Bọn họ thật sự không muốn nghĩ lại sự thật toàn bộ quá trình năm đó.
Bọn họ ngoài phòng thẩm vấn nghe từng lời Đái Hồng Thiên nói qua màn hình.
Hắn ta bị còng tay lại, dùng giọng điệu ngạo mạn lại làm người buồn nôn nói ra tất cả sự thật, mỗi một chữ đều như là dính đầy nước bùn, phát ra mùi tanh tưởi, ghê tởm đến mức cả người run rẩy.
"Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi đúng không?" Tên đàn ông cười khinh miệt, "Vừa hay đụng vào tao, tao có thể làm sao bây giờ?"
Tay mẹ Vân đang run rẩy, ba Vân nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay.
Lời khai của Đái Hồng Thiên và nhân viên bệnh viện lúc đó khâu ra toàn bộ câu chuyện.
Mẹ Vân nói: "Lúc đó vợ anh ta khó sinh, sinh con trai ra liền rong huyết, tuy rằng con trai khỏe mạnh, nhưng là tình hình của vợ thì rất tệ cần lập tức phẫu thuật, bởi vậy cần người thân ký tên —— nhưng Đái Hồng Thiên từ chối ký tên, hắn ta không muốn trả tiền chữa cho vợ mình."
Đái Hồng Thiên nói với bác sĩ như thế này nói:
"—— ả ta chỉ là Omega, cần gì chứ? Cứu xong còn phải tiêu thêm tiền phải không? Nhưng mà tôi không có tiền. Chậc, còn có đứa nhỏ này, sao các người còn để nó được sinh ra? Tôi chưa bao giờ muốn cả, các người cứu nó ra rồi bắt tôi nuôi? Đúng rồi, bệnh viện các người mua trẻ con không? Tôi bán cho các người nhé?"
Cảnh sát ghi biên bản nghe đến đó, bỗng nhiên ngừng lại, có chút kinh ngạc.
Nhiều năm tra án như vậy, cũng gặp được rất nhiều người nhưng chỉ có Đái Hồng Thiên có thể nói con cái của mình nhẹ nhàng bâng quơ như thế.
"Hắn ta không ký, bác sĩ không thể tiến hành giải phẫu, trong không khí giằng co đó, con của chúng tôi vừa hay sinh ra bình an."
Ba Vân tiếp lời, nói: "Lúc ấy ban đầu chúng tôi muốn đến thành phố của cha mẹ, nhưng là ở trên đường đã xảy ra tai nạn xe cộ, tình huống khẩn cấp, đành phải đưa vào bệnh viện gần đó để sinh. Bởi vì còn có một thời gian mới đến ngày dự sinh nên quá trình sinh nở rất hung hiểm, nhưng cũng may đứa trẻ bình an."
Kể đến nơi đây, bọn họ dừng lại, cảnh sát không hề vội hỏi, kiên nhẫn chờ bọn họ điều chỉnh cảm xúc.
Ba Vân bình tĩnh một lát mới tiếp tục mở miệng.
Đái Hồng Thiên từ chối kí đơn xác nhận trước phẫu thuật, cũng xin trực tiếp chuyển vào phòng bệnh bình thường, bác sĩ bất đắc dĩ làm theo, vừa đúng lúc này, y tá phụ trách ca sinh của mẹ Vân đi ra khỏi phòng sinh, nghe nói đến sản phụ vừa rồi nằm ở bên trong đều cảm thán.
"Đôi vợ chồng này thật ân ái nhỉ."
"Đúng vậy, nghe nói hai người bọn họ còn trẻ đã là giáo sư."
"Hình như năm nay còn mới nhận được bằng khen, giải thưởng văn học gì đó?"
"Để ý tên giải thưởng làm gì, nghe nói tiền thưởng còn cao lắm? Hơn một trăm vạn? Hay hơn hai trăm vạn??"
Y tá đi qua trước mặt Đái Hồng Thiên, sau đó lại có một y tá vội vàng chạy lên tầng, thở hổn hển nói cho bọn họ một tin —— vợ Đái Hồng Thiên sau khi không giải phẫu đã tắt thở trên đường chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Mặt các bác sĩ tức khắc tái lại, phẫn nộ nhìn thẳng tên đàn ông trước mặt.
Nếu không từ chối giải phẫu, vợ hắn chưa chắc đã chết!
Đái Hồng Thiên lại nhẹ nhàng nhún vai, càng như là thiếu cái gánh nặng: "Đấy, anh xem, căn bản không cần giải phẫu, đỡ một số tiền."
Hắn ta thổi một tiếng huýt sáo chuyển ánh mắt đến nữ y tá đi càng lúc càng xa.
