Tống Hứa quay đầu lại vẫy gọi để rắn bự đuổi theo, còn nàng thì đi bên cạnh trò chuyện cùng Viên Khâu.
"Bọn ta vừa đi tới những bộ lạc khác để trao đổi đồ vật trở về. Ở đây tương đối hoang vu, thiếu thốn rất nhiều thứ nên ta thường xuyên dẫn một vài tộc nhân ra ngoài trao đổi. Còn các ngươi thì sao, chắc không phải sinh sống ở gần đây đâu nhỉ? Sao lại có thể đi xa được như thế, các ngươi muốn đi đâu?"
"Ta cũng không biết nữa, cứ tiếp tục đi mãi về phía trước thôi à."
Thái độ của đối phương thân thiện, giọng Tống Hứa cũng đặc biệt nhu thuận hoạt bát:
"Đúng rồi, bọn ta muốn tìm một lão thú nhân hổ."
"Lão thú nhân hổ? À... mấy năm trước hình như ta có gặp một thú nhân hổ ở khu vực này. Chỗ chúng ta không có thú nhân hổ. Nên đối với rất nhiều người, đây là lão hổ đầu tiên họ gặp được, ta cũng có ấn tượng rất sâu sắc." Viên Khâu hồi tưởng.
Lão hổ? Không phải chứ, trùng hợp như vậy sao, chẳng lẽ họ gặp được mẫu thân Ô Mộc?
Tống Hứa lập tức cầm sợi dây chuyền răng nanh bị vùi dưới lớp lông nhung trên lưng mình ra:
"Ngài nhìn cái này thử đi, lão thú nhân hổ kia có phải tên là Hắc Sâm không, còn đeo sợi dây chuyền răng nanh này?"
Viên Khâu hồi tưởng một chút, có vẻ nhớ không ra:
"Hình như có, lại hình như không có, không rõ nữa, ta lớn tuổi rồi."
Trong đội ngũ thú nhân lạc đà im ắng đi phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam trầm thấp:
"Tên là Hắc Sâm, đeo một sợi dây chuyền răng nanh."
Viên Khâu ngoái đầu nhìn, bật cười:
"Đúng rồi, nhất định Bạch Sa nhớ rõ hơn ta. Ngươi đi hỏi thử đi. Là hắn nhặt người về, còn ngỏ ý muốn người ta làm bạn lữ của hắn, kết quả bị từ chối."
Tống Hứa:?
Sóc nhỏ lập tức hăng hái, vểnh tai nhìn về phía đoàn người sau lưng: Đâu đâu? Ai nào? Bạch Sa là ai nào ta nhìn một cái!
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Một thú nhân lạc đà cao lớn bị đồng bạn đẩy ra khỏi đội ngũ. Hai cái bướu trên lưng cõng nhiều đồ hơn hẳn Viên Khâu nhưng hắn đi đứng vẫn rất nhẹ nhàng. Lông màu nâu nhạt bao trùm toàn thân, khuôn mặt nhìn sơ hơi giống loài dê, thuần lương một cách lạ thường.
Hắn nhìn đồng bạn đẩy mình ra bằng ánh mắt hơi trách cứ một chút, bất đắc dĩ cúi đầu nói với sóc nhỏ đang chạy tới chỗ mình:
"Đó là chuyện của mấy năm về trước."
"Ngài nhớ được bao nhiêu thì cứ nói bấy nhiêu, ra vô cùng cảm tạ!" Lòng Tống Hứa hân hoan vui sướng muốn được nghe chuyện xưa.
Bạch Sa nói:
"Ta nhặt được nàng ở phụ cận chân bãi đá. Nàng vừa đói vừa khát nên ngất xỉu, ta đút cho nàng chút nước thì nàng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã cắn ta một cái. Hình như là đói qua nên nhìn nhầm ta thành lạc đà phổ thông."
Nói xong Bạch Sa chỉ vào một vết sẹo mờ mờ trên đùi.
Tống Hứa: Sao mỗi lần nghe được tin tức của mẫu thân Ô Mộc từ thú nhân khác thì bà ấy đều đang ăn thịt người ta? Tuy rằng không thành công.
Mẫu thân Ô Mộc đúng là đi tới đâu ăn tới đó. Ô Mộc gặp thú nhân là muốn đánh, mẫu thân hắn thì gặp là muốn cắn. Đúng là lão hổ có khác.
"Có rất nhiều thú nhân ở địa phương khác tới đây đều không thích ứng được, nên bọn ta nhặt thú nhân ngất xỉu cũng không phải lần đầu, lâu lâu lại nhặt một người." Bạch Sa nói.
