Nhân lúc trước khi cửa đóng, Trương Tri Âm lại mang mọi người chạy ra ngoài. Hắn nghĩ đến một đối sách, lừa gạt người liên minh Vân Thiên sắp đến đây.
Đang suy nghĩ, liền thấy một chiếc xe việt dã xuyên qua sương mù bóng đêm, đến thẳng hướng mục tiêu cửa sắt khu vực cấm.
Xe đến trước mắt dừng lại, hai người từ phía trên nhảy xuống, đều mặc chế phục liên minh Vân Thiên, chứng tỏ là người bên cạnh Vân Sở. Người bên Trương Tri Âm cảm thấy gương mặt của hai người này khá quen, vẫn là Đại Đao nhận ra đầu tiên, nói: “Là anh em từ tam trạm Thanh Đồng tìm đến chúng ta cầu viện lúc trước.”
Thấy Trương Tri Âm không phản ứng lại, hắn liền cẩn thận nhắc nhở tỉ mỉ: “Đội trưởng, chính là người mất tích ở tam trạm, lần đó anh và Thương phó tọa cuối cùng giúp bọn họ cứu người trở về.” Sự tình đã qua thật nhiều năm, nhưng bọn họ vẫn luôn né tránh nhắc đến Thương Tư đã chết trước mặt Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm bừng tỉnh, nhớ lại hai anh em này, hình như gọi là Tề Hưng cùng Tề Long.
Hai người kia thấy Trương Tri Âm nhận ra bọn họ, cũng không nói nhiều, tiến lên nói thẳng: “Năm đó nhờ có Trương đội trưởng cứu giúp, những năm trước anh em chúng tôi được điều vào đội hộ vệ Vân Sở. Hôm nay tới đây là để nói với đội trưởng, Vân Sở cùng thân tín của ông ta đã an bài tốt, lần này hành động, chi đội Lôi Đình thật sự là thập tử nhất sinh, Trương đội trưởng vẫn nên sớm lo liệu tốt.”
Bọn họ nhìn Trương Tri Âm, muốn nói lại thôi. Bọn họ muốn khuyên Trương Tri Âm trực tiếp mang theo chi đội Lôi Đình rời khỏi liên minh, nhưng lại sợ có quan hệ phức tạp, huống hồ bây giờ thế lực liên minh Vân Thiên như mặt trời ban trưa, sau khi rời khỏi cũng không còn nơi khác để đi, đây là tận thế, cũng là sinh tồn gian khổ, cho nên cùng lắm là chết.
Em trai Tề Long đợi anh trai nói xong lại bổ sung: “Cho dù Trương đội trưởng tính toán làm gì, kính mong mang theo hai anh em chúng tôi. Chúng tôi không thể trở về chỗ của Vân Sở được, sau đó sống hay chết đều nghe theo Trương đội trưởng, cũng coi như là báo đáp ân tình ngày đó.”
Mọi người nghe vậy cũng không nằm ngoài ý muốn, việc này sớm đã đoán được, cũng không phải mới chịu khổ lần đầu. Trương Tri Âm im lặng một lúc lâu, đám người Đại Đao lão Chúc cũng không nói, chỉ còn chờ hắn quyết định.
Trương Tri Âm suy tư một lát sau nói: “Vân Sở không tha cho chúng ta, không phải liên minh không tha cho chúng ta, bây giờ chúng ta đối nghịch với Vân Sở, cũng không phải đối nghịch cùng liên minh. Nhưng hiện nay liên minh do Vân Sở làm chủ, thế lực hắn mạnh mẽ, chúng ta không thể quay về, không bằng tạm thời né tránh.”
Bây giờ bọn họ bị vây ở trong thành phố Vẫn Lạc, phía sau là khu vực cấm bí mật, phía trước lại đại đội liên minh, tránh cũng không có chỗ tránh được.
Trương Tri Âm nói: “Chúng ta hãy cứ rút lui vào trong cấm khu.”
Trong cấm khu có Đội Hộ Vệ Đen Tối, hơn nữa không biết Y tiến sĩ để lại vật phẩm cùng kiến trúc gì, đối với liên minh là vùng trời khó có thể vượt qua, nhưng với hắn lại không hẳn.
