Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 103: Giải cứu (1)



'Không còn nhiều thời gian nữa.'

Màn hình tối đen, giữa màn hình chỉ còn một dòng chữ nhỏ " Livestream đã kết thúc".

Giang Tri Hỏa trả điện thoại di động cho nữ sinh, ngón tay bấu chặt góc bàn, cánh tay run nhè nhẹ.

Nhan Mộ vẫn không nói gì, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, mãi đến Giang Tri Hỏa nhìn vè phía hắn, mới bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn đi?"

Giang Tri Hỏa không chút do dự: "Ừ, xin lỗi Nhan ca, xin nghỉ bài kiểm tra buổi chiều cho tớ."

Anh không chờ Nhan Mộ nói thêm, trực tiếp lao ra phòng học.

Giang Tri Hỏa ở ngoài cổng trường chặn lại một taxi: "Đi quảng trường Ngũ Tinh."

"Quảng trường Ngũ Tinh?" Tài xế taxi nói, "Bên kia xảy ra chuyện, đường bị chặn, không đi được."

"Vậy đến chỗ đi được, làm ơn nhanh chút." Giang Tri Hỏa thúc giục.

Tài xế taxi thở dài, nhìn đến Giang Tri Hỏa dựa vào trên ghế sau không ngừng gõ chữ, thầm nghĩ đại khái lại là một người đi xem trò vui, lắc đầu, khởi động xe.

Con đường bị chặn, nửa đoạn sau là Giang Tri Hỏa chạy tới, đến quảng trường Ngũ Tinh mọi người đã được sơ tán kịp thời, nhưng hiện trường vẫn rất hỗn loạn.

Trên mặt đất có vết lốp xe cực kỳ rõ ràng, vòng bảo hộ bị đâm cho tan nát, trên mặt đất còn có một vài vết máu.

—— Minibus đâm lung tung, có vài fans và bảo an bị thương.

May mắn hiện trường có nhân viên y tế, người bị thương được kịp thời đưa vào bệnh viện, không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhân viên tổ tiết mục đang nói chuyện với cảnh sát.

"Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, người kia đột nhiên lái xe vọt thẳng vào, lúc ấy rất đông người, bảo an không kịp ngăn lại. Hắn ta tuyệt đối không phải nhân viên tổ tiết mục, cụ thể là ai tôi không biết, cũng không biết vì sao lại muốn bắt Vân Tiểu Húc, có cần gì về điều tra, tổ tiết mục chắc chắn sẽ hợp tác."

"Được." Cảnh sát tìm hiểu đại khái tình hình hiện trường, liền nhận được cấp dưới báo tin.

- Kẻ bắt cóc là Đái Hồng Thiên, từng bị kết án 13 năm tù vì tội bắt cóc và tống tiền, vì hắn ta cải tạo tốt trong tù nên được giảm án, hắn ta mới ra tù nửa tháng trước.

- Mục tiêu bắt cóc lần trước là Vân Tiểu Húc, Đái Hồng Thiên tống tiền được một số tiền lớn liền bỏ trốn, sau đó bị báo cáo, sau khi điều tra xét thấy nội dung báo cáo là thật, vì vậy bỏ tù.

- Mục tiêu bắt cóc lần này cũng là Vân Tiểu Húc, có lẽ là vì trả thù.

- hiện tại đang theo dõi chiếc Minibus, nó đang đi về hướng phố Đông.

Cảnh sát trưởng sắp xếp cấp dưới ở lại hiện trường hỏi chuyện từng nhân viên công tác còn mình thì lên xe cảnh sát quyết định truy đuổi.

Vừa chuẩn bị khởi động thì có người mở cửa xe, cảnh sát trưởng quay đầu lại thì phát hiện là một học sinh, trên người còn mặc đồng phục Nhất Trung.

"Em cũng đi." Giang Tri Hỏa nói.

"Cậu vào bằng cách nào?" Tọa độ hiện tại của Minibus được chiếu lên màn hình trong xe, nó đang nhanh chóng đi về phía trước, không đến nửa giờ là có thể ra khỏi thành phố.

Cảnh sát trưởng không rảnh để ý đến cậu học sinh xông vào hiện trường này, nói: "Đừng cản trở việc điều tra vụ án".

"Không cản trở, em cần phải đi." Giang Tri Hỏa tiếp tục đi lên xe, móc ra máy tính bảng trong balo, không biết đang làm gì, chỉ nói, "Anh cứ lái xe đi."

Cảnh sát trưởng: "......"

Anh ta không rảnh nói nhảm, đang muốn bảo cấp dưới kéo cậu học sinh quấy rối này ra ngoài, cảnh sát trưởng lại nhận được một chiếc điện thoại, cung kính nói: "Đội trưởng Lệ."

