Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 90: Đưa anh ấy đi hỏa thiêu đi, đây là anh ấy tự chuốc lấy, anh ấy đáng bị như vậy!



Tang lễ của Trương Gia Khải được cử hành ở nhà tang lễ lớn nhất Chiết Châu, người đến đưa tiễn không nhiều, chỉ có một số người bạn trong đội xe mà thôi.

Lúc Trịnh Phong và mấy người Chu Thụ đến thì đã là sáng hôm sau, bọn họ đều đã một đêm không ngủ.

Chu Thụ giúp Dương Kế Trầm xử lý các việc liên quan trong tang lễ.

Chu Thụ nói: “Anh, có phải chúng ta kết thúc rồi không?”

Dương Kế Trầm: “Không.”

“Gia Khải ra đi đột ngột, Chi Hạ ngồi tù, chỉ còn thừa lại ba người chúng ta, như vậy chính là kết thúc rồi.”

Tất thảy đều thay đổi, ý nghĩa cũng thay đổi, trở nên không còn gì nữa.

Dương Kế Trầm đưa tay bóp mi tâm, anh nói bằng giọng trầm thấp đầy mỏi mệt: “Đừng nói nữa.”

Chu Thụ hít mũi một cái: “Gia Khải được vào đội tuyển quốc gia, em và Hạ Quần vui biết mấy, thậm chí còn mừng hơn lúc anh được vào. Cậu ấy rất liều lĩnh, năng lực cũng đủ. Ngày ấy cậu ấy gọi điện tới nói được thẻ xanh của Isle Of Man TT, khi ấy em và Chu Thụ còn đốt pháo chúc mừng. Anh biết không, đó là cuộc thi nhiều người Trung Quốc mơ cũng không được. Nhưng bây giờ em thà rằng cậu ấy không đi thi. Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi… Em đã không đếm được nữa. Anh nói xem, cậu ấy sống tốt như thế, sống tốt như thế mà sao lại chết?”

Anh ấy không phải đi rồi, mà là chết rồi.

Dương Kế Trầm và Chu Thụ đứng bên ngoài nhà tang lễ, nắng sớm ngày hè thấu triệt mà sáng tỏ chiếu xuống khiến cả người bọn họ đổ mồ hôi.

Dương Kế Trầm châm điếu thuốc, nhưng không trả lời Chu Thụ.

Chu Thụ không buông tha: “Tại sao lại chết, thiếu cánh tay gãy cái chân, anh em chúng ta vẫn có thể nuôi cậu ấy cả đời. Diêm Vương đúng là biết chọn người.”

Chu Thụ bực bội phát tiết vài câu rồi đá lên cây một đạp, thân cây rung lên khiến mấy chiếc lá rơi xuống.

Dương Kế Trầm rũ mắt mà rít hết hơi thuốc này tới hơi thuốc khác, nếu nhìn kĩ sẽ thấy tay anh đang hơi run lên.

Chu Thụ lau mặt, anh ấy nói bằng giọng nghẹn ngào: “Cậu ấy như vậy thì đâu xứng với chúng ta, đâu xứng với Vân Tiên. Để lại tất cả rồi ra đi như thế không phải tác phong của cậu ấy.”

Trả lời anh chỉ có gió nhẹ chầm chậm, mà thế giới này lại vẫn ngập tràn ánh sáng tươi mới.

Sáng rỡ tới mức bọn họ không biết phải dùng từ gì để hình dung.



Quý Vân Tiên không nói một câu trong toàn bộ tang lễ. Cô ấy cứ đi theo như cái xác không hồn, thậm chí còn không nhìn Trương Gia Khải lấy một lần, hoặc phải nói là cô ấy đang gắng sức không nhìn anh.

Trương Gia Khải bị văng ra từ tốc độ cao rồi va phải núi, cả mô-tô và người đều bay xa tới mấy chục mét, vì vậy cả khuôn mặt và cơ thể của anh ấy đều bị thương tổn. Có điều vì đã thuê người chuyên trang điểm nên anh ấy nằm trong quan tài không khác gì bình thường, vẻ mặt nhàn nhạt còn đượm thêm một tia dịu dàng.

Anh ấy từng dịu dàng hôn Quý Vân Tiên, từng dịu dàng đối đãi với mỗi người bọn họ.

Bọn họ cầm hoa hồng trắng mà vây quanh quan tài, sau khi nhạc tang lễ phát xong một lượt, người chủ trì cũng bắt đầu khấn niệm người mất.

