Giang Mi vốn định gọi Giang Nhiễm dậy sớm, sau đó đưa cô vào trung tâm thành phố mua bộ quần áo, dù sao tối đến cũng sẽ hẹn ăn cơm với Trịnh Phong.
Nhưng hơn 5 giờ sáng, bà gõ cửa phòng mà không có tiếng đáp lại, khi đẩy cửa ra xem thử thì cả phòng trống rỗng không có bóng người.
Cơn giận của Giang Mi mau chóng vọt lên, theo ra ngoài chơi thì cũng thôi đi, còn học đòi đêm không về ngủ. Bà nghĩ có phải mấy ngày này đã phóng túng Giang Nhiễm quá rồi không?
Lúc thấy cửa sổ vang lên tiếng “cạch cạch”, Giang Mi lại càng nổi trận lôi đình với người đàn ông ở nhà bên kia. Nếu không phải vì người kia thì Tiểu Nhiễm cũng sẽ không học thói xấu.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, mà Giang Mi chỉ hận không thể vớ lấy cây lau nhà mà đánh tới.
“Tiểu Nhiễm đâu rồi!” Bà giận đùng đùng mà nhìn hướng sang quanh phòng của Dương Kế Trầm.
Mặt Dương Kế Trầm tối sầm, anh hỏi ngược lại: “Em ấy không ở nhà ạ?”
“Con bé không đi cùng với cậu?”
“Tối hôm qua không đi.”
Giang Mi hơi kiềm lại cơn giận, sau đó gọi điện cho Giang Nhiễm nhưng vẫn luôn không có người nghe máy.
Dương Kế Trầm mở điện thoại ra xem, tin nhắn cuối cùng anh gửi cho Giang Nhiễm vào tối qua là hơn 12 giờ một chút. Lúc đó anh mới từ sân bãi về, vì cho là cô ngủ rồi nên mới không trả lời. Anh cho là cô đã ngủ rồi.
Tới gần ngày thi đấu có rất nhiều việc, dường như hai ngày nay Dương Kế Trầm cũng không gặp được Giang Nhiễm.
Nhịp tim của Giang Mi hoảng loạn vô cùng, bà luôn cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp. Từ nhỏ tới giờ Giang Nhiễm chưa từng đi loạn, dù có dùng xe điện một chút cô cũng sẽ báo với bà một tiếng, sao đêm hôm khuya khoắt lại không nói tiếng nào mà đã biến mất rồi.
Giang Mi nhìn về phía Dương Kế Trầm rồi hỏi gằn từng chữ: “Chuyện của hai đứa tôi chưa từng hỏi nhiều một câu. Có phải cậu làm con bé giận nên mới bỏ đi không? Hay là cậu lừa tôi?”
Hai gò má của Dương Kế Trầm căng ra, ánh mắt cũng toát ra tia lạnh.
Anh nói: “Cháu thử hỏi người khác xem, dì chờ một chút.”
Dương Kế Trầm cầm khăn trên cổ xuống lau khóe miệng, sau đó híp híp mắt mà gọi điện cho Trịnh Phong.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Dương Kế Trầm cũng hỏi ngay vào chuyện chính: “Lục Tiêu đâu rồi?”
Trịnh Phong mờ mịt: “Làm sao, Lục Tiêu lại chọc gì vào cậu rồi?”
Dương Kế Trầm cố nén lửa giận, giọng cũng lạnh lùng: “Trịnh Phong, tôi hỏi ông, Lục Tiêu đâu rồi!”
Giang Mi nghe được tên Trịnh Phong mà mở mắt thật lớn, rồi cứ nhìn Dương Kế Trầm chòng chọc như vậy.
Không biết bên kia trả lời gì mà Dương Kế Trầm nói: “Ông cho hắn biết, nếu Giang Nhiễm mất một sợi tóc, tôi sẽ đâm đến mẹ hắn cũng không nhận ra!”
Giọng của anh cực thấp, cũng cực nặng, còn mang theo vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng như phong sương lướt qua sông băng, khiến người ta không rét mà run.
Giang Mi khẽ run lên.
…
Dương Kế Trầm nói xong cũng cúp điện thoại, Trịnh Phong lau mặt rồi nghĩ lại lời anh vừa nói thì bị dọa sợ tới mức bật dậy từ giường, sau đó ông cũng lập tức gọi điện cho Lục Tiêu.
Lục Tiêu bên kia đang đè ép Giang Nhiễm mà gặm loạn. Giang Nhiễm bị trói chặt nên không động đậy được, chỉ có phần đầu là tránh qua lại sang hai bên. Hắn đang hôn tới hôn lui ướt sũng trên cổ cô, Giang Nhiễm áp sát vào cột đá mà chợt sinh ra cảm giác bất lực. Cô cắn siết lấy cánh môi, nước mắt cũng đã rơi đầy mặt.