Lệ Hạo ở trong điện thoại hỏi: "Hiện trường có phải có một học sinh Nhất Trung ở đó không?"

Cảnh sát trưởng kinh ngạc: "Có, cậu ta tự mình lên xe gây cản trở công vụ, tôi đang định......"

Lời còn chưa dứt, Lệ Hạo nói: "Các cậu nghe cậu ta chỉ huy đi."

"Vâng." cảnh sát trưởng đáp xong, sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại, "Hả? Cái gì?"

"Nghe cậu ta chỉ huy." Lệ Hạo còn có việc phải làm, nói xong liền cúp điện thoại.

Nội dung cuộc gọi giữa hai người đều rõ ràng, cảnh sát trưởng và cậu cảnh sát lái xe đều vẻ mặt mờ mịt.

Một vụ bắt cóc nguy hiểm thế mà để một học sinh chỉ huy?!

"Đi thôi." Giang Tri Hỏa không giải thích thêm, click mở một tấm bản đồ, liên tục so sánh quỹ đạo di chuyển.

Cảnh sát trưởng tuy nghi hoặc, nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh của cấp trên, liền chỉ có thể vẫy vẫy tay bảo cấp dưới lái xe.

Vài chiếc xe cảnh sát mở còi báo động inh ỏi, đang phóng nhanh trên đường.

Dọc theo đường đi, Giang Tri Hỏa không nói một lời, vẫn đang so sánh quỹ đạo di chuyển, bản đồ không ngừng phóng to thu nhỏ lại.

Trên bản đồ quỹ đạo di chuyển hiện ra bị họ tên người điều tra giả.

—— Đái Hồng Thiên.

Trong hai tuần sau khi được thả ra, nơi hắn ta hay đi nhất là cửa hàng tiện lợi; ngày đầu tiên ra ngục giam, hắn ta đi đến ga xe lửa, nhưng mà bị thông báo rằng phạm vi hoạt động của hắn ta bị hạn chế và hắn ta không được phép mua vé, sau đó hắn ta định cư ở một căn nhà ở khu nhà cũ—— tiền thuê nhà ở đây rẻ nhất. Thời gian còn lại hắn ta đi qua cửa hàng kim khí, cửa hàng cung cấp nông sản, nhà kho ở ngoại ô, cửa hàng cho thuê ô tô và đặt hàng chuyển phát nhanh bảy lần.

Giang Tri Hỏa khoanh lại trên bản đồ từng chỗ Đái Hồng Thiên đi qua.

Xe cảnh sát chạy như bay, đuổi theo xe của nghi phạm hình như đang lao tới một góc phố nào đó

Cảnh sát trưởng đang trò chuyện với cấp dưới, anh ta thật sự không thể hiểu Đái Hồng Thiên, các vụ án bắt cóc khác thường diễn ra một cách bí mật vì tội phạm muốn tiền, mà gia đình người bị bắt cóc sẽ bị uy hiếp không được báo cảnh sát, mà Đái Hồng Thiên lại nhìn thẳng vào camera livestream: "Động cơ bắt cóc là gì?! Vì sao lại bắt cóc ở trước camera livestream! Hắn ta không phải cần tiền sao?! Hắn ta là sợ có người không biết mình đang bắt cóc sao!!"

Phòng livestream PickU có khoảng 800 vạn người đang theo dõi, kẻ này trực tiếp ở dưới mắt người xem cả nước bắt người, tuyệt đối là một vụ án ác liệt nguy hiểm! Hiện tại khắp nơi trên internet đều đang chú ý đến vụ án bắt cóc này, rất nhiều ngôn luận và câu hỏi không thể dập xuống.

"Hắn ta chính là loại người này." Giang Tri Hỏa ở hàng phía sau nãy giờ không nói một lời bỗng nhiên mở miệng, "Cực kì ngạo mạn, ích kỷ, điểm hưng phấn của hắn ta khác người bình thường, người bình thường sẽ cảm thấy hưng phấn có thể khi đang vận động, khi đang làm việc sẽ đến một trạng thái cực kì phấn khích, mà Đái Hồng Thiên chỉ là đơn thuần muốn tra tấn người khác—— không phải bị bệnh tâm thần, nhưng đầu óc hắn ta đúng thật có vấn đề, không thể dùng tư duy của người thường để đoán được logic của hắn ta."

Giang Tri Hỏa lại khoanh lên trên bản đồ một tọa độ.

Đái Hồng Thiên một tuần trước từng vào tiệm net một lần mất 15 phút, ngày hôm đó hắn ta tìm kiếm 256 điều, trong đó có 203 điều có liên quan đến Vân Tiểu Húc.

