Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 29



Trên đường tới cục cảnh sát, Giang Nhiễm gọi điện cho Quý Vân Tiên để hỏi kĩ mấy lần liền.

Quý Vân Tiên cũng chỉ nghe Trương Gia Khải nói lại, vì chuyện xảy ra bất ngờ nên trừ Dương Kế Trầm ra thì không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người là hơn bốn giờ sáng bị đưa vào, nghe nói là trên đường phát sinh tai nạn xe cộ, bị đâm vào một người đi mô-tô khác. Lúc cảnh sát đến xử lý thì nghi ngờ bọn họ hút thuốc phiện nên đưa cả hai về cục. Người còn lại điên điên khùng khùng, các biểu hiện thật sự rất phù hợp với người hút thuốc phiện. Dương Kế Trầm bị thương nhẹ, còn lại thì không sao, nhưng vẫn phải chờ xét nghiệm máu và nước tiểu.

Đầu Giang Nhiễm ong ong, cô cầm điện thoại hỏi: “Vết thương nhẹ à? Bị thương ở đâu? Mấy người Trương Gia Khải đã gặp được anh ấy chưa?”

Quý Vân Tiên thở dài: “Sáng nay ngủ dậy tao mới nhìn thấy tin nhắn, không biết bọn họ xử lý thế nào, chắc điều tra sẽ không được ra nhanh như thế đâu.”

Trên xe buýt lắc la lắc lư, lúc Giang Nhiễm đến cục cảnh sát thì cứ nôn khan không ngừng. Tim cô đập rất nhanh, nhưng bên trong lại mềm nhũn.

Giang Nhiễm thấy Trương Gia Khải ở cổng cục cảnh sát. Trương Gia Khải đang gọi điện thoại, vừa gọi còn vừa đi đi lại lại, sau đó tức hổn hển mà gầm ầm lên với điện thoại.

Trương Gia Khải luôn rất ôn hòa, đây cũng là lần đầu tiên Giang Nhiễm thấy anh ấy sốt ruột và mất kiên nhẫn đến thế.

Trương Gia Khải cúp điện thoại, hai tay chống nạnh, anh ấy hít sâu vài hơi rồi vừa ngước mắt lên thì trông thấy Giang Nhiễm.

Cô thở hổn hển, tóc bị gió thổi bay tán loạn, rồi cứ muốn nói lại thôi mà nhìn anh ấy.

Trương Gia Khải hơi bất ngờ: “Sao em lại đến đây? Vân Tiên nói với em à?”

“Vâng, anh ấy thế nào rồi ạ?”

“Vẫn đang chờ.” Trương Gia Khải gãi đầu rồi bực bội vô cùng: “Đều mẹ nó do Lục Tiêu giở trò.”

Giang Nhiễm: “Lục Tiêu? Anh nói người đâm phải Dương Kế Trầm là người của Lục Tiêu à?”

“Ừm, anh gặp người kia một lần rồi, như tên chó ghẻ vậy, cho ít tiền thì việc bẩn thỉu gì cũng làm ra được.”

“Nhưng sao lại liên quan đến thuốc phiện? Bọn họ sẽ không dùng thủ đoạn gì để Dương Kế Trầm dính vào chứ?”

Trương Gia Khải: “Bây giờ đang lo chuyện này đây, chỉ sợ bị ăn nhầm thôi. Nếu bị kiểm tra ra thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Nhiều ít gì bọn anh cũng biết gã chó ghẻ kia có tiền sử hít thuốc phiện. Anh nghĩ Lục Tiêu thuê hắn đến tông vào Trầm ca, nhưng không ngờ gã này hít thuốc nên loạng choạng rồi lật xe mất.”

Giang Nhiễm đưa tay day huyệt Thái Dương: “Gã Lục Tiêu kia vẫn sẽ có lần sau đúng không?”

Người như thế cứ năm lần bảy lượt đến gây phiền toái như chó điên vậy. Gã không sợ gì cả mà việc gì cũng dám làm.

Trương Gia Khải: “Chỉ cần Trầm ca còn ngồi trên chiếc thuyền này, hắn vẫn sẽ nghĩ cách đá người xuống. Nghề nào mà không như thế, một núi không thể có hai hổ, cũng luôn có người có ý xấu. Nếu ai ai cũng chân thiện mỹ thì đã không phải người mà chỉ là hình nhân thôi.

