Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 7: 7: Cửa Chính Của Một Tổ Kiến





Hắn vừa lên tiếng Tống Hứa liền thấy hắn hơi ngốc ngốc, kiểu không được thông minh lắm ấy.

Nhưng mà, ở khoảng cách gần nhìn vào ánh mắt hắn, đôi đồng tử dựng thẳng gia tăng khí chất nguy hiểm, tạo ra cảm giác xa cách băng lãnh, khiến người đối diện không dám đối mặt với hắn một cách nhẹ nhàng hài hước.

"Thú hình của ta rất nhỏ, còn chưa đủ làm điểm tâm cho ngươi nữa.

Thịt sóc cũng không ngon đâu."
Tống Hứa cẩn thận chuyển cái chủ đề nguy hiểm này đi:
"Bình thường hẳn là ngươi ăn mấy động vật lớn như hươu và lợn rừng này kia phải không?"
Ô Mộc không lên tiếng, chỉ gối lên cánh tay mình, như có như không nhìn về phía Tống Hứa, thi thoảng thè lưỡi rắn ra ngoài không khí một chút.
Bình thường rắn thè lưỡi là để thu thập thông tin bên ngoài môi trường, hắn không nói lời nào mà thè lưỡi ra đại khái chính là đáp lại cách đặc sắc.

Tống Hứa phát hiện một điểm rất đáng yêu, vị bán thú nhân rắn này có môi trên hình chữ M, môi châu hơi nhếch lên, ngậm miệng cũng không hoàn toàn khép kín, lộ ra một khe hở nhỏ.

Lưỡi sẽ thè ra từ khe hở đó...!tựa như lúc ở thú hình thì miệng rắn cũng có cái khe hở chuyên dùng để thè lưỡi.

Tống Hứa: Ư ư một cái khe nhỏ thật là đáng yêu!

Đối với giao tiếp, Ô Mộc tựa hồ không có hứng thú quá lớn, rất nhanh đã không thèm để ý tới Tống Hứa, trở mình đưa lưng về phía nàng.

Tống Hứa tiếc nuối.

Nàng còn chưa nói đủ mà, một chỗ rộng lớn thế này, vất vả lắm mới có đối tượng để trò chuyện.

Đáng tiếc Ô Mộc không thấu hiểu những tâm tư của nàng.

Tống Hứa lặng lẽ tới gần đuôi hắn, cẩn thận tỉ mỉ vươn tay lên bóp bóp.

Phần đuôi này thô đến bất thường, rất đáng sợ, cong thành một chuỗi nhiều hình chữ S, tính sơ sơ cũng phải mười mấy mét.

Phần từ eo trở xuống đuôi tương đối thô, rất khác với chóp đuôi.

Nàng mới bóp hai cái, đuôi rắn dưới tay đã nhúc nhích, cơ bắp nằm dưới lớp vảy mềm chập trùng lên xuống, đặt tay lên có thể cảm nhận rõ quỹ tích vận động.

Cái đuôi dài của hắn như một bó dây thừng lớn, lăn lóc lộn xộn trên tảng đá.

Tốc độ không nhanh lắm, nhưng hắn uốn qua uốn lại cơ hồ chiếm hết tảng đá lớn, Tống Hứa không có chỗ đặt chân, xém chút bị đuôi hắn hất văng luôn, chỉ có thể nhảy xuống trả chỗ.

Loài rắn cũng cần mặt trời, Tống Hứa nhìn ra được hắn đang tắm nắng sớm, trong lòng tự nhủ đại xà chạy được nhưng hang đá không chạy được, bây giờ nàng cần ăn điểm tâm trước đã.

Thức ăn của Tống Hứa chính là các loại thực vật trái cây thượng vàng hạ cám.

Một ngày ít nhất phải ăn hai bữa, nếu không sẽ đói đến hoảng, điểm này thật là ganh tị đại xà.

Rắn ăn một bữa phải tốn rất nhiều ngày để tiêu hóa, ăn một lần no mười ngày nửa tháng thậm chí lâu hơn, quá tuyệt.

Tìm thức ăn ở thế giới này không nhẹ nhàng như đi dạo siêu thị, muốn kiếm được thức ăn ngon một chút phải bỏ ra rất nhiều công sức.


Lúc trước, Tùng ở trong một bộ lạc nhỏ hơn mười thành viên, mỗi ngày đều bận bịu tìm thức ăn, có thể nói là làm quần quật từ sáng tới tối chỉ vì đồ ăn.

Hiện tại Tống Hứa chưa đói đến mức gặp gì cũng ăn như hôm qua, nàng bắt đầu kén chọn.

Thời tiết này như giao giữa xuân và hạ, trái cây chín tương đối khan hiếm, Tống Hứa leo lên nhánh cây chỉ tìm được hoa và quả non.

Ăn như vậy một hai bữa thì cũng được đi, nhưng tới bữa thứ ba thì Tống Hứa không chịu nổi nữa.

Đối với một người đến từ đất nước có nền ẩm thực phong phú mà nói, ăn mấy thứ này mỗi ngày quả thực vô cùng bi thảm.

Cắn một miếng chồi non, có vị tươi kèm theo vị chát.

Đồ ăn trên tán cây có hạn, dưới gốc cũng chỉ ngẫu nhiên tìm được vài cây nấm.

Bọn chúng mọc trên thân cây mục nát ẩm ướt, màu sắc có vẻ không an toàn lắm.

Dù có ký ức của nguyên thân, nhưng hoàn cảnh Tống Hứa đang gặp phải nguyên thân chưa từng tiếp xúc, nàng chỉ có thể tự mình tìm tòi sinh tồn.

Mọc trên mặt đất trừ nấm còn có đủ loại rêu.

Rêu này cầm lên trơn bóng, một mảng thật dài, nhai vào nhớt nhớt nhợn nhợn, không có hương vị gì.

Có loại rêu xanh tươi hơn chút, phiến lá nho nhỏ nhưng phiến nào cũng mọng nước, nhai vào giòn giòn, tiếc là mủ chảy ra rất đắng, sau khi nếm thử đầu lưỡi còn hơi tê dại.

Tống Hứa nhổ nước miếng phèo phèo, hoài nghi nó có độc.

Có loại rêu sinh trưởng trên nhánh cây, hình dạng như nhánh san hô, màu nâu tím, ăn vào hơi cay.

Tống Hứa ăn một miếng, phát hiện bên dưới nhánh rêu này có mười mấy con kiến đang chạy loạn.

Nàng nhìn kỹ mới biết hình như nhánh rêu này là cửa chính của một tổ kiến trong thân cây, hiện tại cửa ra vào của tổ đã mất đi một mảng che đậy.

Tống Hứa: "Xin lỗi, ăn mất cửa chính của các ngươi rồi."
Ngoài ra còn có rất nhiều loại rêu khác, chúng phân bố ở bất cứ nơi nào có thể mọc, giẫm chân vào như đi trên thảm.

Dù mọc nhiều nhưng trên cơ bản đều không thể ăn, trong rừng rậm âm u chính là thiên hạ của rêu phong.

Trên mặt đất còn có dương xỉ, loại này nàng cảm thấy khá tốt, bởi vì dương xỉ và nhiều thân non lá non khác là thứ nàng có thể ăn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.