Mấy tọa độ nối lại, đầu ngón tay Giang Tri Hỏa bỗng nhiên dừng ở giữa màn hình.

Anh nhìn hướng đang đi tới.

Sai chỗ rồi!

"Quay lại, đuổi nhầm rồi." Giang Tri Hỏa click mở bản đồ, "Địa điểm cuối của Đái Hồng Thiên là tòa nhà ngang số 33 phố Tây! Mau quay lại!"

Cảnh sát trưởng nghe xong Giang Tri Hỏa nói ngẩn ra.

Tọa độ bây giờ đang hiển thị chiếc xe mục tiêu đang liên tục đi hướng phố Đông, hoàn toàn ngược với hướng Giang Tri Hỏa nói.

"Quay lại." Giang Tri Hỏa lặp lại, "Lệ Hạo vừa rồi đã nói anh phải nghe em chỉ huy đúng không? Hơn nữa, không còn nhiều thời gian, thời gian phá án tốt nhất là 40 phút."

Vụ bắt cóc ngay trước camera livestream của Đái Hồng Thiên đã gây ra làn sóng thảo luận sôi nổi trong dư luận và gây ra sự hoảng loạn trên diện rộng, phía chính phủ trên thực tế rất khó trấn áp dư luận, cách giải quyết duy nhất chính là nhanh chóng phá vụ án bắt cóc án trước lúc bị mất hết niềm tin.

Cho nên, từ khi vụ án xảy ra đến khi giải quyết, nhiều nhất chỉ có 40 phút để giải quyết.

"......" Cảnh sát trưởng lộ ra vẻ mặt không tin, tuy nhiên vừa nãy cấp trên thật sự từng ra lệnh, chỉ có thể cầm thiết bị thông tin, cắn răng, "Số 3 số 4 cùng tôi quay lại, hướng về số 33 phố Tây, những người khác tiếp tục đuổi theo."

Xe cảnh sát quay đầu lại, cảnh sát trưởng tỏ vẻ bất mãn với cậu học sinh cố ý lên xe: "Vì sao phải quay lại?"

"Sao mà anh có thể làm được cảnh sát trưởng thế? Chỉ biết dựa vào công nghệ cao điều tra vụ án, không dùng não không thể bò lên trên địa vị cao." Giang Tri Hỏa nhíu mày, trên tay không biết đang nhắn tin cho ai, vừa cúi đầu gõ chữ, vừa giải thích nói, "Phạm vi hoạt động của Đái Hồng Thiên bị hạn chế, chỉ có thể hoạt động ở khu vực Lâm Thành và vùng ngoại thành ở gần, khả năng ra khỏi thành phố không cao, mục tiêu đã thu nhỏ lại chỉ còn Lâm Thành. Quỹ đạo hoạt động có thể dùng để viết nên sườn tính cách của tội phạm, ngược lại cũng thế, cũng có thể dựa vào sườn tính cách để đoán quỹ đạo hoạt động của tội phạm."

Một người ở trong một phạm vi hoạt động nhất định sẽ để lại dấu vết vật lý và tâm lý.

Dấu vết vật lý là chỉ những dấu vết có thể điều tra như video giám s·át, ghi chép tiêu dùng.

Mà dấu vết tâm lý còn cần một người có kinh nghiệm phong phú về lập ra hồ sơ tính cách tội phạm để để suy luận.

Lợi dụng tất cả dấu vết tâm lý của tội phạm để suy luận hành động và hướng đi của mục tiêu, từ đó xác định hướng điều tra tổng thể.

"Trong vòng 2 tuần ra tù hắn ta tổng cộng đi qua 11 địa điểm, trừ shipper hắn ta vẫn chưa liên hệ với ai, dựa trên hồ sơ tính cách từ quỹ đạo hoạt động và báo cáo hành vi trong 10 năm tù của hắn ta, hắn ta không phải kẻ liều mạng, chắc chắn sẽ không chọn một nơi xa lạ, mà sẽ ở nơi chính hắn có thể theo dõi hoặc là có thể đến."

Giang Tri Hỏa rốt cuộc gửi xong tin nhắn, đưa ra bản đồ trên máy tính, nối 11 địa điểm thành một đường thẳng, khoanh lại điểm ở giữa 11 địa điểm trước đó.

"Chính là nơi này."

Ở giữa bản đồ, số 33 phố Tây, một nhà ngang bỏ hoang cũ nát.

Cảnh sát trưởng cực kỳ khiếp sợ, im lặng một hồi lâu mới hỏi: "Thông tin này của cậu từ đâu ra?"

Dù là quỹ đạo hoạt động báo cáo trong tù, đều không thể là thứ một học sinh như cậu có thể xem.

