Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 112: Ba năm thanh xuân kết thúc



'Ngày đó 3 năm cấp 3 của bọn họ kết thúc.'

Kết quả của phóng túng chính là khăn trải giường ướt, để lại ký ức cả một đêm cảm thấy thẹn, cả người đều là dấu vết, tay chân nhũn ra, toàn thân vô lực.

Giang Tri Hỏa ỷ vào tình hình thân thể làm cá mặn, bây giờ đang nằm ở trên đùi Nhan Mộ, trên tay ôm máy tính.

Giọng Nhan Mộ từ sau truyền đến: "Ra điểm rồi."

Giang Tri Hỏa tập trung chiến cuộc: "Không vội, chờ tớ đi xong phó bản."

Nhan Mộ lại nói: "Trong nhóm đang phơi thành tích."

"Bao nhiêu?" Giang Tri Hỏa thuận miệng hỏi.

Nhan Mộ: "Thường Lạc 630, Tông Bội 619, Tạ Cừu 620."

"Uầy, không tồi!" Giang Tri Hỏa, "Vậy giáo hoa thi sao?"

"Cô ấy không đăng." Nhan Mộ nói, "Chắc là không tra được."

Thí sinh toàn tỉnh đang tra điểm, trang web đã sớm quá tải, bây giờ người có thể tra được không phải internet cực nhanh, chính là đứa con trời chọn, Giang Tri Hỏa không vội, Nhan Mộ cũng không thúc giục anh.

Mà đúng lúc này, màn hình di động của Giang Tri Hỏa sáng.

Anh đang dùng máy tính bảng chơi trò chơi, di động ném một bên, Nhan Mộ chú ý tới động tĩnh trước.

Là Lệ Mục Hà gọi tới, chỉ là di động để im lặng, Giang Tri Hỏa đang tập trung làm nhiệm vụ phó bản không nghe được.

Nhan Mộ im lặng, đang phân vân mãi nên trực tiếp cúp hay giả vờ không thấy, vẫn là nhắc nhở nói: "Tiểu Chu, điện thoại."

"Ai?"

"......" Nhan Mộ, "Lệ ca."

Vừa nghe đến là Lệ Mục Hà, Giang Tri Hỏa lập tức nhét Ipad vào trong tay Nhan Mộ, nhờ hắn đánh xong phó bản hộ, tiếp theo xoay người nghe điện thoại.

Nhan Mộ: "......"

Hai người bọn họ dựa gần, Nhan Mộ cũng nghe thấy giọng Lệ Mục Hà: "Tiểu Hỏa, nghe nói ra điểm rồi, em tra được chưa?"

"Còn chưa nữa, quá tải rồi, lát nữa lại tra." Giang Tri Hỏa điều chỉnh dáng ngồi.

Lúc nằm nghe giọng rất lười biếng, anh không muốn làm Lệ ca hỏi anh tối hôm qua làm cái gì.

"Lệ ca, gần đây thế nào?"

Vừa nói chuyện, Giang Tri Hỏa vừa lặng lẽ liếc Nhan Mộ một cái.

Mỗi lần gọi điện thoại với Lệ ca, thứ này ngay cả nhân thiết đều có thể không cần, sẽ ra vẻ ủy khuất hoặc là vẻ mặt lạnh nhạt giả vờ giận, có thể có một đống lý do để anh cúp điện thoại.

"Mới vừa kết thúc một hạng mục, cũng tạm." Lệ Mục Hà nói.

Rất lâu không nói chuyện với Lệ ca, Giang Tri Hỏa muốn ra khỏi phòng nói.

Vừa mới dịch chân một chút, Nhan Mộ liền giơ tay đè anh lại, ôm dưới nách anh giống ôm trẻ con kéo vào trong lòng ngực mình. Sau đó rất tự nhiên nhặt ipad lên, vòng tay ôm lấy Giang Tri Hỏa, vòng tay qua eo anh, ôm trọn người anh.

Nhan Mộ: "Cậu nói tiếp đi."

Giang Tri Hỏa: "?"

Hôm nay xem ra khá ổn?

Giang Tri Hỏa coi Nhan Mộ như đệm thịt người nói chuyện với Lệ Mục Hà vài câu, mới vừa nói chưa được bao nhiêu, bỗng nhiên cảm thấy sau tai thật ngứa, Giang Tri Hỏa giật mạnh một cái, cũng dừng nói chuyện.

Lệ Mục Hà hỏi: "Sao vậy?"

"Không......"

