Giang Nhiễm như rất quyết tâm làm vậy, Dương Kế Trầm cũng không biết cô làm sao, nhưng khi tay cô phủ lên thì mọi suy nghĩ của anh đều bị đóng đinh.
Cũng giống như lần trước, anh có muốn nhịn cũng không nhịn được. Dù sao thì anh vẫn là đàn ông, sẽ bị dục vọng khống chế lí trí.
Lần kia Giang Nhiễm phải dùng tay giúp anh, khi ấy anh cũng không nghĩ cô sẽ chạm vào. Dù thời gian hai người ở bên nhau chưa dài, nhưng anh có cảm giác với cô, thế nên cũng phóng túng bản thân một lần, nhưng về sau vẫn phải bức bách mình nhịn xuống.
Lần này tìm đến trường đơn giản là vì muốn ôm cô gái nhỏ của anh một cái, để ôm ấp an ủi một đêm, một tháng này anh thật sự quá nhớ cô.
Đàn ông không thường phóng khoáng mà treo tình yêu ngoài miệng, Dương Kế Trầm cũng luôn không thích nói quá nhiều về chuyện của mình với người khác. Khi huấn luyện chung, anh cũng từng được hỏi về Giang Nhiễm, hỏi rằng anh có nhớ cô không, ở bên cô thế nào, nhưng Dương Kế Trầm chỉ qua loa vài câu cho qua chuyện.
Lúc trước sống một mình đã quen, sau đó dần đưa cô vào cuộc sống của mình, rồi đến lúc cô không ở bên cạnh nữa, làm gì cũng thiếu đi chút tinh thần. Nhưng cứ nghĩ chịu qua khoảng thời gian này là được trông thấy cô, thì bỗng lại có một luồng sức mạnh tăng vọt.
Cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn.
Khi huấn luyện ở Châu Thành, anh thường xuyên nhớ tới các mặt của Giang Nhiễm, lúc khóc lúc cười, khi tranh cãi, khi làm nũng hay trêu chọc anh, cả lúc dịu dàng triền miên cùng anh nữa. Khoảng thời gian đó cô thường lén chuồn đi tập xe với anh, khi ấy đã hình thành thói quen mà bây giờ bên cạnh lại trống rỗng, ngay cái người để trêu chọc cũng không có. Bây giờ nói chuyện với bọn Trương Gia Khải cũng không còn thú vị, mấy người đàn ông thì có thể nói gì, chỉ đơn giản là mấy bộ phim cấp ba và vài tin tức trong giới mà thôi.
Nhưng cô gái nhỏ anh tâm tâm niệm niệm lại đang quỳ trước mặt anh.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng va chạm từ móc kim loại của thắt lưng.
…
Cô không có cách thức gì càng khiến người ta muốn dừng mà không được. Không có chút kỹ xảo mà chỉ nghiêm túc nghiền nát, vừa không thành thạo mà vừa ngượng ngùng.
Dương Kế Trầm tựa trên sofa mà cau mày lại, gò má của anh cũng kéo căng, hai hàm răng hơi nghiến lại, còn cảm giác kia lại xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Giang Nhiễm mềm nhũn, cô ngồi liệt trên mặt đất mà ho khan, trong miệng là hương vị khó mà hình dung.
Dương Kế Trầm nghe được tiếng ho khan rồi mới dần tỉnh táo lại, thật sâu trong đôi mắt kia vẫn ngập tràn kiềm chế, ẩn nhẫn và dục vọng. Anh nuốt xuống một cái rồi đưa tay đỡ Giang Nhiễm lên, sau đó rút khăn giấy lau miệng cho cô.
Hai người kề sát với nhau, quần bò của anh còn chưa cài lại, thắt lưng vểnh lên một bên, cả vạt áo phông rộng cũng nửa kín nửa hở.
Hai chân Giang Nhiễm run rẩy, cô rụt rè không dám nhìn anh, càng là né tránh ánh mắt rồi chỉ nhận lấy khăn giấy, sau đó tự lau và hơi nôn ra một chút. Khăn giấy mỏng không chịu nổi chất lỏng kia nên thấm qua khăn giấy mà rơi xuống tay cô.
