Lòng bàn tay lạnh lẽo, bởi vì hắn thật sự quá lạnh.
Mấy ngày nay tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, lạnh cả trong lẫn ngoài.
Cũng may Giang Tri Hỏa chỗ não cũng đều ấm áp, độ ấm dần theo lòng bàn tay tràn lên trên.
Nhan Mộ bắt đầu khao khát chạm vào anh.
Mới vừa vừa mở cửa ra, Giang Tri Hỏa liền bị đè sau cửa, bọn họ hôn nhau, hơi thở ấm áp truyền qua truyền lại.
Chút lạnh giá trong lòng bị đẩy ra khỏi lồng ng.ực.
Hai người gần mười ngày chưa thấy mặt nhau, lúc này ôm nhau thành một cục, ai cũng không chịu thả ra ai, không để ý được gì khác.
Giang Tri Hỏa gặm mạnh một ngụm trên xương quai xanh của Nhan Mộ, để lại hai hàng dấu răng, Nhan Mộ nắm sau cổ Giang Tri Hỏa, vu/ốt ve nhẹ nhàng trên tuyến thể.
Tất cả tri giác đều chim vào trong từng cái chạm, đều nằm ở trong tay đối phương.
Nhan Mộ mấy ngày này vẫn luôn cảm thấy thật sự áp lực, mỗi ngày đều có điện thoại, nói ngắn gọn hai câu, Nhan Mộ cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Giang Tri Hỏa biết Nhan ca vẫn luôn không vui.
Không biết có phải bởi vì lâu lắm chưa gặp nhau, Giang Tri Hỏa lại bắt đầu không biết cách thở, đúng là loại chuyện như hôn môi này vẫn phải thường xuyên luyện tập.
Anh không thở được đành phải hơi hơi lùi lại, trán chống lên vai Nhan Mộ, lồng ng.ực phập phồng. Đầu ngón tay câu lấy ngón tay Nhan Mộ, rồi lại nhẹ nhàng búng ra.
Sau đó Giang Tri Hỏa ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ ửng, trong mắt tất cả đều là ý cười: "Nhan ca vất vả rồi."
Mới từ bên ngoài trở về, hai người trước thay phiên nhau đi tắm rửa, bọn họ không muốn ăn cơm chiều bên ngoài, hiện tại đi ăn chắc hẳn đâu cũng đông, ăn cái gì cũng cần xếp hàng.
Tủ lạnh có thịt ban ngày Giang Tri Hỏa đã chuẩn bị sẵn, Nhan Mộ vén lên tay áo bắt đầu nấu cơm.
Giang Tri Hỏa ở một bên làm trợ thủ, phụ trách thái rau, đưa xẻng.
Trong phòng bếp anh cũng chỉ có thể trợ thủ, để anh đảo nồi cầm muôi có thể nổ cả phòng bếp.
Giang Tri Hỏa lấy ra hai cái chén trong tủ khử trùng, cầm sẵn trong tay, ánh mắt không xê dịch chằm chặp ở trên người Nhan Mộ.
Dáng vẻ Nhan Mộ mặc tạp dề nhìn bao nhiêu lần đều rất vui mắt, nhân thiết Nhan học thần lạnh lùng nhưng không thiếu phần ấm áp.
Giang Tri Hỏa nhìn Nhan ca nhà mình, đẹp trai như thế mà lại là của riêng anh, nghĩ vậy khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Nhưng mà giây tiếp theo, hô hấp bất ngờ cứng lại, sau cổ lại dần trở nên nóng bỏng.
"Lạch cạch" hai tiếng.
Nhan Mộ quay đầu.
Chỉ thấy Giang Tri Hỏa thả hai cái chén xuống, cũng không quay đầu lại chạy vào trong phòng.
"Tiểu Chu?" Nhan Mộ gõ gõ môn.
"Đợi chút!"
Giang Tri Hỏa nhét vội viên thuốc vào trong miệng, không kịp uống nước, trực tiếp nuốt vào.
Hắn rất sợ Nhan Mộ đột nhiên mở cửa đi vào, luống cuống tay chân giấu vỉ thuốc dưới gối.
