Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 83: 83: Đội Cặp Sừng Ưu Nhã




Đối lập với đồng cỏ bằng phẳng là một gốc cây già dãi dầu sương gió, rêu xanh mọc lởm chởm khắp thân cây, cành túa ra quá dài, không thể chịu đựng nổi lá cây nặng nề khiến tàn cây trĩu xuống chấm đất.

Dáng cây này quanh co như rắn, vì vậy Tống Hứa thích cây này.

Khoảng cách giữa mấy đại thụ ở đây rất xa, không chật chội như núi rừng chỗ Ô Mộc, tán cây liền nhau không lọt được ánh mặt trời.

Ở đây xa xa mới có một gốc đại thụ, tán cây phát triển thỏa thích, không chịu kiềm hãm.

Lúc Ô Mộc và Tống Hứa mới đi tới núi này, tuy rằng không thể trông thấy bóng dáng thú nhân, nhưng dấu vết bọn họ lưu lại vẫn còn, đâu đâu cũng có, mùi của thú nhân khác loài càng rõ ràng hơn.

Nhưng đến khu rừng này, một hành trình rất dài, dấu vết của thú nhân đã biến mất.

Phía bên này tựa hồ không ai ở, cũng chẳng được mấy thú nhân đi qua, hai người đi suốt một ngày tới khi mặt trời lặn xuống, luôn có cảm giác rất cô độc.

Ở những chỗ thế này, Tống Hứa thích tìm tán cây thật to để nghỉ ngơi, Ô Mộc cũng đi theo nàng, quấn thân thể xung quanh cành cây.

Ban đêm có cú mèo là loài chim ăn đêm đậu ở cành cây gần đó nghỉ chân.

Tống Hứa có thể nghe được tiếng động khi chúng đi săn, một con chuột lẻn qua gốc cây vang lên tiếng sột soạt.

Thật là kỳ quái, sao ở đâu cũng có chuột.

Phạm vi phân bố của chúng đúng là cực kỳ rộng.


Ô Mộc nằm yên bất động, có vài loài động vật phổ thông không thể cảm nhận được sự nguy hiểm của thú nhân, trong đêm tối sẽ xem hắn như một nhành cây, thoải mái dừng chân ngay bên cạnh.

Một con mèo, hoặc gọi là mèo hoang có hình thể nhỏ hơn báo nhưng lại lớn hơn mèo thường, trên thân có vằn tròn tròn.

Tống Hứa không biết cụ thể gia hỏa này là loài gì, chỉ thấy nó nhảy vọt một cái đầy mạnh mẽ trên cành cây, bắt dính một chú chim đang kêu éc éc trên cành.

Một tràng thanh âm đập cánh qua đi, tiếng kêu éc éc kia biến mất.

Kẻ săn mồi nho nhỏ trong đêm kia dường như phát hiện Tống Hứa theo dõi, quay đầu lộ ra đôi mắt phát sáng, rất nhanh đã ngậm con mồi nhảy xuống đất rồi chạy mất.

.

ngôn tình hoàn
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Về sau Tống Hứa lại gặp nó một lần.

Lần này hơi vi diệu, hình như đuôi nó dài hơn, hoa văn trên người cũng khác.

Chuyến săn trên tàng cây của nó thất bại, té xuống bên cạnh đại xà và sóc nhỏ.

Rắn bự bị nó rơi lên nhánh cây làm giật mình, vô thức phát ra âm thanh trầm khàn.

Tên kia cũng bị đại xà đột nhiên ló mặt ra trong đêm tối hù dọa, hắn phun ra chút chất lỏng vô cùng hôi thối từ trong tuyến hôi.

Sóc nhỏ nhanh nhẹn ôm đầu đại xà né tránh, phát hiện kẻ cầm đầu đã chuồn mất.

Dù đã trốn rất nhanh và chỉ dính lên người một chút xíu thì mùi vị đó cũng đủ khiến Tống Hứa ngạt thở.

Ô Mộc cũng không có vẻ gì là dễ chịu, sau khi thứ hôi thối này dính lên người, thậm chí hắn không dám thè lưỡi ra.

Mặt đối mặt với sóc nhỏ, hắn ý thức được đây là chuyện tự mình làm ra, lắc lắc cái đầu, cọ xát lên nhánh cây muốn lau đi.

"Đừng cọ nữa, ngươi cọ thế này đến khi nào mới hết.

Chúng ta tìm đầm nước tắm một cái đi." Tống Hứa bịt mũi nói.

Dù nửa đêm đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng nàng vẫn cười được, thậm chí trong quá trình đưa đại xà đi tìm đầm nước nàng càng nghĩ càng mắc cười.