Hai chữ không sao còn chưa kịp nói ra, Giang Tri Hỏa lại ngửi được một mùi mưa móc nhàn nhạt, tay Nhan Mộ đè ở sau gáy anh, trên tay còn đang đánh phó bản giúp anh, cánh tay cố ý vô tình cọ qua tuyến thể, tư thế này làm bọn họ tiếp xúc đến càng gần, hô hấp tránh cũng không thể tránh phất lên sau tai.

"Không sao Lệ ca, có muỗi ấy mà." Giang Tri Hỏa nhấn mạnh hai chữ còn quay đầu lại lườm Nhan Mộ, ý bảo hắn không nên động tay động chân.

Nhan Mộ giả vờ vô tội, dùng miệng hình nói: Tớ không có.

Nói xong, ánh mắt ngó xuống.

Giang Tri Hỏa: "......"

Động dục kỳ vừa đi qua, bây giờ tuyến thể vô cùng mẫn cảm, vài ba động tác thôi đã gợi lên cảm giác tối hôm qua, không tự giác hô hấp nhanh hơn.

Không cách nào mà nói chuyện điện thoại được mà!

Giang Tri Hỏa tìm lý do cúp điện thoại sau đó véo Nhan Mộ, dữ tợn nói: "Cậu định làm gì thế hả!"

Nhan Mộ giơ ipad lên, phó bản đã thắng, hắn nói: "Tớ đang tập trung đánh phó bản giúp cậu."

Giang Tri Hỏa: "Tay thì sao!"

"Tư thế thoải mái." Nhan Mộ đẩy nồi, ánh mắt như có như không ngó xuống, như cố ý nhắc nhở, "Là cậu lên, tiểu Chu."

Giang Tri Hỏa: "......"

Không nói lại được dứt khoát trực tiếp động tay.

Anh đè Nhan Mộ trên giường cọ xát một trận, Nhan Mộ không đánh trả, trong lúc đùa giỡn còn nhặt ipad lên nhập vào mã dự thi, sau đó toàn bộ khí tràng đều thay đổi, tuy không không có bao nhiêu biểu cảm, quanh thân lại như nở hoa: "Tiểu Chu, chúc mừng cậu."

"Cái gì?" Giang Tri Hỏa còn muốn đánh người.

Nhan Mộ đem màn hình xoay về phía Giang Tri Hỏa, trên official website hiện ra điểm thi đại học của anh.

Họ tên: Giang Tri Hỏa

Tổng điểm: 746

Xếp hạng toàn tỉnh: 1

Buổi tối trở thành Trạng Nguyên tỉnh, định sẵn không thể bình yên.

Đêm đó, Giang Tri Hỏa nhận được vô số điện thoại, phòng tuyển sinh các trường đại học nổi tiếng sôi nổi gọi điện, mục tiêu của Giang Tri Hỏa rất rõ ràng, muốn cùng Nhan ca đi Đại học B, uyển chuyển từ chối lời mời các trường đại học khác.

Tiếp theo là Vân Tiểu Húc, mới vừa nhấc máy, ống nghe liền ồn ào: "Đậu móa! Anh ơi! Em nhìn đến tên anh này! Trạng Nguyên tỉnh! Đậu má, thật là anh à! Không phải ai cùng tên đúng không?! Quá mạnh luôn anh tui! Đồng đội của em đều sợ ngây người, để em kể anh nghe!"

Sau đó là Tông Bội: "Trạng Nguyên tỉnh luôn! Sao mài làm được hay vậy, lúc đó tao đều phát huy vượt xa người thường, đổ đúng hết mà mày còn có thể cao hơn tao tận 100 điểm!"

Ôn Đạt Khuất Tiêu cũng tìm Giang Tri Hỏa gọi một hồi, đầu tiên là liên tiếp nghi ngờ: "Shin? Cái tên Trạng Nguyên tỉnh, cái tên Giang Tri Hỏa đó, là cậu à? Sao tôi cảm thấy như nằm mơ vậy? Batender nhỏ của quán bar nhà tôi thành Trạng Nguyên?! Tôi thành sếp của Trạng Nguyên?! Ha ha ha ha ha!!"

Giang Tri Hỏa vài ngày nay như điên cuồng, một ngày có hai phóng viên đến phỏng vấn, còn cùng Trạng Nguyên khối xã hội lên mặt báo. Ủy ban của khu tiểu khu anh sống với Nhan Mộ cũng tìm tới cửa, răng rắc chụp cho bọn họ vài tấm liền dán lên thanh tuyên truyền của tiểu khu, hôm sau còn giăng biểu ngữ trước tiểu khu—— chúc mừng Giang Tri Hỏa hộ gia đình số 3 của tiểu khu chúng ta đạt Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Biểu ngữ vừa lớn vừa đỏ rực, ba chữ "Giang Tri Hỏa" treo ở cửa tiểu khu làm anh ba ngày nay không dám ra cửa.