Khi đó tất cả mọi người ở đây không biết hắn ta đang nghĩ cái gì, nhưng xong việc nghĩ lại, ý tưởng hắn ta nghĩ đến trong nháy mắt kia làm người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
—— hắn ta muốn đổi hai đứa bé, nuôi một đứa 1 năm, 2 năm, hoặc là thêm mấy năm, chờ lúc hắn ta không có tiền, lấy đứa bé này đi đổi một bút tiền lớn của đôi vợ chồng này.
Dù sao hắn ta cũng không muốn nuôi con nít, dù sao đôi vợ chồng kia rất có tiền.
Cảnh sát không nói gì, anh bây giờ đang cực kỳ tức giận. Anh đơn giản chỉ là phụ trách ghi chép biên bản liền giận đến run người, huống chi hai vị giáo sư thân là người bị hại, anh không nghĩ được sao mà bọn họ có thể nhịn qua.
Đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ làm khi đưa mẹ Vân vào hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị mấy thứ linh tinh như là quần áo.., nên bệnh viện đã cung cấp toàn bộ, tất cả mọi thứ trên người hai đứa bé đều giống nhau như đúc trừ vòng tay và bảng tên, hơn nữa nơi đó chỉ là một bệnh viện huyện nhỏ, không có camera theo dõi, ban đêm cũng không có người canh chặt, rốt cuộc không ai sẽ nghĩ đến có người sẽ lẻn vào phòng của trẻ sơ sinh.
Cho nên Đái Hồng Thiên dễ như trở bàn tay đổi hai đứa bé, cũng ở ngày hôm sau mạnh mẽ mang đi đứa trẻ mới sinh.
Nói tới đây, mẹ Vân đã khóc không thành tiếng.
Cảnh sát đưa khăn giấy cho bà.
Mọi chuyện lúc sau có thể từ hồ sơ đoán ra đại khái.
Đái Hồng Thiên mang con trai của hai giáo sư cũng chính là —— Vân Tiểu Húc, còn chụp ảnh nude của đứa trẻ, tám năm lúc sau, hắn ta thiếu nợ rất nhiều tiền, liền lấy Vân Tiểu Húc và ảnh chụp uy hiếp hai vị giáo sư, tống tiền hai giáo sư một khoản lớn.
Hắn ta còn bắt cóc Vân Chu, cậu bé 8 tuổi căn bản không hề có lực lượng chống cự, một bàn tay hắn ta là đã có thể kéo cậu lên xe tải.
Những năm đó Vân giáo sư không phải chưa từng báo cảnh sát nhưng là không hề có kết quả.
Không tìm thấy, căn bản không tìm thấy, không có bất cứ manh mối gì!
Mãi đến Vân Chu dẫn cảnh sát hình sự đến nhà, chuyện của Đái Hồng Thiên mới hoàn toàn lộ ra.
—— bạo lực gia đình, xúi giục trộm cắp, thậm chí bán Vân Chu cho bọn buôn người. Chuyện càng đáng sợ hơn là, ở nhiều năm trước hắn ta còn tráo đổi đứa trẻ, còn đòi một số tiền chuộc rất lớn!
Đầy đủ chứng cứ làm quá trình xét xử diễn ra cực kì thuận lợi, nhưng là tội của Đái Hồng Thiên không thể tha thứ như thế, hắn ta thiếu chút nữa huỷ hoại một gia đình và hai đứa tre như thế, nhưng hắn ta cũng chỉ bị kết án 13 năm tù.
Hắn ta còn có thể tranh thủ giảm án, có thể bị thả ra, còn có thể sống tốt nửa đời người còn lại.
Cảnh sát đạp mạnh mặt bàn.
Anh quá xúc động, anh không nên có hành vi này nhưng anh không nhịn được.
Hắn ta còn là người à?
Quá mẹ nó ghê tởm!
Ba Vân mẹ Vân bình tĩnh một lát, lại hỏi: "Chuyện này lúc sau sẽ được xử lý như thế nào? Truy cứu trách nhiệm thế nào đây?"
Với nghi phạm đã tử vong thường không truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng người thừa kế di sản theo pháp luật sẽ bị truy cứu trách nhiệm dân sự trong phạm vi nhất định.
Đái Hồng Thiên đã chết, thi thể được nâng ra đã hoàn toàn thay đổi, gần như bị đốt thành than cốc, đây là kết quả tốt nhất đối với bọn họ —— từ nay về sau sẽ không có ai đến quấy rầy cuộc sống của họ nữa.
Hai giáo sư cũng không quan tâm đến việc bồi thường dân sự, nhưng nếu công bố tất cả chi tiết, nhưng mà Vân Chu thân là đời sau của Đái Hồng Thiên chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
"Ừm...... Thường thì nghi phạm đã tử vong thì người thừa kế di sản theo pháp luật sẽ bị truy cứu trách nhiệm dân sự trong phạm vi." Cảnh sát lật xem tài liệu, "Nhưng là hắn ta không có con cái lúc sau hẳn là......"
Hai giáo sư ngừng lại một cái chớp mắt: "Anh nói gì cơ?"