Dương Kế Trầm khàn giọng nói: “Đi rửa tay chứ?”
Giang Nhiễm gật đầu rồi quay sang bên trái, cô đi được vài bước mà ánh mắt hơi mê màng, sau đó mềm giọng hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Dương Kế Trầm cười nhẹ rồi sải bước đi tới vỗ xuống đầu cô, sau đó đưa người vào nhà vệ sinh.
Giang Nhiễm đỏ mặt hồi lâu mà vẫn không tiêu tan, cô cứ âm thầm đánh răng súc miệng và rửa tay như vậy. Dương Kế Trầm đứng ở một bên, rồi không nói gì mà đã túm áo phông rồi cởi ra, sau đó rút thắt lưng vứt trên nắp bồn cầu. Không bao lâu sau, cả quần bò cũng ném tới, tiếp đến là đồ lót.
Giang Nhiễm đứng quay lưng về phía anh, cô liếc nhìn vài lần, mà người kia đã đang tắm rửa rồi. Phòng tắm là mặt kính trong, ngay cả tấm rèm che cũng không có.
Anh đứng dưới vòi hoa sen mà vuốt tóc mấy lần, tóc thấm ướt bị anh vuốt hết ra sau để lộ vầng trán. Dương Kế Trầm vuốt mặt, sau đó bóp dầu gội vào lòng bàn tay để xoa hai lần rồi bôi lên.
Anh đã đen hơn mùa Đông một chút, nhưng dáng người lại không thay đổi chút nào, vẫn rắn chắc, cứng rắn mà không khoa trương. Hai mươi tư tuổi, là độ tuổi một chàng trai đang lột xác thành đàn ông. Hơi thở thiếu niên trên người vẫn chưa tan hẳn, nhưng đã có hương vị mê người của đàn ông. Anh từng trải qua nhiều chuyện hơn những người đồng trang lứa, nên tự nhiên cũng thành thục hơn một chút. Giống như không còn chút trẻ trung và ngây ngô ấy, đặc biệt là trong ánh mắt kia. Trước kia Giang Nhiễm sợ nhất là nhìn vào mắt anh, nơi ấy như đêm Đông tối đen mà lạnh lẽo, cũng mênh mông vô bờ.
Nhưng bây giờ Giang Nhiễm rất thích nhìn vào đôi mắt khi thì dịu dàng, khi lại lỗ mãng ấy, bởi trong mắt anh còn có cô.
Giang Nhiễm thu tầm mắt lại rồi nhìn vào mình trong gương. Cô dùng nước lạnh để rửa mặt, nhưng tim vẫn như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Giang Nhiễm rón rén ra khỏi nhà vệ sinh, tự làm cũng làm rồi, không biết là đang xấu hổ cái gì nữa.
Cô vỗ vỗ vào mặt mình phát ra âm thanh dội vang như đang vỗ hai tay vào nhau.
Trong một giây run lên kia, lòng cô vẫn thấp thỏm như cũ.
Giang Nhiễm đi dạo trong phòng khách, giống như bà cụ nhỏ đi đi tới lui vậy.
Nhưng cô vừa xoay người thì đã không thấy đường, “bụp” một cái lại đâm vào ngực Dương Kế Trầm. Anh chỉ dùng khăn tắm quây nửa người dưới, lồng ngực rắn chắc vẫn còn đọng nước, cả hương thơm cũng lập tức bay đến.
Một tay Dương Kế Trầm cầm khăn lau tóc, một tay búng trán của cô: “Tật xấu đâm vào ngực anh sao vẫn không đổi được thế.”
Dục vọng của đàn ông đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi tắm xong, đôi mắt của Dương Kế Trầm đã khôi phục lại vẻ thư thái, không khác gì so với bình thường. Chỉ là ánh mắt anh nhìn Giang Nhiễm nhiều thêm mấy phần dục vọng và mập mờ.
