Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 17



Đánh anh một “bóng”… “Bóng”…

Giang Nhiễm chợt mở mắt ra, khuôn mặt đã bỏng rát tới mức luộc trứng được.

Bài thi môn Sinh học lớp 11 cô luôn đứng thứ nhất thứ hai, đương nhiên cũng hiểu được “bóng” anh nói ở đây là gì.

Chỉ là sao anh có thể thản nhiên nói ra như thế, thực sự rất giống lưu manh.

Giang Nhiễm chạm phải con ngươi thâm thúy hẹp dài của anh, ánh mắt ấy như đang trêu tức vậy. Lòng cô càng như siết chặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Đau đớn ở nơi đó đã giảm đi một chút, nên mặt mày Dương Kế Trầm cũng nhẹ nhõm đi không ít.

Cô nằm sấp cả người trên người anh, trọng lượng rất nhẹ, mặc cũng rất ít, chỉ có một lớp áo giữ nhiệt và một áo khoác. Dương Kế Trầm dùng hai tay nắm lấy cánh tay cô, dường như chỉ ôm một cái là có thể giữ chặt được.

Cô vẫn hoảng sợ nhìn anh, sau còn rụt cổ lại, viền mũ cổ lông phác lên dáng vẻ mềm mại và ấm áp của cô.

Giang Nhiễm nhỏ giọng nói: “Em… Em dậy được không?”

“Em dậy đi.” Khóe miệng anh ngậm ý cười yếu ớt, nhưng giọng điệu lại rất lỗ mãng.

Miệng anh thì nói vậy, nhưng lại không có ý để cho cô dậy. Hai tay anh vẫn luôn giữ lấy cô như trước, Giang Nhiễm làm thế nào cũng không tránh thoát được. Mà anh thì sao, vẫn luôn là vẻ xem trò vui.

Giang Nhiễm cuống lên rồi thốt ra tên của anh: “Dương Kế Trầm, anh buông em ra.”

Dương Kế Trầm cũng hơi giật mình: “Ồ, bây giờ biết tên tôi rồi?”

Anh nhìn mặt cô đỏ bừng thì không đùa nữa, mà trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn, tôi cũng sẽ không thế nào với em.”

“Vậy anh buông tay.”

Dương Kế Trầm hơi lỏng tay, cô lập tức nhảy ra như thỏ, nhưng vẫn không nhảy ra khỏi phạm vi cánh tay dài của anh. Dương Kế Trầm đưa tay là túm được người về.

Dương Kế Trầm ngồi trên giường, hai chân mở ra, mà Giang Nhiễm lại đứng giữa hai chân anh. Lần này cô không kéo đẩy nữa, bởi không muốn lại ngã ra giường với anh.

“Đứng yên, đừng nhúc nhích.” Anh ra lệnh.

Dương Kế Trầm ngửa đầu, đưa tay vén tóc mái của Giang Nhiễm ra. Thái dương của cô hơi sưng lên, nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng.

Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười: “Cũng may chưa ném em thành ngốc, nếu không tôi đền thế nào đây?”

Giang Nhiễm lùi ra phía sau một bước để giữ khoảng cách với anh, trong lòng nghĩ thầm đúng là anh cố ý thật.

Giang Nhiễm nhìn sang một bên, gương mặt cô vẫn đỏ bừng như cũ. Cô nói: “Thuốc đã thoa xong, anh về được rồi. Em thấy miệng vết thương của anh đỡ hơn mấy ngày trước nhiều rồi, không cần đến nữa cũng được.”

“Thoa xong rồi? Lúc nãy em mới nói vẫn chưa thoa xong mà?”

Giang Nhiễm: “Em nói thoa xong rồi chính là thoa xong rồi.”

Dương Kế Trầm đứng lên, rồi mặc áo vào mà không hoang mang: “Được, Giang sư phó bảo xong rồi thì là xong rồi. Vậy…”

Anh đi đến trước mặt cô rồi khom người: “Vậy hai ngày sau không đến nữa?”

“Ừm.”

Anh cười: “Qua hai ngày lại đến vậy.”

“Anh!” Giang Nhiễm lại á khẩu không trả lời được lần nữa.

Dương Kế Trầm hơi nghiêng đầu, môi mỏng xích lại gần mặt cô rồi cà lơ phất phơ hỏi: “Chẳng may hai ngày nữa phía dưới của tôi bị tụ máu thì sao? Em làm người ta bị thương mà không chịu trách nhiệm à? “Bóng” này của tôi quý hơn quả bóng kia nhiều đấy, em nói có đúng không?”