“Anh sẽ ngồi tù, Dương Kế Trầm cũng sẽ không tha cho anh, rốt cuộc anh muốn gì!”
“Cầu xin anh, thả tôi đi, tôi sẽ không nói với người khác.”
“Cầu xin anh, đừng làm vậy với tôi…”
Cô càng cầu xin thì Lục Tiêu cười càng càn rỡ, hắn thích nhìn vẻ uất ức nhỏ này của cô.
Lục Tiêu nói: “Tao muốn gì à? Tao muốn Dương Kế Trầm chết đi, thằng chó chết đó chỉ biết cản đường tiền tài của tao, phách lối cái quái gì! Lúc trước không tìm được điểm yếu của nó, giờ thì có rồi. Lục Tiêu tao không sợ trời không sợ đất, cũng rất thích ‘làm’ mấy đứa đã qua tay, nhất là đứa đã qua tay Dương Kế Trầm. Lần trước nó hại tao còn gì, vậy để nó nếm trải cảm giác người của mình bị ‘làm’ xem sao! Nhìn làn da trơn nhẵn này của mày xem, chắc nó đã liếm khắp người mày rồi đúng không, anh đây cũng liếm thử nhé?”
Hắn kéo quần áo của Giang Nhiễm nhưng bị dây thừng cản lại nên không giật ra được. Lục Tiêu nhìn phải nhìn trái rồi bắt đầu cởi dây thừng.
Dây thừng cởi được một nửa thì Trịnh Phong gọi điện tới. Lục Tiêu cười nhạo rồi xoa xoa cổ của Giang Nhiễm: “Mày nhìn xem, nhìn thử xem, điện thoại cứu mạng mày tới rồi đấy!”
Hai chữ Trịnh Phong thật to trên màn hình hãm sâu vào trong mắt Giang Nhiễm.
Lục Tiêu mở loa rồi dửng dưng “A lô” một tiếng.
Trịnh Phong giận tới không kiềm được: “Giang Nhiễm đang ở chỗ mày?”
Lục Tiêu bóp siết vào cổ của Giang Nhiễm: “Gọi vài tiếng cho bố ruột mày nghe đi.”
Giang Nhiễm không thở nổi, mặt cũng đỏ rần lên. Không còn ô xy nên bên tai cô cũng ong ong ong, và không nghe được Lục Tiêu nói gì.
Cô chật vật ú ớ vài câu.
Lục Tiêu buông cổ cô ra, Giang Nhiễm chợt ho khan rồi sợ hãi nhìn hắn.
Trịnh Phong nghe được tiếng bên kia thì tim như bị siết chặt, ông chợt biến sắc rồi giận dữ gào lên: “Mày thả người ra cho tao!”
“Thả người! Huấn luyện viên Trịnh, ông lại định để tôi thành trò cười đấy à? Thế này đi, tốt xấu gì chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như thế, ông đưa 400 vạn tôi còn nợ bên ngoài đi, tôi sẽ không mảy may động vào con gái bảo bối của ông. Đợi trận thi đấu hôm nay diễn ra xong sẽ châu về hợp phố. Nếu không thì, chậc chậc chậc, lúc nãy suýt nữa còn định chơi dã chiến đấy.”
Trịnh Phong hít sâu một hơi rồi đồng ý không chút do dự.
Con ngươi của Giang Nhiễm chấn động, cô sững sờ nhìn điện thoại của Lục Tiêu để nghe xem rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì mà con gái bảo bối.
Lục Tiêu nói: “Nhìn ông thẳng thắn thế này, sớm biết vậy thì tôi cần gì phải sống mệt đến thế.”
“Nhưng bây giờ tao muốn mày thả người ngay!”
“Chuyện này thì không được, tôi bắt nó đâu phải vì tiền, Dương Kế Trầm bên kia khiến tôi bực bội lắm. Nó chơi tôi một lần, vậy tôi cũng chơi nó một lần. Chẳng qua là nể mặt huấn luyện viên Trịnh nên mới không động tới con bé này thôi.”
Lục Tiêu nói xong thì tắt máy, rồi lại hứng thú đánh giá Giang Nhiễm.
“Tao bảo mà, mày đúng là đáng tiền.”
Giang Nhiễm đã đổ mồ hôi như mưa từ sớm, tóc rối bết vào hai bên thái dương của cô, trên chóp mũi cũng liên tiếp xuất hiện những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu. Cô hít mũi một cái rồi áp sát vào cột đá, nhưng vẫn không có đường lui.