Giang Nhiễm cắn môi, không nói.
Ánh mắt của Dương Kế Trầm vẫn còn lưu luyến trên tai và cổ của Giang Nhiễm, anh vén tóc của cô ra sau tai rồi cười nói: “Vẫn còn xấu hổ?”
Giang Nhiễm ngẩng đầu rồi chớp mắt mấy lần, sau đó xấu hổ nhìn sang cửa sổ sát đất ở một bên, điều hòa thổi gió tới khiến góc rèm kia khẽ lay động.
Cô càng xấu hổ thì Dương Kế Trầm thấy trêu càng vui. Anh vẫn luôn cười và châm thuốc theo thói quen, sau khi rít vài hơi mới ngồi xuống sofa, mà còn là sofa đơn lúc vừa rồi.
Anh hỏi: “Đến ngồi một lúc không? Hay là quỳ một lúc?”
Giang Nhiễm không để ý tới anh mà tự ngồi xuống sofa đối diện, sau đó đánh mắt nhìn cả phòng đầy hoa hồng sâm-panh.
Dương Kế Trầm không còn cách nào khác nên phải chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên cô. Anh vòng tay ôm Giang Nhiễm, rồi vô tình hay cố ý mà véo eo của cô.
“Sao bây giờ lại trở mặt như không quen rồi?”
Giang Nhiễm nhỏ giọng nói: “Đâu có…”
“Thế là tỏ vẻ cho anh xem?”
“Rõ ràng là anh…”
“Anh làm sao?”
Giang Nhiễm giận nên xoay người lại mà trừng anh. Rõ ràng là anh lại đang trêu cô, người này đáng ghét muốn chết.
Dương Kế Trầm dập thuốc rồi cười cười và khẽ vươn tay ôm cô gái nhỏ lên đùi mình. Anh thích cô ngồi trên đùi mình, như thế có thể dựa vào gần thêm chút nữa.
Anh hôn cô một chút: “To gan lớn mật lúc nãy đâu rồi hả? Bây giờ nói cái gì cũng không tự tin, thì ra vẫn là hổ giấy.”
Giang Nhiễm có nỗi tức giận khó nói, nhưng là tức giận ngọt ngào. Mặt cô lại càng đỏ hơn, trong mắt cũng đầy tia nước.
Dương Kế Trầm nắm cằm cô, rồi môi mỏng cũng phủ lên trên đầy nhu hòa mà triền miên. Nụ hôn này giống như đang an ủi tâm trạng rụt rè của cô, và cũng như đang nói cho cô biết thể nghiệm vừa rồi rất tuyệt vời.
Lúc này tìm đến với cô, anh không hề nghĩ gì tới những thứ kia, mà chỉ muốn trải qua một đêm với cô, cho cô chút ngạc nhiên rồi tâm sự một chút. Anh cũng không ngờ lá gan của Giang Nhiễm đã lớn hơn, nghỉ hè ở nhà nghịch ngợm vài câu quyến rũ anh thì cũng thôi đi, anh biết khi ấy cô nói đùa, nhưng lúc này lại là nghiêm túc vô cùng.
Dương Kế Trầm hôn xong rồi hỏi: “Sao đột nhiên lại chủ động thế, hửm?”
Giang Nhiễm rũ mắt và nói thật nhỏ: “Em rất nhớ anh.”
Dương Kế Trầm khẽ nhếch khóe miệng: “Anh cũng nhớ em.” Sau đó lại dẫn dụ: “Vừa rồi gọi anh là gì?”
Mắt Giang Nhiễm cong thành mảnh trăng non, cô gọi giòn tan: “A Trầm.”
“Anh thấy cách gọi này không hay.”
“… Hả?”
Dương Kế Trầm tiến tới ngửi hương vị trên người cô, sau khàn giọng nói: “Lần sau gọi chồng.”
Giang Nhiễm nổi da gà, tim cũng đập như trống.
