Tống Hứa ngồi trên nhánh cây ngắm trăng đến xuất thần, hiếm lắm mới có thời điểm nàng an tĩnh như vậy.
Sườn mặt đột nhiên bị đồ vật lành lạnh chạm nhẹ vào, là Ô Mộc.
Hình như hắn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thè lưỡi ra khè một tiếng.
Tống Hứa lập tức nở nụ cười, đáp lại:
"Khè khè khè!"
Yên tĩnh không được bao lâu, nàng lại bắt đầu lay động nhánh cây.
Nhánh cây này không chịu được sự quậy phá của nàng, răng rắc một tiếng đứt gãy, Tống Hứa ngã ngửa ra sau.
Bình thường leo cây cũng có lúc Tống Hứa bị trượt chân.
Ngày đầu nàng còn sợ hãi còn bây giờ đã có thể thuần thục bắt lấy nhánh khác trong quá trình rơi xuống.
Nhưng lần này nàng lại không thể phô bày thân thủ nhanh nhẹn của mình, bởi vì nàng mới vừa rơi xuống đã được đuôi của rắn bự quấn lên.
Đuôi rắn trói ngang hông Tống Hứa, kéo nàng lên một nhánh cây bên cạnh Ô Mộc.
Tống Hứa giật giật cái đuôi quấn chặt trên lưng, cái đuôi kia chậm rãi buông lỏng ra, nhưng cũng không rời đi mà vẫn khoác lên lưng.
Tống Hứa thấy vậy, nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, đột nhiên lại ngã ngửa ra sau… Bị nàng giày vò một trận như vậy, rắn bự cũng có nhiều nỗi niềm khó nói, tán cây trên đỉnh đầu cũng thưa thớt không ít.
Chơi chán rồi nàng còn thuận tay nhặt mấy nhánh gãy kéo về phơi làm củi đốt.
Tống Hứa thường xuyên chạy tới trước mặt Ô Mộc, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi khè khè hai tiếng.
Nếu Ô Mộc cũng khè đáp lại, nàng sẽ thỏa mãn chạy đi.
Nếu Ô Mộc không phản ứng thì kế đó sẽ không được yên thân, nàng sẽ khè không ngừng, cho đến khi nào hắn đáp lại mới thôi.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, Ô Mộc tạo thành phản xạ có điều kiện, bất luận ở đâu khi nào, chỉ cần thấy nàng chạy vèo tới, hắn sẽ khè khè trước luôn.
Tống Hứa vui vẻ:
"Chúc mừng ngươi, ngươi đã biết cướp lời!"
Mà những trò giày vò người khác của sóc nhỏ không dừng lại ở đây.
Nàng là người rất thích chia sẻ, tìm được món đồ chơi thú vị sẽ mang tới cho rắn bự, đồ ăn cũng vậy.
Mặc kệ là đồ ăn ưa thích hay đồ ăn chán ghét, nàng cũng mang tới chia cho rắn bự.
Sau lần đào được khoai lang dại ăn rất ngon đó, loại thức ăn này liền trở thành món chính của nàng.
Đồng thời nàng còn suy một ra ba, thường xuyên đi đào móc khắp nơi, hi vọng có thể khám phá ra nhiều loại đồ ăn mới ngon như vậy.
Phàm là những nơi có dấu chân lợn rừng, liền có hố do Tống Hứa đào.
Những nơi có động vật khác đi qua mà nàng thấy hứng thú thì cũng đào lên một chặp, nhìn thấy lá cây hay thực vật mới lạ kỳ quái cũng sẽ ngắt xuống nhìn thử.
Chỉ cần đào đủ nhiều là sẽ thu hoạch được một vài thứ có thể ăn.
Tống Hứa đào trong bụi cỏ ra một củ màu vàng như gừng, bỏ qua vết tích bị côn trùng cắn, nàng cắn xuống một bên khác.
Sau khi nếm thử, nàng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên xông tới chỗ đại xà nàng cuộn mình nằm gần đó.
"Ô Mộc, mau nếm thử, ta tìm được một thứ ăn rất ngon!"
Ô Mộc còn chưa hoàn hồn đã bị nhét thứ gì đó vào miệng.