Trương Gia Khải thấy Giang Nhiễm lo lắng thì an ủi: “Hay là em về trước đi? Có kết quả anh gọi điện báo cho em, ở đây chờ cũng không biết đến lúc nào. Người thì ở bên trong nên không gặp được, anh nghĩ… chắc là không có việc gì đâu.”

Giang Nhiễm lắc đầu: “Để em chờ ở đây đi, có thể chờ ở đại sảnh đúng không? Ngồi ở đó là được rồi.”

Trương Gia Khải: “Được, thế vào trong đó ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Giang Nhiễm nói chuyện với Trương Gia Khải thêm chút nữa rồi hỏi đầu đuôi chuyện hôm qua.

Trương Gia Khải nói: “Tối qua một người bạn khai trương quán bar mới nên đến chơi một đêm, tới rạng sáng 3 – 4 giờ thì giải tán. Anh với Trầm ca không đi cùng đường, sau đó thì nhận được điện thoại báo tin.”

Giang Nhiễm nhìn về phía anh ấy: “Đối tượng báo tin khẩn của anh ấy là anh à?”

Trương Gia Khải cười cười rồi cúi đầu nói: “Trầm ca, anh ấy… không có người thân mà chỉ một thân một mình. Anh cũng thế, có lẽ vì gia cảnh tương tự nên cả hai gần gũi hơn, có gì cần sẽ giúp đỡ nhau.”

Giang Nhiễm phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về anh cả. Cô không biết gì từ quá khứ của anh, đến những chuyện liên quan đến người nhà và cả sở thích trước đây nữa… Tất cả những gì cô thấy được chỉ là vẻ kiêu ngạo cực thu hút người khác mà thôi.

Giọng Giang Nhiễm cũng bất giác nhẹ hơn, cô há miệng phả ra hơi sương: “Hai người quen nhau bao lâu rồi? Em nghe anh ấy nói 18 tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với đua xe, hình như khi đó cực khổ lắm.”

Nếu là người khác thì chắc chắn Trương Gia Khải sẽ không nói thêm điều gì, bởi Dương Kế Trầm rất ghét những việc này, dù sao thì đó cũng là việc riêng tư của người khác, không cần phải đem ra kể lể như chuyện phiếm. Nhưng trước mắt là Giang Nhiễm, là cô gái nhỏ Dương Kế Trầm thích.

Trương Gia Khải cũng rất ngạc nhiên, Dương Kế Trầm thế mà lại thích Giang Nhiễm. Mà bây giờ mới qua không bao lâu, người chưa bao giờ đặt tình cảm vào trong mắt cũng đã muốn bắt đầu một đoạn tình cảm rồi.

Trương Gia Khải nói: “Ba người bọn anh quen Trầm ca hơn 4 năm rồi, Chi Hạ thì quen sớm hơn một chút, hình như cô ấy biết Trầm ca từ năm 18 tuổi. Chi Hạ chạy theo anh ấy từ quê đi khắp cả nước, có rất ít con gái chơi đua xe, mà Chi Hạ cũng được tính là người ưu tú trong số đó. Cô ấy khá kiên trì, nhiều năm như thế mà vẫn tiếp tục theo nghề đua này. Anh không biết rõ lắm về chuyện trước đó, nhưng từ khi quen thì Trầm ca đã rất phóng khoáng rồi. Có điều phàm là người đi lên từ đáy thì ai mà không có chút quá khứ. Bọn anh không giống những người có cơ hội tiếp xúc với nghề này. Ví dụ như các em sẽ được học từ nhà trẻ rồi bước lên từng bước một theo con đường chính quy. Bọn anh thì không qua từng lớp tiểu học, mà vừa phải học cấp hai vừa phải bổ túc tiểu học, hơn nữa còn là kiểu gắng gượng vì tiền.”

Trương Gia Khải dừng một chút rồi nói tiếp: “Em đừng thấy bây giờ Trầm ca khinh khỉnh không để ai vào mắt là thế, lúc mới bắt đầu anh ấy thật sự rất vất vả, cũng từng là người mà ai cũng có thể giẫm dưới lòng bàn chân. Có điều không biết em có nhận ra không, có một số ít người kiêu ngạo từ trong cốt tủy, dù có bị coi khinh thì cũng sẽ không thiếu tự trọng, có lẽ đó mới là điểm thắng lợi của anh ấy.”

