Tia sáng trong rừng rậm triệt để lụi tàn, các thú nhân tìm hốc cây bãi cỏ dừng lại nghỉ ngơi.
Dẫn đầu là mười dũng sĩ thú nhân của bộ lạc mãnh thú.
Bọn hắn cao lớn mạnh mẽ như tháp sắt, tướng mạo thô lỗ cuồng dã, giọng như sấm rền, mặc kệ là từ góc độ nhìn hay nghe đều mười phần nguy hiểm.
Lực uy hiếp của bọn hắn quá cao, đội ngũ tù binh đi trên đường đều nơm nớp lo sợ, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được nữa.
Hơn trăm tù binh này là thú nhân của mấy bộ lạc nhỏ rải rác trên bãi phi lao Bắc bộ, trên cơ bản đều là giống cái, nguyên hình là sóc, thỏ, chồn, lửng.
Thân hình các nàng nhỏ nhắn xinh xắn, không sánh được với mấy thú nhân của bộ lạc mãnh thú như hổ, sư tử, báo, gấu.
Khi bị mang khỏi gia viên, các nàng cũng không chống cự chạy trốn.
Dù sao những thú nhân của bộ lạc mãnh thú này cũng không muốn giết các nàng, mà chỉ để mở rộng bộ lạc.
"Đi lâu như vậy, cũng sắp đến rồi.
Chờ đêm mai về tới bộ lạc là có thể khoan khoái!"
Thú nhân toàn thân lông đen ngồi trên một cái rễ cây nhô lên, nói lớn.
Một thú nhân hơi thấp hơn, có râu quai nón đang xử lý con mồi săn được dọc đường, cắt một tảng thịt lớn ném vào trong lửa nướng, toét miệng cười:
"Chứ gì nữa, còn được mang một giống cái về.
Thú nhân giống cái của bộ lạc chúng ta quá ít, không đủ chia!"
"Một giống cái sao mà đủ."
Một thú nhân mắt trợn như chuông đồng không kiên nhẫn nướng thịt, trực tiếp dùng tay xé thịt tươi nhai ngấu nghiến, nhìn sang nhóm tù binh, vừa ăn vừa nói:
"Thoạt nhìn rất yếu ớt, không đủ chơi, ít nhất phải hai giống cái."
Các thú nhân cường tráng đứng dậy cười vang, càng nói càng lộ liễu.
Nhóm tù binh không có phản ứng gì với mấy lời đó.
Bộ lạc nhỏ có nguy cơ bị thâu tóm bất cứ lúc nào, nếu có thể được bộ lạc lớn tiếp nhận, sống dựa vào một thú nhân cường tráng, có đồ ăn sung túc, sinh hoạt sẽ dễ chịu hơn ở bộ lạc cũ nhiều.
Mấy ngày nay thú nhân của bộ lạc mãnh thú dừng lại nghỉ ngơi đều sẽ ăn uống, nhưng không chia cho tù binh.
Nhóm tù binh chỉ có thể tranh thủ lúc đi trên đường ngắt chút chồi non, nhặt mấy trái cây chín rụng, bắt vài con côn trùng nhỏ lành tính, miễn cưỡng ăn duy trì thể lực, bây giờ cả nhóm đều mệt mỏi hết sức, bụng đói kêu vang.
Rất nhiều thú nhân tù binh dùng ánh mắt khát vọng nhìn sang bên kia, ngửi mùi thịt rồi không ngừng nuốt nước miếng.
Tống Hứa ngồi giữa nhóm thú nhân tù binh đói meo, nàng ôm cái bụng xẹp lép, mê mang nhìn xung quanh.
Nàng biết mình tên Tống Hứa, nhớ rõ nhà mình ở Tây Hải hoa đình, trường mình học là Tấn Thị nhất trung, mới sáng còn phát bài thi đề số 108.
Tóm lại nàng nhớ hết mấy chuyện lớn nhỏ xảy ra trong mười tám năm cuộc đời.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng đã trở thành một thú nhân có thú hình sóc gọi là Tùng trong mảnh rừng rậm của đại lục này.
