Ngay lập tức, Tống Hứa nhảy lên một nhánh cây cao hơn, bí mật quan sát người tới.
Mảnh rừng rậm này bị đại xà chiếm cứ, chỉ có động vật phổ thông, không có thú nhân khác.
Lúc Tống Hứa phát hiện bóng dáng kia là một thú nhân đã ngạc nhiên vô cùng.
Tống Hứa không hề khẩn trương.
Đại xà không tới bảo vệ lãnh địa, có nghĩa thú nhân này là một thú nhân yếu ớt, không mang lại nguy hiểm quá lớn.
Tống Hứa tự hào nghĩ: Mặc dù sóc không giỏi trong việc vật lộn với mãnh thú, nhưng leo cây chạy trốn thì không ai sánh bằng!
Thú nhân kia tới gần, Tống Hứa nhìn hai cái sừng dài trên đầu nàng ấy, còn có bốn vó mạnh mẽ, không phân biệt được là dê sừng dài hay linh dương sừng dài, nguyên thân chưa thấy thú hình này của thú nhân bao giờ.
Thú nhân sừng dài phát hiện Tống Hứa trên cây, ngửa đầu lên nhìn, rất nhanh đã biến về hình thái thú nhân.
Là một thú nhân giống cái có tuổi, thân hình không cao lớn mà có vẻ gầy còm.
Hai người một trên cây một dưới đất, quan sát lẫn nhau.
"Ngươi chính là giống cái chạy vào rừng rậm của Ô Mộc mà Sư Vưu nói? Ngươi còn sống?"
Thú nhân sừng dài mở miệng hỏi trước.
Tống Hứa ngồi xổm trên cây, phân tích câu hỏi của nàng ta.
Thú nhân này quen biết thú nhân sư tử của bộ lạc mãnh thú, nên khẳng định nàng cũng là thú nhân trong bộ lạc đó.
Thứ hai, nàng nói rừng rậm của Ô Mộc.
Rắn bự tên là Ô Mộc ư?
Cuối cùng, nàng ta cảm thấy việc Tống Hứa còn sống rất kỳ quái, cho thấy trong lòng nàng ta đinh ninh Tống Hứa nhất định sẽ bị Ô Mộc giết chết.
Nếu trong lòng nàng ta Ô Mộc đã nguy hiểm như vậy, sao còn dám bước vào rừng rậm này, vẻ mặt cũng không phải đặc biệt sợ hãi, rõ ràng là nàng ta quen biết Ô Mộc, có thể còn quen biết sâu.
"Này!" Tống Hứa cười vẫy tay gọi:
"Ta tên là Tống Hứa, thú hình là sóc, sống trong rừng rậm của Ô Mộc rất tốt.
Ngươi tên gì? Từ đâu tới, tới đây để làm gì?"
Nghe nàng chào hỏi nhiệt tình, thú nhân sừng dài sửng sốt một chút.
Đại khái thú nhân đều tương đối trực tiếp, nàng ta thấy Tống Hứa tự giới thiệu thì cũng nói thẳng:
"Ta là Toàn Giác của bộ lạc mãnh thú, tới xem thử Ô Mộc đã triệt để hóa thú chưa."
Nàng ta phát hiện Tống Hứa khoác da rắn lột trên người, vậy hiển nhiên là da của Ô Mộc, còn rất mới, tràn đầy mùi của hắn.
Nàng ta rất hiếu kỳ và kinh ngạc:
"Ngươi trở thành giống cái của Ô Mộc nên hắn mới không giết ngươi?"
"Vì sao ngươi lại nghĩ Ô Mộc sẽ giết ta?"
Tống Hứa không để ý suy đoán của Toàn Giác, ngược lại chú tâm vào vấn đề đằng sau.
Theo cách nói của Toàn Giác, có vẻ như rắn bự rất hung tàn?
Toàn Giác nói bằng giọng đương nhiên:
"Từ nhỏ Ô Mộc đã không câu thông với người trong bộ lạc, còn công kích thú nhân khác.
Hiện tại hắn sắp triệt để hóa thú, thú nhân nào tới gần hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Tống Hứa: Không thấy nguy hiểm đâu cả.
Sau khi bán thú nhân triệt để mất lý trí, sa đọa thành dã thú, vì có lực sát thương mạnh hơn hẳn dã thú phổ thông nên có thể tạo thành uy hiếp cho bộ lạc xung quanh.
Nên các thú nhân trong bộ lạc sẽ giết chết những bán thú nhân đã hoàn toàn hóa thú này.
Đây là chuyện được toàn bộ thú nhân tán thành, xưa nay bọn họ đều làm như vậy.
Vùng rừng rậm này tương đối gần bộ lạc mãnh thú, từ khi Ô Mộc bị đuổi tới đây, cách một khoảng thời gian mãnh thú bộ lạc sẽ phái người tới xác nhận tình huống của hắn.
Toàn Giác từng được mẫu thân Ô Mộc là Hắc Sâm giúp đỡ, tương đối quen thuộc với mẹ con hai người, thú hình lại là động vật ăn cỏ, không có uy hiếp với Ô Mộc.
Hắn không xua đuổi cũng không để ý tới nàng ta.
Vì vậy lần nào nàng ta cũng đứng xa xa là có thể tiến hành xác nhận tình trạng hóa thú của Ô Mộc.
Tống Hứa chớp mắt:
"À...!Nếu vậy thì, ngươi trở về đi.
Ô Mộc vẫn khỏe, còn lâu mới triệt để hóa thú."
Toàn Giác không tin tưởng Tống Hứa lắm.
Dù sao lần trước nàng ta tới, ánh mắt Ô Mộc nhìn nàng ta đã trở nên xa lạ, hắn sắp mất lý trí rồi.
"Ta muốn tận mắt nhìn một cái."
Thấy Toàn Giác không tin, lại biến thành thú hình chạy về hướng hang đá, Tống Hứa cũng đu dây mây đuổi theo.
Tới gần hang đá, Toàn Giác dừng bước nhìn xung quanh.
Nàng ta do dự, ngửa đầu lên nói với Tống Hứa:
"Ngươi có thể gọi hắn ra không?"
Tống Hứa nghiêng đầu:
"Ngươi xác định muốn ta gọi hắn ra?"
Toàn Giác:
"Nếu ngươi có thể gọi hắn ra thì chứng minh hắn chưa mất lý trí.
Ta sẽ tin ngươi."
"Được thôi." Đột nhiên Tống Hứa hét rầm lên:
"A a a a a a a, cứu mạng!"
Rắn bự nghỉ ngơi trong thạch động nghe thấy tiếng thét quen thuộc của sóc nhỏ, lập tức ngẩng đầu lên.
Đại xà tràn ngập tính công kích lập tức xuất hiện trong tầm mắt, càng lúc càng gần, Toàn Giác sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Tống Hứa nhìn bóng lưng của nàng ta, nhún vai:
"Là ngươi muốn ta gọi."
Tống Hứa không thích bộ lạc mãnh thú, cũng không thích giám sát viên này.
"Rắn bự của chúng ta không phải là rắn hư."
Ô Mộc nhìn Toàn Giác biến mất trong rừng rậm, không đuổi theo mà nghi hoặc nhìn về phía Tống Hứa.
Tống Hứa ôm mặt cười tươi rói:
"Cục cưng, sao lại bị ta gọi ra thật thế này.".