"Cậu làm sao vậy?" Nhan Mộ không mở cửa, đứng ở ngoài hỏi.
"Tớ không sao cả!" Giang Tri Hỏa giấu thuốc xong, mở cửa, cười cười bịa lý do, "Vừa nãy đột nhiên nhớ tới một cách giải mới, sợ quên, vào viết ra ý tưởng."
Nấu cơm còn tốn chút thời gian, Giang Tri Hỏa mất tập trung nhìn sách nấu ăn đổ gia vị.
Mấy ngày nay Nhan Mộ đi vắng, chỉ có mình anh ở nhà, không có nhân tố nào ảnh hưởng, chính Giang Tri Hỏa cũng cảm thấy —— triệu chứng động d.ục kỳ đang trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Bác sĩ nói mồ hôi trộm, choáng đầu đều là nhẹ.
Dù là ban ngày quần đều có thể vô cớ bị ướt, bụng dưới có một cảm giác rất khó tả, khó chịu cả ngày, cuối cùng chịu không nổi nữa, phải chạm vào ra mới đỡ hơn chút.
Mấy ngày hôm trước Giang Tri Hỏa lại đi bệnh viện một lần nữa, bác sĩ nói đây đều là tình huống bình thường, bác sĩ cũng hết cách, khai cho anh vài loại thuốc, có thể nhịn thêm một chút là một chút, nhưng động d.ục kỳ nên đến vẫn sẽ đến, trốn không được, chuẩn bị ức chế tề, nói chuyện với Alpha, tùy thời liên hệ bệnh viện mới đúng.
Giang Tri Hỏa: "......"
Địu.
Chuyện này nên nói với Alpha thế nào má!!
Vừa mới uống thuốc kịp, nhịn xuống cơn này, vậy lát nữa thì sao? Hai người ngồi với nhau như thế, quần lại ướt, chuyện này sao có thể giải thích!!
Nhan ca vừa mới về, chuyện trong nhà vẫn chưa nguôi, hiện tại nói gì đều không thích hợp được không?!
Giang Tri Hỏa chọc đũa vài cái trong chén.
Hết cách, uống thuốc trước nhịn qua đã, tìm được cơ hội lại nói.
Trong khoảng thời gian ở chung này, kỹ năng nấu nướng của Nhan Mộ càng ngày càng tốt, Giang Tri Hỏa dạo này ăn nhiều cơm hộp khó được có đồ ăn đúng khẩu vị, cái gì cũng ăn rất nhiệt tình, không thừa một chút.
Rửa chén thì là việc của Giang Tri Hỏa.
Nếu như thường ngày, khi anh rửa chén Nhan Mộ đều ở trên sô pha chờ, phòng bếp chật chội, rửa cái chén còn chen chúc hai người, không cần thiết.
Nhưng hôm nay Nhan Mộ không đi, cầm chén đũa bỏ trong bồn, liền dựa một bên chờ Giang Tri Hỏa, không chơi di động cũng không nói lời nào,
Giang Tri Hỏa luôn chú ý tình huống thân thể, ăn xong một bữa cơm, vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, chủ đề này quá xấu hổ.
Giang Tri Hỏa thở dài, kêu: "Nhan ca."
Nhan Mộ: "Ừ."
Giang Tri Hỏa cúi đầu nhìn bọt biển và chén trong bồn, đột nhiên hỏi câu: "Bài tập nghỉ đông làm chưa?"
Nhan Mộ: "......"
Giang Tri Hỏa nâng mắt, vừa thấy liền biết chưa viết, dùng hết thời gian để xử lý chuyện trong nhà rồi, sao có thể có thời gian làm, Giang Tri Hỏa lại cố ý đâm một dao: "Chỉ còn năm ngày nghỉ đông, làm hết kịp không?"
Nhan Mộ: "........."
Giang Tri Hỏa cúi đầu buồn cười, liền nghe Nhan học thần nói câu bên tai: "Cho tớ mượn chép đi."