Bởi vì thường xuyên nhặt người nên các thú nhân lạc đà gặp thú nhân lạ đều ôn hòa như thế. Quả đúng là kiến thức rộng rãi thì sẽ không chuyện bé xé ra to.
"Nàng ấy lạc đường, sau khi tỉnh lại thì đi theo bọn ta một khoảng thời gian. Nàng ấy rất lợi hại, còn giúp bọn ta xua đuổi những thú nhân có ý đồ cướp bóc."
Nói đến đây, giọng điệu của Bạch Sa có hơi phập phồng, có thể thấy được việc này lưu lại cho hắn ấn tượng sâu thế nào, cũng nói rõ mẫu thân Ô Mộc ngày đó ngầu bao nhiêu.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đám người thường xuyên cướp bóc kia tới từ một bộ lạc hỗn cư. Lạc đà không thạo việc đánh nhau, xưa nay chỉ biết trốn thôi. Họ sẽ tiến sâu vào sa mạc, lợi dụng địa hình cắt đuôi nhóm thú nhân cướp bóc. Nhưng lần duy nhất đó, có một đại miêu uy phong lẫm liệt xông lên, giải quyết sạch hai mươi mấy thú nhân.
Kẻ bị lão hổ với hình thể khổng lồ hất bay lên trời, kẻ bị giẫm chìm vào trong cát, kẻ thì bị cắn xé bụng... Một đám thú nhân kéo bầy đàn tới cướp bóc, khi về chỉ sót lại vài người. Một khoảng thời gian rất dài sau đó, chúng không dám bén mảng tới gần đây nữa.
Bộ lông da cam vằn đen kia của lão hổ còn in trong đầu Bạch Sa như mới ngày hôm qua. Khóe miệng nàng dính vệt máu, răng sắc lạnh, chiếc đuôi sau lưng nhè nhẹ lắc lư, thong thả đi từng bước một về phía hắn. Đệm thịt dưới chân lưu lại một chuỗi hoa văn như nở ra trên cát.
"Nàng thích leo lên bãi đá ngủ, cao như vậy mà nhảy một cái là lên được." Đại lạc đà bắt đầu mở máy hát:
"Còn thích chạy tới chạy lui trong cát nữa, nàng hay chơi đùa ở mấy cồn cát này lắm."
Vì thế nên hắn mới lầm tưởng nàng thích nơi này, sẽ nguyện ý ở lại đây... kết quả hắn bị nàng cự tuyệt, không một chút do dự.
"Ta có việc phải làm, đi đây." Nàng nói như vậy, sau đó học thuộc đường rồi rất nhanh đã rời khỏi nơi này.
Tống Hứa: "Quào!!!!"
Đại lạc đà kể hết mọi chuyện từ lúc mới quen đến khi chia cắt, rồi lủi vào trong đội ngũ, dùng thân thể của đồng bạn che lấp bản thân, hình như tâm trạng hắn không tốt lắm. Tống Hứa còn nghe được tiếng cười của vài thú nhân lạc đà khác, xem ra mọi người đều biết về câu chuyện xưa này.
Tống Hứa nghe xong, đương nhiên là chạy về hướng rắn bự đang nóng nảy đợi chờ, kể lại cho hắn.
Người trong cuộc là đại lạc đà chỉ miêu tả đơn giản, qua miệng Tống Hứa thuật lại thì thành bản cải biên màu mè hoa lá.
Nữ hiệp lão hổ lưu lạc trên sa mạc gặp được một bộ tộc nhỏ, đói đến mức nhìn nhầm ân nhân thành đồ ăn, sau đó vì báo ơn mà hộ tống thương đội, trên đường đi anh dũng đánh bại lũ cướp bóc, chiếm lấy trái tim của một chàng thanh niên trong thương đội rồi tiêu sái phất áo rời đi, để một mảnh tình si cho người ở lại.
"Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ đó, toàn thân nàng nhuốm máu của kẻ địch, đi về hướng chàng thanh niên, hỏi một câu: Ngươi không sao chứ? Giây phút đó, giữa trời đất mênh mông gió cát, vạn vật như tĩnh lại, Bạch Sa nghe rõ tiếng trái tim mình rung động..."
Tống Hứa hăng hái kể, như đang đứng trên bục diễn giả.
Ô Mộc chăm chú nghe, cảm thấy có gì đó sai sai. Vì sao Tống Hứa lại biết cụ thể chi tiết như thể nàng chứng kiến vậy? Còn biết rõ mẫu thân hắn đã nói cái gì.