Chủ nhà nghe nói người thuê nhà mình có một Trạng Nguyên tỉnh, một người khác hạng nhất thi đua toàn quốc tuyển thẳng Đại học B liền suốt đêm mang con gái đang học cấp 2 tới cửa thăm hỏi, bắt tay chụp ảnh chung lấy vía, còn miễn ba tháng tiền thuê lúc sau cho bọn họ.

Ngay cả trường dạy lái xe cũng gọi điện thoại đến: "Là bạn Trạng Nguyên phải không? Nghỉ hè có muốn học lái xe không? Trường chúng tôi sẽ miễn mọi khoản phí tất cả cho Trạng Nguyên."

Sau khi được một phương tiện truyền thông khác phỏng vấn, Giang Tri Hỏa tê mỏi ngã xuống giường: "Sớm biết thế này tớ cũng đi thi đua, thi được hơn 700 điểm mà thôi. Tại sao lại làm quá như vậy?!"

Không chỉ có bản thân Giang Tri Hỏa bùng nổ, khi truyền thông đăng ảnh Trạng Nguyên lên Weibo, internet cũng bùng cháy, đêm đó Giang Tri Hỏa liền hơi hot một phen, hai giờ ngồi trên hot search.

# Trạng Nguyên đại học đẹp trai nhất #

【 má nó? Đây là nhan trị mà Trạng Nguyên có thể có được à?! Debut đi anh trai ơi! 】

【 quá đẹp trai đi?! Vừa đẹp trai vừa học giỏi?! Trời ơi?! 】

【 soái ca này nhìn quen nhỉ, hình như gặp qua ở đâu đó? Chẳng lẽ là trong giấc mơ của tui? 】

【 không phải trong mơ đâu chị em! Chúng ta thật sự gặp qua! Cậu ấy từng xuất hiện ở trong PickU!! 】

Có người bóc ra đoạn cut ngoại cảnh ở thư viện trong PickU101, nhóm Vân Tiểu Húc bốc trúng đề toán khó hết đường xoay xở, đành phải cầu cứu hai soái ca qua đường nhan trị siêu cao.

【 vãi thật sự là cậu ấy!! Lúc trước xem chương trình đã cảm thấy trâu bò, không nghĩ tới trực tiếp thi được Trạng Nguyên?! 746? Điểm này ai dám mơ? 】

【 cậu ấy tính vào trường nào đó? 】

【Đại học B! Nghe nói là cùng với người yêu. 】

【????? Cái gì? Người yêu? Cậu ấy có người yêu rồi?! 】

【 đừng nói nữa chị em, trai đẹp sao có thể không có! Tôi cũng ở Lâm Thành, cậu ấy và người yêu cậu ấy đã sớm trở thành truyền thuyết của chỗ chúng ta, một người Trạng Nguyên thi đại học, một người hạng nhất thi đua cả nước tuyển thẳng Đại học B, đôi người yêu thần tiên, tui hâm mộ tui khóc tui ship!! 】

Mấy ngày ra điểm là ồn ào nhất, sau lại tất cả mọi người bận chuyện điền nguyện vọng, Giang Tri Hỏa rốt cuộc có cơ hội yên tĩnh mấy ngày.

Một tuần sau, cần về trường in bảng điểm.

Hai mươi ngày qua chưa gặp được bạn cùng lớp, mọi người nói chuyện ở trong phòng học một lát sau đó tiến đến hội trường.

Hiệu trưởng lên sân khấu diễn thuyết chúc mừng mọi người đã lấy được thành tích tốt, chủ nhiệm khóa hướng dẫn đơn giản việc điền nguyện vọng, cần chọn đúng trường, đúng chuyên ngành, còn đề xuất những ngành nghề phổ biến trong tương lai để học sinh tham khảo, đại diện giáo viên cảm thán ba năm cấp 3, cuối cùng toàn thể các giáo viên, lãnh đạo nhà trường đi lên sân khấu.

"Cảm ơn ba năm cố gắng của mọi người."

"Hy vọng từ nay về sau, núi sông biển cả, chúng ta sẽ không bao giờ ngoảnh lại."

Trong khán phòng oi bức, âm thanh ù ù vang vọng qua lại.

Khi Đinh Kiện Huy đi vào phòng học, tất cả mọi người đều đang ồn ào, tốp năm tốp ba tám chuyện với bạn bè, các nam sinh hàng phía sau tụ lại. Đinh Kiện Huy không làm phiền bọn họ, cũng không bảo mọi người yên tĩnh, ông biết rõ, sau hôm nay qua đi, cơ hội để mọi người có thể lại tụ tập ở bên nhau sẽ rất ít, rất ít.