"Học thần học hư rồi." Giang Tri Hỏa cười, "Đợi lát nữa cậu nói lại tớ ghi âm sau đó đăng lên diễn đàn, tiêu đề tớ cũng nghĩ ra rồi, Shock, nhân thiết học thầ sụp đổ, chỉ vì hắn......, thế nào?"
"Tầm thường." Nhan Mộ nói, "Đổi tiêu đề khác."
Giang Tri Hỏa hỏi: "Tầm thường đâu chứ? Cậu nghĩ thử một cái đi?"
Nhan Mộ nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Học thần vậy mà chép bài tập của học mạt, đạo đức bại hoại, lừa trên gạt dưới."
Giang Tri Hỏa cười đạp Nhan Mộ một chân: "Nhan ca, đủ rồi đó, lần thi cuối kỳ này tớ đã lên 500, đã thoát khỏi phạm trù học mạt, cảm ơn!!"
"Ừm, nhờ tớ dạy có khác."
"Bạn này, mặt để đâu?!Mặt đi đâu rồi?!"
Khi nói chuyện Giang Tri Hỏa cũng đã rửa chén xong, sau khi để ráo liền bỏ vào tủ khử trùng, lại hỏi: "Lát nữa làm bài tập?"
Học thần sẽ không từ chối yêu cầu nào liên quan đến học tập, nhưng hắn hôm nay cực kỳ kiên định lắc lắc đầu: "Không làm. Mệt, muốn nằm một lát."
Giang Tri Hỏa nhếch một bên lông mày: "Vậy cậu đi đi, sao còn đứng đây lâu như vậy."
Nhan Mộ không hề nói chuyện, vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ cũ, trên mặt không có biểu cảm gì, tất cả suy nghĩ đều ở trong ánh mắt.
Giang Tri Hỏa làm bộ không nhìn ra, lau khô tay cầm di động, bắt đầu chơi lịnh tinh, trên thực tế căn bản không nhìn màn hình, cuối cùng còn ngẩng đầu, chớp chớp mắt hỏi: "Sao còn không đi?"
Nhan Mộ xem như đã nhìn ra, Giang Tri Hỏa cố ý, biết hết nhưng mà không nói, cố tình chơi xấu.
Hắn cũng liền không rảnh lo có thể diện hay không, nhân thiết đã sớm bị hủy rồi, trực tiếp túm chặt tay Giang Tri Hỏa, kéo anh vào trong phòng, trong miệng còn nói: "Ngủ với tớ đi."
Mùa đông nằm trên giường vĩnh viễn thoải mái.
Mấy ngày hôm trước Nhan Mộ vội đến sứt đầu mẻ trán, vẫn luôn ngủ không ngon, bây giờ mới vừa dính lên giường liền ngủ rồi, hô hấp đều đặn, mặt mày dần dần giãn ra.
Giang Tri Hỏa không định ngủ, liền dựa ngồi ở đầu giường.
Gần nhau như vậy nên anh cũng có thể ngửi được mùi hương trên người Nhan Mộ, không chỉ là tin tức tố, mỗi người còn có một mùi hương của riêng mình, bởi vậy cho dù hai người sử dụng cùng loại sữa tắm, cảm giác khi ngửi được cũng rất khác.
Mùi hương trên người Nhan Mộ rất dễ ngửi.
Giang Tri Hỏa giơ tay nhéo nhéo vành tai Nhan Mộ.
Anh vốn cho rằng không thể đụng vào là một chứng bệnh đặc biệt, cho dù không tra được trên mạng, cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng anh lại hoàn toàn không ngờ được đây là do thuốc gây ra!
Giang Tri Hỏa không dám tưởng tượng, năm đó khi Nhan Mộ bị chính cha ruột rót loại thuốc này như thế nào.
Đáng sợ thật!
Lúc trước là không nghĩ đến, hiện tại là không dám nghĩ.
Giang Tri Hỏa chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt như có kim đâm vào lòng.
Không bao lâu, Nhan Mộ cũng mở mắt ra.
Bây giờ không phải giờ ngủ, cũng không ngủ lâu.