Lục Tiêu huýt sáo rồi nói: “Lần này cũng không lỗ, tiền tới tay, danh cũng tới tay. À đúng rồi, còn ngủ được với một đại mỹ nữ nữa, chắc chắn là tư vị của cô ta khá hơn mày một chút, nhìn dáng người ngon hơn mày nhiều.”
Lục Tiêu tới gần Giang Nhiễm rồi cười giảo hoạt: “Mấu chốt chính là, cô ta cũng là bảo vật trong lòng Dương Kế Trầm.”
“Anh… Anh có ý gì?” Đầu Giang Nhiễm chợt nhớ đến một người, sau đó lòng lại không kiềm được mà trầm xuống.
Lục Tiêu nói: “Mày nghĩ sao tao lại bắt được mày? Phụ nữ ấy à, thật đáng sợ. Em gái nhỏ, ngoan ngoãn chờ ở đây đi, anh mày thắng thi đấu rồi sẽ thả mày ra.”
Lục Tiêu nói xong thì gật gù đắc ý, rồi ngâm ca vài câu hát mà rời khỏi phòng.
Ánh nắng từ cửa sổ trần trụi và cửa chính dần bò vào, hoa và cỏ dại vươn cao trong góc tường bị gió thổi qua, một giọt sương trên đỉnh lăn xuống rồi bốc hơi ngay dưới ánh nắng.
Hắn vừa đi, cả người Giang Nhiễm đã chợt mềm nhũn, cô dựa vào cây cột mà sụp xuống từng chút một.
Hắn đã cởi dây thừng bên hông và trên chân của cô, chỉ còn hai tay là vẫn bị buộc ra sau cột.
…
Dương Kế Trầm báo cảnh sát ngay lập tức, Giang Mi không biết phải làm sao nên cũng đi theo anh tới cục cảnh sát, sau đó lại nhìn anh ra ra vào vào để chuẩn bị. Dường như anh quen với người trong cục cảnh sát, còn đưa cả thuốc lá cho họ nữa.
Cảnh sát Trương phụ trách vụ án lần trước của Dương Kế Trầm lại là fan hâm mộ của anh, sau khi chấp hành công vụ họ cùng ăn cơm và nói chuyện phiếm. Dương Kế Trầm cũng không phải người không giao du với ai, ăn một bữa cơm là thêm một người bạn.
Sau khi trao đổi đôi câu, một anh cảnh sát gọi tới nói có kết quả rồi.
Sang năm mới, nông thôn đã được cải tạo hơn, ở mỗi giao lộ đều lắp một chiếc camera. Đường nhỏ ở cổng Nhị Tà kia cũng có một cái, bình thường nơi đây không có nhiều người lui tới nên chỉ dùng để giám sát. Sau vài lần tua nhanh, họ đã tập trung vào hình ảnh một chiếc xe van màu bạc, tiếp đó là tra biển số xe rồi nhanh chóng khoanh vùng được vị trí mà xe đã dừng.
Cảnh sát xuất quân, Dương Kế Trầm cũng đi theo, còn Giang Mi ở lại cục cảnh sát chờ tin.
Dương Kế Trầm nói: “Dì đừng lo lắng, lát nữa sẽ đưa người về cho dì.”
Giang Mi không biết nói gì nên chỉ gật đầu nhẹ. Dương Kế Trầm rời đi không bao lâu thì Trịnh Phong lại gọi điện tới.
Ông không gọi điện được cho Dương Kế Trầm nên đành phải gọi cho Giang Mi, sau khi nghe cảnh sát đã xuất quân, Trịnh Phong thở dài một hơi rồi an ủi Giang Mi: “Không sao đâu, anh đồng ý cho tên đó 400 vạn rồi. Nó sẽ không làm gì Tiểu Nhiễm, tên đó là kẻ yêu tiền!”
Trịnh Phong đuổi tới cục cảnh sát nhưng Giang Mi thấy ông thì không nói lời nào, bởi bà cảm thấy việc này là từ ông mà ra, còn cả Dương Kế Trầm kia nữa, tất cả đều vì bọn họ nên mới vậy.
Nếu Tiểu Nhiễm thật sự xảy ra chuyện gì, bà nhất định sẽ tự tay băm hai người kia ra.
Lúc Dương Kế Trầm đuổi tới căn phòng nhỏ bỏ hoang kia, Giang Nhiễm dựa vào cột đã sắp không đứng vững. Cô nhìn lại qua hai mắt đẫm nước đầy mơ hồ nên không thấy rõ bóng người, sau lại tưởng có ai tới nên hoảng sợ tới run lên.