Phản ứng ngơ ngác của đại xà lúc động vật nhỏ kia phun chất lỏng hôi thối thật sự buồn cười quá, nàng cười muốn xỉu.

Đang cười không ngừng, đột nhiên đại xà nhích lại chỗ nàng.

Tống Hứa phát hiện:

"A! Đừng trét lên người ta!"
Rắn bự làm gì có cái ý đồ xấu xa như vậy được, hắn chỉ muốn nhắc nhở nàng phía trước có đầm nước mà thôi.

Hơn nửa đêm hai người du đãng trên mảnh đất hoang, tìm được đầm nước, rửa mùi hôi thối trên người, lại uống nước xong mới tìm đại thụ khác đi ngủ.

Hành tẩu bên ngoài phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, những tình huống thế này đột ngột phát sinh nhiều lần rồi.

Có một lần, hai người đang ngủ thì trên cây có một đám dơi bay tới.

Dơi đều đi theo bầy, sau khi bay tới thì tất cả đều treo ngược ở cành cây cách hai người không xa, làm Tống Hứa vừa mở mắt liền thấy từng cụm bóng đen và từng cặp mắt nhỏ.

Đột nhiên có nhiều người tới nhìn chằm chằm vào mình như vậy, sao ngủ được.

Vậy thì cũng thôi đi, chúng nó treo ngược trên đó một lát là muốn bài tiết.

Bọn chúng bài tiết sẽ không đặc biệt chạy tới nhánh cây khác để tránh người, chỉ đổi một tư thế khác, đầu hướng lên trên rồi cứ thế giải quyết thôi.

Đừng coi thường những con vật nhỏ này, nhỏ thật đó nhưng không thể trêu vào.

Tống Hứa dám khiêu khích đàn sói lại không dám nói đạo lý với mấy chiến sĩ này, bởi vì không có cách nào câu thông.

Thế là rắn bự và sóc nhỏ phải đổi chỗ ở lúc nửa đêm.

Chung quanh còn có chút động tĩnh không biết con vật gì làm ra.

Không phải lần nào Tống Hứa quan sát cũng biết thanh âm phát ra từ đâu.

Ô Mộc thì không có hứng thú với mấy thanh âm này, hắn tựa đầu bên người hoặc lên bụng nàng ngủ theo thói quen, để phát hiện động tĩnh của nàng bất cứ lúc nào, cũng tránh cho nàng ngủ mơ té khỏi cây.

Chỉ có những con động vật đần độn ban đêm không cẩn thận rơi lên người nàng, có hứng thú với nàng thì rắn bự mới bật dậy, há mồm đe dọa cho chúng nó bỏ chạy.


Còn những tình huống khác, ví như có chim đậu lên người hắn, mổ mổ vảy rắn của hắn thì hắn cũng chả thèm nhấc đuôi.

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sáng sớm, sương mù bao phủ thế giới.

Sương mù ở đây và trong rừng rậm không giống nhau, có cảm giác trống trải, phiêu miểu linh hoạt kỳ ảo.

Tống Hứa chăm chú nhìn hình dáng một đại thụ trong sương mù, vô thức nhớ về các loại phim kinh dị mình từng xem.

Bình thường nếu có sương mù, vậy trong màn sương đó sẽ có quái vật.

Trong sương trắng thấp thoáng cái bóng cao gầy, còn có vật gì đó khổng lồ khó tả, có thể sẽ có vô số cái chân vặn vẹo và vô số con mắt, lơ lửng im ắng tới gần.

Liên tưởng quá mức phong phú làm Tống Hứa nâng đầu đại xà đang nằm bên cạnh, liều mạng chui vào phía dưới, giống như người nằm trên giường muốn lấy chăn đắp kín người tìm cảm giác an toàn vậy.
Rắn bự bị nàng đánh thức, hắn không phát hiện tí nguy hiểm nào trong cái nắng sớm tĩnh mịch bình hòa này, không biết sóc nhỏ đang sợ cái gì nhưng hắn vẫn khoan dung đặt quai hàm xuống phủ lấy nàng.

Hắn nghĩ, có lẽ nàng cũng sợ sương mù như sợ sấm sét vậy.

Sương mù tan đi, nỗi sợ của Tống Hứa cũng không còn, nàng dùng một cước đạp cái cằm của đại xà ra xa, leo lên nhánh cây hoạt động thân thể.

Trong sương mù chưa hoàn toàn tan biến có cái bóng của những con hưu.

Đội cặp sừng ưu nhã, chúng dạo bước trên đồng cỏ như những vị thân sĩ, không biết đã ăn điểm tâm chưa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.