Giang Nhiễm hơi không biết phải nói gì, như thể có một tấm lưới dày kết ở yết hầu của cô vậy. Lần này mặt cô không chỉ có thể luộc trứng gà, mà còn tráng bánh thêm sốt cà chua được nữa.

Giang Nhiễm thấy hai bên tai mình như đang bốc hơi. Cô đẩy Dương Kế Trầm ra, rồi giương mắt nhìn anh chằm chằm, nhưng giận mà vẫn không dám nói gì.

Dương Kế Trầm nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt mỉm cười, rồi càng ngày càng thấy Giang Nhiễm đáng yêu.

Mới đầu chú ý đến cô là vì lời của thầy tướng, sau đó vốn không định can thiệp vào chuyện ở KTV, bởi chuyện vô bổ như thế anh cũng lười tham gia. Nhưng khi thấy vẻ nơm nớp lo sợ của cô, thì anh bất chợt mềm lòng rồi ra tay trợ giúp.

Chưa từng gặp mặt mà anh đã được nghe về người này hai lần liền. Hai thầy tướng đều nói như vậy, rồi xuất phát từ tò mò, anh cũng rất muốn biết cô là người thế nào.

Đúng như thầy tướng nói, là một cô bé có tính cách dịu dàng. Cũng như thầy phong thủy bảo, dường như anh đã dọa cô sợ rồi. Cô vừa thấy anh là sẽ trốn đi như gặp phải ôn thần. Nhưng cô như thế lại trêu rất vui, chỉ trêu chút thôi là mặt đã đỏ lên rồi.

Sau nhiều lần tiếp xúc, Dương Kế Trầm phát hiện cô thực sự rất đáng yêu.

Thấy cô giận đến đỏ bừng rồi anh mới dừng lại. Nhưng sau đó lại thật sự chọc tức người ta, cũng khó mà dỗ được.

Càng là người tốt tính thì khi giận lại càng khó đỗ.

Dương Kế Trầm vỗ vỗ đầu cô: “Tìm viên đá chườm đi, nếu vẫn không ổn thì ra ngoài trời tuyết làm lạnh cũng được. Đi đây.”

Hơi ấm và lực từ lòng bàn tay anh vẫn còn sót lại trên trán, lòng Giang Nhiễm bất ổn không thôi, sau đó đầu óc lại vì lời nói hạ lưu của anh mà căng phồng. Cô sững sờ nhìn Dương Kế Trầm nhảy cửa sổ đi mất, anh giống như nhân vật chính thần bí trong phim hoạt hình vậy, cứ chợt đến rồi chợt đi.

Giang Nhiễm mau chóng khóa cửa sổ lại, rèm cửa cũng kéo vào không để lọt một khe hở. Cô rón rén đi tới cạnh cửa rồi vặn khóa, mở hờ nho nhỏ để nhìn ra bên ngoài phòng.

Dường như Giang Mi không phát hiện được gì.

Giang Nhiễm lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi trở về trước bàn sách.

Cốc trà sữa trên bàn kia được đựng trong túi giấy, nhìn bao bì bên ngoài thì khá cao cấp. Cửa hàng trà sữa bình thường đều cho vào túi nilon mà?

Giang Nhiễm do dự một lát rồi mở túi ra.

Bên trong không chỉ có một cốc trà sữa, mà còn có một hộp băng dán cá nhân, một chai thuốc đỏ, và một hộp bông ngoáy tai y tế.

Thân cốc trà sữa có dán giấy ghi chú, bên trên là chữ viết mạnh mẽ, cứng cáp, rất rắn rỏi.

Ở đó viết: Nếu đầu còn khó chịu ở đâu thì gọi điện cho tôi, gần đây hơi bận. 150 ** ***179, Dương Kế Trầm.

Giang Nhiễm lấy tờ ghi chú kia xuống rồi nhìn một lúc lâu, còn lẩm nhẩm dãy số này trong lòng nhiều lần.

Trà sữa là vị nguyên chất, trân châu bên trong óng ánh mượt mà như hạt đậu màu đen vậy.

Giang Nhiễm thật sự rất thích uống trà sữa, có lẽ vì khi còn nhỏ chưa từng được uống, nên lớn lên uống bao nhiêu cũng không thấy ngán.

Khi còn nhỏ, cô từng xem một bộ phim hài hiện đại trên TV, trong đó có nhân vật chính là ông chủ bán trà sữa trân châu keo kiệt, lúc nào cũng ra sức bán hàng: Nào nào nào, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, trà sữa trân châu ngon lắm, lại tốt cho cơ thể, uống trà sữa trước rồi uống thuốc sau.