Sau khi hoàn tất, mấy người mặc quần áo trắng xuất hiện rồi đẩy quan tài ra khỏi vòng hoa tươi, giống như muốn chuyển tới nơi nào đó.

Quý Vân Tiên sửng sốt chạy tới rồi giữ chặt lấy quan tài, cô ấy quát lên: “Các người muốn làm gì!”

Bọn họ đã gặp nhiều người nhà như vậy rồi, tuy bất đắc dĩ và chua xót nhưng nhân viên vẫn đi lên khuyên cô ấy: “Cô gái, người chết không thể sống lại, đưa đi hỏa táng thôi.”

Quý Vân Tiên thấy buồn cười: “Sao lại phải hỏa táng? Anh ấy rất ổn, nhìn thử xem, dáng vẻ này không phải rất tốt à?”

Cả sảnh chợt lặng thinh trong nháy mắt, chỉ còn lại âm thanh bén nhọn của Quý Vân Tiên.

“Anh ấy rất ổn! Anh ấy còn đang cười! Các người mù hết rồi à?”

Quý Vân Tiên nuốt xuống một cái rồi kéo Giang Nhiễm qua: “Tiểu Nhiễm, mày nói đi, mày nói xem có đúng không?”

Giang Nhiễm giữ chặt cổ tay cô ấy rồi nói với mấy nhân viên: “Đợi thêm một chút nữa đi, cảm ơn các anh.”

Quý Vân Tiên mở to đôi mắt đỏ bừng mà nhìn về phía Trương Gia Khải, cuối cùng thì cô ấy cũng có dũng khí nhìn về phía anh rồi.

“Tiểu Nhiễm, có phải tao sẽ lập tức… lập tức không thấy người nữa không, sau này cũng sẽ không thấy nữa? Tóc của anh ấy, da của anh ấy, tay của anh ấy, từ nay về sau tao sẽ không được chạm vào nữa thật sao?”

Giang Nhiễm nói khẽ: “Sẽ như vậy.”

Quý Vân Tiên ghé vào quan tài rồi liều mạng nhìn Trương Gia Khải chăm chăm: “Nhưng sao lại không thấy, sao lại không chạm vào được, rõ ràng anh ấy đang ở ngay đây mà.”

“Vân Tiên…”

Quý Vân Tiên khàn giọng nói: “Tao muốn chạm vào, được chứ? Có thể mở quan tài ra không?”

Chưa từng có người nhà nào có yêu cầu này.

Nhân viên nhà tang lễ vừa định mở miệng, Giang Nhiễm đã nói: “Phiền mở ra một chút.”

Sau một hồi giằng co, giọng Giang Nhiễm lạnh đi: “Tôi nói mở quan tài, các anh cũng không tổn thất gì.”

Nhân viên nhà tang lễ yên lặng, sau đó mấy người hợp sức nâng nắp quan tài lên. Hơi lạnh bên trong xông ra, khi hơi lạnh màu trắng nhạt ấy tiêu tán thì chợt lộ ra khuôn mặt của Trương Gia Khải.

Quý Vân Tiên nhìn anh ấy một lượt từ đầu tới chân, sau đó vươn tay run rẩy chạm vào tay của Trương Gia Khải.

Cứng ngắc, rét lạnh, giống như băng đá vậy.

Cô ấy nắm chặt tay Trương Gia Khải rồi tỉ mỉ vuốt ve từng đường vân trong lòng bàn tay, cuối cùng đan chặt mười đầu ngón tay với anh ấy.

Cô ấy dùng sức mà nắm lấy, nhưng Trương Gia Khải không trả lời cô.

Anh ấy sẽ không đối với Quý Vân Tiên như trước kia nữa. Trương Gia Khải luôn nhiệt tình đáp lại cô, cô ấy nói một anh không dám nói hai.

Quý Vân Tiên nhíu đầu mày: “Anh muốn chọc giận em đấy à? Em chủ động kéo tay anh mà anh cũng từ bỏ sao?”

Trả lời cô ấy là vẻ mặt dịu dàng của Trương Gia Khải.

Quý Vân Tiên hất tay anh ấy ra, cánh tay của Trương Gia Khải cũng nặng nề rơi xuống theo. Quý Vân Tiên đỡ trán rồi hít sâu một hơi.

Cô ấy lại kéo lấy tay Trương Gia Khải lần nữa: “Em tha thứ cho anh lần này, lần sau anh còn thế này nữa, em sẽ không để ý đến anh.”

