Dọc đường đi, Tống Hứa nhiều lần thủ thỉ bên tai Ô Mộc về biển, nhưng biển nằm cụ thể ở hướng nào thì nàng không biết, chỉ có thể miêu tả nó bao la hùng vĩ, mỹ lệ ra sao, thành công khơi lên chút mong đợi trong lòng Ô Mộc.
Giờ phút này, hải dương lăn tăn gợn sóng nằm cách đó không xa, nhất thời Tống Hứa cũng không biết nên ngắm đại lão hổ hay là ngắm biển. Nàng quay đầu nắm lấy cánh tay Ô Mộc, chỉ vào mặt nước kéo dài tít tắp:
"Nhìn kìa, đó chính là biển cả!"
Thanh âm kích động của nàng hơi lớn, làm đại lão hổ chú ý tới. Trong nháy mắt khi bà ấy quay đầu sang, Ô Mộc không còn tâm tư nào nghĩ tới biển nữa, ôm lấy Tống Hứa lập tức chạy trốn.
Đây là kinh nghiệm đúc kết được sau nhiều lần chạy trốn, không tranh thủ thời cơ chạy trước thì chắc chắn sẽ bị bắt dính.
Bọn họ như đang trình diễn lối sống của Tom và Jerry trong mảnh rừng rậm đầy thú nguyên thủy này, lúc nào cũng là một bên rượt một bên chạy. Người rượt thì rượt mãi không kịp, người trốn thì trốn không bao xa, duy trì trạng thái giằng co này một cách vi diệu.
Đại lão hổ truy đuổi hai người vài lần, có lẽ là nhìn quen mắt rồi, càng về sau rượt càng qua loa, đuổi họ đi chừng năm trăm mét là quay về, rống rống vài tiếng cho có, thanh âm tràn đầy phiền não với trẻ hư.
Ô Mộc cũng gặp phải một vấn đề, hắn nhất định phải ăn. Lúc trước Tống Hứa cũng nghĩ rồi, không thể để hắn chết đói được, lúc hết cách chắc chỉ đành ăn thịt thú nguyên thủy. Nhưng bây giờ thấy biển, Tống Hứa tìm thấy một giải pháp khác.
"Hay là chúng ta xuống biển bắt cá ăn đi." Tống Hứa đề nghị.
Hai người né tránh phiến đá ngầm mà đại lão hổ hay ngồi, đi qua một bãi cát khác. Đại xà trượt trên nền cát ra những hình vòng cung xinh đẹp.
Đối mặt với biển cả của dị thế, Tống Hứa sinh lòng cảm khái vô hạn, chống nạnh đang định nói gì đó thì nhìn thấy đại xà bên cạnh có lẽ do đói bụng, đâm đầu xuống biển, nàng lập tức hét lớn.
Tống Hứa vươn tay ngăn lại dù đã muộn: "Ê đừng uống..."
Đại xà với cái đầu ướt mèm, phun ngụm nước biển trong miệng ra.
Tống Hứa:
"Ta chưa nói với ngươi nước biển vừa mặn vừa đắng còn có mùi tanh, uống không ngon sao?"
Đương nhiên là chưa rồi, nàng chỉ nói trong biển có cái gì ăn ngon thôi.
"Việc này không thể chậm trễ, trước tiên chúng ta phải xuống dưới đó bắt cá ăn! Nhìn cục cưng của ta đói tới mức mờ cả mắt kìa." Tống Hứa đẩy Ô Mộc trôi vào trong nước.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Kỹ năng bơi lội của hai người đã được rèn luyện từ sớm. Lúc còn sống trong khu rừng của Ô Mộc, khi mùa hè đến gần như ngày nào Tống Hứa cũng đòi bơi lội, mới đầu nàng còn vịn vai rắn bự, dần dần nàng tự bơi được, còn siêu hăng hái. Bởi vì hình thể nhỏ, lại thêm đám lông mềm, nàng có thể dùng thú hình nằm yên vẫn nổi trên mặt nước.
Giờ bơi trong nước biển, mới đầu Ô Mộc còn lạ lẫm, nhưng rất nhanh đã quen thuộc với sức nổi của nước này. Hai người chỉ bơi gần bờ, không dám ra xa.