Thú nhân Tùng này vừa trưởng thành, bị mẫu thân đuổi ra ngoài, lưu lạc khắp nơi, vất vả lắm mới gia nhập được vào một bộ lạc nhỏ ba mươi mấy người.
Kết quả thú nhân của mãnh thú bộ lạc phương Nam đột nhiên xuất hiện, bây giờ họ đang trên đường tới bộ lạc mãnh thú.
Ký ức của Tùng rất đơn giản, không rõ ràng như ký ức của Tống Hứa, tựa như một bộ phim phóng sự dài.
Tống Hứa không vì phần ký ức mơ hồ đột nhiên xuất hiện này mà nghi ngờ bản thân là ai.
Nàng chỉ cảm thấy sụp đổ vì đột nhiên xuyên không.
Nàng đã sắp tốt nghiệp trung học rồi kia mà!
Thú nhân mãnh thú bên kia ăn uống no đủ rồi nhàn rỗi không có việc gì làm, xé một khối thịt đi qua chỗ thú nhân tù binh tìm vui.
Thú nhân có lông bờm như sư tử cầm một khối thịt lắc lư trên đầu nhóm thú nhân tù binh:
"Ha! Muốn ăn không, cướp đi!"
Mấy thú nhân tù binh đang ngồi xổm thấy thế lập tức vọt lên cướp lấy, còn đánh nhau với người bên cạnh, nháo nhào rối loạn hết lên, chọc cho thú nhân sư tử kia cười ha ha.
Tâm bão rối loạn rất gần Tống Hứa, nàng đang ôm bụng ủ dột đã bị các thú nhân tranh đoạt đồ ăn giẫm hai cước.
Tống Hứa cảm thấy mình không thể hòa nhập với nhóm thú nhân này, náo nhiệt của bọn họ nàng không hiểu được.
Nàng khổ sở chen khỏi đám đông, nhường vị trí lại cho họ phát huy.
Trong khung cảnh người người chen lấn cướp đồ ăn, có một thú nhân lui ra sau sẽ đặc biệt gây chú ý, thú nhân sư tử kia liếc mắt đã nhìn thấy nàng.
Thân thể này của Tống Hứa có nguyên hình là con sóc, nên khi biến thành người cũng hoạt bát đáng yêu, có một đôi mắt to long lanh.
Thú nhân sư tử có một đặc điểm lớn là thích thưởng thức sắc đẹp, hơn nữa là bất cứ loại hình sắc đẹp nào.
Sư Vưu chưa từng tiếp xúc với thú nhân giống cái chủng loại này, thú tính của hắn nổi lên, thô lỗ hất những thú nhân tù binh đang cướp đoạt khối thịt trong tay mình, đi đến bên cạnh Tống Hứa.
Bị một khối thịt lớn đập vào đầu, Tống Hứa ngước khuôn mặt đầy máu lên:
"..."
Thú nhân sư tử nhếch miệng:
"Mau ăn đi, ăn xong qua bên kia ấy ấy với ta."
Tống Hứa: Ta ấy ấy cha ngươi.
Nàng vừa mới trưởng thành, chưa chuẩn bị sẵn sàng để bước vào thế giới người lớn nhanh như vậy!
Đầu tiên nàng không phải phúc thụy khống*, lại thêm đại hán này lông bờm vừa bết vừa dính đầy máu, xoắn thành từng cục, mùi còn nặng hơn bún ốc, ai chịu nổi?
(Phúc thụy khống: là gì nhỉ, đặc biệt yêu thích lông xù?
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Thấy Tống Hứa bất động, thú nhân sư tử nghi hoặc:
"Ngươi không muốn ăn? Vậy theo ta ngay bây giờ."
Hắn vươn móng vuốt đen kịt dính đầy máu chụp lấy cánh tay Tống Hứa, muốn nhấc nàng lên.
Vẻ mặt Tống Hứa lập tức biến đổi.
Mấy thú nhân bộ lạc mãnh thú ở đằng xa xem náo nhiệt, thú nhân tù binh chung quanh thì hâm mộ, nuốt nước miếng nhìn khối thịt kia..