệng lão Chúc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, yên lặng cảm thán trong lòng đúng là tình yêu tận thế của Boss.
Trương Tri Âm nhìn boss tang thi cực kỳ hung hãn đang chạy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Mặc dù bây giờ bộ dáng Ân Niệm vẫn còn kiểu tôi và cậu không quen, nhưng cũng không thể khiến hắn ngừng thổ tào:Thời điểm Ân Niệm chế tạo vật này rốt cuộc đang xem thứ kì quái gì, thứ hung tàn như vậy, phương thức kích hoạt lại là loại chỉ có trong tiểu thuyết huyền ảo! Máu! Nhận thức! Chủ!