Đây không phải lần đầu Tống Hứa làm chuyện thế này, nhét đồ ăn vào miệng hắn mãi cũng đã thuần thục rồi.
Sau đó, nàng nín thở chờ đợi.
Lát sau, Ô Mộc đột nhiên xoay người phun thứ trong miệng ra, nhưng mùi vị đó vẫn không có cách nào biến mất.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Tống Hứa lập tức nhảy lên chui vào lùm cỏ, còn có thể nghe thấy tiếng cười phách lối của nàng từ xa truyền tới:
"Ha ha ha ha ha!"
Bị mùi vị trong miệng kích thích đến mức thanh tỉnh triệt để, đại xà đột nhiên lao nhanh ra ngoài, bóng dáng cao lớn của hắn biến mất trong bụi cỏ.
Đối mặt với rắn bự mang thái độ như đi săn, sóc nhỏ không có cách nào chạy thoát, một lát liền bị đuôi rắn quấn lấy kéo tới dưới bóng cây.
Nửa đường nàng có ý đồ biến thành bé sóc nhỏ nhắn xinh xắn để thoát khỏi khống chế của đuôi rắn nhưng không thành.
Đầu và hai chân trước vừa lay vừa đánh lên đuôi rắn, đuôi và hai chân sau thì rũ xuống.
Bị đuôi rắn mạnh mẽ siết chặt thân thể, sóc nhỏ thấy tình thế không ổn, ủi ủi chân trước lên người rắn bự đang lạnh mặt, ra vẻ đáng thương khẩn cầu:
"Ngao ô! Ô Mộc, thả lỏng đuôi ra chút đi mà, chặt quá ta muốn nôn."
Mặt Ô Mộc nghiêm nghị không thể xâm phạm, có vẻ như rất tức giận, cái đuôi lại thành thật hơi nới lỏng ra.
Chỉ thấy sóc nhỏ trơn trượt mượn cơ hội này thoát khỏi đuôi rắn, lần thứ hai cười lớn bỏ chạy vào bụi cỏ.
Thậm chí còn lớn tiếng khiêu khích:
"Đố ngươi bắt được ta!"
Ô Mộc: "…"
Lần thứ hai bị đuôi rắn trói kéo về, Tống Hứa lặp lại chiêu cũ:
"Chặt quá rồi chặt quá rồi, thả ra mau ngao ngao!"
Ô Mộc không nhúc nhích.
Thấy biện pháp này vô dụng, Tống Hứa thay đổi sách lượt, trông mong nhìn hắn:
"Thật xin lỗi, lần sau ta ăn phải thứ gì khó ăn tuyệt đối không dụ ngươi ăn cùng, ngươi thả ta ra trước được không?"
Ô Mộc nói chậm chạp nhưng chém đinh chặt sắt:
"Ngươi… gạt ta!"
Đã không còn là lần đầu bị lừa nữa, rốt cuộc rắn bự đã nhìn rõ bản tính dạy mãi không sửa của sóc nhỏ.
Tống Hứa: "…"
Nàng cứ cảm thấy rắn bự đã thông minh hơn rồi, có thể vạch trần lời nói dối của nàng.
"Được rồi, thật xin lỗi, vậy ngươi cắn ta một cái cho bớt giận được không?"
Sóc con tựa đầu lên đuôi rắn, đôi mắt long lanh to tròn, như vô tội, lại như có chủ ý gì xấu, ngoẹo đầu đề nghị.
Ô Mộc quấn quanh nàng, thần sắc hơi xoắn xuýt suy tư chốc lát.
Hình như hắn cảm thấy đề nghị của nàng cũng không tệ lắm, dùng đuôi rắn đưa nàng đến bên miệng, sau đó há miệng muốn cắn.
Tống Hứa không ngờ hắn cắn thật, trong lòng tự nhủ có phải gần đây hắn ăn quá nhiều thứ khó ăn rồi không, la hét om sòm:
"Đừng mà, đừng cắn đầu, cắn cánh tay được không?"
Ô Mộc ngậm cái miệng to như chậu máu của mình lại, đôi môi cọ xát nhẹ lên mớ lông xù trên đầu của sóc nhỏ một chút.
Hoặc có thể nói là… hôn một cái..