Anh ấy lặng thinh, giống như đang nói “được thôi”.

Quý Vân Tiên sửng sốt hồi lâu, ngón tay của cô ấy như cũng dần băng lạnh tới chết lặng.

Cô ấy bỗng nghẹn ngào khóc lên, rồi chửi đổng như người đàn bà chua ngoa: “Trương Gia Khải, anh khốn kiếp, anh không cần em thật nữa rồi! Anh khốn kiếp!”

Giang Nhiễm che miệng nghẹn ngào mà xoay người đi, Dương Kế Trầm đưa tay nắm lấy tay cô.

“Anh khốn kiếp…”

Quý Vân Tiên tự lẩm bẩm: “Anh bảo em phải làm sao bây giờ? Anh quá đáng lắm… Em cũng không để ý đến anh nữa, em không muốn gặp lại anh nữa, anh thế này là đáng đời!”

Quý Vân Tiên nói với nhân viên nhà tang lễ: “Đẩy anh ấy đi hỏa táng đi, đây là anh ấy tự chuốc lấy anh ấy thế này là đáng đời!”

Nhân viên nhà tang lễ đưa mắt hỏi Dương Kế Trầm và Giang Nhiễm. Dương Kế Trầm gật đầu, bọn họ đậy nắp quan tài lên rồi đẩy vào phòng hỏa táng.

Quý Vân Tiên đưa lưng về phía anh ấy, sau đó không tiếp tục quay lại nhìn nữa.

Tống Dật Thịnh đứng ở trong góc mà hốc mắt cũng đỏ lên, ánh mắt của cậu từ đầu tới cuối vẫn luôn dõi theo Quý Vân Tiên.



Tang lễ của Trương Gia Khải diễn ra trong 4 – 5 ngày, sau khi hết thảy kết thúc, bọn họ cũng bắt đầu tiếp nhận chuyện này.

Giang Nhiễm đưa Quý Vân Tiên về nhà. Hai người đều được nghỉ vào tháng 7, Giang Nhiễm không có việc gì làm, thế nên mỗi ngày đều nấu cơm cho Quý Vân Tiên, xem TV với cô ấy, cũng sẽ kéo cô ấy đi dạo và mua sắm.

Dương Kế Trầm đưa thẻ ngân hàng cho Giang Nhiễm, nói rằng để hai người đi giải khuây một chút. Thế nhưng Giang Nhiễm thấy dù cô có mua cả thế giới, thì Quý Vân Tiên cũng sẽ không động lòng chút nào.

Dương Kế Trầm xử lý chuyện của Trương Gia Khải ở Chiết Châu xong thì ở lại thêm một tuần nữa.

Những ngày này Giang Nhiễm bận để tâm tới cảm xúc của Quý Vân Tiên, còn anh chỉ là thứ yếu.

Dương Kế Trầm ít nói hơn lúc trước, một ngày có thể hút hết một bao thuốc lá, mà Giang Nhiễm cũng không xen vào nữa.

Đêm trước khi anh về Bắc Thành, hai người nằm trên giường trong căn phòng mới tinh. Trong đêm hè tươi mát, dưới ánh đèn trần tinh xảo và giấy dán tường ấm áp, Giang Nhiễm dựa vào trong ngực anh mà không biết nên nói gì.

Cô biết anh cũng khó chịu, chỉ là anh không nói ra.

Giang Nhiễm cử động khiến tiếng xột xoạt của vỏ chăn bị phóng đại.

Dương Kế Trầm hỏi nhỏ: “Muốn ngủ à?”

Giang Nhiễm lắc đầu: “Không ngủ được.”

“Vậy anh kể chuyện cũ cho em nghe nhé?”

“Kể chuyện gì?”

Dương Kế Trầm nhìn trần nhà rồi cũng không biết nên nói gì.

Giang Nhiễm nghiêng người rồi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Kế Trầm, gò má góc cạnh của anh hiện lên thật rõ ràng dưới ánh trăng nhàn nhạt.

Giang Nhiễm nói: “Nếu cho anh thẻ xanh, anh sẽ đi à?”

“Ừm.” Dường như anh trả lời không chút do dự.

“Các anh chơi đua xe sẽ thật sự không tiếc mạng hay sao?”

Dương Kế Trầm nói: “Không phải không tiếc mạng, mà là muốn quá nhiều.”