Trà sữa trong cốc thủy tinh màu trắng giống như nước dừa, nhưng chắc chắn không phải mùi hương đó, dưới đáy cũng có trân châu đen. Khi đó Giang Nhiễm không hiểu vì sao lại gọi là trân châu, hay rốt cuộc nó là cái gì.

Khi cô còn nhỏ, ngành nghề về trà sữa còn chưa phát đạt đến thế. Không giống như bây giờ còn có cả chi nhánh, ở trên đường cũng có một hai quán, mà hương vị còn ngon hơn cửa hàng tư nhân khi đó rất nhiều.

Trà sữa Dương Kế Trầm mang đến vẫn còn ấm, nhãn hiệu dán trên cốc bị thấm ướt nên sắp bong ra.

Có lẽ anh đã cho cốc trà sữa vào ngâm trong nước ấm rồi mới mang sang.

Dòng nước ấm kia truyền từ lòng bàn tay tới khiến tim Giang Nhiễm như hẫng một nhịp, cô không ngờ anh là người tỉ mỉ đến thế. Nhưng vừa nghĩ đến vài lời thô tục kia của anh, cô lại không nhịn được mà lầm bầm câu lưu manh.

Giang Nhiễm không ngờ chỉ vì một trận bóng rổ, mà lại sinh ra nhiều lời đồn đại đến thế.

Lúc đầu đồn cô được kim chủ bao nuôi, chính vào ngày bọn họ chơi bóng rổ với Trần Hạo, có người nói tận mắt trông thấy người kia hôn Giang Nhiễm ở bãi tập. Những người trong giới đua xe cũng chứng thực, trước đây không lâu Dương Kế Trầm mới có phụ nữ.

Giang Nhiễm nghe được thì coi như không biết, bởi trường học là một xã hội thu nhỏ, có lời đồn gì mà không có.

Nhưng Quý Vân Tiên tính tình nóng nảy lại không như thế. Ngày đó cô ăn cơm ở canteen với Quý Vân Tiên, có nữ sinh ngồi bàn bên trông thấy Giang Nhiễm, thì bắt đầu thảo luận vấn đề kim chủ, đã vậy còn nói không nhỏ, giống như cố tình nói cho các cô nghe vậy.

Nói sau lưng thì coi như thôi đi, đằng này lại nói trước mặt nên Quý Vân Tiên không nhịn nổi nữa. Cô ấy đập đũa xuống bàn, rồi nhìn chằm chằm mấy người kia: “Miệng mấy người rảnh lắm à? Dùng để ăn cơm không đủ còn định dùng để nói láo?”

Trong canteen còn có các thầy cô giáo, Giang Nhiễm không muốn làm lớn chuyện nên kéo cô ấy: “Đừng nói nữa, không sao.”

Quý Vân Tiên lo cho Giang Nhiễm nên khẽ cắn môi trừng mấy người kia.

Mấy nữ sinh kia thấy hai người chỉ bộc phát ngoài miệng, nên vẻ khiếp đảm trong lòng cũng mau chóng biến mất. Họ cười nói: “Tức giận như thế làm gì, bọn tao cũng nghe nói vậy thôi.”

Quý Vân Tiên cười lạnh: “Ờ, vậy xin hỏi mấy người nghe vị ăn no rửng mỡ nào nói?”

Một nữ sinh trong đó nói: “Hôm trên sân bóng rổ đó, Tiết Đan nói vậy, còn nói từng gặp mấy người cấu kết làm bậy ở Huy Hoàng với vị kim chủ kia nữa. Này, đừng có trừng tao, là Tiết Đan nói.”

Quý Vân Tiên hiểu rõ: “Tiết Đan à… Mày nói là người thích Trần Hạo đúng không, nhưng Trần Hạo không thích Tiết Đan đâu. Mà nghĩ lại thì đúng là gặp được nó vênh vênh tự đắc ở Huy Hoàng thật, nhưng cuối cùng vẫn cụp đuôi chạy mất đấy thôi.”

Mấy nữ sinh kia rất hứng thú nên truy vấn: “Cụp đuôi chạy gì cơ?”

Quý Vân Tiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Bọn mày đến mà hỏi.”

Cô ấy kéo Giang Nhiễm, rồi bưng khay đồ ăn đi đổi chỗ ngồi ăn cơm khác.

Chưa đầy một ngày, trong trường đã truyền tin Tiết Đan bị Trần Hạo đá, vì thật ra Trần Hạo vẫn luôn thích Giang Nhiễm, mà Tiết Đan lại giở trò tung tin đồn nhảm.