Dương Kế Trầm cười biếng nhác rồi thổi khí vào tai cô: “Còn biết rất nhiều cách, học rồi à? Không phải em đã chuẩn bị xong từ sớm rồi đấy chứ? Không ngờ đấy, thì ra rất đen tối.”
“Em đâu có! Em không như thế, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Giang Nhiễm tiến đến cạnh anh rồi kể lại đoạn băng xem ở KTX, sau đó hỏi: “Vì sao trong đó còn nhiều dụng cụ thế? Sẽ thật sự như vòi nước thế à?”
Dương Kế Trầm cúi đầu cười không ngừng, anh không để ý mà nói: “Về sau cho em thử một chút?”
Giang Nhiễm đỏ mặt rồi đẩy anh: “Em đang hỏi anh nghiêm túc.”
Dương Kế Trầm nghĩ vẫn không nên dọa cô thì hơn, chẳng may về sau đao thật kiếm thật cô lại rút lui thì làm sao bây giờ.
Anh giải thích: “Mấy thứ đó là quay cho người ta xem, đồ gì dùng được đều dùng hết. Thứ này là quay cho đàn ông xem, con gái thường không thích. Về phần nước kia, đa số đều là giả.”
“Anh từng xem nhiều lắm rồi à?” Giang Nhiễm nắm lấy điểm chính.
Dương Kế Trầm thừa nhận một cách hào phóng: “Nhiều lắm.”
“Vâng…”
“Lần sau để em xem cùng? Em thích kiểu gì?”
“Không cần.” Tai của Giang Nhiễm bị anh làm cho vừa nóng vừa ngứa, cô muốn rời khỏi ngực anh, nhưng Dương Kế Trầm ôm thật chặt, có thế nào cũng không thả cô đi.
Dương Kế Trầm trêu cô: “Con gái nói không là có, có điều đồ ngốc của chúng ta còn nhỏ, nếu không thì xem anime nhé?”
Giang Nhiễm kinh hãi: “Còn có cả anime?”
Dương Kế Trầm: “Có cả người và động vật.”
Giang Nhiễm tiếp tục kinh hãi.
Dương Kế Trầm nâng cằm của cô lên: “Không khép lại được rồi?”
“Sao cái gì anh cũng xem thế.” Giang Nhiễm không tưởng tượng nổi mấy hình ảnh kia.
“Xem kích thích.”
“…”
“Ục ục ục ——” Bụng Giang Nhiễm vang lên không đúng lúc.
Dương Kế Trầm: “Vẫn chưa cho em ăn no?”
Giang Nhiễm lại tức nữa rồi, đúng là nên dùng kim khâu miệng người này lại.
Dương Kế Trầm không trêu cô nữa mà hất hàm về phía hộp giấy màu nâu đậm trên bàn trà: “Bên trong có đồ ăn ngon đấy, ăn một chút đi?”
Giang Nhiễm bóc hộp ra rồi cầm miếng bánh ngọt nhỏ bên trong mà nhét vào miệng, đến khi mở ra tiếp thì lại thấy sô-cô-la gấu nhỏ hại cô bị tiêu chảy lần trước.
Giang Nhiễm: “…”
Dương Kế Trầm nói: “Còn mới, không quá hạn, cũng là kiểu mới nhất, nghe nói ngọt mà không ngấy, cho vào miệng là tan ngay.”
Giang Nhiễm không còn cảm giác không nỡ với nó như trước kia nữa, mà lúc này là thiếu hứng thú. Cô thấy Dương Kế Trầm chuẩn bị tỉ mỉ thế này, nên cũng có ý định rửa sạch nhục nhã vào hôm nay.
Giang Nhiễm cầm sô-cô-la gấu nhỏ tới trước mặt Dương Kế Trầm: “Anh nếm thử chút đi.”
Giống như khi bạn nhỏ chia sẻ đồ ăn, miếng đầu tiên sẽ cho người mình thích nhất.
Dương Kế Trầm lại không quá hứng thú với mấy thứ này: “Em ăn đi.”
Anh mở TV trong phòng khách, lúc này đang chiếu tới quảng cáo son.