Giang Tri Hỏa: "Dù sao em tham gia điều tra nhiều vụ án như vậy, cũng phải có chút con đường chứ?"

Nghe câu nói đó, cảnh sát trưởng mới bỗng nhiên nhớ tới một sự việc.

Trong đội của Lệ Hạo đã từng có đặc vụ tình báo cực kỳ ưu tú, từng tham gia điều tra nhiều vụ án lớn, chỉ là chưa bao giờ lộ mặt.

Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, hiếm khi có vụ án không điều tra ra, nhưng dựa vào khoa học kỹ thuật luôn có hạn chế. Ví dụ như không thể không có lý do gì hack internet của người bình thường, gia đình bình thường hay là tiến hành theo dõi một người.

Đặc vụ tình báo trên thực tế thuộc về chức vụ cũ, hiện giờ đã có rất ít biên chế này, chỉ cần có thể hỗ trợ vụ án thì cũng không có ai quá để ý bọn họ có lộ mặt không, có lợi ích cho cảnh sát xử lý vụ án mới là quan trọng nhất.

Cảnh sát trưởng: "Cậu chính là đặc vụ tình báo kia?!"

"Hả? Đặc vụ tình báo gì?" Giang Tri Hỏa không muốn thừa nhận, nghe được người khác gọi anh bằng cái tên này làm cả người anh không được tự nhiên, "Em chỉ là một học sinh bình thường, làm thêm với đội trưởng Lệ các anh mà thôi."

Nhưng vào lúc này, máy truyền tin truyền đến giọng của mấy cảnh sát còn lại đuổi theo Minibus: "Lão đại! Đã cản lại Minibus! Người điều khiển không phải Đái Hồng Thiên! Ông ta chỉ nói chính mình bị người ta ép chạy thẳng đến kho hàng ngoài thành phố!"

Mà cùng lúc đó, máy truyền tin lại truyền ra giọng một cảnh sát ở một đội khác: "Lão đại, ở hướng phố Tây phát hiện tung tích của v! Tọa độ dự đoán đã gửi sang!"

Tọa độ dự đoán lấy giữa phố Tây làm tâm, bán kính 100 mét.

Mà Giang Tri Hỏa trực tiếp đưa ra tọa độ chính xác!

Cảnh sát trưởng cất truyền tin, kinh ngạc nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía cậu học sinh ngồi ở hàng phía sau, hít hà một hơi.

Dựa vào dấu vết tâm lý đoán ra hành vi hoạt động vậy mà nhanh hơn tốc độ trinh sát của khoa học kỹ thuật!

Khó trách đội trưởng Lệ sẽ đột nhiên bồi dưỡng một đặc vụ tình báo!

Một đặc vụ tình báo ưu tú có thể lấy gia tăng tốc độ phá án, đặc biệt ở trong vụ án đặc biệt ác liệt như vụ án bắt cóc này, mỗi một giây đồng hồ đều liên quan đến bị sự an toàn tính mạng của người bị bắt cóc và sự phát triển của dư luận.

Năm giây sau, anh ta mới gọi các đội cảnh sát: "Lập tức đưa người đến số 33 phố Tây!"

"Đã xuất phát!"

"Là ai?"

"Hà Miểu Miểu! Cô ấy còn đưa theo một đội phá bom!"

Đội phá bom?!

Tim cảnh sát trưởng đập thịch, khi xe cảnh sát sắp đến nhà ngang Giang Tri Hỏa bỗng nhiên nói: "Dừng xe, các anh không cần đi vào."

Cảnh sát trưởng hỏi: "Vì sao?"

Giang Tri Hỏa mở ra hộp tay vịn xe cảnh sát lấy ra côn điện gập được, mở chốt thử lượng điện, tia điện màu lam nối hai cực, mùi cháy khét thoang thoảng bay ra.

"Em đã nói logic của Đái Hồng Thiên không thể dùng tư duy của người thường để đoán." Giang Tri Hỏa nói, "Hắn ta đi cửa hàng bán nông sản, cửa hàng kim khí gần vùng ngoại ô, dù không biết được cụ thể hắn ta mua gì, nhưng là đơn đặt hàng chuyển phát của hắn ta có than củi, photpho đỏ, đường glucose và lưu huỳnh."

"Đái Hồng Thiên 12 năm trước từng ở quặng KNO3 chế KNO3 kiếm sống."

Than củi, lưu huỳnh, photpho đỏ, đường glucose, KNO3, và cả không thể dùng logic người bình thường đoán ——

"Tuy rằng em không muốn đưa ra giả thiết này, nhưng mà khả năng Đái Hồng Thiên dùng những vật liệu này để chế tạo bom, cao đến 92%."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.