Nước cạn cơ hồ không tìm được cá gì lớn, có một bầy cá nhỏ bơi ngang trông thấy con rắn to là Ô Mộc lập tức tản ra chạy trốn.
Ô Mộc vung vẩy cái đuôi trong nước, Tống Hứa đi phía sau nhân cơ hội chụp lấy mấy con cá bị quấy choáng hoặc không cẩn thận bị đập choáng. Nàng nắm chặt lấy rồi trồi lên khỏi mặt nước.
Lúc ăn Ô Mộc biến thành thú hình, há miệng nuốt con cá to khoảng một cánh tay kia vào. Tống Hứa vuốt ve môi hắn, bôi nhớt cá tanh đầy miệng hắn:
"Tốt xấu gì cũng là thứ ăn được, nào, chúng ta bắt nhiều thêm một chút, bắt nhiều nhất định có thể ăn no."
Sau khi lông sóc bị thấm ướt, lộ ra thân hình thật có chút xíu, nhỏ đến mức đáng thương. Đại xà cũng không dám tựa cái đầu nặng trĩu của mình lên người nàng, chỉ cọ cọ vài cái.
Tống Hứa: "Cục cưng, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi cọ như vậy không phải là để bôi nhớt cá lên người trả thù."
Sức sóc có hạn, nàng không bơi mãi trong nước được, thấy đại xà đã "trưởng thành" có thể tự mình bắt cá ăn, Tống Hứa không đất dụng võ gãi gãi mấy chỗ trên người bị nước biển làm ngứa, leo lên bờ trước.
Trong móng vuốt toàn là cát, nàng lắc vài cái để nước dính trên lông văng đi, lại cúi đầu chà cát dính trên đùi.
Lúc Tống Hứa đang thanh lý bản thân, đại lão hổ đột nhiên nhảy ra từ sau tảng đá ngầm. Đại lão hổ từ trời rơi xuống im hơi lặng tiếng đứng trước mặt Tống Hứa. Nàng chà cát trên gót chân xong mới phát hiện không đúng, ngẩng đầu nhìn lên thì sợ hãi đến mức thét lên, lộn nhào chạy về hướng biển.
Sau lưng có tiếng gió vun vút, đại lão hổ chụp tới.
Bà dùng tư thế công kích kẻ địch, răng cũng đã nhe ra, Tống Hứa mới chạy hai bước đã bị một cái móng vuốt hổ cực lớn đè lại. Thấy cái miệng rộng kia sắp cắn xuống, mồ hôi lạnh trên người Tống Hứa nhỏ giọt.
Cái mạng nhỏ này phải kết thúc ở đây rồi, nói không chừng lát nữa Ô Mộc nghe động tĩnh đi lên cũng bị bắt luôn, đúng là thảm kịch mà!
Hơi thở của lão hổ phất qua khuôn mặt, Tống Hứa thấy rõ bà chợt trở nên nghi hoặc. Vì sao nàng nhận ra sự nghi hoặc trên khuôn mặt của một con hổ được á hả? Bởi vì dáng vẻ lão hổ nghiêng đầu dò xét nàng quá rõ ràng.
Không chỉ như thế, bà ấy còn hít hà eo của nàng. Tống Hứa ý thức được bà đang ngửi sợi dây chuyền răng nanh nàng cột trên lưng.
Dù sao cũng là đồ của mình, có mùi của mình, đại lão hổ ắt hẳn phải thấy quen thuộc, móng vuốt đang đè Tống Hứa cũng buông lỏng. Tống Hứa thấy vậy cũng thả lỏng theo, chỉ là không dám tùy tiện động đậy.
Chỉ là trong đầu Tống Hứa không nhịn được mà nghĩ, cổ Hắc Sâm đã lớn thành thế này, khó trách dây chuyền cũng đeo không được, dù có đeo như vòng tay thì cái móng vuốt này cũng quá cỡ rồi, chọt dô là đứt sợi dây chuyền ngay.
Quả thật đại lão hổ cảm thấy khí tức trên người tiểu gia hỏa lông xù này quen thuộc, vốn là định giết chết kẻ đáng ghét luôn đứng xa xa dòm ngó mình, hiện tại tới gần ngửi được mùi này, sát tâm của đại lão hổ dần nguôi.