Ngay sau đó còn có phiên bản chi tiết hơn. Có người nói Tiết Đan muốn đánh Giang Nhiễm ở Huy Hoàng, nhưng bị vị kim chủ kia ngăn lại. Thật ra đó không phải kim chủ, mà là bạn trai của Giang Nhiễm, người này chơi đua xe.

Còn cả những bạn học có chút quan hệ đến tìm Giang Nhiễm để nghe ngóng, nhưng Giang Nhiễm chỉ cười cười lúng túng mà thôi.

Gió êm sóng lặng chưa được hai ngày, thì Giang Nhiễm lại phát hiện vài chuyện kì lạ. Không biết từ khi nào sách vở trong ngăn bàn của cô đã biến mất, giờ nghỉ trưa quay về thì bên trong bị nhét đầy các loại rác. Quý Vân Tiên cũng phàn nàn rằng không biết ai xì lốp xe mới mua của cô ấy.

Một lần, hai lần, ba lần…

Người thần kinh thô như Quý Vân Tiên cũng nhận ra điểm không thích hợp, cô ấy tức giận nói: “Chắc chắn là Tiết Đan! Không ngờ nó xấu xa đến thế!”

Giang Nhiễm không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn, nên chỉ có thể lên chào hỏi chủ nhiệm lớp, rồi nói rằng sách vở trong ngăn bàn của mình luôn bị mất, xin các thầy cô để mắt giúp một chút.

Vì bị mất bài thi và sách bài tập nên tiết tấu của tiết học và tiến độ học tập cũng bị gián đoạn. Thầy giáo rất phiền não, dù là học sinh ngoan thì cũng không nhịn được mà nói vài lời. Khi biết có người cố ý làm vậy thì thầy lại thở dài rồi lắc đầu nói: “Học sinh bây giờ ấy à, tâm tư chẳng đặt vào việc học nữa rồi.”

Các thầy cô giáo khác trong văn phòng trêu chọc: “Thế lúc còn trẻ, tâm tư thầy có tập trung vào việc học không?”

Mấy vị thầy cô giáo đều cười vang.

Giang Nhiễm âm thầm rời khỏi văn phòng, sau đó thu dọn cặp sách để về nhà.

Hôm nay trời âm u, gió lạnh tới thấu xương, Giang Nhiễm bước xuống từ tòa nhà dạy học mà cũng phải run rẩy.

Quý Vân Tiên cho cô một miếng dán giữ nhiệt: “Dán vào lưng đi, ấm lắm.”

Giang Nhiễm xua tay: “Để lần sau.”

“Tao định đi gặp Gia Khải, hôm nay bọn họ ăn cơm ở nhà hàng, muốn đi cùng không? Tao gọi xe.”

Hai người cùng đi về hướng cổng trường, Giang Nhiễm lắc đầu: “Tao không đi đâu, mày đi đường cẩn thận, tối để anh ấy đưa mày về.”

Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên tách ra ở bến xe buýt. Cô lên chiếc xe buýt kia để về nhà, nửa đoạn đường đầu trên xe luôn chen chúc như lọ đựng cá mòi vậy.

Tới lúc đi ngang qua chợ thực phẩm thì số người giảm đi một nửa, còn có thể có ghế ngồi.

Giang Nhiễm lấy cuốn sổ nhỏ học từ đơn ra theo thói quen, rồi lung la lung lay bước về từ bến xe.

Bầu trời đen kịt như muốn sụp xuống, trông như chỉ cần đưa tay là chạm được vào tầng mây vậy. Gió bấc gào thét rồi bẻ gãy cành cây ngô đồng lớn và nện xuống giữa đường.

Giang Nhiễm giật mình, sau đó giữ chặt cổ áo mà bước nhanh về phía nhà mình.

Cô đi chưa được mấy bước thì chợt thấy có gì đó không đúng.

Dường như sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, mà cô dừng lại thì tiếng bước chân kia cùng dừng.

Trong đầu Giang Nhiễm chợt hiện ra cảnh mấy tên trộm cướp trong phim truyền hình theo dõi người khác thế nào. Lông tơ trên người cô mau chóng dựng đứng cả lên, sau đó Giang Nhiễm nâng chân chạy đi, mà dường như phía sau lại không còn tiếng bước chân nữa.

Cô chạy về phía trước rồi quay đầu lại nhìn, ở chỗ ngoặt của giao lộ có mấy cái bóng khuất dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.