Giang Nhiễm gật gật đầu: “Em hiểu.”

Dương Kế Trầm chính là người như vậy.

Dường như Giang Nhiễm có thể tưởng tượng được những năm tháng mười mấy tuổi khinh cuồng của anh. Dáng vẻ không ai bì nổi ấy, dù cho có ngã vào vũng bùn cũng sẽ kiên cường như trước, giống như chú báo mãi mãi không biết cúi đầu vậy.

Trong mắt Giang Nhiễm có ánh sáng, Trương Gia Khải chần chừ mấy giây rồi chợt cúi đầu cười một tiếng.

“Giang Nhiễm.”

“Vâng?”

“Thật ra… Trầm ca rất tốt.”

Giang Nhiễm nhận ra tầng nghĩa sâu xa trong lời nói này, cô mất tự nhiên đánh mắt đi nơi khác rồi nhẹ giọng nói: “Em biết.”

Trương Gia Khải nói: “Anh cho em biết một tin nhỏ nhé.”

“Gì ạ?” Giang Nhiễm hơi lại gần anh ấy một chút.

“Từ khi anh quen đến giờ, anh ấy chưa yêu đương ai đâu, hình như còn chưa từng thích con gái nữa.”

Giang Nhiễm lại nhớ tới lời mấy người Chu Thụ nói vào ngày đầu tiên gặp mặt, theo đó thì Dương Kế Trầm có vẻ là một người phóng đãng bừa bãi. Mà lúc ở trong KTV kia, anh cũng tự nhiên đùa giỡn hai người phụ nữ bằng lời nói hạ lưu vô cùng.

Trương Gia Khải nói: “Đừng nghi ngờ, anh không lừa em đâu, thật đấy.”

Giang Nhiễm vẫn không tin như cũ, người kia mà bốn năm không yêu đương, không tiếp xúc với con gái hay sao?

Trương Gia Khải bỏ cuộc: “Tiêu rồi tiêu rồi, có vẻ như hình tượng của Trầm ca trong lòng em không ra gì cả.”

Giang Nhiễm cười yếu ớt: “Chuyện này thì tin kiểu gì đây?”

Trương Gia Khải dở khóc dở cười: “Vậy sau này tự em hỏi anh ấy đi.”

Lòng Giang Nhiễm khẽ động, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ với lời này của Trương Gia Khải.

Cô thích Dương Kế Trầm, nhưng người kia sẽ thích cô sao? Có đôi lúc Giang Nhiễm thấy kiểu mập mờ này với anh mà nói cũng chẳng tính là gì. Chắc hẳn anh luôn đối xử với con gái như thế, sẽ không cố gắng né tránh hay lạnh lùng gạt đi, mà luôn cà lơ phất phơ đùa giỡn và trêu ghẹo vài câu.

Mà có vẻ như từ đầu đến giờ Dương Kế Trầm vẫn luôn trêu đùa cô.

Nhưng Giang Nhiễm lại hãm sâu trong đó rồi tự mình không nhìn rõ được, cũng vì thế mà cô vừa lo sợ bất an lại vừa khát vọng được tiếp xúc nhiều hơn.

Có lẽ đây chính là yêu, giống như trong sách nói vậy, tình yêu khiến người ta mất đi phương hướng, tình yêu che khuất hai mắt chúng ta, và tình yêu cũng khiến cho người ta lo được lo mất.

Cũng giống như giờ phút này đây, cô đang cam tâm tình nguyện chờ ở chỗ này.

…..

Giang Nhiễm và Trương Gia Khải đợi từ sáng đến tối. Có cảnh sát đi ngang qua họ nên tiện thể báo rằng sau 24 tiếng có kết quả thì mới được ra ngoài.

Trương Gia Khải đã không ngủ một ngày một đêm nên quầng mắt hơi xanh lại.

4- 5 giờ sáng mới có kết quả xét nghiệm của Dương Kế Trầm, vẫn phải đợi thêm 12 tiếng nữa.

Trương Gia Khải nói: “Giang Nhiễm, em về đi, hơn 5 giờ rồi, sẽ khó nói với bố mẹ em bên kia.”