Giang Nhiễm nói: “Sắp 8 giờ, đúng lúc sắp chiếu phim truyền hình, xem đài Hồ Nam đi.”
Cô ngồi trở lại bên cạnh anh rồi cầm sô-cô-la mà cắn một cái. Giang Nhiễm cho rằng mình sẽ thỏa mãn vô cùng, nhưng không ngờ răng lại cắn phải một chất lỏng dẻo. Lộp độp, chất lỏng bên trong chảy xuống rồi bắn hết lên váy cô.
Môi của người phụ nữ trong quảng áo nhẹ nhàng cọ qua lồng ngực của người đàn ông, thế giới đỏ đen nhìn cũng thật thần bí, slogan của quảng cáo nói: Tối nay sinh ra vì tình, hôn em đi.
Sô-cô-la chảy rớt xuống xương quai xanh của cô, chảy cả vào rãnh nào đó kia, tất màu da người cũng nhiễm vị thơm ngọt của sô-cô-la.
Giang Nhiễm mút ngón tay rồi vô tội nhìn về phía Dương Kế Trầm.
Ánh mắt của Dương Kế Trầm trầm xuống, có lẽ dư vị kia vẫn còn quẩn quanh trong cơ thể nên ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên dễ như trở bàn tay.
Giang Nhiễm: “Em đi tắm, cái này xử lý sao đây?”
Dương Kế Trầm cầm hộp khăn giấy qua rồi rút mấy tờ bốc sô-cô-la vào trong hộp: “Lần sau lại mua cho em ăn.”
“Không ăn nữa, em nếm thử rồi, đúng là không tệ. Anh ăn thử không?” Giang Nhiễm cũng đùa Dương Kế Trầm mà đưa ngón tay dính sô-cô-la tới trước miệng anh.
Dương Kế Trầm cau mày rồi cứ nhìn cô như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không cần nói cũng biết có bao nhiêu mập mờ.
Giang Nhiễm thu tay lại: “Em đi tắm.”
“Có quần áo để mai mặc chưa?”
“Em mang cả áo phông và đồ rằn ri cho lễ khai giảng rồi, mai mặc đồ đó đi. Vết bẩn trên váy này có giặt được không?”
Giang Nhiễm mở khóa cặp sách ra, Dương Kế Trầm đi tới nói: “Anh lấy cho em, tay bẩn thế kia còn gì.”
“Vâng… Á! Không! Chờ —— ”
Cô vừa dứt lời, Dương Kế Trầm đã lấy lọ màu cam kia ra khỏi cặp sách, anh cười nhẹ rồi nhìn về phía Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: “Bạn cùng phòng lén đưa cho em…”
“Ừm.”
“Thật đấy.”
“Ừm.”
Giang Nhiễm cặp quần áo vào nách rồi trốn vào nhà vệ sinh.
Dương Kế Trầm nhìn hàng chữ trên lọ nhỏ kia rồi liếm liếm răng, sau đó lại thả vào. Anh đi đến bên bàn trà rồi lấy điếu thuốc ra từ trong bao, tiếp đó đã ngậm thuốc lên miệng nhưng bật lửa hai lần mà vẫn không châm. Anh lại cầm thuốc xuống rồi nhét lại lần nữa.
Dương Kế Trầm khêu khêu tóc rồi sải bước chân dài về phía nhà vệ sinh.
Giang Nhiễm đang rửa tay thì cửa bị mở ra, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu cô cũng hắt nghiêng khiến bóng dáng của anh ngày một rõ ràng. Anh không hề áp chế ý nghĩ trong mắt của mình, con ngươi đen thẫm nhìn cô đầy càn rỡ mà lỗ mãng, hơn nữa còn nhiễm thêm chút ý cười đầy trêu chọc.
Dương Kế Trầm kéo cô qua rồi áp người sát vào bồn rửa tay, anh cúi đầu hỏi nhỏ: “Ngẫm lại vẫn không nhịn được, vừa rồi cố tình quyến rũ anh đúng không?”