Trước kia Dương Kế Trầm muốn sống nên mới chơi đua xe, Trịnh Phong nhiều lần ngỏ lời anh cũng không để ý, không phải anh thật sự không có mục tiêu và dã tâm, mà là chưa nghĩ thông và nhất thời thỏa mãn với bản thân. Nếu đặt trong nước thì anh là tay đua đứng ở đỉnh cao rồi, nói cách khác, vì anh có được thành công nên mới khinh thường và tự ngạo.

Có ai dễ dàng từ bỏ một khi đã đang đứng trên đỉnh vinh quang.

Anh cũng chỉ mới 25 tuổi, từ chối Trịnh Phong 100 lần, thì lần thứ 101 cũng sẽ đồng ý.

Một người không có dã tâm và dục vọng chinh phục sẽ không thể đi tới vị trí hiện tại.

Nhưng Dương Kế Trầm thấu triệt hơn những người kia một chút. Anh có mục tiêu và lý tưởng, nhưng anh cũng chuẩn bị con đường thứ hai cho bản thân mình. Anh không muốn xe đua trở thành cả đời của mình, anh còn muốn thể nghiệm một chút khác nữa.

Dương Kế Trầm: “Anh sẽ không chơi thứ này lâu, về sau đến tuổi cũng không thích hợp. Anh còn có em, về sau chúng ta có con cái, có bỏ có được mới là cuộc sống. Đừng lo lắng, nhé?”

Nhưng trước mắt, anh muốn thử một lần.

Giang Nhiễm nói: “Không phải em phản đối anh, em chỉ sợ thôi. Dương Kế Trầm, nếu chuyện đó xảy ra với anh, anh cũng thấy dáng vẻ của Vân Tiên rồi đấy. Nếu anh xảy ra chuyện, em cũng sẽ biến thành nó, thậm chí em nghĩ mình còn điên cuồng hơn nữa. Có thể bỏ qua chút danh lợi mà đặt an toàn lên trên hết không? Thất bại có thể làm lại, nhưng mất rồi thì sao làm lại được nữa?”

Cảm xúc của cô hơi kích động, thật ra mấy ngày nay cô cũng đứng trên bờ vực suy sụp. Cô còn quá trẻ, càng chưa từng trải qua đau khổ khi người bên cạnh đột ngột qua đời.

Dương Kế Trầm đè lại gợn sóng trong lòng rồi ôm sát Giang Nhiễm, sau đó bình tĩnh trấn an cô.

Anh nói: “Anh sẽ nhớ.”

Giang Nhiễm lại khóc, cô đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh đừng an ủi em, không cần…”

Rõ ràng anh cũng đau lòng như vậy.

Đây là lần thứ hai anh đón một thi thể từ nơi đất khách quê người, hai người bạn tốt đều cùng qua đời, cũng đều gặp tai nạn xe cộ.

Mất đi một trợ thủ đắc lực, ai cũng sẽ cần một thời gian để thích ứng với.

Giang Nhiễm chôn ở ngực anh rồi khóc: “Nơi này không có người khác, anh muốn nói gì hay làm gì cũng không sao.”

Dương Kế Trầm rũ mắt rồi tì cằm trên đầu cô, anh rã rời nói: “Vậy để anh ôm một lúc.”



Ngày hôm sau, Dương Kế Trầm dọn đồ đạc đi Bắc Thành. Giang Nhiễm chỉ tiễn anh tới cửa tiểu khu, cô không yên tâm để Quý Vân Tiên ở một mình. Dương Kế Trầm nhẹ nhàng hôn cô một chút.

Dương Kế Trầm đến sân bay nhưng không vào cửa kiểm an, sau đó anh gọi điện cho Chúc Tinh.

Chúc Tinh do dự hồi lâu rồi vẫn bắt máy.

Hai người chưa mở miệng thì đã biết đối phương muốn nói gì.

Chúc Tinh nói trước: “Việc này… quên đi thôi. Không có cách nào khác, em xin lỗi anh, thật xin lỗi.”

Dương Kế Trầm: “Không liên quan gì đến cô. Thịnh Đàm ở thành phố nào?”

Chúc Tinh: “Anh ấy nói biết anh muốn tìm đến, anh ấy ở Mặc Thành chờ anh. Dương Kế Trầm, anh về Bắc Thành đi, quên đi thôi.”

Dương Kế Trầm cúp điện thoại rồi mua vé máy bay về Mặc Thành.

Hết chương 90.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.