Đại Đao há miệng, cuối cùng phun ra sáu chữ: “Đội trưởng, anh tin hắn sao?” Tuy rằng thời khắc quyết định người kia ra tay cứu đội trưởng, có vẻ như giữa hai người có bí mật rất lớn, tang thi trong cấm khu hắn cũng đưa cho đội trưởng, nhưng Đại Đao không có nhiều tình cảm lãng mạn như bọn Tiểu Kim A Không, ở trong mắt hắn người kia mãi mãi là phe địch, là nhân vật khủng bố nhất tận thế, là ma quỷ thần bí khó lường chỉ cần nhắc đến liền có thể khiến người ta run sợ.
Trương Tri Âm biết Đại Đao ám chỉ Y tiến sĩ.
Khóe mắt hắn cong cong, nhìn khu vực cấm hắc ám trước mắt, nói: “Tin.”
___________
Nếu đã quyết định rút lui vào trong cấm khu, việc cấp bách chính là tìm phương pháp mở cửa. Lúc này đã quá giờ, cửa lớn khu vực cấm một lần nữa đóng lại.
Anh em họ Tề nhắc nhở: “Đội trưởng, theo kế hoạch liên minh, đội tiên phong tám giờ sẽ lái tới nơi này, chúng ta phải cản lại trước khi bọn họ đến cửa.” Bọn họ không nhìn thấy một màn Trương Tri Âm huấn luyện tang thi chạy bộ, đối với mệnh lệnh “Rút lui vào trong cấm khu” này luôn có chút nghi ngờ nhàn nhạt.
Trương Tri Âm gật gật đầu: “Để tôi thử xem”. Dựa theo việc Ân Niệm khiến tang thi lấy máu nhận chủ, ai biết y sẽ chọn trò gì để mở cửa.
Bất quá hắn tự nhận đối với Ân Boss vẫn có sự hiểu rõ nhất định. Không khiêm tốn chút nào nói, mình nhất định là người hiểu rõ hắn nhất trên thế giới này.
Trương Tri Âm đi tới trước cửa lớn, biến ra một mảnh băng cắt đầu ngón tay, đem máu đặt trên cửa chính.
Đúng như dự đoán, trên cửa sắt đen xuất hiện một bảng điện tử, máy nói: “Xin nhập mật khẩu vào cửa.”
Trương Tri Âm lườm máy móc một cái, hắn biết, cái trò nhỏ máu nhận chủ lấy máu mở khẩu lệnh cửa và vân vân, đều là trong đoạn tiểu thuyết huyễn huyễn Ân Niệm yêu thích thất “Thương Thiên Biến”.
Ấu trĩ.
Trương Tri Âm không thể không phối hợp nói: “Thiên địa bất nhân, thương thiên tương biến”
Đây là khẩu lệnh mà nam chính bên trong “Thương Thiên Biến” dùng để mở cửa bí cảnh.
Không nghĩ tới hai con mắt trên máy móc đột nhiên biến đỏ, hai tiếng “Tích tích” vang lên, noi: “Sai khẩu lệnh, mời nhập lại một lần nữa, ngày hôm nay ngài còn hai cơ hội.”
Trương Tri Âm: “…”
Hẳn thử dò xét nói: “Vừng ơi mở ra?”
Trên mặt máy: “Sai khẩu lệnh, mời nhập lại một lần nữa, ngày hôm này ngài còn một cơ hội.”
Trương Tri Âm đầu hàng.
Hắn đưa mặt sát vào bề mặt máy, hạ thấp giọng, thất bại rầu rĩ nói: “Ân Niệm em yêu anh nhất trên thế giới này em không thể rời bỏ anh anh là duy nhất của em…”
Có trời mới biết câu nào mới là câu mở cửa, chỉ thấy mặt máy hiện lên một bộ mặt cười quỷ dị, một ánh sáng xanh lục từ mắt nó chợt lóe lên. Tiếng máy móc nhắc nhở nói: “Khẩu lệnh chính xác, mời vào.”
Lặng yên không một tiếng động, hai cánh cửa sắt màu đen cực lớn nặng nề đột nhiên biến mất trước mắt.
Trương Tri Âm vội vã gọi mọi người đi vào. Trần Nghiễm phụ trách đoạn phía sau vừa bước vào, trong chớp mắt, như có cảm ứng, hai cánh cửa lớn kia liền đột ngột xuất hiện lần nữa, đem mọi người ngăn cách ở phía bên trong khu vực cấm được sương mù dày đặc che giấu.
Tiểu Kim lại gần, nháy mắt hiếu kỳ nói: “Đội trưởng, anh rốt cuộc là làm sao mà mở được cánh cửa này?”
Trương Tri Âm nghiêm mặt, vẻ mặt bí hiểm: “Bí mật.”