Một mình ông đi vào phòng học, trên bục giảng sạch sẽ, không có đề thi, không có phấn viết hay bụi phấn, lại đột nhiên có một cái hộp lớn, trên hộp dán một tờ giấy: "Mở ra."

Lại có trò gì?

Đinh Kiện Huy cười cười, mở hộp.

Nhìn đến món đồ bên trong, Đinh Kiện Huy bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, tay ông ngừng ở giữa không trung, thật lâu sau, mới tìm được tri giác, cứng đờ giật giật.

Trong hộp lộn xộn một đống.

Là hộp đầy quà lớp 1 chuẩn bị cho Đinh Kiện Huy.

Một bảng số dán sau lưng khi thi chạy bộ, một bút đen đi thi, một bó lớn ruột bút dùng xong, một quyển sách bị lật đến nhăn góc, một chồng bài kiểm tra, một chuỗi tai nghe, một áo lớp đầy đủ chữ ký của mọi người trong lớp......

Tổng cộng 50 món quà lớn nhỏ.

Trên mỗi món quà đều dán một tờ giấy ghi chú đính kèm.

"Đại hội thể thao năm nay em phải chạy 800 m, thật là đáng sợ, em không muốn chạy thêm một lần nào nữa!"

"Lên lớp 12 đột nhiên muốn thử xem sẽ viết hết bao nhiêu cái ruột bút, ngay từ đầu cho rằng chắc khoảng 2 3 hộp gì đó thôi, ai mà ngờ, một bó lớn!"

"Em thích dùng bút mực hãng CG nhất, dùng siêu tốt! ( chủ yếu là bốn chữ Khổng miếu cầu phúc làm em rất yên tâm)."

"Một quyển sách năm nay thích nhất, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, không muốn học, tuyệt vọng với cuộc sống đều sẽ giở một lần."

"Tai nghe cùng em vượt qua mỗi tiết tự học buổi tối cả năm, thích vừa nghe nhạc nhẹ vừa làm đề, làm thế này giúp em thấy rất thoải mái."

"......"

Đinh Kiện Huy lấy ra từng cái, đọc hết từng cái.

Tay ông càng lúc càng run, rõ ràng chỉ là một vật rất nhẹ và nhỏ, nhưng về sau ông thậm chí còn không nhấc nổi.

Ở dưới cùng của hộp là một bức ảnh.

Bức ảnh chụp chung khi đại hội thể thao, mọi người mặc áo lớp chen nhau trong phòng học, ấn chụp quá đột nhiên, có người nhắm lại mắt, có người đang nhìn một người khác, có người đã tạo dáng.

Bọn họ chen nhau ở lối đi nhỏ, bàn học bị đẩy đến lung tung lộn xộn, phía trên xếp đầy bài thi vào sách giáo khoa, cửa sổ rộng mở ra bên ngoài, mây trắng như sữa hòa vào bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang.

Phía sau tấm ảnh có một câu.

"Thầy ơi, chúng em đem ba năm cấp 3 tặng hết cho thầy."

Đinh Kiện Huy chợt thấy trong mắt khô khốc, hốc mắt nóng bừng, ông ngẩng đầu, không ngừng nhấp khóe môi, hít sâu vài hơi.

Ông xem đến quá tập trung, hoàn toàn không chú ý tới xung quanh, mãi đến lúc này, ông mới phát hiện, phòng học không biết khi nào dần dần yên tĩnh lại, các bạn học vừa vui cười đùa giỡn đã trở lại chỗ ngồi, bàn học không hề lộn xộn, không có sách giáo khoa, không có bài thi, không có quạt nhỏ và cục sạc.

Mọi thứ dường như mới hôm qua nhưng rồi lại trống rỗng.

Chỉ có cái quạt trên đầu vẫn quay rất mạnh.

Đinh Kiện Huy nhìn về phía mọi người, ông đã cố gắng kiềm chế nhưng hai mắt vẫn đỏ hoe.

Ông cúi đầu hít thở sâu, một lúc sau mới quay lại đặt tay lên bàn như những lần dạy học trước: "Các bạn học sinh, tan học."

Trên hành lang vừa lúc vang lên tiếng chuông tan học, lâu dài thanh thúy, xen lẫn tiếng ve kêu rầm rì, truyền khắp nơi trường học.

Ngày hôm đó bầu trời trong xanh.

Ngày đó, không khí vẫn oi bức, trên người bọn họ mặc đồng phục.

Ngày đó, bọn họ cố gắng hết sức lực, thẳng tiến không lùi, rồi lại có thể ở hoàng hôn nào đó an nhàn thoải mái ghé vào mặt bàn, ba hoa chích choè ảo tưởng cuộc sống cấp 3 tương lai, kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.