Không có con cái?!
Giang Tri Hỏa và Vân Tiểu Húc chờ ở trong phòng bệnh, chị y tá ở trong xe cứu thương dẫn bọn họ làm một loạt kiểm tra, bây giờ đang chờ báo cáo.
Khoảng chừng qua mười lăm phút, chị y tá nói: "Các em chờ chị một chút, chị đi lấy báo cáo giấy."
Không tốn mấy thời gian đi lấy báo cáo, khi y tá lại trở lại phòng bệnh liền nghe được Vân Tiểu Húc đang nói chuyện với Giang Tri Hỏa.
Vân Tiểu Húc: "Anh, anh vẫn chưa trả lời em! Sao mà anh đẹp troai thế!! Cho nên anh là cảnh sát đúng không? Đúng không, đúng không, đúng không!!"
"......" Giang Tri Hỏa nhích đến giường bệnh, trả lời, "Không phải."
"Vậy anh là gì?"
Ý câu này nghe không đúng lắm, Giang Tri Hỏa nhìn sang Vân Tiểu Húc: "?"
Vân Tiểu Húc liên tục giải thích: "Không phải, ý em là anh là gì phía bên cảnh sát người thế? Vì sao vào được hiện trường? Vì sao thuần thục như vậy?! Anh nói đúng hết những gì Đái Mộng Thiên nghĩ luôn! Anh có thuật đọc tâm hở? Thế giới này còn xuất hiện siêu năng lực à? Anh nhìn thử xem, bây giờ em động động ngón tay, anh đoán thử em đang nghĩ cái gì?"
Thằng nhóc này nhảy số quá mức, Giang Tri Hỏa cạn lời nói: "Không có, nghĩ cái gì thế, không đoán được."
Hai mắt Vân Tiểu Húc sáng lên: "Thế là gì? Không phải siêu năng lực, người thường cũng có thể làm được hả?"
Giang Tri Hỏa nói: "Là hồ sơ tính cách. Đơn giản mà nói, chính là nhìn ra một phần hành vi đặc trưng của một người nào đó qua thời gian dài hoặc là rất nhiều thông tin, sau đó xây dựng ra mô hình tâm lý để dự đoán hành động suy nghĩ tiếp theo."
Một đống danh từ giải thích nhảy ra, Vân Tiểu Húc đần ra một mặt học tra: "?"
Giang Tri Hỏa không thể nói quá nhiều, bèn lấy một ví dụ đơn giản: "Cậu có thể hiểu là một dữ liệu lớn được tổ hợp lại bằng cách thu thập các chỉ số, dữ liệu của người bị quan sát sau đó tính toán ra kết quả."
Vân Tiểu Húc vẫn cứ mờ mịt, cậu suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra, xua tay nói: "Thôi, em nghe không hiểu, vậy kỹ năng này chẳng phải là rất hữu dụng à?! Anh có thể dễ dàng đoán suy nghĩ tâm lý của mọi người!"
Giang Tri Hỏa ngồi ở trên giường bệnh, chậm rãi gập lên một chân, trả lời: "Không dễ dàng như vậy."
Vân Tiểu Húc: "Nhưng anh nói ra chính xác suy nghĩ của Đái Hồng Thiên!!"
"Chỉ có hắn ta." Giang Tri Hỏa ôm lấy đầu gối, ánh mắt trầm trầm, "Tôi lúc nào cũng đều đang chú ý hắn ta, hắn ta là người điên, mọi lý luận tôi học đều áp vào hắn ta, suy nghĩ hắn ta, hành động hắn ta có thể sẽ làm, tôi đã đoán trước vô số lần......"
Y tá ngoài cửa nghe được hai người nói chuyện nắm chặt tay.
Bằng những lời nói trên xe cứu thương đó, cô có thể đại khái đoán ra quan hệ hai người, bọn họ hẳn là khi còn nhỏ từng có gút mắt, mà kẻ bắt cóc Vân Tiểu Húc chính là cha của thiếu niên bên cạnh.
Thân là người ngoài cuộc, cô không phải thần kinh thô như Vân Tiểu Húc, nghe ra trong giọng của Giang Tri Hỏa có nghĩ mà sợ —— lỡ như anh đoán sai thì sao? Lỡ anh lúc nãy chậm một bước? Lỡ như Vân Tiểu Húc bị thương?
Không liên quan đến anh nhưng anh sẽ tự trách.
"Không phải em sai!" Y tá đi vào phòng bệnh, "Chuyện cha em làm sai thì nên để hắn ta chịu trách nhiệm! Là lỗi của hắn ta! Em không cần vì hành động của hắn ta mà tự trách uể oải!!"
"Hả?" Lúc chị y tá nói chuyện khác hẳn với hình tượng dịu dàng hiền lành lúc nãy, Giang Tri Hỏa khó hiểu ngẩng đầu, "Hắn ta không phải ba em mà?"