Mới vừa tỉnh lại ánh mắt còn khá đơn thuần.
Nhan Mộ giơ tay chạm giữa mày Giang Tri Hỏa: "Đang nghĩ cái gì?"
Giang Tri Hỏa lúc này mới phát hiện chính mình không biết khi nào nhăn mày lại, nhưng mà anh cũng không định giấu đi cảm xúc này, anh chạm vào cánh tay Nhan Mộ: "Cái này, có thể khỏi không?"
Nhan Mộ biết Giang Tri Hỏa đang hỏi cái gì, hắn trả lời: "Tớ không rõ."
Giang Tri Hỏa lại hỏi: "Vì sao tớ có thể chạm vào cậu?"
Nhan Mộ: "Tớ không biết."
Giang Tri Hỏa cười: "Vậy Nhan ca nói thử xem, cậu biết cái gì?"
"Có một việc."
"Cái gì?"
Nhan Mộ lại khép lại mắt, cánh tay đặt trên eo Giang Tri Hỏa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng trịnh trọng: "Cậu rất quan trọng, tiểu Chu."
Những lời này Nhan Mộ lúc trước đã từng nói.
Hai lần nghe Giang Tri Hỏa cũng có cảm xúc rất khác.
Có những cảm xúc không thể bày tỏ được, những cảm xúc có thể bày tỏ được chỉ là những cách diễn đạt bằng văn bản gồm vài từ hoặc vài câu, ngôn ngữ đôi khi có vẻ quá cằn cỗi.
Trí nhớ của trẻ con luôn rất mỏng manh, không thể phân biệt được chia ly, nhớ mãi không quên mười mấy năm người bạn chơi cùng thuở nhỏ phần lớn chỉ là tình tiết xuất hiện ở tiểu thuyết va manga anime, trong hiện thực rất nhiều người thậm chí không nhớ nổi tên bạn học cùng cấp 1.
Nhưng luôn có chút ký ức, mặc kệ nó xảy ra lúc nào đều có thể nhớ cả đời.
——như tận mắt nhìn thấy mẹ ngã vào vũng máu.
—— như mẹ lắc đầu với cậu, bảo cậu không cần đi ra.
—— như bị cha nắm cằm, ép uống thuốc.
—— như cảm giác đau cả người, chỗ nào cũng không thể bị chạm vào, trằn trọc cả mấy đêm không thể ngủ.
—— hay là khoảnh khắc nhìn đến một cậu bé kiêu ngạo và tuấn tú vào một buổi chiều đầy nắng.
Căn nhà đối diện sau khi sửa sang lại nửa năm rốt cuộc có người chuyển đến, chủ cũ căn nhà trồng vài cây hoa anh đào trong vườn, hộ gia đình mới đến kia cũng thường xuyên thuê người đến chăm sóc mấy cây hoa anh đào này.
Ngoài cửa sổ đã lâu không có tiếng người ồn ào, chỗ của Nhan Bộ Nguy luôn u ám, trầm lặng như vậy.
Vì thế Tần Mộ đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cậu nhìn đến một đôi vợ chồng hiền hậu và một cậu bé kéo theo vali của mình.
Dưới ánh mặt trời màu vàng, cậu bé kiêu căng liền đứng trong ánh nắng và hoa anh đào nở rộ nhìn cậu.
—— đó là lần đầu Tần Mộ nhìn thấy Vân Chu.
Cho nên Nhan Mộ nói: "Tớ đã quên lúc đó tớ đã nghĩ như thế nào, trí nhớ quá mỏng manh."
"Nhưng cái loại cảm giác này thì quên không được."
Nhan Mộ xấu hổ không nói được câu đằng sau, dù cho mặt không đỏ tim không đập nói ra rất nhiều câu âu yếm, nhưng câu này hắn giấu đến sâu nhất, giấu cùng với tình cảm trào lên mỗi ngày, để rồi cuối cùng nó trở thành sự cố chấp, sự cứu rỗi không tả được.
—— bởi vì tớ thấy cậu nên tớ bắt đầu mong chờ ngày mai.