“Thế còn anh?”

“Anh về một lúc đã, nếu có chuyện gì thật thì vẫn phải nhờ người khác giúp đỡ.”

Giang Nhiễm không nói gì, hai người họ cùng đi ra khỏi cục cảnh sát. Trương Gia Khải hỏi cô có muốn ăn gì không, Giang Nhiễm nói không cần, sau đó rẽ sang hướng khác.

Nhưng mới đi được hai bước, cô đã lấy điện thoại ra gọi cho Giang Mi.

Giang Nhiễm điều chỉnh lại giọng mình rồi nói: “Đêm nay con ở nhà Vân Tiên bên kia, nhà nó xảy ra ít chuyện, con ở cạnh nó một đêm ạ.”

Giang Mi không nghi ngờ gì.

Tình cảnh nhà Quý Vân Tiên khá phức tạp, trước kia cũng từng gọi Giang Nhiễm qua đêm bên đó nên Giang Mi không kinh ngạc gì.

Giang Nhiễm gọi điện xong thì nhắn tin cho Quý Vân Tiên để báo về chuyện này.

Quý Vân Tiên: “Được đấy, bây giờ mày bắt đầu lấy tao làm bia đỡ đạn đúng không. Đêm nay mày định làm gì?”

Giang Nhiễm nhanh chóng gõ xuống dòng chữ: Tao phải ở đây chờ anh ấy.

Quý Vân Tiên: Thế Gia Khải đâu rồi?

Giang Nhiễm: Anh ấy về rồi.

Quý Vân Tiên: Đêm hôm khuya khoắt mà mày ở ngoài một mình à? Để tao đến cùng.

Giang Nhiễm: Không cần, có người trực ở cục cảnh sát cả đêm. Tao chờ ở đó là được, sẽ không đi đâu đâu.

Lúc Giang Nhiễm quay về thì lại gặp vị cảnh sát kia. Cảnh sát đang uống nước ấm, sau đó còn kinh ngạc nói: “Cô bé vẫn chưa về à?”

Giang Nhiễm cười lắc đầu: “Cháu chờ anh ấy.”

Cảnh sát cũng cười một tiếng: “Người kia là bạn trai cháu hả?”

Giang Nhiễm chỉ cười cười.

Cảnh sát nói: “Uống nước ấm ở bên kia kìa, có cốc đấy.”

“Vâng, cảm ơn.”

Giang Nhiễm hơi buồn ngủ nên co ro ở đó, những đầu ngón chân trong giày đi tuyết đã đông cứng tới chết lặng và không còn cảm giác.

Trời Đông giá rét ngày càng khắc nghiệt khiến đêm này thêm dài đằng đẵng và khó khăn biết bao.

Lúc Dương Kế Trầm đi ra thì trông thấy cô co ro trên ghế mà nhấp từng ngụm nước ấm. Có lẽ vì quá lạnh nên thỉnh thoảng cả người lại hơi run lên.

Anh chợt dừng bước chân. Ánh đèn của hành lang quạnh quẽ, bên ngoài là màn tuyết mênh mang trắng xóa, cô lại như cây bông nho nhỏ rơi vào trong màn tuyết trắng, cả người mềm mại dễ bị bỏ sót, cũng co rúc lại chỉ còn nho nhỏ như vậy.

Dương Kế Trầm đút hai tay vào túi quần, rồi đứng tại chỗ nhìn cô hồi lâu.

Giang Nhiễm uống cốc nước xong thì đứng dậy, sau đó liếc mắt sang bên ấy theo thói quen.

Bóng dáng kia không thể quen thuộc hơn được nữa.

Giang Nhiễm cười lên rồi vẫy tay với anh.

“Dương Kế Trầm.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh như sợ ảnh hướng tới những người khác. Nhưng âm thanh êm ái ấy cứ quẩn quanh trong hành lang, rồi cuốn lấy khiến cả người anh cũng nóng lên.

Yết hầu của Dương Kế Trầm nhấp nhô, con ngươi của anh dần thẫm lại rồi vẫn nhìn cô chăm chú như thế.

Thật lâu sau đó, anh mới cười nhẹ một tiếng.

Có lẽ anh bắt đầu tin vào số mệnh thật rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.