Dương Kế Trầm sửng sốt ở cửa một chút, rồi siết chặt nắm đấm và bước nhanh qua.
“Tiểu Nhiễm.” Anh gọi tên cô.
Giang Nhiễm nghe được âm thanh quen thuộc thì chợt òa khóc. Cảnh sát cắt dây thừng hai ba lần xong, Giang Nhiễm đã nhào vào ngực và níu chặt lấy quần áo của anh, hai chân của cô cũng run lên.
Dương Kế Trầm ôm cô vào lòng rồi vỗ về nhẹ nhàng mà nói: Không sao, anh tới tìm em rồi.”
Giang Nhiễm khóc không thành tiếng, lời muốn nói cũng không nói ra được.
Dương Kế Trầm ôm cô lên xe.
Giang Nhiễm run rẩy cả một đường, anh ấn đầu vào để cô ngủ một chút nhưng Giang Nhiễm lại không chịu.
Da thịt của cô gái nhỏ mềm mại, giờ đây bị dây thừng siết lại nên xuất hiện từng vệt đỏ khiến ai thấy cũng phải giật mình, chứ đừng nói tới quần áo bên trong.
Dương Kế Trầm nâng cánh tay của Giang Nhiễm lên rồi thổi cho cô: “Đau không?”
Giang Nhiễm váng vất mà chỉ thấy như đang nằm mơ. Hai chân cô còn chưa chạm đất, cô vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Hắn… Hắn… Hắn muốn XX em… Thật ghê tởm…”
Lời này vừa nói ra, các cảnh sát trong xe cũng đánh mắt nhìn nhau một phen, rồi trong lòng họ có lẽ cũng đã có chút dự đoán.
Dương Kế Trầm dỗ dành cô, dù âm thanh khàn khàn kia như có thể xé nát người ta: “Hắn không dám.”
Cảnh sát Trương nói: “Yang, cậu yên tâm, sẽ đòi lại công bằng cho mọi người. Đã bắt được hai kẻ bắt cóc Giang Nhiễm rồi, sau khi lấy khẩu cung và thu thập chứng cứ, chúng tôi sẽ đi bắt người ngay.”
Về đến cục cảnh sát, Dương Kế Trầm ôm ngang cô đi vào. Giang Mi vừa thấy Giang Nhiễm thì tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống đất. Thế nhưng khi thấy cả người Giang Nhiễm đầy vết thương, bà lại mau chóng đỏ vành mắt, rồi oán hận ôm lấy cô từ trong ngực Dương Kế Trầm. Giang Mi lảo đảo mấy bước rồi ôm chặt Giang Nhiễm, Trịnh Phong ở phía sau cũng giúp đỡ một phen.
Vì Giang Nhiễm vẫn phải trợ giúp cho các việc tương quan nên không thể rời đi dễ dàng như vậy được.
Cảnh sát để bọn họ ngồi trong hành lang một lúc, Trịnh Phong rót cốc nước ấm cho Giang Nhiễm rồi run run rẩy rẩy hỏi: “Bé con, có chỗ nào không thoải mái không?”
Giang Nhiễm nhận cốc nước, cảm xúc của cô lúc này cũng đã tốt hơn vừa rồi, cô đánh giá Trịnh Phong vài lần rồi lắc đầu nói không sao.
Dương Kế Trầm đang bận gọi điện ở một bên khác. Giang Nhiễm nhìn anh hồi lâu, sau khi anh gọi điện xong, cô đã nói: “Sắp 7 giờ rồi, 8 giờ anh còn phải đi đấu, mau đi đi. Cả… cả huấn luyện viên Trịnh nữa, hai người cùng đi đi.”
Trịnh Phong nói: “Không sao.”
Dương Kế Trầm đi qua rồi ngồi xuống và sờ lên mặt Giang Nhiễm: “Vậy đợi anh về, cầm cúp cho em chơi.”
Giang Nhiễm cười: “Nếu thế nhất định phải là cúp vô địch, cúp bạc em cũng không cần.”
“Được.” Dương Kế Trầm xoa xoa đầu cô, rồi đứng dậy rời đi.
Giang Nhiễm nói: “Huấn luyện viên Trịnh, chú cũng đi đi.”
Trịnh Phong nhìn về phía Giang Mi, Giang Mi nói: “Anh đi đi.”
Trịnh Phong suy nghĩ một lát: “Vậy lát nữa anh lại đến.”
Hai người họ đi rồi hành lang cũng trống rỗng, Giang Nhiễm hỏi: “Người kia là bố con ạ?”